Mục lục
Nhất Phẩm Quý Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ôn Ngọc Kiều nhặt tay áo che miệng cười vui sướng, ngón trỏ nhỏ dài không nhẹ không nặng điểm trán Minh An Ninh, giận cười nói: “Lần nào muội đi trong phủ chúng ta không phải vừa ăn vừa lấy? Không biết sao lại lọt vào mắt xanh của Tô ca ca nhà muội?”
Đường Mẫn rất bất đắc dĩ, xác thật, dựa theo trạng huống hiện tại, năm nữ tử nơi này đều lớn tuổi hơn nàng, ngay cả Minh An Ninh nhìn như thực kiều nộn năm nay cũng đã là mẫu thân của ba đứa nhỏ, hai mươi bốn tuổi, vẫn là nhỏ nhất.

Nghe nói Tô Ngự Sử lớn hơn thê tử tám tuổi, hiển nhiên lúc Minh An Ninh sinh ra liền định việc hôn nhân, nếu không Tô Ngự Sử nhất định không thể ôm được tiểu kiều nương, cho nên từ nhỏ sủng ái đến lớn.

Đối với người thường xuyên xem kịch cung đấu cổ trang và tiểu thuyết cổ ngôn như Đường Mẫn, giữa Tô Ngự Sử và Minh An Ninh không có cái gọi là tình yêu kinh tâm động phách, ngược lại là thoải mái như mưa xuân.

Đồ ăn lên bàn, mấy phụ nhân không náo loạn nữa, lúc ăn và ngủ không nói chuyện, mấy cổ nhân này chính là thực chấp hành, đặc biệt là dưới chân thiên tử như Thịnh Kinh, càng là tiêu chuẩn nhà cao cửa rộng lựa chọn con dâu.

Đường Mẫn thừa dịp nhàn rỗi còn nghĩ, ngày thường nàng và Bùi Cẩm Triều ăn cơm đều nói từ lúc bắt đầu đến khi bụng no, may mắn cữu cữu cữu mẫu không chê nàng, nếu ở Thịnh Kinh, có lẽ ngay cả xuất giá cũng khó khăn.

Bên trong không khí rất yên lặng, nhưng bên ngoài lại có chút mạch nước ngầm di động.

Bốn người Lý Lãng Nguyệt và Lục Thịnh thời niên thiếu đã là bạn bè, tuy hai ba mươi năm qua cũng là cãi nhau ầm ĩ, nhưng quan hệ vẫn đều rất tốt, hiện giờ đột nhiên nhận được tin tức nói là, tới tọa trấn cho một cửa hàng trang phục mới khai trương, nghĩ như thế nào đều làm người cảm thấy đại tài tiểu dụng.

Bất quá vài người nghĩ là, ngày thường vốn dĩ có rất ít thời gian mang theo từng người phu nhân ra ngoài dạo, cho nên cũng không cự tuyệt, một buổi sáng, bọn họ cũng chỉ lúc ban đầu thấy Bùi Cẩm Triều, sau đó đưa phu nhân đi dạo phố mãi cho đến giờ cơm trưa.


“Vị này chính là thi hội đầu danh sao?” Chu Vô Cực diện mạo bình thường, nhưng vì là Khâm Thiên Giám, rất có vài phần hương vị nhàn vân dã hạc, tiên phong đạo cốt.

Lục Thịnh gật gật đầu, cười nói: “Có phải tướng mạo tuấn mỹ, khí độ phi phàm hay không?”
“Chẳng lẽ đây là lý do hắn đoạt được đầu danh?” Tô Bình Vân cười, muốn dấn thân vào quan trường, dựa vào cũng không phải là cái này, “Nhưng cũng xem như hậu sinh đầy hứa hẹn, chỉ là hiện nay triều đình nước sâu, bối cảnh đơn bạc tuyệt đối không phải một chuyện tốt.


Nghe được từ “hậu sinh”, khóe mắt Lục Thịnh run run, nghĩ nếu sau này bọn họ biết thân phận Bùi Cẩm Triều, không biết sẽ là biểu tình như thế nào?
Hiện giờ mấy người này đều là trụ cột vững vàng của Đại Vinh, cũng là một trong những triều thần không đầu nhập vào Thái Hậu, mà cũng vì bối cảnh của bọn họ, Thái Hậu mới không dám hành động thiếu suy nghĩ, lần này Lục Thịnh đồng thời mời mấy người này ăn cơm, không chừng buổi chiều sẽ truyền tới trong cung, cũng không biết Thái Hậu sẽ nghĩ như thế nào, Hoàng Đế sẽ nghĩ như thế nào.

Nhưng mặc kệ mặt trên nghĩ như thế nào, hiện tại Lục Thịnh chỉ một lòng xem Bùi Cẩm Triều làm trọng, cho dù là đặt cược toàn bộ Trung Nghĩa Hầu phủ.

Đại Vinh triều hiển hách nổi danh hơn trăm năm, hiện giờ lại bị nắm chặt trong tay một nữ nhân, nói ra thật làm những nước láng giềng và man di chê cười nam nhân Đại Vinh triều bọn họ vô dụng, ném thể diện tổ tông.

Lục Thịnh trừng mắt nhìn Tô Bình Vân, “Nói bậy gì đó, quan chủ khảo viện thí là ai, trong lòng đệ không biết rõ sao? Ai dám để Tô đại nhân bắt được nhược điểm, còn không sợ bị đệ hạch tội.


“Tốt nhất là như vậy.


” Tô Bình Vân gật gật đầu, “Nhưng thực mau chính là thi đình, vẫn nên nỗ lực một chút mới được, nếu lại lần nữa được thứ nhất, Bùi công tử sẽ là người thứ hai tam nguyên thi đậu sau Khúc lão, triều đình tất nhiên sẽ trọng dụng.


“Là bị ai trọng dụng?” Bùi Cẩm Triều nhàn nhạt nói.

Vài người trước mắt và hắn đều là người quen cũ, mấy năm nay ngoại trừ tuổi tăng thêm, bọn họ biến hóa cũng không lớn.

Chức quan giống mấy năm trước không có biến động, xem ra từ khi Tiền Thái hậu thượng vị, không thuận theo Tiền thị một đảng là không có cơ hội xuất đầu.

Tô Bình Vân lần đầu tiên nhìn kỹ Bùi Cẩm Triều, một hồi lâu mới đột nhiên cười nhạo: “Bùi công tử muốn bị ai trọng dụng?”
“Như thế nào thăng quan mau, tự nhiên dựa người đó.

” Bùi Cẩm Triều câu môi cười phong lưu, “Nhà nghèo học sinh, mười năm khổ đọc, còn không phải là vì thăng quan phát tài, quang tông diệu tổ?”
“Xác thật, rất nhiều người thông qua khoa cử đi lên đều là vì thăng quan phát tài, ánh mắt Lục huynh nhìn người thực chuẩn.


” Minh Dương bởi vì những lời Bùi Cẩm Triều nói, biểu tình trở nên có chút âm trầm.

Lục Thịnh biết ý tưởng của Bùi Cẩm Triều, biết hắn muốn thông qua phương thức này tan rã Tiền gia, nhưng cũng không thể đắc tội mấy người này chứ?
Chẳng lẽ đại lão gia này không rõ tính tình bọn họ là gì? Cần gì phải nói một ít làm người hiểu lầm.

“Ha ha, vị huynh đệ này và huynh là một lòng, hắn làm việc tự nhiên có suy tính của hắn, lần này huynh mời các đệ tới, tất nhiên hy vọng các đệ có thể giúp Cẩm Triều lưu lại Thịnh Kinh.


“Thi đình còn chưa bắt đầu, Lục huynh liền bắt đầu đi lại rồi sao? Lỡ như bị mặt trên biết, chỉ sợ ngay cả cơ hội thi đình vị tiểu huynh đệ này cũng không còn.

” Chu Vô Cực vẫn luôn cảm thấy quan hệ của mấy người bọn họ rất vi diệu.

Đã từng bọn họ đều nguyện ý đi theo Thế Tử gia đã qua đời, nhưng từ khi hắn không còn nữa, bọn họ đã rất ít tụ tập bên nhau chỉnh tề thế này, trong lòng mỗi người đều sẽ có chính mình tính kế, không bao giờ có thể hòa hợp giống như trước kia, hơn nữa, nếu không phải Lục Thịnh không ngừng đi lại, có lẽ ngay cả tặng lễ ngày tết bọn họ cũng lược bỏ.

Bọn họ không có thù hận gì cả, chỉ là tụ bên nhau thật sự không biết phải nói gì, ngược lại tăng thêm thổn thức.

“Không có thì không có, cũng không tính là chuyện gì lớn.

” Lục Thịnh cợt nhả, người này làm sao sẽ để ý cái này, dù lần này không thành thì hắn vẫn có rất nhiều phương pháp có thể tiến vào triều đình, chẳng qua đây là cách mau lẹ nhất thôi.


“Ai nói không phải chuyện lớn?” Bùi Cẩm Triều không mặn không nhạt liếc mắt nhìn Lục Thịnh, “Không đi khoa cử, huynh kêu đệ làm sao làm quan? Chẳng lẽ đi theo huynh kinh thương?”
Lục Thịnh súc súc cổ, ngạnh ngạnh nói: “Thế nhân đều nói: Có tiền có thể sai quỷ đẩy cối.

Đừng xem thường thương nhân được không?”
“Đệ chỉ là xem thường huynh thôi, huynh kinh thương mấy năm cũng không thấy có gì khởi sắc, sau này thỉnh giáo phu nhân đệ nhiều chút.

” Dứt lời, thấm thía vỗ vỗ bả vai Lục Thịnh, vẻ mặt ‘gánh thì nặng mà đường thì xa’.

Lục Thịnh lại đột nhiên cười chế nhạo, “Thật sự không thành vấn đề sao?”
“Khi dễ ta không có võ công sao?” Bùi Cẩm Triều hơi hơi nheo mắt.

Lục Thịnh lại mẫn cảm nhận thấy được, thanh niên đứng phía sau Bùi Cẩm Triều nhấp môi, giống như chỉ cần hắn dám gật đầu, ngay sau đó chính mình sẽ bị đánh.

Hắn mới không ngốc như vậy, có thể đi theo bên cạnh Bùi Cẩm Triều, cho dù là ba cái Lý Lãng Nguyệt cũng không phải đối thủ, đó chính là tử sĩ Vương gia tự mình bồi dưỡng khi còn trẻ, không chỉ trung tâm, mà võ công còn siêu tuyệt.

“Huynh chỉ là thuận miệng nói mà thôi.

”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK