• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Hiểu cảm thấy bản thân có lỗi với Cố Duệ, cho nên dạo gần đây khi tiếp xúc với anh, cô có ý né tránh. Cố Duệ cũng nhận ra được sự khác thường của cô. Nhưng biết chắc hỏi cũng không ra được kết quả, chỉ có thể âm thầm quan sát.

Sự kỳ lạ của Hạ Hiểu, không chỉ Cố Duệ, mà Từ Khả và Khúc Tịnh Dao đều nhận ra, La Minh Viễn ngày thường không để ý cũng thấy, Lục An Hạo học khác lớp cũng hóng được chuyện. Bọn họ nhận ra giữa hai người không phải là cãi cọ như mấy lần trước, mà lần này có chuyện lớn rồi. Thế nhưng có hỏi cũng chỉ nhận được một kết quả "Không có gì", nên bọn họ không hỏi nữa.

Giờ tự học buổi tối, không có giáo viên quản, là thời gian để học sinh tự mình ôn bài. Cố Duệ nhìn sang Hạ Hiểu, thấy cô đang vò đầu bứt tai với câu hỏi khó, định nhích gần đến chỉ cô thì cô liền gọi Khúc Tịnh Dao ở phía trên. Hạ Hiểu bây giờ lại lựa chọn bỏ gần tìm xa. Anh tức giận ngồi lại chỗ của mình, chú ý vào giải quyết mấy tờ đề, không để ý đến cô nữa. Nói không để ý vậy thôi, chứ vẫn đang lắng tai nghe xem cô hỏi cái gì. Khúc Tịnh Dao giảng bài cho Hạ Hiểu, ánh mắt lại e ngại nhìn về phía Cố Duệ. Không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tình hình của hai người hiện tại, không khả quan cho lắm.

Khi có chuông báo ra về, mọi người nhanh chóng thu dọn đồ đạc ra về. Vừa ra khỏi lớp, tất cả đều nghe được tiếng ồn, đều tò mò nhìn nhau rồi dắt tay nhau đi xem có chuyện gì. Hạ Hiểu vốn định đi về, nhưng bị Từ Khả nắm lấy tay kéo đi, cô chỉ đành ngoan ngoãn theo cậu. Mọi người tập trung giữa sân trường, ngẩng đầu nhìn lên phía sân thượng. Trên đó có vài người, đang loay hoay không biết làm cái gì. Sau đó đùng một cái, pháo hoa được bắn lên, thắp sáng một khoảng trời. Một người bước ra, đứng ở trên nhìn xuống, cầm theo một cái loa hét lớn:

"Hạ Hiểu, tôi thích cậu, cậu đồng ý làm bạn gái tôi đi."

Lúc này ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Hạ Hiểu. Bởi vì cô đã quá nổi tiếng trong trường, cho nên không ai là không biết cô. Bây giờ nhìn kỹ lại mới thấy, người vừa hét ra cái câu kia là Lữ Thanh Tùng. Cậu ta lại muốn bày trò gì để phá cô nữa đây chứ?

"Lữ Thanh Tùng, hôm nay không phải Cá tháng Tư, cậu dẹp cái trò đùa này đi."

"Tôi không đùa, tôi nói thật. Hạ Hiểu, tôi thích cậu rất lâu rồi, cậu mau đồng ý với tôi đi."

Thích rất lâu, là bao lâu chứ? Từ lúc quen biết nhau đến giờ, cậu ta chỉ toàn bày trò chọc phá cô, còn hay chê cười cô, có chút nào giống cái gọi là thích chứ. Cậu ta chỉ thỏa mãn lòng mình, chứ chưa bao giờ nghĩ đến cảm giác của cô. Kiểu thích như vậy, Hạ Hiểu không cần. Cô ngẩng đầu, lại một lần nữa hét lên:

"Tôi không thích cậu."

Nói xong cô quay người rời đi, lúc quay đầu lại vô tình chạm ánh mắt với Cố Duệ. Trong ánh mắt đó, có sự tức giận, nhưng cũng có chút hài lòng. Cô không dám nhìn lâu, cúi đầu rời đi trước. Cô sợ nếu nhìn quá lâu, bản thân sẽ không kiềm được mà chạy đến ôm lấy anh trước mặt nhiều người.

Thầy giám thị nghe được tiếng ồn ào liền đi xem có việc gì. Đám đông bị giải tán, đám người Lữ Thanh Tùng bị bắt lên phòng viết kiểm điểm vì tội gây mất trật tự trường học.

Cứ tưởng mọi chuyện như vậy là kết thúc. Nào ngờ sáng hôm sau cô vừa đến lớp đã bị Lữ Thanh Tùng chặn trước cửa. Cậu ta cầm một nhánh hoa hồng và một hộp socola đứng trước mặt cô cười như tên ngốc. Cậu ta vẫn lặp lại câu nói cũ tối qua:

"Hạ Hiểu, tôi thật sự rất thích cậu, cậu mau đồng ý làm bạn gái tôi đi!"

"Tôi nói rồi, tôi không thích cậu, cậu dẹp ngay cái trò này đi, đùa không vui đâu."

Nét mặt của Lữ Thanh Tùng lập tức trầm xuống. Cậu ta buông thõng cánh tay cầm nhánh hoa. Lúc cô muốn bước vào trong cậu ta lại nói:

"Tôi biết tình cảm của cậu và Cố Duệ đang đi xuống. Tôi có gì không bằng cậu ta chứ, chỉ là không học giỏi hơn cậu ta thôi."

Hạ Hiểu nhếch miệng cười, giống như vừa nghe được một câu chuyện cười nhạt nhẽo. Lữ Thanh Tùng lại dám đem mình so sánh với Cố Duệ, không phải là đang chọc cười người khác đó chứ.

"Cậu tưởng cậu chỉ thua Cố Duệ có bao nhiêu đó thôi sao? Tôi nói cho cậu biết, từ lúc chúng ta quen biết nhau đến nay, cậu lúc nào cũng bày trò chọc phá khiến tôi rất khó chịu. Năm lớp 10, cậu đi nói với Mã Hùng rằng tôi muốn phân cao thấp, anh ta liền chặn đường đánh tôi, cũng may tôi phúc lớn mới đánh lại anh ta. Cậu còn mỉa mai việc tôi đi làm thêm ở tiệm mỳ, cậu quên rồi sao?"

"Còn Cố Duệ, cậu ấy chưa bao giờ để tôi phải chịu thiệt thòi. Cậu ấy tôn trọng tôi, luôn cho tôi cảm giác an toàn. Điều này, cậu làm được không?"

Hạ Hiểu kể ra những chuyện Lữ Thanh Tùng đã làm với mình và những điểm tốt của Cố Duệ. Cuối cùng cô kết luận lại một câu:

"Cố Duệ không chỉ tốt hơn cậu, mà còn tốt hơn cậu gấp trăm ngàn lần. Cho dù tôi có chia tay với cậu ấy, cậu cũng không có cơ hội."

Nói rồi cô đẩy mạnh Lữ Thanh Tùng ra rồi bước vào lớp. Cô ngồi xuống, cúi đầu nhìn mũi giày. Cô đang suy nghĩ, những lời lúc nãy nếu đúng trước mặt Cố Duệ cô nhất định sẽ không dám nói. Ít nhất là vào lúc này, cô không thể nói ra những lời đó với anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK