Mấy ngày tiếp sau đó, người trong trại phát hiện ra một chuyện, chính là chỉ cần không ra khỏi trại thì sẽ không gặp nguy hiểm, thảo nào những người trước đó chạy ra ngoài lại quay trở lại, nhiều nhất chỉ có thể đe dọa họ từ xa, căn bản không có cách nào ra tay với họ.
Điều đó cũng giải thích tại sao lúc trước khi chúng tôi tới đây, người trong trại lại nhìn chúng tôi với ánh mắt đầy sự đề phòng, vì họ sợ rằng chúng tôi cũng đến để lừa họ ra ngoài.
Sau khi đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, tôi mím môi cười, quay qua nhìn Trần Phá Quân hỏi: “Cậu có cách nào giải quyết chuyện này không?”
“Phệ tâm cổ có phần tà ác, nhưng không phải không có cách giải quyết.” Trần Phá Quân cười cười, “Có một mánh khóe trong đó, chỉ cần nắm được, đừng nói phệ tâm cổ, ngay cả kim thiền cổ cũng có thể giải quyết được.”
“Mánh khóe gì?” tôi vội hỏi.
Trần Phá Quân chỉ nhìn tôi cười, “Chút nữa cậu sẽ biết ngay thôi, trong chuyện này cậu là một nhân vật không thể thiếu được.”
Tôi bĩu môi, cảm giác chuyện này có gì đó không ổn.
Lúc này Mộc Trát cũng đi đến, nhìn chúng tôi sốt sắng hỏi: “Hai vị đại sư có cách nào để giải quyết không?”
“Yên tâm đi, ta sẽ rắc xung quanh nhà mọi người bột chống trùng, đến đêm phải ghi nhớ, bất kể bên ngoài có xảy ra chuyện gì, các người tuyệt đối không được ra ngoài, nhớ rõ đấy, tuyệt đối, ngay cả nhìn cũng không được.” Trần Phá Quân nói.
Mộc Trát vội vàng gật đầu, rồi đi loan báo cho những người xung quanh, sau đó ở cùng một chỗ với mọi người trong trại, lúc này Trần Phá Quân từ trong ba lô của mình lôi ra một cái túi, gương mặt khó chịu lấy một thứ bột trong túi ra rải xung quanh căn nhà, kể cũng lạ, anh ta vừa rắc ra từ trong nhà bò ra vô số bộ cạp, bọ ngựa, còn có nhiều loại côn trùng mà tôi không biết tên, đám trùng đó điên cuồng tháo chạy.
Đám người trong trại nhìn thấy cảnh tượng đó cũng cảm thấy sửng sốt.
Tôi thầm nghĩ, mùa hè mà có thứ này rắc đầu giường thì còn có tác dụng hơn nhiều so với hương muỗi, đương nhiên nhìn vẻ mặt thống khổ của Trần Phá Quân cũng biết thứ này cũng không rẻ.
Sau khi rắc hết chỗ bột chống trùng, Trần Phá Quân nhìn tôi nói: “Chút nữa cậu ở lại đây bảo vệ dân làng, tôi ra ngoài giải quyết trùng cái, chỉ cần xử lý được trùng cái, những loại trùng khác cũng tự động ly tán!”
“Ồ.” Tôi đương nhiên biết rõ năng lực mình có hạn, cách này là hợp lý nhất, nên dứt khoát làm theo lời Trần Phá Quân.
“Nhưng trước đó, cậu cần phối hợp một chút.” Trần Phá Quân nói tiếp.
“Sao cơ?” tôi tò mò hỏi lại.
“Cái này!” Trần Phá Quân nói rồi lấy trong túi ra một cái cốc, “Cậu bắn đầy một cốc này đi!”
“Cái gì!” tôi cao giọng nói, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Trần Phá Quân dáng vẻ rất đỗi bình thường, khuôn mặt ra điều đương nhiên nhìn tôi nói: “Cậu đi bắn đầy một cốc này, vì cậu đã uống rượu vĩnh cửu, máu của cậu đối với đám tà vật này đương nhiên có sức sát thương không gì bì nổi, nhưng trùng cái của phế tâm cổ không phải thứ tầm thường, người ta vẫn nói một giọt tinh bằng mười giọt máu, cậu bắn ra chút gì đó, tuyệt đối có thể tiêu diệt hoàn toàn trùng cái đó!”
“Vớ vẩn.” tôi trợn mắt nhìn Trần Phá Quân, không muốn nói chuyện, vốn dĩ mỗi ngày đều cho Hồng Dược ăn, lượng dự trữ cũng không nhiều, giờ đột nhiên muốn tôi làm đầy một cốc? Đừng đùa chứ, tôi có chọc máu ra cũng không được một cốc.
“Vậy ý của cậu là thấy chết mà không cứu đúng không?” Trần Phá Quân nhìn tôi.
Tôi bĩu môi, “Ai yêu ai thì cứu người đó, dù sao tôi cũng không có được một cốc.”
“Được rồi, một chút thôi cũng được, cậu nhanh lên, đừng lãng phí thời gian của tôi nữa.” nói rồi nhét cái cốc trong tay vào người tôi, rồi cứ ra vẻ trông ngóng.
Tôi không chắc chắn rằng Trần Phá Quân rốt cuộc có nói thật hay không, dù sao tên tiểu tử này mặt mũi lúc nào trông cũng không đáng tin cậy, một lúc sau, mới thở dài một tiếng cầm cái cốc đi ra tít đằng xa.
Vừa kéo quần xuống, Hồng Dược liền chui ra, đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm vào tôi, đầy vẻ không bằng lòng, hiển nhiên là vì tôi lấy thức ăn của cô ấy đem cho người khác nên không vui rồi.
Tôi cũng say rồi, đấy không phải là khiến cho tôi thêm bận lòng sao, tôi xoa xoa đầu Hồng Dược nói: “Ngoan, cô cũng không bị thiếu đi bữa nào đâu.”
“Hứ!” Hồng Dược lạnh lùng hứ lên một tiếng, quay đầu đi.
Vì không có gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hơn nữa sáng nay ở nhà vệ sinh sân bay đã cho Hồng Dược ăn một lần rồi, nên lần này phải mất đến nửa tiếng tôi mới làm ra được, vừa mới xong, Hồng Dược đã vội vã chạy đến liếm sạch sẽ, chỉ sợ lãng phí một giọt, bầu không khí trở nên ái ngại.
Chờ Hồng Dược rời khỏi rồi, tôi mới kéo quần lên, nhìn thứ dịch màu trắng trong cốc cảm thấy ái ngại, chuyện gì đây chứ, không phải quá nực cười sao?
Tôi cầm chiếc cốc quay trở lại, tìm thấy Trần Phá Quân nói: “Chỉ có nhiêu đây, cần không.”
Trần Phá Quân cẩn thận lấy ra một cái màng bọc bịt kín miệng cốc lại, khuôn mặt ngạc nhiên nhìn tôi: “Sao được có chút vậy? Có phải cậu có vấn đề gì không.”
“Cậu mới không xong rồi ấy!” tôi trừng mắt nhìn Trần Phá Quân, nhất thời không muốn nói chuyện với đồ ngốc đó nữa.
Lúc này trời cũng đã tối dần, Trần Phá Quân nhìn chiếc cốc trong tay: “Ít thì có ít, nhưng vẫn có thể dùng được, cậu tự bảo trọng, tôi đi rồi trở lại sau.”
Nói rồi Trần Phá Quân rời khỏi trại.
Một mình tôi ngại ngùng và trống rỗng ngồi trên bậc cầu thang, quay đầu nhìn mọi người trong căn nhà, bây giờ họ đều dùng ánh mắt tôn kính để nhìn tôi, cũng may bọn họ không biết đến giao dịch trong bóng tối giữa tôi và Trần Phá Quân, nếu không bây giờ tôi lại càng xấu hổ hơn nữa.
Tôi bĩu môi, ngồi mãi ngồi mãi, cũng cảm thấy buồn ngủ, lúc này trời đã tối đen rồi, một ánh trăng lưỡi liềm mờ nhạt từ từ treo trên cành cây.
Tôi bắt đầu mơ màng.
Tôi bỗng không hiểu rõ rốt cuộc mình tồn tại có ý nghĩa gì, có thể thật sự nếu tôi chết đi, để Giang Lưu kia sống lại mới là lựa chọn tốt nhất.
Tôi cười trong đau khổ, thế gian này vốn dĩ không nói lên được công bằng hay không công bằng, một người tầm thường như tôi nếu có thể đổi lại sự thức tỉnh của một người có năng lực mạnh mẽ, lại còn có thể cứu Giang Tiểu Thơ thì tôi cam tâm tình nguyện.
Ít nhất, hắn ta có thể đem đến hạnh phúc cho Giang Tiểu Thơ không phải sao? Không giống như tôi, chỉ có thể ngáng đường.
Ngay lúc đó, tôi phát hiện có người từ bên ngoài trại đi vào, tôi ngẩng đầu nhìn, có tầm mười người đi vào, những người đang trốn trong nhà nhìn thấy đám người đó đều kêu lên thất thanh, tôi biết có lẽ đám người đó chính là những người trong trại đã chết nhưng bị phế tâm cổ chiếm hữu.
Tôi vội vàng đứng dậy nói với Mộc Trát: “Mau đóng cửa nhà lại, bất luận bên ngoài này có chuyện gì mọi người không được ra ngoài, cũng không được nhìn!”
Mộc Trát vội vã gật đầu rồi đóng cửa lại, đến cả cửa sổ cũng đóng chặt, còn lại một mình tôi trong đêm đen đối diện với đám người kia.
Tôi chu môi gọi Hồng Dược ra ngoài.
Qua mấy tháng tôi nuôi dưỡng, cộng với lần trước trong địa cung đã hấp thụ bể máu của thông linh mãng xà, Hồng Dược so với trước đây có đã có thay đổi lớn.
Hiện giờ nếu nhìn kỹ cô ấy hoàn toàn sẽ nghĩ rằng là một người sống, theo như lời Bạch Hồ nói, chờ một ngày nào đó cô ấy có thể tồn tại bên ngoài chứ không cần về lại trong chiếc trống để tu dưỡng nữa, gần như có thể thăng cấp lên thành quỷ cấp cao rồi, loại quỷ ở cấp độ đó đã không còn là quỷ nữa, mà có thể nói là nửa người nửa quỷ.
Sau khi Hồng Dược chui ra ngoài, đứng trước mặt tôi, đôi mắt vốn dĩ màu vàng kim từ từ chuyển sang màu đỏ, sâu trong mắt dần dần hiện lên hình bông hoa sen màu đỏ máu, cả cơ thể tỏa ra một vẻ đẹp lạ thường.
Mười mấy người nhanh chóng đi đến, khi đến trước nhà, nhìn thấy bột chống trùng từng người một liền dừng lại, gương mặt thận trọng nhìn bột chống trùng dưới đất.
Lúc này một ông già mặc áo dài màu đen, với chiếc mũ trùm đầu lớn ngẩng lên cất lên giọng nói hoài cổ: “Cậu là ai?”
“Ông chắc là lão quan.” Tôi lạnh lùng nhìn ông già đó.
Lão ta chỉ lạnh lẽo cười không nói gì.
“Nếu đã chết rồi thì không nên tự tạo thêm nghiệp cho mình.” Tôi lạnh giọng nói, rồi nói với Hồng Dược ở bên cạnh: “Hãy để người chết được an nghỉ đi.”
Hồng Dược lạnh lùng gật đầu, nhanh chóng bay đến chỗ lão già, đến khi xông đến trước mặt, lão ta lúc này mới để ý thấy, lớn tiếng kêu lên: “Không, cô không phải người, rốt cuộc cô là thứ gì?”
“Ngươi không có tư cách được biết.” Hồng Dược lạnh lùng nói, một vuốt nhằm thẳng vào đầu của lão ta, chốc lát đã cào rách đầu lão ta ra một nửa, nhìn thấy bên trong đầu lão, đồng tử tôi thu nhỏ lại, suýt chút nữa thì nôn ra.
Bên trong đầu lão đã không còn não nữa rồi, thay vào đó là một con giòi béo mầm, sau khi bị Hồng Dược rạch vỡ, còn định chui từ đầu lão già ra ngoài, kết quả vừa hay rơi đúng vào bột chống trùng dưới đất, một làn khói xanh bốc lên từ thân con giòi, nó kêu lên chít chít rồi trở lên khô quắt, giống như đỉa bị rắc muối vậy.
Những người còn lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng bị dọa chết khiếp, từng người phát ra tiếng kêu kỳ quái rồi định bỏ chạy.
“Các người quên mất lời dặn dò của đại nhân rồi sao? Hôm nay nếu như vẫn thất bại, mấy người chúng ta cũng phải chết.” lúc này trong đám có một người lên tiếng.
“Vậy chúng ta phải làm sao?” có người hỏi lại, “Thứ bột kia chỉ cần chúng ta chạm phải cũng sẽ chết!”
“Kéo xác của lão già đặt lên trên không phải chúng ta có thể đi qua rồi sao?” cái người bước ra đó nói.
Nghe hắn ta nói như vậy tôi liền cảm thấy không hay, vội vàng ra lệnh cho Hồng Dược: “Gϊếŧ hết!”
“Ừm.” Hồng Dược cũng hiểu đạo lý gϊếŧ giặc phải gϊếŧ kẻ cầm đầu, vừa dứt lời liền đi như bay đến chỗ tên mới bước ra, trong lúc hắn còn chưa kịp phản ứng lại, trực tiếp đập vỡ đầu hắn ra, bắt lấy con giời béo mẫm đang tìm cách chạy trốn, vứt xuống chỗ bột chống trùng trên đất, chớp mắt con trùng não đã chết ngắc.
Không còn kẻ cầm đầu nữa, đám người còn lại chỉ như một đám hỗn độn, sự đáng sợ của trùng cái khiến bọn họ không dám bỏ chạy, nỗi sợ hãi bột chống trùng làm bọn họ không dám tiến lên, chỉ đành để Hồng Dược gϊếŧ sạch từng người một.
Dù thế nào đi nữa cũng chỉ là đồ súc sinh, kể cả là có não cũng không thể biến thành người được, nếu như lúc này đối thủ của chúng tôi là người, coi như không chạy cũng không thể ngồi yên chờ chết như vậy.
Đến khi đã gϊếŧ hết không còn ai, nhìn những cái xác nằm ngổn ngang, mắt tôi hoa lên, giống như quay lại ngày hôm đó, tận tay tôi đã gϊếŧ hết người của thôn Giang Kỵ, ánh mắt tôi đỏ lên, sự hung hăng nhanh chóng lan lên từ tận sâu trong đáy lòng, như thể nuốt trọn lấy ý thức của tôi.
Cảm giác đó khiến tôi tràn đầy du͙ƈ vọиɠ muốn gϊếŧ người, tôi sắp điên rồi, cắn chặt răng tôi cố kìm nén cơn hung dữ, lại phát hiện ra cho dù có khống chế thế nào, ý thức hung tàn càng mãnh liệt hơn, mạnh mẽ hơn.
Tôi cố gắng siết chặt lấy nắm tay, vì dùng lực quá mạnh nên ngón tay trắng bệch ra, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Hồng Dược lúc này đi đến bên cạnh tôi, gương mặt kinh ngạc nhìn tôi, giống như đột nhiên không hiểu tại sao tôi lại trở nên như vậy.
“Dẫn những người trong kia đi đi.” Tôi cố giữ chút lý trí cuối cùng nói.
“Được!” Hồng Dược vừa dứt lời liền chạy đến chỗ căn nhà, nhanh chóng người trong nhà đều chạy ra ngoài, Mộc Trát lúc đó còn định đến hỏi tôi rốt cuộc có chuyện gì.
Không biết tại sao, nhìn thấy từng người trong căn nhà đi ra, sự tàn nhẫn trong lòng tôi càng mạnh hơn, hận một nỗi không thể tận tay gϊếŧ hết bọn họ.
“Đi, không muốn chết thì đi ngay cho tôi!” tôi cắn răng lớn tiếng hét lên.
Dường như bị dáng vẻ của tôi làm cho khiếp sợ, Mộc Trát vội vàng quay đầu gào lên gì đó với mọi người trong trại.
“Không ngờ, ngươi hiện giờ lại biến thành một kẻ không ra người cũng chẳng ra quỷ, vốn dĩ một Giang Lưu phong độ nho nhã, đến giờ lại không thể khống chế tâm ma trong chính bản thân mình.” Đúng lúc đó có người đi vào trại, tôi nhìn thấy chính là cô gái người Miêu mà tôi đã gặp ban sáng ở cửa trại, cùng với cô ta còn có cả người giả mạo Giang Tiểu Thơ và lão bà.
Ngay lúc ba người họ xuất hiện, cảm xúc trong tôi hoàn toàn mất khống chế, toàn thân như phát điên, xông thẳng vào ba người họ.
“Với thực lực hiện giờ của ngươi, ngoan ngoãn đi theo bọn ta, nếu không…” Giang Tiểu Thơ giả còn chưa nói xong, tôi đã một tay ấn đầu cô ta xuống đất, sức lực dồn lên từ chân tới eo, trực tiếp ấn chặt đầu cô ta xuống đất, đầu cô ta như một quả dưa hấu giòn rụm, bị tôi ấn vỡ ngay trên mặt đất, vừa mới là một người còn sống, giờ đã chết hẳn rồi.
“Đúng, chính là như vậy, gϊếŧ bọn họ đi, gϊếŧ hết đi!” Tiểu Phật Gia đã lâu không gặp bỗng nhiên xuất hiện, giọng nói chứa đầy sự mê hoặc, “Nếu như không phải do bọn chúng mới đầu gây chuyện, thôn Giang Kỵ sẽ không biến thành như vậy, hương thân của ngươi vẫn là hương thân của ngươi, bố mẹ ngươi sẽ không chết, Giang Tiểu Thơ cũng không vì ngươi mà chết, thậm chí Tú Tú cũng không phải chết!”
“Gϊếŧ!” mắt tôi đỏ ngầu nhìn khuôn mặt đầy phòng bị của lão bà và cô gái người Miêu.
Giang Tiểu Thơ giả chết thảm, khiến cho bọn họ cũng thay đổi thái độ, vốn dĩ định nhân lúc không có Trần Phá Quân ở đây dẫn tôi đi, trong mắt bọn họ tôi giống như miếng thịt trên bàn, còn bọn họ là con dao.
Nhưng hiện giờ, có lẽ vị trí giữa chúng tôi đã đổi lại rồi!
Vừa dứt lời tôi xông thẳng đến chỗ lão bà, lão bà giật thót mình kêu cứu, bà ta còn chưa tiếp tục nói tay tôi đã nắm lấy cổ họng bà ta, nhấc bổng bà ta lên, lão bà cố gắng nắm lấy vai tôi, không ngừng vùng vẫy!
Tôi giống như ác ma bò lên từ địa ngục, nhìn chăm chăm vào lão bà, lúc này cô gái người Miêu kia đã phát giác ra được điều không đúng.
“Ngươi muốn ta chết, ta sẽ khiến ngươi chết cũng không dễ!” từ trong tay cô ta hiện ra một con trùng béo, sau khi con trùng xuất hiện, trong đầu tôi xuất hiện một giọng nói khác.
“Bản mệnh cổ!”
Con trùng sau khi sững ra lúc đầu, liền nhanh chóng bay thẳng đến chỗ tôi, nhanh nhẹn như một luồng điện, nhưng còn chưa kịp bay đến trước mặt tôi, tôi đã đưa tay ra bóp chặt lấy nó!
“Đừng!” cô gái người Miêu thảm thiết kêu lên.
Tôi chẳng thèm để tâm đến cô ta, hừ một tiếng rồi bóp nát con trùng bản mệnh, cùng lúc đó, cô gái người Miêu nhổ ra một ngụm máu đen!
“Tại sao? Tại sao lại đối với ta như vậy?” tôi mất đi lý trí, điên cuồng nhìn lão bà, giọng nói như ác quỷ dưới địa ngục.
Lão bà chỉ có thể cố gắng nắm lấy tay tôi, sức lực vùng vẫy ngày càng yếu đi.
Tôi dùng sức bóp vỡ cổ họng của bà ta, rồi ném bà ta sang một bên, quay đầu chuyển ánh mắt sang phía cô gái người Miêu kia, “Ta đã làm sai điều gì? Tại sao các người nhất định phải đối xử với ta như vậy? lúc đó ở thôn Giang Kỵ vẫn không đủ sao, giờ còn đuổi theo ta tới tận đây!?”
Cô gái người Miêu lau miệng, quay đầu tính bỏ chạy, nhưng tôi đã nhanh chóng đuổi theo kịp, ấn cô ta xuống dưới đất, dùng chân đạp lên gương mặt cũng gọi là xinh đẹp của cô ta!
“Tại sao!!!”
“Tại sao!!!”
Tôi giống như điên phẫn nộ gào lên: “Các người đã đưa bố mẹ ta đi, lấy đi người thân của ta, hy vọng cả đời của ta, lấy đi cả người mà ta yêu, giờ các ngươi vẫn không buông tha cho ta!”
Chân dùng sức càng mạnh hơn, mũi và miệng của cô ta bắt đầu chảy máu.
“Nếu các người đã bức ép ta đến như vậy, không để ta yên ổn, vậy ta gϊếŧ các ngươi cũng là điều đương nhiên!”
Giọng nói của tôi trở nên lạnh lùng, chân đột ngột dùng sức.
Tiếng hộp sọ vỡ vụn vang lên rôm rốp.