• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Mấy từ này nghe có chút quen tai.

Trương Thần Phi ngừng một chút, trong mắt có mê mang loé lên rồi lại biến mất, chỉ chốc lát lại khôi phục bình thường, cười cười xoa xoa mặt của tiểu kiều thê: “Năng lực sinh sản của Omega rất mạnh mẽ, dùng thuốc tránh thai cũng không giảm được phần nào. Nếu như em là Beta thì còn dùng được, đáng tiếc là em không phải.”

Beta uống Coca cũng được hả?

Tiêu Tê nhìn ánh mắt chân thành của hắn, suýt nữa là không nhịn nổi nữa: “Vậy thì anh có thể đeo bao mà, vậy thì em không cần thiến chứ mất công lúc cắt xong thì em không còn là Omega thuần huyết mà anh thích nữa rồi.”

Nguyên soái đại nhân kinh ngạc một chút, không nghĩ tới tiểu kiều thê lại nghĩ hắn là như thế. Thật là tự trách lúc trước cứ luôn cường điệu dòng máu thuần huyết của cậu nên khiến cho Tiêu Tê cho là mình chỉ thích thân phận Omega của cậu mà thôi.

“Tôi là người nông cạn như thế sao? Chuyện này không hề có quan hệ nào với em cả bảo bối à, cho dù em là Alpha thì tôi cũng thích em như thế.” Vì nóng lòng khiến cho tiểu kiều thê tin tưởng mình mà miệng Trương Thần Phi lỡ nói quá: “Trước đây tôi cũng từng thích một Alpha…”

Thấy tiểu kiều thê bỗng nhiên liếc qua, lúc này hắn mới ý thức được mình đã lỡ lời. Dior tiên sinh lập tức nuốt câu nói tiếp theo vào, lưng cứng đờ.

Tiêu Tê từ từ nhướng mày: “A? Là Alpha nào thế, Lý Anh Tuấn à?” Cậu nhớ rõ là trong nhận thức của Dior tiên sinh thì Alpha là một loại người vừa đẹp trai vừa có tiền và có khả năng trở thành tình địch, nghĩ lại hắn từng nói đến việc này…

“Sao có thể được, tôi có mù đâu.” Thấy thẩm mỹ của mình bị nghi ngờ, nguyên soái đế quốc lập tức phản bác lại, thấy tiểu kiều thê trừng một đôi mắt xinh đẹp với ý định không hề buông tha hắn, chỉ đành phải bổ sung thêm một câu, “Đây là chuyện cũng hơn mười năm rồi.”

Hơn mười năm trước? Vậy thì lúc đó còn đang học cấp ba.

Cúi đầu nhìn về thanh tiến trình đã quét được 82%, lại nhớ lại trình tự của kịch bản, Tiêu Tê hiểu rõ, giả vờ buồn bã: “Thật ra em đã sớm biết rồi, anh vẫn luôn xem em là thế thân. Thiến em là muốn cho em giống với Alpha anh thích đúng không?”

Nguyên soái đại nhân tự mình giấu giếm bỗng sợ ngây người: “Em… làm sao em biết được, a, tôi nói đến chuyện thế thân ấy… Không phải, chuyện thiến tuyến thể không hề có liên quan đến chuyện này đâu!”

Trương Thần Phi đột nhiên bị vạch trần chỉ cảm thấy bị một tia sét bổ trúng, cả người tê dại không biết phải bắt đầu giải thích từ chỗ nào.

Tiêu Tê lẳng lặng nhìn hắn.

Dior tiên sinh hốt hoảng đặt tiểu kiều thê trên ghế sô pha, còn mình thì nửa quỳ trên thảm ngẩng đầu nhìn cậu để cho Tiêu Tê có thể thấy rõ vẻ mặt của hắn, giải thích rõ ràng: “Tôi thừa nhận, lúc đầu là tôi ép ba em gả em cho tôi, không phải bởi vì em là Omega thuần huyết mà càng là do em cực kỳ giống cậu ấy.”

“…” Còn có thể móc nối như thế được hả? Tiêu Tê yên lặng mở tính năng ghi âm của Anne.

“Nhưng mà em phải tin tưởng tôi, bây giờ tôi thật lòng yêu em, thật đó! Cho dù em không tin vào nhân phẩm của tôi thì cũng nên tin tưởng vào bản năng của Alpha chứ – Đã đánh dấu một Omega nào đó rồi thì sẽ không thích ai khác nữa.” Trương tiên sinh lấy tên của hắn ra thề, tuyệt đối trung trinh như một với bà xã hiện tại của hắn.

Cái loại tình tiết dài dòng của “ABO + Người yêu thế thân” khiến cho người nghe ngây dại.

Tiêu Tê ngáp một cái, thời gian không còn sớm nữa, đến giờ đi ngủ rồi: “Chúng ta lên lầu nói chuyện đi.”

Nhìn tiểu kiều thê do buồn ngủ mà trong mắt có hơi nước, ý chí sắt đá của nguyên soái đế quốc cơ giáp bỗng chốc bị hoà tàn: “Đến đây, để ông xã cõng em lên.”

“Không cần.”

“Đến đây đi, em không thể đi quá nhiều, sẽ làm hư mất lòng bàn chân mềm mại của em.”

“… Em là công chúa hạt đậu (1) à?”

(1) Công chúa hạt đậu là một câu chuyện cổ tích của nhà văn Hans Christian Andersen. Trong đó một chàng hoàng tử đang tìm kiếm một nàng công chúa thật hoàn mỹ thì đến một ngày mưa gió kia có một cô gái đến cung điện và nói mình là nàng công chúa mà chàng cần. Hoàng hậu không tin nhưng vẫn cho nàng ở lại. Bà sai người chồng 20 cái nệm lên cái nệm có sẵn, trên tấm nệm đó có đặt một hạt đậu. Đến sáng ra người hầu hỏi nàng có ngủ ngon không thì nàng bảo là không vì có vật gì cộm cộm lưng. Hoàng hậu bèn nói, đúng là nàng công chúa hoàn mỹ, nhiều nệm thế mà vẫn cảm giác được hạt đậu. Ý của Tiêu Tê là Trương Thần Phi xem lòng bàn chân của cậu yếu ớt hệt như tấm lưng của công chúa vậy.

Alpha cường thế không hề để cho tiểu kiều thê có cơ hội cãi cọ, trực tiếp ôm người lên trên lầu. Nhét Omega yếu ớt vào trong chăn xong rồi lại hâm nóng một ly sữa cho cậu uống, lúc này mới bò lên giường mò sát vào gáy cậu ngửi ngửi: “Thành thật mà nói, tôi cũng không muốn đưa em đi thiến tuyến thể, cứ nghĩ đến việc chất dẫn dụ tuyệt vời thế này sau này không còn được ngửi nữa thì thật đáng tiếc. Nhưng cái này không hề tốt cho thân thể em, tôi muốn em phải sống thật lâu thật lâu.”

Suốt đời Omega đều chỉ xoay quanh việc phát tình và sinh con, rất đau khổ. Nếu như sinh nhiều con thì còn có thể khiến cho tuổi thọ bị rút ngắn, đây là điều mà hắn tuyệt đối không muốn thấy.

Nghe đến chữ “thiến”, Tiêu Tê liền thấy đau trứng, không muốn nói đến chuyện này nữa: “Anh nói cho em nghe về Alpha kia đi, người mà trước đây anh thích đó.”

“Ớ…” Sao lại quay về đề tài này rồi, nguyên soái đế quốc không muốn nói chút nào.

“Vậy có phải là anh còn chưa quên cậu ta không?”

“Không phải!”

“Nói!”

Khó có được nhìn thấy tiểu kiều thê nháo như thế, Dior tiên sinh cảm thấy rất mới mẻ, dù sao cũng không gạt được vậy thì liền thẳng thắn kể lại chuyện của quá khứ: “Cậu ấy tên là Tiêu Viêm, tôi biết cậu ấy lúc học cấp ba. Lúc đó cậu ấy là một Alpha quý tộc, còn tôi chỉ là một bình dân, không có tư cách lại gần cậu ấy.”

Nhớ đến Tiêu Viêm lúc học cấp ba, trong mắt của Trương Thần Phi nhịn không được nổi lên ý cười.

“Nhưng mà, tuy là cậu ấy là một Alpha nhưng lại không hề khoẻ mạnh lắm, thân thể khá là gầy yếu, lại còn bị mấy tên không tốt ăn hiếp. Có đôi khi tôi cũng nghi ngờ cậu ấy là một Omega giả trang thành Alpha, ha ha…”

Tiêu Tê tà tà liếc hắn, người nào đó đang đắc ý lập tức không cười nữa, ho khan hai tiếng.

“Anh thấy cậu ấy bị ăn hiếp mà không đi giúp à?”

“Tôi không có cách nào trực tiếp nhảy ra giúp cậu ấy được, sẽ tổn thương đến lòng tự tôn của Alpha, hơn nữa còn quấy rầy đến cuộc sống của cậu ấy. Tôi chỉ có thể lặng lẽ cùng anh em mình nhét tên ăn hiếp cậu ấy vào bao tải đánh cho một trận.”

Nghe một loạt các chi tiết được trộn lẫn với nhau, Tiêu Tê dần dần ngây ngẩn cả người. Lúc học cấp ba đúng là cậu từng bị một tên côn đồ ăn hiếp.

Bởi vì từ nhỏ đã bị cha mẹ ném cho bảo mẫu nên cậu không có thói quen gặp phải chuyện gì đó thì nhờ người khác giúp đỡ, chỉ muốn tự mình giải quyết. Cậu có đưa tiền cho tên côn đồ kia nhưng lần nào cũng dùng điện thoại quay lại, cậu dự định đợi đến khi có số lượng kha khá rồi sẽ đi báo cảnh sát.

Kết quả là chưa tới hai ngày thì tên kia lại che mặt đến trả lại tiền cho cậu, chưa kịp hỏi đã chạy biến như tè ra quần. Lúc nào nhìn thấy cậu thì cũng đi đường vòng, tránh như tránh tà.

Tiêu Tê buồn bực thật lâu, bây giờ mới biết được thì ra là ông xã tương lai của cậu ở sau lưng bảo vệ cậu. Ký ức lạnh lẽo u ám thời học cấp ba nhờ một hình ảnh của một thanh niên khá là quậy phá nào đó mà được nhuộm lên một tầng ánh sáng mặt trời vàng óng ấm áp sáng sủa.

Lại nghĩ về mình bây giờ, quay đầu qua nhìn cái người đang yên lặng nhìn cậu, nói với hắn một từ: “Này.”

“Thật ra em chính là Tiêu Viêm.” Tiêu Tê cười trêu hắn.

“???”

“Để cho tiện đi học nên mới giả trang thành Alpha.”

“…”

Thế giới quan của nguyên soái đại nhân bị phang cho mấy cái.

“Cho nên, anh không thích em nữa à?”

“Thích!”

“Vậy hả? Vậy hồi nãy anh nói xạo à?”

“….” Nguyên soái đại nhân không biết giải thích làm sao cả, kéo Omega nghịch ngợm vào trong chăn, dùng ký hiệu thật sâu ngăn cho tiểu kiều thê không nói thêm được gì nữa.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tê tỉnh lại, mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua thanh tiến trình của ứng dụng quét bộ nhớ trong: 100%.

“Hả?” Cho là mình nhìn nhầm, xoa xoa mắt nhìn lại lần nữa, vẫn là 100%, click vào thì liền có thông báo [Đã hoàn thành xoá bộ nhớ trong, hoan nghênh sử dụng lần nữa].

Trương Thần Phi không có bên người, chỉ có cục lông vàng ghé vào bên giường không chớp mắt nhìn cậu.

“Quang Tông, ba con đâu rồi?” Tiêu Tê ngồi dậy, xoa xoa đầu cún.

Cún con sủa hai tiếng, xoay người chạy xuống lầu, chạy xuống rồi lại vòng lên, sủa hai tiếng nữa, ý nói “Ba con đang ở dưới lầu á”.

Trương Thần Phi đứng trong phòng khách, đang nhìn màn hình giả thiết của trí não.

Quyền hạn quản chế của Anne với Louis XIII vẫn còn chưa tắt, Tiêu Tê biết là hắn đang xem lại lễ trao giải NB tối qua. Tạm thời không quấy rầy hắn, quay về trên lầu rửa mặt.

Lần thứ hai trở lại phòng khách thì Trương Thần Phi đã xem xong rồi, đang hút một điếu thuốc.

“Thần Phi.” Tiêu Tê gọi hắn một tiếng.

Trương Thần Phi còn đang ngây người quay đầu lại, thấy tiểu kiều thê đang đứng trong nắng sớm thì lập tức tắt điếu thuốc trong tay.

Có chút đau lòng cho hắn, môi Tiêu Tê động động, đang tính nói “Không sao anh hút đi” thì đã thấy hắn bỗng nhiên giang rộng hai tay.

“Bảo bối, anh tỉnh rồi, đến ôm ông xã một cái nào.” Trương Thần Phi cười đến cực kỳ xán lạn, giống như cái người ôm đầy áp lực hồi nãy không hề tồn tại. Đúng là như hắn đã nói trước đây, mặc kệ có chuyện gì thì khi thấy Viêm Viêm là sẽ biến mất sạch trong nháy mắt.

Tiêu Tê thấy hắn như vậy, cũng không nhịn được cười rộ lên, nhanh chóng đi tới. Giống như tới gần một con bạch tuộc đang đi săn, chưa chạm vào nhau mà đã bị hai cánh tay dài cuốn lấy, ôm lên xoay một vòng tại chỗ.

“A!” Bị ôm lên cao như con nít, Tiêu Tê nhịn không được kêu thành tiếng, ôm cổ ông xã dùng chân để thăng bằng lại cả người, “Không phải là còn một kịch bản hả? Sao nhanh như thế mà đã tỉnh rồi.”

“Kịch bản cuối cùng là kịch bản gì?” Trương Thần Phi đặt người lên sô pha rồi ngồi thẳng lên, tiến tới hôn cằm cậu.

Tiêu Tê động não một chút, chắc là “Tân nương trăm vạn của tổng tài” rồi.

“À, chắc là do bản thân anh chính là tổng tài bá đạo nên kịch bản cuối cùng chạy nhanh hơn đó.” Mặt của tổng tài đại nhân không đổi sắc bình tĩnh giải thích.

Đâu có người nào nói mình là tổng tài bá đạo chứ, đúng là không biết xấu hổ! Tiêu Tê bóp bóp mặt của hắn, nhìn xem coi là có dày lên không: “Tổng tài đại nhân đúng là giỏi mà, lúc học cấp ba còn thay em đánh tên côn đồ nữa ha?”

Cấp ba… đánh tên côn đồ…

Mặt của Trương Thần Phi dùng tốc độ mà mắt có thể thấy được đỏ lên, da mặt dày thế mà cũng không che được. Viêm Viêm của hắn học hư rồi, biết dựa vào từng kịch bản để bóc mở từng lớp bí mật đã được niêm phong cẩn thận của hắn.

“Không, chỉ là do anh nhìn thằng đó không thuận mắt thôi, chỉ là trùng hợp… Ừ, dù sao anh cũng là đại ca mà, không có việc xấu nào là không làm, muốn đánh ai thì cứ đánh.” Đại ca tiên sinh giơ giơ quả đấm.

“Thật không? Nhưng em nghe Cường Tử nói việc ghê gớm nhất các anh làm là leo tường trốn học đi chơi game mà.” Tiêu Tê không hề chừa cho ông xã chút mặt mũi nào, tiếp tục vạch trần hắn.

Tổng tài đại nhân bị bóc mở quéo người thẹn quá thành giận, một tay đẩy tiểu kiều thê lên chỗ dựa lưng, đè xuống sô pha thọc lét: “Sớm biết em nghịch ngợm như thế thì trước đây anh đã ngăn em trong hẻm nhỏ để cường hôn rồi. Không đồng ý làm bạn trai anh thì anh liền chạy đến phòng phát thanh nói cho toàn trường biết.”

“Ha ha ha…” Tiêu Tê bị hắn làm cho cười ra nước mắt, tưởng tượng đến hình ảnh kia thì lại thấy nó cũng khá là xúc động lòng người.

Chẳng lẽ mình cũng học hư rồi…

/Hết chương 98/

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK