Sắp tới kỳ thi tốt nghiệp cấp ba, Quan Viễn biết Triệu Thanh Cốc vô cùng coi trọng việc lên đại học, cố gắng ‘chăm sóc’ anh thật tỉ mỉ.
“Anh, ăn trái cây…”
“Anh, ăn canh…”
“Anh, nóng không? Để em quạt cho…”
Triệu Thanh Cốc kéo Quan Viễn đang vội như con quay lại, “Được rồi, đừng khẩn trương quá! Chẳng lẽ em không có lòng tin với anh sao?”
Quan Viễn thuận thế ôm cổ Triệu Thanh Cốc, đáp, “Em chỉ là muốn tạo điều kiện tốt nhất để anh có thể tập trung ôn thi thôi!”
Triệu Thanh Cốc dở khóc dở cười, “Em cứ đi tới đi lui bên cạnh như vậy, cảm thấy anh có thể tập trung được sao?”
Quan Viễn cũng biết mình khẩn trương hơi quá, lập tức làm động tác kéo khóa miệng, “Bắt đầu từ giờ em sẽ không nói một câu nào nữa!”
Triệu Thanh Cốc cười, xoa đầu Quan Viễn nói, “Không cần. Em cứ như bình thường là được rồi.”
Quan Viễn cười hì hì gật đầu.
Triệu Thanh Cốc tự biết khả năng của mình nên rất bình tĩnh, chỉ cần ôn tập một lượt những kiến thức đã học là được.
Mấy ngày Triệu Thanh Cốc học bài suốt đêm, Quan Viễn đều ở ngay bên cạnh quạt mát cho anh.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày thi.
Bởi vì lớp mười hai thi nên các khối còn lại được nghỉ học. Triệu Thanh Cốc kêu Quan Viễn ở nhà chờ, nhưng cậu sống chết không chịu, kiên trì muốn tới trường thi chờ anh. diễn.nd/alfnlk[nq"q;ú.ơu,"m,dodon Lúc hai người tới nơi, trước cổng trường đã đứng đầy người. Có phụ huynh tha thiết chúc phúc cho con cháu, có phụ huynh lại vội vàng kiểm tra một lần nữa xem dụng cụ làm bài đã đầy đủ hết chưa.
Quan Viễn chợt nhớ tới đời trước khi cậu đi thi tốt nghiệp cấp ba, Triệu Thanh Cốc cũng y hệt như thế. “Tiểu Viễn, cứ bình tĩnh làm bài như bình thường, đừng lo lắng! Không đậu cũng không sao, anh sẽ nuôi em cả đời!” Quan Viễn nghe xong, quả nhiên bớt lo hẳn, giúp cậu phát huy tối đa khả năng của mình.
Hiện tại hai người đổi vai trò. Quan Viễn vỗ vai Triệu Thanh Cốc nói, “Anh, cố gắng lên! Không được cũng không sao! Không nhất thiết phải đậu tốt nghiệp mới nên người được!”
Triệu Thanh Cốc cười đáp, “Ừ.”
Một hồi chuông vang lên, Triệu Thanh Cốc bước vào phòng thi. Quan Viễn nhìn theo bóng lưng Triệu Thanh Cốc, nước mắt suýt tràn mi. Tốt quá! Rốt cuộc anh đã có một cuộc sống khác hoàn toàn đời trước!
Chờ đợi luôn khiến người ta có cảm giác thời gian dài đằng đẵng.
Tuy trời nắng chang chang nhưng các vị phụ huynh vẫn như không cảm thấy gì, tụ năm tụ ba trò chuyện rôm rả về con cháu mình.
Trong một đám người lớn, nhỏ như Quan Viễn lập tức thu hút sự chú ý. Có người tò mò hỏi, “Con cũng chờ thí sinh à?”
Quan Viễn cười đáp, “Dạ. Chờ anh con!”
“A, anh à! Ngoan quá! Ủa, người lớn trong nhà không tới sao?”
“Nhà chỉ có hai anh em con ạ.”
Mặt vị phụ huynh kia lập tức lộ vẻ thương xót, đang tưởng tượng trong đầu cuộc sống khổ cực của hai anh em mồ côi.
“Tôi đã hứa với thằng nhóc nhà tôi rồi, nếu nó đạt loại khá, muốn ăn bao nhiêu thịt kho của Viễn Cốc tôi cũng mua cho ăn!”
“Ôi, thịt kho Viễn Cốc mắc lắm đó! Anh quả là chịu chi!”
“Chịu chi gì đâu! Chỉ cần nó thi tốt, đừng nói là thịt kho, dù đập nồi bán sắt tôi cũng sẽ cố cho nó học đại học!”
“Con gái tôi, hỏi thi xong có muốn gì không, lúc đầu nó cứ một mực nói không nói, sau mới lộ ra là mong có một bộ váy mới của Thời Trang Viễn Cốc.”
Có vẻ như nói chuyện giúp mọi người bớt lo lắng hẳn, các phụ huynh khác cũng bắt đầu gia nhập câu chuyện.
“Sao mà thịt kho của Viễn Cốc ngon dữ vậy không biết! Khổ nỗi người mua quá nhiều, đi trễ một chút là hết ngay!”
“Đúng vậy! Có điều dù mua được cũng không thể ăn thường bởi vì chẳng rẻ chút nào! Thỉnh thoảng nếm chút cho đỡ thèm thôi.”
“À, Thời Trang Viễn Cốc vừa ra bộ sưu tập mới đấy mọi người biết không? Đặc biệt dành riêng cho con gái mới lớn, rất đẹp! Tôi đang định mua cho con gái một bộ đây!”
Quan Viễn nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch, xem ra bộ sưu tập hè Viễn Cốc vừa tung ra đã tuyên truyền thành công, xem như không uổng công vất vả bấy lâu.
Bộ sưu tập này là do Quan Viễn dẫn dắt đội thiết kế làm ra, không quá giới hạn lại khiến người ta phải sáng mắt, tốn không ít tâm tư.
Lại một hồi chuông vang lên, môn thi đầu tiên đã xong.
Quan Viễn thấy Triệu Thanh Cốc từ xa, giơ tay lên vẫy. Triệu Thanh Cốc lập tức phát hiện ra Quan Viễn, đi thật nhanh lại.
Quan Viễn không hỏi Triệu Thanh Cốc thi thế nào, nhanh chóng dắt anh tới Di Nhiên Cư ăn cơm trước. dioloiu"ẽne.đnà/lêqq"/lys.đôn Hai người từng đến ăn nhiều lần, quản lý Di Nhiên Cư đã quen mặt, vừa thấy hai người lập tức ra đón vào.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vào phòng riêng đợi, chẳng mấy chốc đồ ăn đã được dọn lên.
“Anh, ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi một chút đi, chiều thi tiếp. Em đặt phòng luôn rồi, một nhà trọ ở cạnh Tứ Trung.” Quan Viễn vừa húp canh vừa nói.
“Ừ.” Tất nhiên Triệu Thanh Cốc sẽ không phụ ý tốt của Quan Viễn.
Ăn cơm xong, hai người kêu trả tiền, không ngờ quản lý Di Nhiên Cư nói, “Giám đốc của chúng tôi biết hôm nay cậu đi thi, đã đặc biệt dặn miễn phí bữa cơm này, xem như chúc mừng trước.”
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đều ngạc nhiên, bời vì hai người không quen giám đốc của Di Nhiên Cư.
“Chắc người ấy biết chúng ta là chủ của Viễn Cốc nên muốn kết bạn thôi.” Quan Viễn nhún vai nói. Triệu Thanh Cốc cũng nghĩ vậy. Hai người quyết định bỏ chuyện này qua một bên, tới chỗ khách sạn Quan Viễn đã đặt phòng.
Có tiền, tự nhiên Quan Viễn sẽ không bạc đãi mình và Triệu Thanh Cốc, dù chỉ nghỉ ngơi một lát vẫn đặt phòng tốt nhất.
Quan Viễn chờ Triệu Thanh Cốc ngủ rồi, ngồi bên cạnh nhẹ nhàng quạt mát cho anh.
Chớp mắt đã qua hai ngày, thi xong môn cuối cùng là bắt đầu quãng thời gian chờ điểm. Ai tự thấy thi tốt còn có thể bình tĩnh chờ, người nào làm bài không được thì vừa ra khỏi phòng thi đã khóc tê tâm liệt phế.
Thời này thi tốt nghiệp cấp ba có thể nói là bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời mỗi người, thi tốt, vào trường đại học tốt, ra trường được phân vào đơn vị tốt, có công ăn việc làm ổn định. Thi tệ, coi như xong, phải tự lăn lộn kiếm ăn.
Tất nhiên Triệu Thanh Cốc không phải lo lắng về tương lai, chỉ đơn thuần là muốn học đại học.