• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái tết năm nay rất được nhà họ Quan coi trọng, Dương Tú Thúy không chỉ cho phép cả nhà ăn bột mì, mà cả thịt heo cũng nhiều hơn mọi năm một ít.

Bọn nhỏ như Quan Thái Minh thấy có thịt ăn là hớn hở, cả ngày canh ngoài phòng bếp, mong đến lúc Dương Tú Thúy không có mặt, mẹ mình có thể lén cho ăn một miếng thịt. Dĩ nhiên là ai lo con người nấy, ngay cả người vốn thành thật như Triệu Tú Liên cũng biết học hai chị dâu trộm thịt cho con mình ăn.

Tất nhiên không ai dư hơi quan tâm hai đứa nhỏ không có mẹ, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc.

Quan Viễn chẳng thèm khát gì mớ thịt ít ỏi của bọn họ. Gần đây Quan Viễn luôn tìm cơ hội lấy đồ ăn từ trong không gian ra cho Triệu Thanh Cốc và cậu ăn. Nhờ đó, chỉ sau một khoảng thời gian ngắn, trên mặt hai người đã có chút thịt.

Quan Viễn vốn có khuôn mặt đáng yêu, nay được bổ sung dinh dưỡng, đã trở nên càng đáng yêu hơn với khuôn mặt thanh tú, mũi cao miệng nhỏ, môi hồng răng trắng cười lên còn lấp ló hai lúm đồng tiền. Bởi vậy, Triệu Thanh Cốc càng thêm yêu thương che chở, đi đâu cũng nhìn chằm chằm, sợ hở ra một tí là Quan Viễn lại bị người bắt nạt.

Buổi tối tất niên, Dương Phi Phương cho con trai Quan Dư ăn no xong mới bắt đầu ăn cơm. Quan Dư vốn rất lỳ, cộng thêm trẻ con tuy không hiểu đúng sai nhưng có trực giác vô cùng nhạy bén, biết chờ mỗi khi Triệu Thanh Cốc ra đồng, sẽ lập tức cướp lấy đồ chơi của Quan Viễn, rồi nắm tóc kéo áo này nọ, nếu Quan Viễn dám trốn, mẹ nó sẽ đứng về phe nó, đánh Quan Viễn ngay. Quan Viễn lại là một đứa trẻ biết chịu đựng, chỉ yên lặng chảy nước mắt, chứ không khóc gào. Dương Phi Phương cũng sợ Triệu Thanh Cốc, mặc dù đánh rất đau nhưng không để lại dấu vết gì trên người Quan Viễn.

Quan Viễn không muốn cho Triệu Thanh Cốc lo lắng, nên từ lúc bắt đầu hiểu chuyện tới giờ chưa bao giờ đi méc Triệu Thanh Cốc. Cứ vậy càng khiến hai mẹ con Dương Phi Phương không có gì kiêng kỵ, thỏa sức bắt nạt Quan Viễn.

Lúc này, Quan Dư ăn no không có việc gì làm, lại giống như mọi lần, đi tới trước mặt Quan Viễn, chuẩn bị kiếm chuyện. 

Quan Viễn đã thấy Quan Dư đến, nhưng vẫn thản nhiên như không. 

Quan Dư nâng tay lên định tát vào mặt Quan Viễn, nhưng không biết tại sao chẳng những không đánh được Quan Viễn, ngược lại mặt bỗng nhiên đau nhói như bị ai đập mạnh một cái, khiến cơ thể mất thăng bằng ngã ngửa ra sau, đầu đụng vào thành ghế, u một cục. Quan Dư lập tức gào lên như heo bịt cắt tiết. 

Dương Phi Phương thấy con trai bị đau, tức điên lên, không hỏi đầu đuôi gì đã chạy tới trước mặt Quan Viễn, giơ tay định tát cậu một bạt tai. May mắn bàn tay kia đã  bị Triệu Thanh Cốc cản lại giữa chừng.

“Thả ra! Hôm nay tao sẽ đánh chết thằng mất dạy này!”

Triệu Thanh Cốc lạnh lùng hỏi, “Tại sao?”

Dương Phi Phương hét lên, “Tại sao à? Tại vì nó không biết thương yêu anh em, bé Năm còn nhỏ như vậy nó cũng đánh được!”

Triệu Thanh Cốc lập tức phản bác, “Dì đúng là dạy con quá giỏi, không hại được người thì lập tức đổ vấy ngược cho người ta! Vừa rồi mọi người đều thấy rõ ràng Quan Viễn luôn ngồi im không nhúc nhích, chỉ có bé Năm tự mình té ngửa, còn dám la làng?!”

Triệu Thanh Cốc luôn không ưa Dương Phi Phương, một là vì chuyện Lý Nguyệt Hoa, hai là vì tâm địa Dương Phi Phương thật sự quá xấu xa.

Dương Phi Phương quay đầu lại quát lên với Quan Mãn Thương, “Quan Mãn Thương, anh đúng là đồ vô dụng! Vợ và con trai anh bị người ta bắt nạt, anh cũng trơ mắt nhìn được?!”

Từ trước đến giờ Quan Mãn Thương không thương Quan Viễn, bởi vì  cứ mỗi lần nhìn Quan Viễn sẽ khiến Quan Mãn Thương nhớ lại nguyên nhân cái chết của Lý Nguyệt Hoa. diblễn.đàn/lêq/úydlkk]/doondodn Nhưng lần này, chuyện rõ ràng mười mươi Quan Mãn Thương không thể không nói một câu công bằng, “Vừa rồi rõ ràng là bé Năm tự té rồi đổ thừa bé Tư. Em ngồi xuống ăn cơm tiếp đi.”

Quan Hà thản nhiên nói, “Được rồi, vợ Mãn Thương ngồi xuống ăn cơm đi.”

Dương Tú Thúy vốn định bênh Dương Phi Phương nhưng nghe Quan Hà lên tiếng đành ngậm miệng không nói.

Dương Phi Phương cố nén cục tức, ôm Quan Dư dỗ dành.

Quan Viễn thấy thật tức cười, thầm nghĩ nếu không có Triệu Thanh Cốc che chở, không biết cậu sẽ phải chịu khổ thế nào đây, không chừng sẽ bị đánh chết, hoặc bị bỏ đói đến chết. Vừa rồi nếu không vì nể Triệu Thanh Cốc, ai sẽ lên tiếng bênh vực cậu? Nghĩ tới đây, Quan Viễn nhét bàn tay phải của mình vào tay trái Triệu Thanh Cốc. 

Triệu Thanh Cốc cho rằng Quan Viễn sợ, bèn nắm thật chặt tay cậu, “Yên tâm, có anh ở đây, sẽ không ai có thể bắt nạt em.” Lời này mặc dù là nói với Quan Viễn, nhưng giọng không hề nhỏ, khiến cho cả nhà họ Quan đều nghe được. 

Dương Phi Phương nghe vậy, càng hận hai người muốn chết. 

Lý Nguyệt Chi cũng cảm thấy không vui tí nào. Khi còn ở nhà mẹ đẻ, Lý Nguyệt Hoa luôn được khen về mọi mặt, còn Lý Nguyệt Chi thì hay bị lấy ra làm nền cho Lý Nguyệt Hoa. Cho nên, Lý Nguyệt Chi đã hận Lý Nguyệt Ho từ lâu.

Đến khi lấy lập gia đình, chồng Lý Nguyệt Chi là người chấm công, chồng Lý Nguyệt Hoa lại gian díu với một quả phụ, Lý Nguyệt Chi thầm vui vẻ không thôi. diễnlkn.đnà/lêqnnk/quý,đôn Ghét mẹ ghét lây con, Lý Nguyệt Chi thấy Quan Viễn bị bắt nạt, chẳng những không đồng tình còn thầm hả hê trong lòng.

Lúc này, Lý Nguyệt Chi quan sát cẩn thận Quan Viễn từ trên xuống dưới, giật mình phát hiện, chỉ mấy ngày không chú ý, Quan Viễn đã rất khác, trông còn đáng yêu hơn mấy đứa nhỏ trong thành phố nhiều, nhìn lại con mình, sắc mặt khô vàng, gầy teo gầy tóp.

Lý Nguyệt Chi nói với giọng ghen ghét, “Bé Hai thương bé Tư quá! Mọi người nhìn khuôn mặt căng tròn kia xem, không biết còn tưởng bé Tư là con của chủ tịch huyện ấy chứ! Bé Hai à, con không thể thiên vị được, đừng có thứ gì tốt cũng chỉ dành cho một mình bé Tư, còn nhiều em trai em gái nữa này!” 

Nghe Lý Nguyệt Chi nói, cả nhà họ Quan đều nhìn chằm chằm Quan Viễn, đồng thời có chung ý tưởng, quả là hiện tại Quan Viễn đã khác hẳn bộ dáng nửa sống nửa chết lúc trước.     

Nhà họ Quan luôn nghi ngờ Triệu Thanh Cốc còn giữ tiền riêng, lúc này nhìn Quan Viễn lại càng thêm khẳng định.

Quan Thái Tinh đột nhiên lên tiếng, “Anh hai, sau này em sẽ nghe lời anh, anh cũng mua đồ ngon cho em ăn đi!” Nói xong còn hít hít nước mũi.

Quan Viễn nhích sát vào lòng Triệu Thanh Cốc. 

Triệu Thanh Cốc nói, “Anh làm gì có đồ ngon mà cho Tiểu Viễn, chỉ là mẹ Nguyệt Hoa ở trên trời linh thiêng phù hộ Tiểu Viễn thôi. Nếu ai muốn được như vậy, thì tự đi cầu với mẹ Nguyệt Hoa đi.” 

Câu này khiến cả nhà họ Quan đều biến sắc, tìm Lý Nguyệt Hoa? Chẳng phải đang rủa mọi người đi tìm chết đi?!

Quan Viễn thầm hả hê trong bụng, không ngờ Triệu Thanh Cốc cũng có lúc độc mồm độc miệng như vậy.

Quan Thái Tinh không nhận được câu trả lời như mong muốn, bĩu môi tức giận, lại không dám chọc Triệu Thanh Cốc, đành phát tiết bằng cách hất ngã mấy cái chén không trên bàn.

Đêm tất niên phải thức đón giao thừa, nhưng Triệu Thanh Cốc không có hứng thú ngồi cùng một chỗ với nhà họ Quan, Quan Viễn cũng muốn trải qua đêm tất niên chỉ có hai người, nên cả hai quyết định về phòng nằm sớm. 

Triệu Thanh Cốc kể chuyện cổ tích cho Quan Viễn nghe. Những câu chuyện mặc dù cũng đã được kể không biết bao nhiêu lần, nhưng Quan Viễn vẫn nghe rất say sưa.

Đột nhiên, không biết là nhà ai đốt pháo, sau đó nhà nhà nối tiếp nhau, tiếng pháo cứ vang mãi không dứt. Quan Viễn nằm trong lòng Triệu Thanh Cốc, ngủ thiếp đi mặc kệ ồn ào bên ngoài.

Sau một đêm ngon giấc, sáng ra, Quan Viễn đã thức, nghe thấy Triệu Thanh Cốc kêu, “Tiểu Viễn, dậy nào!”

Quan Viễn tuy “Dạ” một tiếng, nhưng chịu ngồi dậy, cứ nằm đè trên người Triệu Thanh Cốc làm biếng.

Triệu Thanh Cốc cũng không giục, hai người lẳng lặng nằm thêm một hồi nữa.

Mồng một tết, có tục đi thăm mộ người thân đã mất. Trong nhà này, ngoại trừ Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc chẳng còn ai nhớ Lý Nguyệt Hoa. 

Sau khi ngủ nướng no, hai người rời giường, nhanh chóng vệ sinh cá nhân xong, đi thăm mộ Lý Nguyệt Hoa.

Đi thăm mộ thường phải mang theo nhang đèn, vàng mã nhưng hiện tại Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn không có điều kiện để chuẩn bị mấy thứ này.

Triệu Thanh Cốc quỳ gối trước mộ Lý Nguyệt Hoa, khấn, “Mẹ Nguyệt Hoa, con và Tiểu Viễn tới thăm mẹ đây. Năm nay Tiểu Viễn đã béo hơn năm ngoái một chút, bọn con cũng được ăn no hơn. Mong mẹ trên trời có linh thiêng hãy phù hộ cho Tiểu Viễn luôn khỏe mạnh, không bệnh không tai.”

Quan Viễn đã không còn ấn tượng sâu lắm với Lý Nguyệt Hoa, nhưng dù là tình thân hay tình yêu cậu đều được nhận đủ từ Triệu Thanh Cốc, nên chẳng có gì tiếc nuối.

Quan Viễn nghe Triệu Thanh Cốc khấn cho mình, cảm thấy rất hạnh phúc.

“Tiểu Viễn, mau tới lạy mẹ đi!” Triệu Thanh Cốc kêu Quan Viễn.

Quan Viễn nghe lời quỳ xuống, thầm cầu nguyện: Mẹ, nếu mẹ trên trời có linh thiêng hãy phù hộ cho anh luôn được khỏe mạnh, làm bạn với con tới già.

Sau đó, hai người lại đi viếng mộ ông nội và cha mẹ Triệu Thanh Cốc. 

Trên đường về, trông Triệu Thanh Cốc buồn hẳn. 

Triệu Thanh Cốc dù có chững chạc cách mấy vẫn chỉ là một thiếu niên chưa lớn, bị người xung quanh đối xử không tốt cũng sẽ thấy sợ hãi và lo lắng, có điều ở trước mặt Quan Viễn phải cố gắng làm như không hề sợ hãi thôi.

Quan Viễn vô cùng đau lòng.

“Anh! Đừng buồn, anh còn có Tiểu Viễn mà! Hai chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.”

Triệu Thanh Cốc miễn cưỡng cười nói, “Em ha, không chừng về sau cưới vợ sinh con sẽ không thèm anh nữa.”

“Không có đâu!” Quan Viễn lập tức khẳng định, “Sau này anh sẽ cưới vợ sinh con sao?” Quan Viễn thận trọng hỏi.

Triệu Thanh Cốc ngẩn ra, một hồi mới đáp, “Anh cũng không biết. Có điều chắc chắn là anh sẽ không cưới vợ trước khi Tiểu Viễn trưởng thành.”

Mặc dù Triệu Thanh Cốc không hứa chắc chắn sẽ không cưới vợ, nhưng chỉ bấy nhiêu Quan Viễn đã thấy thỏa mãn, bởi vì hai người vẫn còn rất nhiều thời gian.

Trên đường về, hai người gặp rất nhiều người trong thôn ra nghĩa trang viếng mộ, ai cũng giật mình khen Quan Viễn đáng yêu, tất nhiên không thiếu kèm theo bẹo má xoa đầu này nọ. Nhờ nước suối thiêng, da Quan Viễn trở nên mềm mại hẳn, bị những bàn tay thô ráp kia véo một hồi, hai má đã đỏ bừng.

Triệu Thanh Cốc vô cùng đau lòng, để tránh cho Quan Viễn lại bị véo má, bèn kéo áo bông của mình bọc kín Quan Viễn hơn, chỉ để lộ một đôi mắt, nhờ vậy hai người mới bình yên trở về tới nhà.

Cơm trưa ngày mồng một tết cũng chẳng khá hơn ngày thường bao nhiêu, Quan Viễn biết Dương Tú Thúy giấu đồ ăn là vì lý do gì, nhưng mấy đứa nhỏ còn lại không biết, nên cứ khóc rống lên đòi ăn thịt. Ngày tết là không thể khóc, cũng không thể đánh con cháu, Dương Tú Thúy bó tay, đành lấy chút thịt đầu thừa đuôi thẹo ra đối phó cho xong.

Ăn cơm trưa xong, Quan Viễn nghe tiếng xôn xao ở đầu thôn, bèn chạy ra xem thử, phát hiện thì ra là mấy đứa nhỏ trong thôn đem xe trượt tuyết ra chơi, nối đuôi nhau thành một hàng dài.

Muốn ngồi xe trượt tuyết phải có chó kéo, thời này phải là nhà có điều kiện lắm mới nuôi nổi hai con chó to kéo xe, cho nên tất cả trẻ con trong thôn đều mê mẩn trò này, cứ chạy theo phía sau mãi hi vọng mình sẽ có cơ hội ngồi lên chiếc xe đó dù chỉ một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK