• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ Lô Cô nằm ở vùng giáp ranh giữa huyện Diêm Nguyên tỉnh Tứ Xuyên và huyện Ninh Lạng tỉnh Vân Nam, thuộc quyền quản lý của cả hai tỉnh, chúng tôi xuất phát từ Lệ Giang, trên đường đi còn thêm thời gian chuẩn bị cho kế hoạch, đến tối mới bắt đầu lên đường, trưa ngày hôm sau thì tới nơi.

Mục tiêu của chúng tôi là đảo An Nã Nga nằm bên cạnh hồ Lô Cô, là một viên trân châu của hồ Lô Cô trong vịnh hồ Đạt Tổ, đảo nhỏ được bao phủ bởi rừng um tùm, bên bờ là những khối đá kỳ lạ xinh đẹp.

Chúng tôi để xe tại Nạp Tây, sau đó thuê một người chèo thuyền, mất hơn mười phút mới tới đảo An Nã Nga, sau khi lên đảo, chúng tôi từ chối lời mời của hướng dẫn viên trên đảo, bốn người theo chủ tiệm hướng vào trong rừng.

Đi khoảng nửa tiếng, dần thưa người đi, lúc này chủ tiệm lên tiếng: “Địa điểm chính là ở đây, chúng ta cắm trại chờ đến tối không có người thì đi vào Đông Ba thần quốc.”

“Đây chính là điểm đến sao?” tôi nhìn trái nhìn phải, xung quanh cây cối tươi tốt, trông rất nguyên sinh, nếu như chủ tiệm không nói đây là Đông Ba thần quốc thì đánh chết tôi cũng sẽ không tới đây tìm kiếm.

Chủ tiệm gật đầu, cũng nhìn xung quanh: “Nhưng phải cẩn thận, quỷ mới biết vì kế hoạch lần này, bên Vĩnh Dạ phái đi bao nhiêu người.”

“Vĩnh Dạ ư?” tôi nhớ lại trước đó chính mình lúc bộc phát đã gϊếŧ chết ba người Vĩnh Dạ, ánh mắt nhíu lại, lạnh giọng nói: “Liệu có làm nhỡ kế hoạch của chúng ta không?”

“Không chắc, nhưng xem hành động trước mắt của bọn họ, dường như có ý định quấy nhiễu chúng ta, nghe nói trước đó cậu đã gϊếŧ chết ba người của Vĩnh Dạ?” chủ tiệm quay đầu nhìn tôi.

Tôi gật đầu, “Bọn họ định dẫn tôi đi, nhưng không biết muốn làm gì.”

“Dẫn cậu đi?” chủ tiệm nghiêm túc nhìn tôi, “Có nói dẫn cậu đi làm gì không?”

Tôi lắc đầu, nhưng nhanh chóng nhớ ra một chuyện, nhìn chủ tiệm nói: “Ông nói rằng tài liệu về Đông Ba thần quốc đều tìm hiểu từ phía Vĩnh Dạ?”

Chủ tiệm gật đầu nói: “Chính xác là như vậy.”

“Vậy dễ giải thích rồi.” tôi cười nói: “Tôi đã uống rượu vĩnh cửu, cũng có nghĩa là cơ thể của tôi cũng có thể coi như là thuốc trường sinh rồi.”

Chủ tiệm sững người, “Ý cậu là bọn họ muốn dùng cậu làm người độc?”

“Ngoài vậy ra không còn cách giải thích nào khác.” Tôi mím môi, “Nói không chừng bọn họ không định ngăn cản chúng ta, ít nhất là trước khi tới được điểm đến, sẽ không ra tay. Bởi vì hành động của chúng ta trên một cơ sở nào đó cũng là đạt được kỳ vọng của bọn họ, chỉ cần tới điểm đến, giải quyết tôi, như vậy hành động cấy ghép ký ức của Vĩnh Dạ chẳng phải sẽ thành công hay sao?”

“Ý cậu là, chúng ta đang mỡ dâng miệng mèo sao?” lúc đó Trần Phá Quân đột ngột xen lời, “Nếu vậy thì hay ho rồi đây.”

“Muốn ăn tươi nuốt trọn chúng ta, để xem chúng có bản lĩnh đó hay không.” Bạch Hồ bỗng lạnh lùng hừ một tiếng, nét mặt lạnh lùng.

“Vậy chúng ta thế nào?” chủ tiệm quay đầu nhìn Bạch Hồ hỏi.

“Vẫn theo kế hoạch.” Bạch Hồ nhắm mắt lại.

Lúc này lều cũng đã dựng xong, Trần Phá Quân rắc bột chống trùng bên ngoài lều, rồi chui vào lều ngủ một mạch, dù sao cũng đã đi suốt cả một đêm.

Đến khi chúng tôi nghỉ ngơi xong chui ra ngoài đã là tám giờ tối, xung quanh chỉ còn tiếng côn trùng kêu, không còn nghe thấy tiếng người nữa.

“Có thể xuất phát rồi.” Chủ tiệm nói với Bạch Hồ.

Bạch Hồ gật đầu, lấy trong túi ra một viên ngọc màu xanh lam, tôi đoán rằng đó là ngọc Lam Trần, sau đó Bạch hồ lại lấy trong túi ra một chiếc la bàn, bắt đầu chuyển động.

Khoảng mười phút sau, Bạch Hồ chỉ về phía bắc nói: “Ở bên kia.”

Chúng tôi gật đầu, theo hướng Bạch Hồ chỉ đi tới, mấy người chúng tôi đi khoảng bốn năm phút thì tới một ngọn đồi, Bạch Hồ nói: “Tới rồi.”

Nói rồi, Bạch hồ bắt đầu tiến đến bên đồi sờ mó, rất nhanh anh ta đã tìm thấy một viên đá có hình dáng kỳ lạ, ở giữa viên đá bị lõm xuống, Bạch Hồ đặt viên ngọc Lam Trần trong tay vào trong, vừa hay lại phù hợp.

Viên ngọc Lam Trần vừa đặt vào, tôi liền nghe thấy một tiếng động nhỏ, trên đồi xuất hiện một cửa động đen ngòm, tôi dùng đèn pin soi vào trong động, rất sâu, khoảng chừng hai mươi mét.

“Thắt chặt dây thừng, từng người đi xuống.”

Sau khi Bạch Hồ ra lệnh, liền buộc dây thừng vào một cái cây, tự mình đi xuống từng chút một, sau khi Bạch Hồ xuống tới nơi, tôi cũng nắm lấy dây thừng đi xuống, sau khi xuống tôi dùng thanh chiếu sáng phát hiện bên dưới lỗ hang còn có một con đường hầm.

Trên đường hầm bám đầy rêu xanh, có vẻ như đã tồn tại rất lâu rồi.

“Có người đã từng tới đây rồi.” Bạch Hồ nhìn đám rêu nói.

Lúc đó Trần Phá Quân cũng xuống tới nơi, nhanh nhảu hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”

“Cậu nhìn đám rêu trên tường xem, rõ ràng là có dấu vết người từng dẫm qua.” Tôi trừng mắt nhìn Trần Phá Quân, không ngờ đến chi tiết như vậy cũng không chú ý đến được, thật sự không biết bao nhiêu năm qua cậu ta đã sống như nào.

“Hóa ra như vậy, không ngờ cậu lại thông minh đến thế, sắp bằng một nửa của tôi rồi đó.” Trần Phá Quân không thấy xấu hổ, ngược lại còn tự hào nói.

Lúc này chủ tiệm cũng xuống tới nơi, Bạch Hồ lại đặt viên ngọc Lam Trần vào một chỗ lõm khác, vặn một chút, cửa hang bên trên lại đóng vào.

Mấy người chúng tôi tiến về phía trước.

Con đường hầm rất nhỏ, mấy người chúng tôi muốn tiến lên phía trước phải cong eo mới lách qua được, đi được một đoạn bỗng nhiên Trần Phá Quân lên tiếng: “Không đúng.”

“Cái gì không đúng?” tôi dừng lại hỏi.

“Sao không thấy chủ tiệm đâu nữa rồi, tôi nhớ ông ta đi ngay sau chúng ta!” Trần Phá Quân dùng đen pin chiếu ra đằng sau, thật sự không thấy chủ tiệm đâu cả.

Tôi cũng ngẩn ra, trong con đường hầm này, tại sao lại không thấy chủ tiệm đâu nữa?

“Quay lại tìm hắn, nơi này có gì đó không đúng.” Bạch hồ nói.

Chúng tôi quay đầu lại, khi đến chỗ cửa hang cũng không thấy bóng dáng chủ tiệm đâu, dường như chủ tiệm đã biến mất một cách khó hiểu.

“Chuyện gì vậy? Không đùa chứ? Trần Phá Quân ngẩn ra.

“Không đúng, khi chúng ta đi xuống, lại có thêm người xuống đây.” BẠch Hồ xoay xoay đèn pin, “Sợi dây thừng của chúng ta đã bị người khác cắt ngắn rồi!”

Tôi nhìn theo hướng Bạch hồ rọi đèn thấy đoạn dây thừng bị cắt đứt, hít một hơi nói: “Nhưng đoạn đường hầm chỉ có như vậy, kể cả có người xuống đây thì cũng đâu có chỗ để trốn.”

“Trừ khi trong đường hầm có cửa khác.” Bạch Hồ cau mày.

Chúng tôi lại quay trở lại đường hầm, lần này đi rất chậm, vừa đi vừa mò mẫm tường đá trong đường hầm, nhưng chúng tôi lại đi đến vị trí khi trước đã đi tới, không hề tìm thấy một cánh cửa nào.

“Giờ làm thế nào?” Trần Phá Quân nhìn Bạch hồ, vừa mới đi vào đã mất một người, lần hành động này của chúng tôi phải nói rằng không hề thuận lợi.

“Kệ ông ta.” Bạch Hồ tiếp tục đi về phía trước.

Tôi ngẩn người, mặc dù trong này không thấy thỏa đáng, ít nhất chủ tiệm cũng coi như là bạn đồng hành của chúng tôi, cứ vậy bỏ mặc ông ta thực sự không có chút nhân tính nào.

Nhưng ngoại trừ làm như vậy, chúng tôi cũng không có cách nào khác, cũng không thể cứ ở đây lãng phí thời gian, không làm gì cả.

Vì thế tôi lại tiếp tục đi theo Bạch Hồ tiến về phía trước.

Đi thêm một lúc, chút nữa thì tôi kêu lên, phía trước con đường không biết từ lúc nào lại có một người đứng ở đó!

Không chờ tôi phản ứng lại, người đó đã quay đầu chạy mất.

“Đuổi theo, người đó hẳn phải biết gì đó!” Trần Phá Quân nói rồi chạy lên, đuổi theo bóng của người đó.

Tôi đang định chạy theo thì bị Bạch Hồ kéo lại, anh ấy nhìn tôi nói: “Giao cho mình cậu ta đủ rồi, ai cũng có thể chết trừ cậu ta.”

Không ngờ mới đi vào chưa đến nửa tiếng đồng hồ, cả đội bốn người chỉ còn lại có tôi và Bạch Hồ, không biết tại sao tôi lại nhớ đến lúc đó trong địa cung, dường như cho đến cuối cùng cũng như vậy chỉ còn có hai người chúng tôi.

Mục tiêu của Bạch Hồ cũng vẫn như vậy, hy sinh tôi, để cho Giang Lưu kia hồi sinh.

Nhưng có một điểm khác biệt, lúc đó tôi không tự nguyện, vì thế đến sau cùng đã bỏ chạy, nhưng lần này, tôi tự nguyện.

Vậy nên tôi hít sâu một hơi, nói với Bạch Hồ: “Đi tiếp thôi!”

Hai người chúng tôi chầm chậm tiến lên, đi một lúc thì thấy Trần Phá Quân quay lại, gương mặt chán nản nói: “Không biết thứ đó rốt cuộc là thứ quỷ gì, tốc độ kinh người, tôi không thể đuổi kịp.”

“Cẩn thận chút.” Bạch Hồ nói.

Ba người chúng tôi lại đi tiếp, đi thêm một đoạn nữa thì gặp một ngã rẽ, một hướng bên trái, một ngã sang phải, tôi ngây người hỏi Bạch Hồ đi hướng nào.

Bạch Hồ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Theo truyền thống của tộc Nạp Tây trái cát phải hung, mục đích của bọn họ là trường sinh, vậy không thể đặt cơ sở ở bên hướng hung hiểm được, đi về bên trái.”

Tôi gật đầu, đi với Bạch Hồ về bên trái, sau khi đi một đoạn, đột nhiên phía trước lại xuất hiện bóng người, lần này bóng người đó cách chúng tôi tương đối gần, tầm khoảng mười mét, theo ánh đèn pin chúng tôi đều nhìn thấy rõ ràng.

Sau khi nhìn rõ tôi cũng lặng người.

Nào có phải là người, trên cơ thể mọc đầy lông tóc, trừ mắt và miệng miệng ra không có chút da thịt nào lộ ra, trông như người nguyên thủy, thấy chúng tôi người đó quay đầu chạy mất!

“Lần này xem ngươi chạy đi đâu!” Trần Phá Quân nhanh như một cơn gió đuổi theo.

“Có gì đó không đúng, tôi đi xem sao, cậu chờ ở đây.” Bạch hồ nói rồi cùng với Trần Phá Quân đuổi theo, còn lại một mình tôi.

Tôi sững người, lại chuyện gì nữa đây?

Nhưng thời gian tôi ở lại không xảy ra chuyện gì, chờ khoảng hơn mười phút thì hai người họ quay trở lại, sắc mặt Bạch Hồ vẫn vậy, không đoán ra được gì, nhưng sắc mặt Trần Phá Quân lại như dẫm phải phân chó, trông rất khó chịu.

“Chuyện gì vậy?” tôi vội hỏi

“Đừng nói nữa, cái thứ đó tôi nghĩ chắc là một người độc mà Đông Ba thần quốc xưa đã tạo ra, trên cơ thể không phải tóc hay lông gì hết, mà là một loại trùng dây màu nâu sẫm, cũng là một trong những loại cổ trùng, ký sinh trên cơ thể con người, hút chất dinh dưỡng để sống.” Trần Phá Quân ghê tởm nói, “Vừa rồi tôi định tóm lấy tóc hắn, vừa tóm lấy liền nắm được một đống trùng, cũng may trên người tôi có bột chống trùng, nếu không đã chết ở đây rồi!”

Lúc này tôi mới để ý trên tay Trần Phá Quân rớm máu, bên trên chi chít những lỗ nhỏ, có lẽ đã bị bọn trùng dây màu nâu sẫm đó cắn.

Nghĩ lại cái người vừa rồi trên thân thể đều là trùng, tôi cũng không kiềm được mà nổi da gà, chi chít bám đầy trên cơ thể, không biết có bao nhiêu con trùng ký sinh nữa.

“Mỗi người cầm một ít bột chống trùng đi, thứ này có vẻ cổ quái.” Bạch Hồ nói.

Trần Phá Quân bĩu môi, vẻ mặt đau khổ lấy ra chiếc túi, rắc lên người mỗi người một chút bột chống trùng, sau đó mới nói: “Thứ hay ho còn chưa lấy được, bảo bối của tôi đã mất đi một nửa, Bạch Hồ lúc quay về phải bồi thường cho tôi đấy.”

Bạch Hồ lạnh nhạt cười, có vẻ chẳng quan tâm lời nói của Trần Phá Quân, hoặc nói thẳng ra là coi những lời lảm nhảm của Trần Phá Quân như một quả rắm.

Chúng tôi tiếp tục đi về phía trước thêm một lúc, tới một cánh cửa bằng đá, đẩy mở cánh cửa, bên trong xộc ra một thứ mùi buồn nôn, chỉ mùi đó thôi đã khiến tôi muốn ngất đi.

Một lúc sau, thứ mùi buồn nôn nhức mũi đó mới dần tan ra, chúng tôi dùng đèn pin soi, lập tức cả mấy người chúng tôi đều cố gắng hít thật sâu.

Trong cánh cửa đá đó là những bộ xương trẻ con chất đầy, hơn nữa có thể là do thời gian quá lâu rồi, nên khi mở cánh cửa ra chúng tôi đã làm vỡ không ít bộ xương.

“Xem ra để nghiên cứu ra độc người trường sinh, những người của Đông Ba thần quốc thật sự đã hy sinh không ít, nhiều người như thế này.” Trần Phá Quân cắn chặt răng, “Lẽ nào mạng sống của bao nhiêu người thế này lại không bằng sự trường sinh của một số ít người sao?”

Bạch Hồ cười cười: “Không cần phải nói, thật sự là không sánh bằng, thế giới này là như vậy, kẻ yếu là thức ăn cho kẻ mạnh, nhưng cũng may, chúng ta không phải là kẻ yếu.”

Trấn Phá Quân bĩu mỗi, “Ghét nhất là nói chuyện với loại người máu lạnh như các người, chẳng động chạm vào nhưng lại nhìn rõ cõi trần, thế gian này vốn dĩ là như vậy, dù sao tôi cũng ghét cách làm như vậy, nếu như để tôi tìm được mấy kẻ súc sinh Đông Ba thần quốc đó, có khi tôi sẽ đánh chết hết bọn chúng không chừng!”

“Cậu sẽ có cơ hội, không thấy những tên độc người thất bại đó vẫn còn sống đến giờ hay sao? Tôi cảm thấy có lẽ bọn người Đông Ba thần quốc vẫn còn sống, chỉ có điều vì một nguyên nhân nào đó mà chìm vào giấc ngủ thôi.” Bạch Hồ lạnh lùng cười nói.

Tôi bĩu môi nói: “Đường đến đây là hết rồi, đây là nơi chôn xương của bọn trẻ con, căn phòng này xem ra cũng không còn lối đi khác, lẽ nào rẽ phải mới là con đúng đường?”

Bạch Hồ lúc này chau mày lại, “Không đúng, đây đáng lẽ phải là mắt trận, bọn họ muốn dùng nơi này để lừa chúng ta đi sang bên phải, quan sát kỹ vào, nơi đây trước đó chắc chắn có người của Vĩnh Dạ lui tới, xem xem có chỗ nào giống như bị động chạm vào không.”

Nghe Bạch Hồ nói tôi mới đột nhiên ngẫm ra đúng là như vậy, nếu như chúng tôi không tìm thấy đường đi tiếp, nhưng người của Vĩnh Dạ có thể, vậy chỉ cần tìm theo đường của đám người Vĩnh Dạ, chắc chắn có thể tìm thấy đường để đi tiếp.

Lúc này Trần Phá Quân bỗng reo lên: “Tôi hình như đã tìm thấy rồi.”

“Đâu?” tôi vội vàng nói.

“Kệ để nến đó, cậu không thấy rằng nó hơi bị nghiêng sao?” Trần Phá Quân chỉ về phía kệ để nến trên tường, nghe Trần Phá Quân nói tôi mới hiểu ra, thật sự như lời Trần Phá Quân nói, kệ để nến đó hơi bị nghiêng.

Bạch Hồ đi vào trong căn phòng, đúng lúc chúng tôi vừa bước vào, đột nhiên từ đống xương trẻ con một đám trùng đen sì bò ra, giống như thủy triều xông ra ngoài.

“Có lẽ do mùi của bột chống trùng kinh động tới thứ quỷ đó chúng ta đừng yên tại chỗ đừng làm bừa, chúng sẽ tự e ngại mùi bột chống trùng mà tránh xa chúng ta.” Trần Phá Quân bỗng cất tiếng.

Tôi gật đầu, lúc này hành động bừa bãi chỉ càng thêm nguy hiểm, vốn dĩ đám trùng đã e sợ thì chắc chắn sẽ tránh ra để chúng tôi đi, nhưng nếu như chúng tôi hành động làm bừa ảnh hưởng đến bọn chúng, khiến chúng cảm thấy chúng tôi có ý định tấn công, nói không chừng sẽ nhảy bổ vào chúng tôi, nhiều trùng như vậy, mỗi con cắn một miếng, cũng đủ khiến chúng tôi thịt nát xương tan.

Cứ như vậy, mười phút sau, đám trùng trong phòng mới bò đi hết, chờ bọn trùng đi hết tôi mới phát hiện sự hỗn loạn khi nãy đã làm tan nát hết những bộ xương trẻ con, cả căn phòng bao phủ một lớp bụi màu vàng trắng.

Nghĩ đến những thứ đó rốt cuộc từ đâu đến, tôi cảm thấy buồn nôn.

Lúc đó Bạch Hồ đã đi đến chỗ kệ nến, đưa tay đẩy đẩy kệ nến, thật sự có xoay chuyển, khi kệ nến được đẩy thẳng, căn phòng liền mở ra một cánh cửa đá!

“Chính là đây rồi, không ngờ đám người Đông Ba thần quốc này lại biếи ŧɦái như vậy, giờ chúng ta vẫn còn may, chỉ nhìn thấy đám xương khô này, nghĩ đến trước đó chúng chưa bị thối rữa, mỗi ngày muốn quay lại phải đi qua đám thi thể chất đống này, thật quá điên rồ.” Trần Phá Quân nói.

“Người muốn theo đuổi trường sinh vốn dĩ đã điên rồi, trong mắt bọn họ chỉ có bản thân mà thôi, những thứ gọi là vạn vật chúng sinh chẳng qua cũng chỉ là bàn đạp để họ đạt được trường sinh, cậu sẽ sợ bàn đạp mà mình dẫm lên sao?” Bạch Hồ hỏi ngược lại.

Trấn Phá Quân ngẩn ra, “Không ngờ anh còn nghiên cứu cả tính cách con người, Bạch Hồ, cũng được đấy.”

Bạch Hồ không nói gì với Trần Phá Quân, đi thẳng ra cửa, tôi liếc Trần Phá Quân một cái rồi cũng đi theo sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK