Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đang chơi với Tham Tham ngoài sân, đột nhiên nghe thấy tiếng Quan Mãn Tinh truyền vào từ ngoài cổng, “Tôi là cô của Tiểu Viễn! Tiểu Viễn, cô hai tới thăm con đây…”
Quan Mãn Tinh và Lý Kiến Quốc muốn xông vào nhưng bị vệ sĩ của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc cản lại.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nhìn nhau, gật đầu. Triệu Thanh Cốc nói, “Cho họ vào đi!” Vệ sĩ vừa nghe lập tức làm động tác mời.
Quan Mãn Tinh thầm hâm mộ không thôi, chẳng ngờ hai đứa nhỏ ngày ăn mày giờ lại có cuộc sống huy hoàng thế này!
Quan Mãn Tinh và Lý Kiến Quốc xách quà vào sân, thấy một nhà ba người Triệu Thanh Cốc đứng cạnh nhau, giờ khắc này bỗng chân thật cảm nhận được sự cách biệt như một trời một vực giữa hai bên.
Quan Mãn Tinh xoa xoa tay lên đùi lau mồ hôi, cố gắng tỏ vẻ hiền lành nói, “Tiểu Viễn, Thanh Cốc, hai đứa đi thật lâu không báo tin, giờ thấy tụi con khỏe mạnh thế này cô cũng yên lòng!” Aikhông biết chuyện chắc chắn sẽ bị vẻ mặt chân thành của Quan Mãn Tinh đánh lừa ngay. Đáng tiếc, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đã biết rất rõ bộ mặt thật của Quan Mãn Tinh, nghe vậy chỉ thản nhiên kêu một tiếng cô.
Từ khi vào sân Lý Kiến Quốc đã lộ vẻ vô cùng mất tự nhiên khác hẳn cái vẻ lúc nào cũng hếch lỗ mũi lên trời hồi trước.
Quan Mãn Tinh thấy Triệu Thanh Cốc chịu cầm giỏ quà Lý Kiến Quốc đưa, cười tươi hẳn, thầm nghĩ hẳn là còn đường thương lượng.
Nào ngờ, Triệu Thanh Cốc nhận xong lập tức đặt ngay xuống đất, cũng không mời bọn họ vào nhà. Quan Mãn Tinh và Lý Kiến Quốc xấu hổ không biết nói gì. Trong sân chỉ còn lại giọng đùa vui vẻ của Tham Tham và Quan Viễn. Triệu Thanh Cốc chỉ lo nhìn Quan Viễn và Tham Tham, không thèm quan tâm vợ chồng Quan Mãn Tinh.
“Thanh Cốc, Tiểu Viễn… Vốn cô cũng không muốn làm phiền hai đứa, nhưng giờ cô hết cách rồi! Trước cô còn có thể lấy chút đồ trong xưởng với giá ưu đãi, bán kiếm tiền mua thức ăn, giờ không được nữa. Dượng con lại bị xa thải… Dù gì chúng ta cũng là thân thích, hai đứa cũng không đành lòng nhìn cả nhà cô dượng phải ra đường ở đúng không?” Quan Mãn Tinh chờ một hồi, thấy Lý Kiến Quốc vẫn cúi đầu đứng như xác chết đành phải mở miệng, vừa nói vừa lau nước mắt.
Quan Viễn vẫn chơi đùa với Tham Tham như hoàn toàn không nghe thấy. Triệu Thanh Cốc quay đầu hỏi Quan Mãn Tinh, “Vậy cô muốn thế nào?”
Quan Mãn Tinh nghe giọng Triệu Thanh Cốc không có ý giận, bèn nói, “Không cần gì khác, chỉ cần có thể lấy đồ với giá ưu đãi như trước là được rồi! Dĩ nhiên nếu dượng con có thể vào xưởng làm lại thì quá tốt! Dù sao dượng con cũng là một người đàn ông, rảnh rỗi cả ngày ở nhà cũng không nên!”
Triệu Thanh Cốc nghe vậy cười nhạt một tiếng. Quan Mãn Tinh và Lý Kiến Quốc nhìn nhau, không hiểu.
Triệu Thanh Cốc dù cười nhưng lại nói ra những lời khiến Quan Mãn Tinh cảm thấy như đang lọt vào hầm băng, “Cô thật sự nghĩ rằng tôi không biết những việc cô đã làm với tôi và Tiểu Viễn?”
Quan Mãn Tinh đứng chết trân tại cỗ, thầm kinh hãi, gượng cười nói, “Ý con là sao? Cô không hiểu.”
“À, có lẽ cô nhiều việc nên dễ quên. Không sao, tôi vẫn nhớ rất rõ. việc cô bày kế cho nhà họ Quan lấy tiền của bọn tôi. Và còn nhiều chuyện nữa, mặc dù cô không đứng ra nhưng sau lưng đều có góp mặt hết.” diễnlkn.đnà/leqjl/quks;l.nđôn Dừng một lát, Triệu Thanh Cốc nói tiếp, “Ngay cả đám cưới của cô Quan Mãn Nguyệt chẳng phải cũng là kế hoạch của cô hay sao?”
“Cô cho rằng tôi là người tốt tới mức lấy ân báo oán? Nói thật, cô làm gì người khác tôi chẳng quan tâm, nhưng cô không nên đụng tới Tiểu Viễn. Nể tình tôi còn kêu một tiếng ‘cô’ mới không tính toán rõ ràng. Không ngờ cô còn dám tìm tới cửa.”
Quan Mãn Tinh và Lý Kiến Quốc bị dọa sợ, liên tục lùi về sau, rồi co giò bỏ chạy.
Triệu Thanh Cốc lạnh lùng nhìn theo. Quan Viễn ôm lấy hông Triệu Thanh Cốc từ phía sau, cười nói, “Anh, anh học được dọa người từ hồi nào vậy?”
“Không phải chỉ dọa thôi đâu. Nếu bọn họ còn không biết thời biết thế anh cũng không ngại cho họ nếm thử cảm giác khổ sở hơn hiện tại gắp trăm lần.”
Quan Viễn bật cười, nói, “Được rồi, em biết anh muốn xả giận cho em, nhưng giờ em đã chẳng thèm để tâm tới bọn họ nữa rồi. Mau dọn đồ đi, về nhà thôi!” Sau khi sống lại, Quan Viễn đã từng rất căm hận người nhà họ Quan. Nay lại khác, cậu chẳng dư thời gian để mà nghĩ về thù hận, chỉ muốn quan tâm tới một lớn một nhỏ trước mắt này, sống cuộc sống hạnh phúc của mình.
“Ừ, về nhà thôi!”
Thôn Quan Gia từng chứng kiến những khó khăn khổ sở sẽ mãi không phai mờ trong ký ức của hai người, nhưng giờ nó không phải là nhà. Nhà của họ là nơi có phòng đồ chơi của Tham Tham, là nơi có phòng sách của Quan Viễn, là nơi có phòng ngủ chưa đựng những ký ức hai người bên nhau.
Xế chiều hôm đó, cả nhà Triệu Thanh Cốc lên xe vào thành phố, rồi ngồi máy bay về thẳng về thủ đô.
Những người bị sa thải tới nhà Quan Quốc tìm, biết Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đi rồi, có người bật khóc ngay tại chỗ, “Trời ơi, phải làm sao đây?! Tôi còn thiếu nợ đánh bạc chưa trả!”
Trong đó vẫn có vài người chẳng hề biết hối hận, luôn miệng mắng Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc. diènlkn;nlfdnl /asLq/qu,đ".ôn Quan Quốc lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, sau đó đóng phịch cổng lại! Đúng là hết thuốc chữa!
Về tới thủ đô đã là nửa đêm. Tham Tham đang ngủ say. Quan Viễn dùng áo khoác bọc Tham Tham lại, hôn lên gương mặt hồng hồng của bé con, rồi nhìn Triệu Thanh Cốc cười hạnh phúc, “Tới nhà rồi!”
Triệu Thanh Cốc cũng cười, “Ừ, tới nhà rồi.”
Triệu Thanh Cốc lại một tay dắt Quan Viễn, một tay ôm Tham Tham vào cửa. Nơi nào có ba người, nơi đó chính là nhà.
Hết.