Đông Phương ngồi thất thần bên ngoài, cô cảm thấy đau lòng.
Thù hận Uyển Ý Nghiên dành cho anh quá lớn, cô ta biết rõ mọi người ở đây chỉ có Tố Diên là kẻ yếu, nên đã tập trung mọi đau thương lên cô ấy...chỉ để làm anh thành kẻ dại khờ, điên loạn như bây giờ!
" Em xin lỗi, lỗi do em..."
Học võ để làm gì chứ? Cuối cùng cô cũng dùng chúng để đi giết người, làm sát thủ, chứ không thể dùng để bảo vệ ai cả.
" Không phải do em đâu Chy, là do anh không nghĩ đến việc này..." Đông Phương ngẩn đầu, do anh quá sai...sơ hở đến để Uyển Ý Nghiên ra tay tàn bạo như vậy.
Dạ Phong Lệ đi lại, nắm cổ áo Đông Phương lên.
" Nếu anh yêu cô ấy thì lo mà mạnh mẽ ngồi ở đó cầu nguyện cho cô ấy đi, ngồi ủ rủ có một trăm ngày cũng không chứng minh được gì đâu...đã xảy ra sự việc hôm nay cái gì cần nói thì nên nói đi,đừng để mất rồi mới hối hận " Phong Lệ quát lớn vào mặt Đông Phương, giúp anh thức giấc trong sự điên, sự lo lắng bao vây.
Dạ Phong Lệ bỏ Đông Phương ra, Doãn Chy đi lại kéo anh ra xa.
Tài Triệu và Dương Lâm đứng cùng Dạ Tâm, thằng bé vẫn chưa hoàn hồn được những cảnh lúc nãy, lúc giữ bé gái đấy...thằng bé đã nhìn thấy vũng máu đỏ thẫm đấy...
Đó là máu của Tố Diên, là chính tay mẹ ruột thằng bé gây ra sao...
" Tâm Tâm, Tâm Tâm " Tài Triệu thấy thằng bé thất thần, liền gọi.
" Dạ..."
" Con sao vậy? " Anh cúi xuống, ôm thằng bé vào lòng.
" Máu...lúc nãy thật đáng sợ "
Tài Triệu vỗ về Dạ Tâm, đang vui đang lành như vậy, thằng bé làm sao chịu nổi cú sốc chứ?
Phòng cấp cứu vẫn đóng, vẫn còn bao nhiêu sự chưa biết được đang tới...bên ngoài, có bao nhiêu người lo lắng.
Sở cảnh sát.
" Mời cô nghiêm túc lấy lời khai " Cảnh sát nhìn Uyển Ý Nghiên.
" Hihi haha..đáng cho cô...hihihaha trời hôm nay thật đẹp " Uyển Ý Nghiên ngồi nhìn còng tay, lẩm bẩm.
Cảnh sát ngồi nhìn nhau, có lẽ nên đưa cô ả đến bệnh viện tâm thần...
...
Ở nơi nào đó, Tố Diên đang tự bản thân đấu tranh với bóng tối xung quanh.
Đây là đâu?
Cô nhớ lúc ở công viên..mình bị Uyển Ý Nghiên làm cho bị thương mà?
" Phương...anh đâu rồi " Đôi chân trần, cô bước tiến lên phía trước.
" A " Chân cô bị gai nhọn bông hồng đâm vào, sao...ở dưới chân Tố Diên cô nhiều bông hồng đen như vậy?
" Diên..."
Một giọng nói quen thuộc vang lên, cô cau mày. Là của Đông Phương mà?
Cô bước tiếp mặc dù chân đang bị gai nhọn đâm vào, cứ đi lên phía trước, nhìn thấy anh đang ngồi trong tuyệt vọng.
Cô muốn tiến lại ôm anh, kéo anh ra...nhưng lại không thể.
" KHÔNG!!! "
…
Tích
Tiếng máy móc trong phòng phẫu thuật bỗng vang lên.
" Bác sĩ bệnh nhân..."
Y tá hoảng hồn, lúc nãy tim của cô gái này sắp ngừng đập rồi..
" Cô ấy còn hi vọng..."
Dù chỉ là một tia nhỏ cũng có thể cứu lấy mà?
Trôi qua thêm vài tiếng nữa...
Cạch..
Bên ngoài, chỉ còn Đông Phương là kiên trì, ngồi đó đợi bác sĩ đi ra.
" Cô...cô ấy "
Nhìn thấy bác sĩ, anh liền chạy đến.
" Không sao rồi, cứu được rồi...cô ấy qua cơn nguy kịch rồi " Bác sĩ vội đỡ lấy Đông Phương, chàng trai này...còn kiệt sức hơn cả ông nữa!
" Không...sao rồi " Anh thở nhẹ, chân loạn choạng lùi ra phía sau, ngả người xuống tường.
" Không...sao rồi "
Dạ Tâm từ đằng xa, tay đang cầm chai nước, nhìn thấy ba mình như vậy mà an tâm.
Thằng bé đi lại, ôm anh.
" Dì ấy không sao rồi phải không ba? " Dạ Tâm đưa bàn tay nhỏ, vuốt ve mặt anh.
Anh ôm lấy Dạ Tâm.
" Không sao rồi..."
" Vậy là tốt quá " Dạ Tâm vẫn đang trấn an Đông Phương, có lẽ ba đã ổn hơn lúc nãy rồi.
...
Hai ngày sau.
Tố Diên ngồi trên giường bệnh, nhìn Đông Phương đang mãi mê đọc sách.
" Sếp..." Cô gọi anh.
Đông Phương liền bỏ cuốn sách xuống.
" Làm sao? Em không khỏe chỗ nào sao? "
Tố Diên lắc đầu.
" Chỉ là muốn nói chuyện với anh "
Cô không ngờ mình có thể từ cõi chết, trở về ngồi đây tỉnh táo nói chuyện với anh...người đàn ông cô yêu!
" Diên..." Đông Phương ôm lấy cô.
" Đừng hù anh thêm lần nữa, anh rất sợ..."
" Anh sợ mất em lắm..."
" Bao năm qua anh ngu lắm. Anh ngu đến mức...không nói lời yêu em sớm hơn!"
" Anh lạ lùng lắm...đúng không em?"
Bên ngoài.
Bác sĩ nhìn Dạ Tâm, Doãn Chy, Phong Lệ, Dương Lâm và Tài Triệu đang rình rập nghe lén.
" Ừ hừm..." Ông ho khan.
" Xuỵt " Cả 5 quay sanh đưa tay lên làm dấu hiệu.
"..."
Gì như ăn trộm vậy?
Bên trong...
" Anh...anh mới nói gì vậy? " Cô lấp bấp.
" Còn gì nữa? Anh nói rằng anh yêu em...yêu em yêu yêu em "