Thịnh Tư Nghiên hoặc nhiều hoặc ít có thể hiểu vì sao mẫu thân biến thành như vậy, cũng lý giải, nhưng lý giải không có nghĩa là tán đồng và chịu đựng.
Năm đó tổ mẫu cũng cực kỳ hà khắc với mẫu thân, đó là vì mẫu thân xuất thân không cao, là phụ thân và tổ phụ tổ mẫu nháo đến suýt chút đoạn tuyệt quan hệ đổi lấy, có lẽ từ lúc phụ thân quyết định cưới mẫu thân, ở trong cái nhà này mẫu thân chính là tồn tại xấu hổ.
Sau đó thật vất vả chịu đựng đến khi tổ mẫu mất, tổ phụ cũng hàng năm thanh tu ở Vạn Phật tự, mẫu thân mới bắt đầu dần dần thay đổi, trở nên nghiêm khắc, thế lực, hà khắc, thậm chí xưng được là ác độc.
Năm nay nàng đã mười bảy tuổi, cô nương khác cùng tuổi đều đã làm mẹ, nàng lại vì mẫu thân, đến nay chưa gả, ở Thịnh Kinh cho dù nàng xinh đẹp, người khác vừa nghe là cô nương Anh Quốc Công phủ, đều không muốn cưới, ai cũng không muốn có nhạc mẫu như mẫu thân nàng.
Còn về đại ca, thích như thế nào thì như thế đó đi, dù sao không phải nàng có thể can thiệp.
Nếu không còn chiêu gì khác, chỉ có thể làm văn ở tuyển tú sang năm, nàng cũng không tin, mẫu thân còn có thể gây phiền toái cho Hoàng Thượng.
Trong nháy mắt, Tết Âm Lịch năm Nhân Hòa thứ mười chín đã đến, trên dưới Bùi phủ đều dậy thật sớm.
Trâu thị ăn mặc chỉnh tề, mang tới một bộ quần áo cho Bùi Hải Cường.
“Mặc cái này, Tiểu Mẫn làm quần áo mới cho chúng ta, ngay cả hạ nhân trong phủ ăn tết cũng được hai bộ mới.”
Hắn nhìn áo dài màu xanh đen trong tay thê tử, nguyên liệu tự nhiên là phi thường tốt, cổ tay áo, cổ áo và vạt áo đều thêu hoa văn cuộn sóng, thực khí phái.
Hắn mặc vào, duỗi duỗi cánh tay, nói với thê tử: “Thật vừa người.”
Trâu thị nhìn trượng phu mặc quần áo mới, trở nên tinh thần hơn nhiều, nhìn qua xác thật giống đại lão gia, quả nhiên người đẹp nhờ lụa.
“Trước đó vài ngày tôi đưa ngươi kích cỡ của ông cho Tiểu Mẫn, nàng dặn tú phòng làm gấp.” Tiến lên giúp đỡ hắn sửa sang lại cổ áo, trêu ghẹo nói: “Như vậy mới giống một đại lão gia.”
Bùi Hải Cường bị tức phụ nói ngượng ngùng, mặt ngăm đen cũng phiếm hồng, “Gì đại lão gia, chúng ta chính là nông hộ chính cống.”
“Ông nói có lý.” Nàng oán trách trừng mắt nhìn trượng phu, lúc này hai người mới chuẩn bị ra cửa, “Chờ chút, tôi lấy đồ vật.”
Mới vừa bước ra cửa, Trâu thị nghĩ tới cái gì, xoay người vào phòng lấy ra một túi tiền, “Chuẩn bị tiền mừng tuổi cho bọn nhỏ.”
“Hài tử đều bao lớn rồi, làm gì còn muốn tiền mừng tuổi, hiện tại hai đứa nhỏ không thiếu chút này của bà.” Bùi Hải Cường đả kích.
“Ông hiểu gì.” Trâu thị trừng mắt nhìn trượng phu, “Chỉ cần có điềm may mắn, ai để ý tiền nhiều tiền ít.”
Hai người vừa đi ra khỏi phòng, trong viện nha đầu bà tử gã sai vặt sôi nổi thỉnh an chúc mừng, Trâu thị cười ha ha nhìn mọi người nói: “Lãnh tiền thưởng chỗ phu nhân chưa?”
“Tạ lão phu nhân nhớ, đều đã lãnh tiền thưởng rồi.”
“Tết nhất náo nhiệt, buổi tối dặn phòng bếp làm nhiều món ăn ngon, các ngươi cũng không dễ dàng.” Trâu thị chậm rì rì đi ra ngoài.
Trong lòng mọi người nói thầm: Trước kia xác thật không dễ dàng, nhưng từ ngày vào Bùi phủ lại thoải mái nhiều, chỗ ở của hạ nhân đều có địa long, buổi tối ngủ miễn bàn có bao nhiêu thoải mái, không có chuyện lớn cũng không cần thức khuya dậy sớm bận việc, không cần chịu đựng đương gia chủ mẫu tra tấn và răn dạy, chỉ cần không phạm sai, ngẫu nhiên lười chủ tử cũng sẽ không trách đánh, tiền tiêu vặt nhiều, tiền thưởng cũng nhiều, quần áo và thức ăn đều tốt hơn nhà người khác, có thể không vui sao, bọn họ chính là muốn ở chỗ này làm việc chăm chỉ, miễn cho bị chủ tử phát hiện lỗi sai đuổi đi,
“Cha mẹ, Mẫn Nhi chúc tết cha mẹ.” Đường Mẫn nhìn thấy hai người bọn họ đi tới, vội vàng tiến lên nhún người hành lễ, khuôn mặt nhỏ tinh xảo treo tươi cười điềm mỹ, người xem đều cảm thấy tươi vui hơn.
“Đứa nhỏ này, cần gì quy củ như vậy.” Trâu thị tiến lên nâng Đường Mẫn dậy, lôi kéo tay nàng đi vào phòng, “Triều nhi đâu?”
“Biểu ca đang ở thư phòng bận việc, giờ cơm sáng sẽ tới đây, cha mẹ, chúng ta vào nhà trước đi, chờ lát nữa người trong phủ sẽ thỉnh an chúc tết nhị lão.”
“Tiền mừng không phải đều đã cho sao? Còn chúc tết gì nữa.”
“Tự nhiên phải chúc tết, hai vị chính là tôn quý nhất trong phủ chúng ta.” Đường Mẫn cười hì hì mời hai người ngồi xuống ghế trên, sau đó đứng bên cạnh Trâu thị, bên ngoài hạ nhân một hàng tiến vào.
Nhìn cô nương tiểu tử ăn mặc mới tinh trước mắt, hai vị lão nhân đều trở nên càng thêm có tinh thần.
“Hôm nay là ba mươi, buổi tối phu nhân cho các ngươi nhiều thêm vài món ăn, mọi người cùng vui.”
“Dạ, đa tạ lão phu nhân.”
Chờ bọn hạ nhân trật tự đi làm việc, Bùi Cẩm Triều từ bên ngoài tiến vào.
“Cha mẹ, con chúc tết nhị lão.” hôm nay Bùi Cẩm Triều một thân trường bào màu tím đẹp đẽ quý giá, còn khoác áo choàng lông chồn tuyết trắng, Đường Hạo ở bên cạnh hắn, khuôn mặt nhỏ cũng bị gió lạnh thổi đỏ bừng.
“Tốt, tốt, tốt, Hạo Nhi lại đây cho cữu mẫu nhìn xem, nhìn khuôn mặt nhỏ đông lạnh này, lạnh hay không?” nàng ôm Đường Hạo, ngoại trừ khuôn mặt có chút lạnh, tay lại nóng hầm hập như lò sưởi, lúc này mới yên lòng, “Ra cửa phải mặc nhiều chút, Tết nhất, nhưng không cho sinh bệnh.”
“Đã biết, cữu mẫu, áo khoác này thực ấm áp, đại tỷ sai người làm cho con.” Đường Hạo kiêu ngạo nhìn Trâu thị, trong mắt ý cười nồng đậm làm người nhìn cũng vui mừng.
“Được, thời gian cũng không còn sớm, chúng ta ăn cơm trước đi, cơm nước xong còn bận rộn lắm đó.” Đường Mẫn phân phó Hương Thảo dọn cơm.
Lúc này, Quách Nghị lãnh hai người đi đến, “Thiếu gia, Tôn đại phu đã trở lại.”
“Đang dùng cơm sáng sao? Xem ra lão phu trở về đúng thời điểm.” Tôn lão rời đi hơn một tháng, lần này trở về có chút phong trần mệt mỏi, hơn nữa tóc cũng có chút loạn, người cũng gầy ốm một ít, không biết ở bên ngoài đã trải qua chuyện gì.
Bùi Cẩm Triều vừa thấy, biết lần này Tôn lão đi ra ngoài tất nhiên đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không hỏi ngay lúc này, nói: “Tôn lão, đây là cha mẹ ta, cha nương, đây là Tôn đại phu y thuật rất cao minh mà con nói đó.”
Đôi phu thê thành thật vừa nghe lời này, tức khắc đều kích động, ánh mắt nhìn Tôn lão còn kích động hơn nhìn thấy người thân nhiều năm không gặp.
“Thì ra là Tôn đại phu, mời ngài ngồi.” Bùi Hải Cường đứng dậy tiếp đón Tôn lão ngồi xuống trước bàn cơm, “Lúc tôi tới có nghe Tiểu Mẫn nói chuyện về ngài, đứa con trai này của tôi từ nhỏ sức khỏe đã yếu, ngài có thể hỗ trợ, phu thê chúng tôi thật vô cùng cảm kích.”
“Bùi lão gia không cần khách khí như vậy, tôi và Bùi công tử vừa gặp như đã thân, hơn nữa cũng cảm thấy hứng thú với bệnh của hắn, lúc này mới da mặt dày ở trong phủ cọ ăn cọ uống.”
“Nếu Tôn đại phu có thể trị khỏi bệnh cho con trai tôi, đừng nói ở trong phủ ăn uống, chính là kêu chúng tôi nuôi sống ngài cả đời, chúng tôi cũng nguyện ý.” Trâu thị thực dứt khoát nói.
Những lời này làm Tôn lão có chút không biết làm sao, vừa rồi ông chỉ là nói vui đùa mà thôi, đối phương phản ứng cũng quá lớn.
Nhìn cha mẹ kích động, Bùi Cẩm Triều bất đắc dĩ cười đi tới ngồi xuống.
“Được rồi, về sau đều là người một nhà, không cần như vậy, ăn cơm đi.”
Trên bàn cơm, Trâu thị không ngừng hỏi Tôn lão về thân thể con trai mình, được Tôn lão khẳng định Bùi Cẩm Triều có thể sống đến bảy tám chục tuổi mới yên tâm.
Dùng xong cơm sáng, Đường Mẫn ở trong phủ chỉ huy hạ nhân bận việc, chính yếu vì buổi tối cơm tất niên và chuẩn bị ở Phật đường gác đêm.
Hai ngày trước, Bùi Cẩm Triều đã làm bài vị tổ tông ba đời Bùi gia, trở về trước nữa thì hắn không biết lão tổ tông Bùi gia gọi là gì.
“Thánh chỉ đến!” Bên ngoài, một giọng nói cao vút xuyên thấu màng tai mọi người.
“…… Gì? Thánh chỉ?” vợ chồng Bùi Hải Cường đang ở trong phòng nói chuyện với Tôn lão, nghe được bên ngoài, hai người đều ngây ngẩn cả người.
Cho dù bọn họ có ngốc cũng biết thánh chỉ có ý nghĩa gì, nhưng sao thánh chỉ lại tới nhà bọn họ?
Tôn lão vuốt chòm râu cười ha ha nói với hai người: “Tôi tạm thời tránh một chút, nếu thánh chỉ tới, hai người cũng phải đi ra ngoài.”
“A, dạ!” Hai vợ chồng nhìn nhau, trái tim nhảy nhót lợi hại, sợ có tai nạn gì rơi xuống nhà bọn họ.
Tôn lão nhận thấy được hai người khẩn trương, cười nói: “Đừng lo lắng, hẳn là không phải chuyện xấu, đại khái là Hoàng Thượng ban thưởng đi.”
Nghe nói không phải chuyện xấu, hai vợ chồng mới xem như thở dài nhẹ nhõm, sau đó đứng lên, sửa sang lại quần áo, chạy nhanh đi ra ngoài.
Bên ngoài, truyền chỉ chính là tổng quản thái giám Thường Phúc bên cạnh Hoàng Thượng, nhìn thấy Đường Mẫn, cười vẻ mặt xán lạn: “Tạp gia chúc tết công chúa.”
“Công công khách khí.” Đường Mẫn nghiêng người tránh nửa lễ.
Đợi phu thê Bùi Hải Cường ra tới, người một nhà quỳ gối trong viện, sau đó chính là Thường Phúc dài dòng cao vút, ý chỉ đều là một ít ban thưởng, còn nói rõ phần lớn đều là Thái Hậu ban thưởng.
Bùi Cẩm Triều và Đường Mẫn cúi đầu liễm mi, lẳng lặng nghe những vật được ban thưởng, có tơ lụa cống phẩm, cũng có trái cây mới mẻ, còn có một ít châu báu ngọc khí, cực kỳ đẹp đẽ quý giá tinh mỹ.
Một hồi lâu, Thường Phúc mới dừng lại, tiến lên đưa thánh chỉ cho Đường Mẫn, “Công chúa ngài mau đứng lên đi, trời lạnh, đừng bị thương thân mình.”
Đường Mẫn đứng lên, từ trong tay Hương Thảo lấy phong hồng, đưa cho Thường Phúc, “Tết nhất, còn làm phiền công công đi một chuyến, chút tâm ý này ngài mang về, mua chút rượu ấm áp thân mình.”
Thường Phúc cũng không cự tuyệt, đây đều là một ít quy củ bên ngoài, bệ hạ tự nhiên biết rõ, vốn dĩ ý chỉ này Thái Hậu muốn cho Hứa Sùng tới, kết quả bị bệ hạ giành trước một bước.
“Tạp gia đa tạ công chúa, Bùi đại nhân, tạp gia còn phải hầu hạ bệ hạ, xin phép về cung trước.
Trước khi tới, Thái Hậu còn truyền lời cho công chúa, nói là qua năm, công chúa nhớ tiến cung thăm thái hậu.”
“Đây là tất nhiên, vất vả công công.”
“Chuyện phải làm thôi, công chúa, Bùi đại nhân xin dừng bước.”
Tiễn đi Thường Phúc, Đường Mẫn nhìn mười mấy cái khay và rương, nói với Hương Ảnh: “Kiểm kê xong, đưa đến nhà kho đi.”
“Dạ, phu nhân.”
Hương Ảnh kêu người mang theo ban thưởng rời đi, vợ chồng Bùi Hải Cường lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Làm nương sợ tới mức không nhẹ, còn tưởng xảy ra chuyện gì.”
Đường Mẫn tiến lên an ủi Trâu thị, “Biểu ca là một thần tử tốt, được bệ hạ xem trọng, làm sao có thể xảy ra chuyện, nương yên tâm.
Bên ngoài lạnh lẽo, cha mẹ mau vào phòng ấm áp đi.”
“Nương ở đây giúp con.” Trâu thị không chịu ngồi yên, muốn tìm chút chuyện làm.
Đường Mẫn nơi nào chịu, chuyện trong nhà nàng cũng chỉ động động miệng, tự nhiên có hạ nhân làm.
“Nương vẫn là trở về ngồi đi, con phân phó vài câu là được.”
Trong phòng bếp, Đường Mẫn nhìn Thúy Hồng hiện giờ nghiễm nhiên có bộ dáng đầu bếp, đồ ăn tinh xảo, hình thức cũng rất xinh đẹp, về sau cho dù rời Bùi phủ, cũng có thể làm hiền thê lương mẫu.
“Phu nhân, cá ngài kêu chuẩn bị có phải đều ướp hết hay không?” Thúy Hồng bưng một chậu cá biển, loại cá biển này rất ít thấy, ở kinh thành cũng hiếm, cho nên người ăn cũng không phải rất nhiều, so với hiện đại chợ hải sản rực rỡ muôn màu chủng loại, ở cổ đại quá thiếu thốn, cũng làm rất nhiều người nhìn thấy cá không giống loại hay ăn sẽ không mua về.
Đây là mấy con cá hố rất lớn, vì hình thù quái dị nên khó bán, hai ngày trước Thúy Hồng đi chợ mua sắm, vì mua số lượng nhiều nên chủ tiệm cho thêm.
Vốn dĩ Thúy Hồng nghĩ cá này dọa người như vậy, cho thêm có thể làm gì? Ai dám ăn?
Kết quả Thiếu phu nhân nhìn thấy, lại dặn nàng cắt khúc sau đó mang đi ướp lạnh, hôm nay mới mang ra ướp gia vị.
Nhìn cá được ướp xong, Đường Mẫn lấy trứng gà và bột mì, trứng gà quấy đều, kêu Thúy Hồng ở bên cạnh làm nóng chảo dầu.
“Cá này ăn rất ngon, nó kêu cá hố, có thể là ngẫu nhiên người đánh cá mới vớt được, loại cá này ở vùng biển cạn rất ít gặp, đại khái là ngoài ý muốn.
Về sau gặp được có thể mua về, ướp trước, sau đó dùng bột mì bao đều đều, lại lăn qua trứng gà, cho vào chảo dầu chiên rán, đến khi hai mặt đều vàng, sau đó cho qua một bên lửa nhỏ.”
Đường Mẫn vừa nói vừa làm mẫu, chờ lượt đầu ra chảo, mùi hương phác mũi, miếng cá vàng ươm, nhìn thật là thèm ăn.
Nàng lấy mấy miếng cá ra mâm, phân biệt đưa cho bốn người trong phòng bếp, cười nói: “Nếm thử?”
“Phu nhân, làm sao bọn nô tỳ có thể ăn trước.” Các nàng vội vàng cự tuyệt.
“Không sao, không phải còn rất nhiều sao? Loại cá này còn có cách làm khác, đáng tiếc đây là lần đầu tiên nhìn thấy.” Giọng nói của nàng rất tiếc nuối.
Thúy Hồng kẹp miếng thịt cá, đặt trong miệng nhẹ nhàng cắn một ngụm, mặt ngoài thơm giòn, bên trong tươi ngon, thật là đặc biệt.
Nhìn bốn người vẻ mặt thỏa mãn, Đường Mẫn vừa lòng cười, “Có phải rất ngon hay không?”
“Dạ, không nghĩ tới cá này nhìn dọa người, chiên lên tươi ngon như vậy, phu nhân thật lợi hại.” Thúy Hồng tán thưởng nhìn Đường Mẫn, trong ánh mắt toát ra sùng bái.
“Từ từ các ngươi cũng sẽ rất lợi hại, tiếp tục làm cơm trưa đi, hôm nay giữa trưa và buổi tối các ngươi cũng thêm vài món ăn, đừng luyến tiếc gà thịt vịt, hôm nay chính là ngày lành bỏ cũ nghênh mới, đừng câu thúc.”
“Dạ, nô tỳ liền không khách khí, phu nhân đừng đau lòng.” Thúy Hồng kiều tiếu nói.
Đường Mẫn bật cười, “Nếu đau lòng, ngươi có thể trả lại tiền thưởng mười lượng bạc lúc sáng?”
“A? Kia chính là phu nhân thưởng cho nô tỳ.” Thúy Hồng che miệng cười thoải mái, “Ngài yên tâm đi, hôm nay nô tỳ bảo đảm người trong phủ đều được ăn ngon, không tiết kiệm cho gia và phu nhân.”
Cả một buổi sáng, nàng bận rộn khắp nơi trong phủ, mãi cho đến giờ cơm trưa, mới được nhẹ nhàng.
Lúc cá hố chiên lên bàn, người trong nhà cũng không kỳ quái, dù sao trước kia nàng còn chiên rau dưa để ăn.
Chỉ là chờ mọi người cắn một miếng, phát hiện bên trong lại là thịt cá.
“Tiểu Mẫn, đây là gì?” Trâu thị hỏi, hương vị này thực tươi ngon, da còn thơm giòn.
“Đây là cá biển, hai ngày trước Thúy Hồng ra cửa mua sắm, chủ tiệm cho, tự con cân nhắc làm món này, ăn ngon sao?”
“Ăn ngon là ăn ngon, chính là nhìn bộ dáng có chút quái quái.” Thân mình là dẹp, hơn nữa hiện tại cắt thành từng đoạn từng đoạn, ban đầu có phải rất dài không? Vậy cũng thật xấu?
Đường Mẫn kẹp một miếng đưa cho Bùi Cẩm Triều, cười nói: “Chậm một chút, xương không ít đâu.
Đừng nhìn nó khó coi, nhưng thịt chất tươi ngon, ngon hơn cá nước ngọt nhiều.
Đáng tiếc chính là chúng ta Đại Vinh còn không có năng lực xây dựng thuyền lớn đánh cá, nếu không còn được ăn càng nhiều cá biển ngon hơn nữa, trong biển còn có con tôm rất lớn ……” Đường Mẫn duỗi tay khoa tay múa chân một chút, “Đại khái lớn như vậy.”
Trâu thị vừa thấy nàng thủ thế, cũng kinh ngạc há to miệng, “Thật sự lớn như vậy?”
“…… Dạ!” Nàng phát hiện ánh mắt Bùi Cẩm Triều nhìn chính mình mang theo nhợt nhạt tươi cười, trong lòng lộp bộp, sau đó cười nói: “Con đoán vậy, nương ngài nghĩ xem, ngay cả cá lớn như vậy đều có, tôm lớn cũng có khả năng.”
Dứt lời, trong lòng nàng ảo não, đột nhiên nhìn thấy cá hố rất ít thấy ở cổ đại, làm nàng có chút thả lỏng cảnh giác, xem ra về sau không thể như thế, nói không chừng Bùi Cẩm Triều có thể nhìn ra chút gì, đến lúc đó nàng rốt cuộc là giải thích hay là dùng nói dối để giấu diếm?
Kỳ thật phương thức nào nàng cũng không muốn nếm thử.
Theo sau, cơm trưa kết thúc trong một loại không khí quỷ dị.
Trở lại trong phòng, Bùi Cẩm Triều thực rõ ràng nhận thấy được, tiểu thê tử ngay cả dũng khí đối diện chính mình cũng không có.
Hắn vài lần đuổi theo tầm mắt nàng, lại bị nàng lấy lý do nào đó nhìn như thực hợp lý dời đi, làm cho hắn dở khóc dở cười.
“Mẫn Mẫn!” giọng hắn thanh nhuận vang lên phía sau Đường Mẫn, nàng sợ tới mức toàn thân run run, quay đầu lại nhìn nam nhân mỉm cười tuấn mỹ như cũ, nàng thực trấn định hỏi: “Biểu ca, có chuyện gì?”
“Nàng không cần khẩn trương, người đều có bí mật, chỉ cần nàng không nói, ta sẽ không hỏi.”
“…… Biểu ca, cảm ơn chàng lý giải.” Nàng không nghĩ tới người nam nhân này nói chuyện trực tiếp như vậy, làm nàng không có thời gian phản ứng.
Nhìn tiểu thê tử thông tuệ đột nhiên trở nên có chút ngây ngốc, hắn trìu mến cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái trên môi nàng, “Có một số việc không phải không muốn nói rõ với nàng, mà là hiện tại còn chưa đến thời điểm.”
“Ta biết.” Nàng biết hắn là trùng sinh, thậm chí còn cho rằng, Bùi Cẩm Triều biết chính mình cũng là trùng sinh, dù sao hắn đã từng gặp qua Đường Mẫn, cho dù tiếp xúc không nhiều, người nam nhân này hẳn cũng sẽ cẩn thận quan sát, nhưng nàng thật sự không tính toán nói ra, bởi vì nàng sợ hãi, sợ hãi chính mình sẽ bị coi như dị loại, theo cách hoàn toàn không giống hắn.
“Đêm nay biểu ca cũng cùng gác đêm với cha sao?”
“Ừ, nhưng nàng và nương nghỉ ngơi sớm chút đi, không phải ngày mai nàng còn vào cung sao?”
Thân là Hàn Lâm Viện biên tu, là thiên tử cận thần, Bùi Cẩm Triều có tư cách vào cung tham gia cung yến, nhưng hắn nói với bệ hạ sức khỏe hắn không tốt, không thể uống rượu, cho nên từ chối.
Nghe hắn kể, lúc ấy bệ hạ vừa nghe, tức khắc “quan tâm”, còn kêu thái y bắt mạch cho hắn, được đáp án giống Tôn lão và đại phu do Tiền Cẩn Chi mời đến, Hoàng Thượng mới cho hắn ở trong phủ nghỉ ngơi, không cần tiến cung.
“Hiện tại hắn hẳn có thể yên tâm, một triều thần từ khi ra đời liền chén thuốc không ngừng, có thể nhấc lên sóng to gió lớn gì.”
Đây là lời Bùi Cẩm Triều lúc ấy nói với nàng.
Nhưng nếu thật sự như vậy, ít nhất Đường Mẫn có thể yên tâm, mặc kệ chuyện hắn mưu bao lớn, chỉ cần ban đầu không bị theo dõi là được, nếu không làm sao có thể lén phát triển thực lực.
“Ngày mai tiến cung, giữa trưa đại khái sẽ không về được, biểu ca có ở trong phủ không?”
“Lục Thịnh sẽ qua đây, ta không ra khỏi cửa, nàng đừng ở trong cung lâu lắm, ngày mai Vương phi của phiên vương đều sẽ tiến cung bái kiến, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, khó tránh khỏi xảy ra chuyện.”
“Được!” thì ra còn có chuyện này, nói vậy trưởng công chúa cũng sẽ ở trong cung, hẳn là nhiều ít có thể chiếu ứng nàng.
Buổi chiều, phòng bếp bắt đầu làm bánh chẻo, Trâu thị nhàm chán không có việc gì làm, cũng đi phòng bếp hỗ trợ, vốn dĩ vài người trong phòng bếp còn nơm nớp lo sợ, nhưng nói mấy câu, phát hiện lão phu nhân thực hòa ái, lúc này mới nói nói nháo nháo.
Đêm đó, người một nhà cùng ăn cơm tất niên, Bùi Cẩm Triều theo Bùi Hải Cường đi Phật đường gác đêm, nàng và Trâu thị cũng ở bên này, vẫn luôn thủ đến đêm khuya, bên ngoài pháo nổ vang, Đường Mẫn và mẹ chồng bị Bùi Cẩm Triều kêu trở về ngủ.
Trước khi đi, Đường Mẫn dặn Thẩm Khang đốt lò sưởi nóng hầm hập, bên cạnh cũng chuẩn bị trà nóng và áo khoác, miễn cho bọn họ thụ hàn, mới yên tâm trở về.
Mùng một tháng giêng, Đường Mẫn ăn mặc triều phục công chúa do Thái Hậu lệnh Thượng Y Cục làm vào cung.
Trang phục này thực rườm rà cũng thực nặng, nàng nhìn không ra mỹ cảm, dù sao cứ thấy dong dài phiền toái thế nào ấy.
Xe ngựa mới vừa dừng lại trước cửa cung, Hứa công công tay cầm phất trần đã lon ton chạy tới.
“Tạp gia chúc tết công chúa, công chúa kim an.”
Đường Mẫn cười khổ trong lòng, trên mặt lại lộ ra nhu hòa, “Trời lạnh thế này, sao Hứa công công lại canh giữ ở cửa cung, nhìn thôi cũng đã thấy lạnh cả người.”
Dứt lời, cho Hứa công công một phong hồng, “Ta cố ý chuẩn bị, trở về uống bầu rượu ấm áp thân mình.”
“Ai, tạp gia đa tạ công chúa, mời công chúa vào trong, Thái Hậu và trưởng công chúa biết hôm nay công chúa tiến cung thỉnh an, cố ý sai tạp gia ra nghênh đón.”
Đường Mẫn ngồi trên kiệu mềm, hơi hơi xốc lên một khe hở, nói với Hứa công công đi bên cạnh: “Ta có ngọc bội, cũng biết đường đi Thọ Khang Cung, trời lạnh như vậy, để công công ở chỗ này chờ ta không thích hợp.”
“Công chúa quá lời, tạp gia nguyện ý chờ công chúa, trên đường còn có thể nói chuyện với ngài hai câu.”
Nhìn hắn tươi cười xán lạn, Đường Mẫn chính là không thể tin được những lời này, hắn từ trong tay chính mình lấy đi không ít bạc mới là thật sự.
“Ta nghe gia nhà ta nói, hôm nay là ngày phiên vương và Vương phi các nơi chúc tết Thái Hậu, có phải trong Thọ Khang Cung rất nhiều người hay không?”
“Điểm này công chúa không cần lo lắng, vài vị Vương phi ở Thọ Khang Cung không bao lâu, Thái Hậu không lưu vài vị Vương phi dùng cơm trưa.”
Đường Mẫn gật đầu, nói: “Nói cũng đúng, vài vị Vương gia Vương phi đã thật lâu không tới kinh thành, Thái Hậu thông cảm các nàng mới có thể cho các nàng đi dạo kinh thành nhiều chút.”
“Ha ha, công chúa nói đúng lắm.” Quả nhiên là người Thái Hậu thích, phần cơ linh này, không phải ai cũng có thể có.
Đi vào Thọ Khang Cung, liền nghe được bên trong đang nói chuyện.
Thái Hậu nhìn thấy Đường Mẫn tiến vào, cười vẫy tay làm nàng tiến lên.
Đường Mẫn vén váy quỳ xuống, “Tiểu Mẫn thỉnh an mẫu hậu, cung chúc mẫu hậu vạn phúc kim an, Tiểu Mẫn chúc tết ngài.”
“Mau đứng lên, đứa nhỏ này, khi nào hồi kinh? Cũng không biết tiến cung thăm mẫu hậu, vẫn là trưởng tỷ con gặp con ở Kinh Châu phủ, mới trở về nói cho ta con đi về quê.”
Đường Mẫn tiến lên, bị Thái Hậu kéo đến bên người, nàng nhẹ giọng cười nói: “Chức quan của biểu ca cũng yên ổn, Tiểu Mẫn liền nghĩ trở về đón cha mẹ chồng tới, để bọn họ ở nông thôn, chúng ta cũng không yên tâm.”
“Con rất hiếu thuận, ngày khác đưa bọn họ tiến cung, làm ai gia nhìn xem.”
Ai biết Đường Mẫn lại rất dứt khoát lắc đầu cự tuyệt, làm cho người ở đây, ngoại trừ trưởng công chúa, đều rất kinh ngạc.
Các nàng ai không hiểu biết tính tình Thái Hậu, mấy năm nay càng là nói một không hai, không chấp nhận được người khác cự tuyệt.
“Này khiến mẫu hậu thất vọng rồi, ngài không biết đâu, con mới đón cha mẹ chồng vào phủ được một ngày, cha mẹ chồng liền nói ở kinh thành không quen, muốn về quê.
Nói là ở trong phủ cả ngày chính là ăn ăn uống uống, bọn họ cảm thấy nhàm chán, cuối cùng vẫn là biểu ca nói thôn trang ở kinh giao có mấy trăm mẫu đất, chờ qua tết Thượng Nguyên bọn họ dọn qua đó ở, lúc này mới xem như xong.”
Thái Hậu vừa nghe, tức khắc liền cười, vỗ tay Đường Mẫn an ủi: “Con là đứa bé hiếu thuận, cha mẹ con cả đời thành thật cần mẫn, kêu bọn họ đột nhiên thanh nhàn, thật đúng là có chút không được tự nhiên.”
“Mẫu hậu nói đúng lắm, cũng may như vậy cách cũng không xa, Tiểu Mẫn còn có thể thường xuyên qua thăm nhị lão.”
“Được, theo ý con, ai gia cũng không tuyên bọn họ tiến cung, đỡ phải lo lắng hãi hùng.” Thái Hậu nhìn nàng, sau đó cười hỏi: “Qua năm con cũng mười sáu tuổi đi? Cũng nên sinh con rồi.”
Đường Mẫn ra vẻ thẹn thùng quay mặt đi, nhỏ giọng nói: “Chuyện này, mẫu hậu vẫn nên nói lén thôi.”
“Được được được, chúng ta trong lén lút nói, hôm nay lưu lại, cùng ai gia và trưởng tỷ con dùng cơm trưa.”
“Dạ, lúc ở Kinh Châu phủ, trưởng công chúa cũng nói Tiểu Mẫn đưa nàng dạo chơi kinh thành.”
Trưởng công chúa bưng chén trà, oán trách trừng mắt nhìn nàng, cười nói: “Chúng ta đây là ai đưa ai? Tuy tỷ thật lâu không vào kinh, nhưng biết nhiều nơi ăn ngon chơi vui hơn muội đó, thật biết thiếp vàng lên mặt mình.
Tỷ không phải đã nói sao, kêu trưởng tỷ, không trí nhớ.”
“Trưởng tỷ ôn hòa với muội một chút nha.”
“Nha, tiểu nha đầu này, tỷ còn chưa đủ ôn hòa sao, lần này hai tiểu tử nhà tỷ không tới, nếu không muội liền biết, mỗi ngày bọn họ bị tỷ gõ như thế nào.”
Thái Hậu nhìn thấy hai người hòa hợp, trong lòng cũng cao hứng, ở bên cạnh trừng mắt nhìn trưởng nữ, hờn dỗi quở mắng: “Tiểu Mẫn là nữ nhi gia, da thịt non mịn da mặt mỏng.”
“Đúng vậy, vẫn là mẫu hậu yêu thương Tiểu Mẫn.
Muội quyết định không đưa trưởng tỷ đi dạo kinh thành.”
Trưởng công chúa phụt cười nói: “Đều nói là tỷ đưa muội, nha đầu này thật là da mặt dày, cũng tại mẫu hậu nuông chiều nàng.”
Mấy Vương phi cũng không biết rốt cuộc vị công chúa này là ai, hiện giờ trong cung còn lại ba vị công chúa, người trống rỗng xuất hiện nói vậy chính là Đoan Tuệ công chúa trong truyền thuyết.
“Từ sau khi Vĩnh An đi rồi, thật lâu không nhìn thấy mẫu hậu cao hứng như vậy, xem ra Đoan Tuệ công chúa thật sự có chút bản lĩnh, có thể được Thái Hậu yêu thương.”
Đường Mẫn theo tiếng nhìn lại, thấy là một nữ tử ăn mặc Tương sắc, đeo trang sức đẹp đẽ quý giá, ước chừng hơn ba mươi tuổi.
Thái Hậu nói với Đường Mẫn: “Đây là Lương Vương phi, vợ lão lục.”
“Thỉnh an Vương phi.” Nàng hành lễ với người nọ.
“Không cần đa lễ, chúng ta đều biết bên cạnh mẫu hậu có thêm một vị công chúa, hôm nay nhìn thấy, thật là thủy linh linh, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho lòng người thoải mái.” Lương Vương phi mặt mày hơi chọn, vừa thấy chính là rất có tâm kế, nói chuyện nhìn như ôn hòa, kỳ thật mang theo gai.
“Quận chúa nhà muội không phải cũng thủy linh linh đó sao.”
“Sao Lục tẩu không mang theo Thiền Nhi tiến cung?” Ngồi bên cạnh Lương Vương phi, một nữ nhân diện mạo mượt mà, nhìn có vẻ tính tình cực tốt hỏi.
Lương Vương phi thở dài, bất đắc dĩ nói: “Hôm qua cung yến xong, nàng ở kinh thành chơi điên rồi, sáng nay có chút không thoải mái, thật không để người ta bớt lo.”
“Lục tẩu cũng đừng lo lắng, hài tử mà, luôn nghịch ngợm, ăn đau khổ một lần liền nhớ kỹ.”
“Tốt nhất là như vậy, nếu không trước khi rời kinh, tẩu tuyệt đối không cho nàng ra phủ một bước.”
“Lục tẩu, năm nay Thiền Nhi cũng mười lăm tuổi phải không? Đã làm mai chưa?” Mở miệng chính là một nữ tử khác, nữ nhân này thực đẹp, mấy năm nay Đường Mẫn đi vào dị thế, đây là nữ nhân đẹp nhất nàng nhìn thấy.
Trưởng công chúa giơ tay tiếp đón Đường Mẫn ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó ghé vào cùng nhau nhỏ giọng nói: “Chờ các nàng đi rồi tỷ sẽ nói chi tiết cho muội, hiện tại trước hết nghe, mỗi một người đều không phải đèn cạn dầu, nhìn ngăn nắp, trên tay đều không sạch sẽ.”
Đường Mẫn gật đầu, ngồi ngồi rồi đi là tốt nhất, nàng không muốn lúc chính mình ở trong cung, mấy nữ nhân này liền đấu nhau, như vậy thật đúng là sợ ương cập cá trong chậu.
Nhưng mấy phụ nhân này ngồi cùng nhau, quả thực náo nhiệt hơn cả xướng tuồng.
Đường Mẫn lại lần nữa cảm thán ngôn ngữ Trung Hoa bác đại tinh thâm, rõ ràng nghe như một câu đơn giản, lại có vài tầng ý nghĩa.
Nàng không nhịn được cảm thán: mấy nữ nhân này sống thật mệt.
Mãi cho đến giờ Tỵ, các nàng thấy Thái Hậu có vẻ hơi mệt, mới sôi nổi đứng dậy rời đi.
“Mẫu hậu, nếu ngài mệt, đi nghỉ ngơi trong chốc lát đi.”
Ai ngờ Thái Hậu lại lộ ra một tia cười, “Ai gia không mệt, chính là phiền mấy người kia ở đây lục đục, ngày thường không thấy được mặt, vừa thấy mặt chính là đối chọi gay gắt, thực sự khiến người phiền chán.”
Trưởng công chúa cười ha ha, “Ngài nha, nếu là lười nghe, trực tiếp mở miệng kêu các nàng câm miệng là được.”
“Tết nhất, ai gia không muốn tức giận, dư lại mấy mẹ con chúng ta, các con ở đây náo nhiệt, chờ lát nữa Hoàng Hậu tới, không ai quấy rầy, các con có thể uống nhiều chút cũng được, uống quá chén thì nghỉ ngơi ở chỗ ai gia.”
“Nhi thần cũng không muốn, Vương gia sẽ qua đòi người.” Trưởng công chúa hờn dỗi nói.
Nhìn trưởng nữ cũng đã trở thành một phụ nhân trung niên, đáy mắt Thái Hậu hiện lên một tia cô đơn.
“Cả đời này, quyết định chính xác nhất của ai gia chính là gả con cho Tương Vương, hiện giờ thấy con hạnh phúc, về sau ai gia đi rồi cũng yên tâm.”
“Ngài nói gì vậy chứ? Nhi thần còn muốn ngài nhìn cháu cố trưởng thành, cưới vợ sinh con nữa.”
“Con tưởng mẫu hậu là lão yêu tinh hay sao, có thể sống lâu như vậy.” Thái Hậu tâm tình thoải mái cười rộ lên.
Giờ cơm trưa, Hoàng Hậu cũng lại đây, còn mang theo Thái Tử mười tuổi.
Nhìn thấy Thái Tử, Đường Mẫn có chút thất vọng.
Thái Tử nhìn rất có khuông có dạng, kỳ thật chỉ là gối thêu hoa, đẹp chứ không xài được, cảm giác khí thế không đủ.
Ngày sau muốn hắn khởi động thiên hạ Đại Vinh, tuyệt đối không có khả năng.
Trên bàn cơm, trưởng công chúa hào sảng so tài uống rượu với Đường Mẫn, bên cạnh Hoàng Hậu nhìn các nàng, mỉm cười không nói, uống rượu cũng là số lượng vừa phải.
Ba vị công chúa bên cạnh càng là trầm mặc không nói, đặc biệt là Thập Công chúa, sau khi Đường Mẫn trở thành Đoan Tuệ công chúa, trước mặt Thái Hậu nàng liền mất đi sủng ái.
Lưu Huệ hiểu rõ, trước nay nàng đều không được Thái Hậu chân chính yêu thương, nhưng hiện tại ngay cả giả dối đều dần dần biến mất, nàng trước sau đều không thể cân bằng.
Bát công chúa và Cửu công chúa đều có mẫu phi, duy độc nàng ở trong cung lẻ loi một mình, hoàng huynh không thương, mẫu hậu không yêu, ngay cả mẫu thân ruột cũng đã sớm hương tiêu ngọc vẫn, nếu nàng lại không trù tính, cả đời này liền thật sự không trông cậy vào.
“Không nghĩ tới tửu lượng Đoan Tuệ tốt như vậy, cũng không nên chuốc say trưởng công chúa, Tương Vương sẽ đau lòng.” Hoàng Hậu nhìn gương mặt trưởng công chúa đều đỏ, khuyên.
Trưởng công chúa cũng thở phào một hơi, xua xua tay nói: “Tỷ thật sự không uống nổi nữa, lần này là tỷ thất sách, ngày khác chúng ta lại đấu, tỷ kêu Vương gia, muội kêu Bùi Trạng Nguyên.”
Đường Mẫn lại nhẹ nhàng lắc đầu cười nói: “Khó mà làm được, tửu lượng biểu ca không bao nhiêu, hơn nữa thân thể yếu đuối, chịu không nổi Vương gia lăn lộn.”
Dứt lời, nàng chính mình cười trước, cảm thấy những lời này rất có nghĩa khác.
“Ồ, vậy sao? Trạng Nguyên làm sao vậy? Đã tìm thái y xem chưa?” Trưởng công chúa hỏi.
“Mấy ngày trước, bệ hạ đã làm thái y xem qua, là bệnh từ trong bụng mẹ mang ra, nói là chỉ có thể tỉ mỉ điều dưỡng, không thể trừ tận gốc.”
“Như vậy thật là đáng tiếc.”
Hoàng Hậu và Thái Hậu thực hiển nhiên đã biết tin tức này, không phát biểu bất luận ý kiến gì.
Năm mới, nhà ai cũng khách khứa mãn đường, Đường Mẫn nghe trưởng công chúa nói xong chuyện của vài vị Vương phi, liền đứng dậy cáo từ.
Nàng không nghĩ tới, rõ ràng là huynh đệ ruột, mấy thê tử lại là lục đục với nhau không ngừng, ai cũng muốn dẫm đối phương một đầu, trong tòa hoàng cung nguy nga tráng lệ này, thân tình là cỡ nào buồn cười và đạm mạc.
Trong Thọ Khang Cung, trưởng công chúa và Hoàng Hậu hầu hạ Thái Hậu nghỉ ngơi.
Thái Hậu nhìn trưởng công chúa hỏi: “Con cảm thấy nha đầu kia thế nào?”
Trưởng công chúa cũng không làm ra vẻ, cười nói: “Xem tính cách rất tốt, cũng chỉ ở bên cạnh mẫu hậu có chút trẻ con, con đã sai người đi quê quán nàng điều tra, trước khi thành thân nàng chính là rất lợi hại, việc hôn nhân của nàng và biểu ca, hình như là do đường tỷ không muốn gả cho Trạng Nguyên sống không quá hai mươi tuổi, mới đẩy cho Tiểu Mẫn, điều này cũng nhờ họa được phúc.
Đường tỷ của nàng làm thiếp cho con trai một thương hộ trong thị trấn, sống không tốt.”
“Vậy sao?” Hoàng Hậu rất có chút ngoài ý muốn.
“Đúng vậy, cha mẹ nàng cũng là người trung thực, không có chủ kiến, trong nhà tổ phụ tổ mẫu nói cái gì chính là cái đó, lúc trước nha đầu này vì không muốn gả cho Bùi Trạng Nguyên mà còn đâm tường tìm chết, sau đó có thể là nản lòng thoái chí, mới chấp nhận gả.
Nhưng được cái cha mẹ chồng rất tốt với nàng, yêu thương như con gái ruột.”
Hoàng Hậu nghe vậy, thở dài nói: “Có lẽ chính vì có cha mẹ nhu nhược như vậy, nàng mới không thể không buộc chính mình lợi hại hơn.”
“Cũng là đứa bé số khổ.” Thái Hậu cảm khái nói.
Nhưng cũng chỉ là cảm khái, người sống trên đời, ai có thể sống bừa bãi tiêu sái, ngay cả bà là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, không phải cũng không thể sống tự tại sao?
“Bội Nhi, Hoàng Đế đâu?”
Vẻ mặt Hoàng Hậu cô đơn, sau đó lộ ra miễn cưỡng cười: “Thất hoàng tử nhiễm phong hàn, bệ hạ ở bên đó.”
Trưởng công chúa chớp chớp mắt, hừ lạnh nói: “Đệ đệ thật là càng ngày càng kỳ cục, nữ nhân như vậy cũng có thể sủng, năm đó nếu không phải mẫu hậu nói cho tỷ, tỷ thật đúng là tưởng Trình gia thứ nữ, mang một quả phụ tiến cung, còn sủng quan lục cung, thật là mất mặt tổ tông, chẳng lẽ hắn muốn đi vào vết xe đổ của Ninh Tổ hay sao?”
Năm đó Ninh Đế sủng ái không phải quả phụ, mà là biểu muội đã đính thân của hắn, lúc ấy chuyện này thiếu chút nữa dẫn phát triều đình đại loạn.
“Ai gia đã quyết định, năm nay tháng ba liền tuyển tú, lần này tú nữ không cần là quý nữ, hiểu chuyện là được, ít nhất Bội Nhi có thể đắn đo được.”
“Mẫu hậu, sao ngài không giúp đỡ đệ muội? Nữ nhân dâm loạn hậu cung như vậy, nên xử tử nàng.”
“Con nha, đều đã sắp làm tổ mẫu, sao còn thiếu kiên nhẫn như vậy.” Thái Hậu thở dài một tiếng, “Ai gia cũng không có cách nào, nếu không thuận theo hắn, nói không chừng hắn sẽ làm ra chuyện gì đâu, tính tình Bội Nhi quật cường, nếu không phải trong lòng có nỗi khổ, chính nàng cũng đủ thu thập Trân Phi.”
Trưởng công chúa không rõ nguyên do nhìn Hoàng Hậu, Hoàng Hậu hồng hốc mắt thấp giọng nói: “Bệ hạ nói, chỉ cần muội không động Trân Phi, hắn có thể bảo đảm Triết Nhi ngồi ổn Thái Tử vị.”
Một câu này, thiếu chút nữa làm trưởng công chúa tức giận ngất đi, ban đầu còn muốn ra mặt giúp Hoàng Hậu, lại cũng vì những lời này mà nhịn xuống.
“Hắn vì một nữ nhân, dùng toàn bộ thiên hạ uy hiếp hai người?” Trưởng công chúa ngạc nhiên, “Hắn điên rồi hay sao?”
“Mặc kệ như thế nào, nữ nhân kia nhắm mắt làm ngơ, mấy ngày nay con ở kinh thành, cũng đừng đi tìm nữ nhân kia, nàng nhìn nũng nịu vô hại, kỳ thật tâm tư thâm trầm, rất có thủ đoạn, nếu không cũng sẽ không được đệ đệ con sủng ái đến tận đây.”
“Mẫu hậu yên tâm.” Trưởng công chúa an ủi nói: “Điểm này nhãn lực, nhi thần vẫn phải có, hơn nữa chuyện liên quan trữ quân vị của Triết Nhi, con sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”
“Cảm ơn hoàng tỷ.”
Trưởng công chúa vỗ vỗ tay nàng, an ủi nói: “Không cần cả ngày khổ sở, ít nhất Triết Nhi là đứa bé hiếu thuận hiểu chuyện, chỉ cần Thái Tử vị của hắn được củng cố, nữ nhân kia không gây ra nổi bao lớn bọt sóng.”
“Muội biết.” Hoàng Hậu gật đầu, “Muội sẽ chịu đựng nàng.”
“Ủy khuất muội.” Trưởng công chúa nóng lòng, đây đều là chuyện gì vậy.
Danh Sách Chương: