Trương gia, Đường Hân biết được không chỉ Bùi Cẩm Triều trúng Trạng Nguyên, ngay cả Đường Mẫn cũng được đương kim Hoàng Thái Hậu nhận làm nghĩa nữ, lại còn được sủng ái hơn công chúa hoàng gia chính tông, ngay cả phong hào cũng có, địa vị của nàng ở Trương gia có thể nói là biến hóa long trời lở đất.
Nàng một mặt hưởng thụ đãi ngộ này, một mặt ghét bỏ tất cả trước mắt, hận không thể giết Đường Mẫn để chính mình thay thế.
Ý tưởng của nàng và mẫu thân Trần thị giống nhau, tất cả hiện tại Đường Mẫn có vốn thuộc về nàng, chẳng qua Đường Mẫn là tu hú chiếm tổ thôi, tuy hiện tại nói gì cũng đã muộn, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không cứ như vậy cho qua, ít nhất cũng muốn đòi lại chút gì.
“Ngày mai nhị muội ta về nhà mẹ đẻ, ta cũng muốn trở về nhìn xem.” Không lâu trước đây, rốt cuộc nàng có thể ngồi trên bàn chính Trương gia, có thể dùng cơm cùng Trương lão gia Trương thái thái, thân mình nàng trải qua một đoạn thời gian điều dưỡng đã tốt hơn một ít, nhưng chịu không nổi động tác quá lớn, đi nhiều vài bước thân mình cũng có chút hư.
Trương lão gia vừa nghe, trên mặt vui như nở hoa, liên tục gật đầu nói: “Là nên trở về thăm, dù sao con và công chúa cũng là đường tỷ muội, đi lại nhiều chút cũng tốt, nói không chừng về sau việc làm ăn của chúng ta còn có thể mở rộng đến kinh thành.”
Trương Bỉnh Khôn nghe vậy, cười nói: “Dùng cơm sáng xong ta đưa nàng trở về.”
“Ừ!” Đường Hân sao cũng được gật đầu.
Trên bàn cơm, cũng chỉ có Trương thái thái và Thiếu phu nhân lặng im không nói.
Không nói Trương thái thái như thế nào, Đỗ Thu Lâm tự nhận đối đãi Đường Hân không thẹn với lương tâm, ngày thường ăn mặc chi phí chưa từng cắt xén, đơn giản chính là không muốn lui tới với nàng thôi.
Hôm sau dùng cơm sáng xong, Trương Bỉnh Khôn mang theo Đường Hân và con trai của bọn họ ngồi xe ngựa rời đi.
Đỗ Thu Lâm xử lý chuyện trong phủ xong, một mình một người đi tiểu Phật đường, tiến lên quỳ gối song song với Trương thái thái.
“Nương!”
Trương thái thái chậm rãi mở mắt ra, nhìn Đỗ Thu Lâm, “Lâm Nhi có sợ hãi không?”
“Con dâu không sợ, dù sao chuyện của Đường Hân, nương và con dâu cũng chưa sai.”
“Có một số việc, không phải chúng ta nói không sai liền không sai, hiện tại đường muội nàng là công chúa, hơn nữa nghe nói vẫn là hồng nhân trước mặt Thái Hậu, nếu công chúa ra tay can thiệp, có lẽ hai mẹ con chúng ta sẽ không dễ chịu.”
“Nếu thật như vậy……” Đỗ Thu Lâm cười cô đơn, “Đều là lỗi của con dâu.
Nhưng con tin tưởng công chúa không phải người chẳng phân biệt thị phi, hơn nữa quan hệ của bọn họ với công chúa cũng không tốt, tóm lại đến cùng như thế nào còn phải đợi tướng công trở về mới biết được, nương đừng lo lắng.”
“Hiện giờ cũng chỉ có thể như vậy.”
---
Sáng sớm tinh mơ, Trâu thị và Bùi Hải Cường nâng một cái rương lớn lên xe ngựa, nơi này đều là hàng tết cho Đường gia, tuy hiện tại đưa quà tết có chút sớm.
Đường Mẫn thay quần áo xong, đi ra ngoài nhìn thấy Bùi Hải Cường đang xách một ít quà tặng lớn lớn bé bé trong tay đi ra ngoài.
“Tiểu Mẫn, buổi chiều cần phải trở về sớm một chút, nương thấy sắc trời không được tốt, buổi tối hẳn sẽ hạ tuyết, đừng trì hoãn trên đường.” Trâu thị lo lắng ngẩng đầu nhìn trời, nơi xa không trung chỉ ẩn ẩn màu xanh.
Đường Mẫn cười gật gật đầu, “Nương ở nhà cũng thu thập một chút, thời tiết lạnh hơn rồi, nếu hạ tuyết, sông có thể kết băng, chúng ta đi đường bộ sẽ an toàn hơn chút, lại tương đối phí thời gian.”
Trâu thị cũng biết, hiện giờ chỉ có một mình con trai ở Thịnh Kinh, phu thê bọn họ cũng không yên tâm, trước mắt phải nhanh chóng xử lý xong chuyện trong nhà, sau đó cùng nhau đi kinh thành, sau này bọn họ cũng có thể hưởng phúc.
Hôm nay Đường gia chính là công việc lu bù, đặc biệt là Trương thị, mấy ngày nay đều là vui mừng doanh doanh.
“Nương, đại tỷ về tới sao?” Đường Hạo chuyển động vòng quanh Trương thị, hắn đã thật lâu không nhìn thấy đại tỷ, rất nhớ mong.
“Đúng vậy, Hạo Nhi đi chơi trước đi, nương rất bận, đại tỷ con thực mau sẽ tới.” ngày hôm qua Trương thị và trượng phu cùng đi mua rất nhiều đồ ăn, chỉ chờ con gái về, làm bữa ăn ngon cho nàng, sáng sớm hôm nay liền đi phòng bếp chuẩn bị.
Lão thái thái biết Bùi Cẩm Triều làm quan lưu lại kinh thành không trở về, tuy có chút thất vọng, nhưng cháu gái bà thành công chúa, đây cũng là làm rạng rỡ Đường gia bọn họ, xem ra gả nàng cho Triều nhi là quyết định chính xác nhất của bà.
“Đại tẩu con đâu?” Lão thái thái đi vào phòng bếp, thấy chỉ có Trương thị và cháu dâu bận việc, không nhìn thấy Trần thị đâu cả.
Trương thị ngẩng đầu nhìn lão thái thái nói: “Đại khái còn ở trong phòng chưa ra?”
Lão thái thái lập tức trầm mặt, xoay người dẫm chân đi bên kia.
“Cái thứ gì, ngày quan trọng như hôm nay cũng chỉ có da mặt dày như nàng mới dám nằm trong phòng, hiện tại biết hối hận? Lúc trước kêu đại nha đầu gả, ở trước mặt ta đòi chết đòi sống, hiện tại diễn xuất cho ai xem.” Đi vào đông sương, hô lớn về cửa sổ bên kia: “Không muốn ra thì nằm đó cho ta, tới lúc ăn cơm cũng đừng mang vẻ mặt như xác chết leo lên bàn cơm, Đường gia chúng ta thật là xui xẻo tám kiếp mới cưới về đứa con dâu thích tìm đường chết như ngươi, ngươi lại hồ đồ như vậy, ta kêu Đại Lang hưu ngươi, tiện nhân.”
Giọng lão thái thái rất lớn, tuy một năm nay, bởi vì lớn tuổi, hơn nữa có bệnh, thân hình càng ngày càng gầy, tinh thần cũng có chút vô dụng, xem đại phu cũng chỉ nói là vì bệnh già.
Tức phụ của Đường Khiêm đang ngồi xổm trên mặt đất rửa rau, nghe tổ mẫu mắng mẹ chồng, trên mặt không có bất luận biểu tình gì, đều đã thói quen.
“Nhị thẩm, hôm nay làm hai con gà sao?” rửa rau sạch sẽ, đặt trong bồn bên cạnh, nàng đứng lên nhìn Trương thị đang chiên thịt trong chảo dầu.
“Làm ba con đi, cho bọn nhỏ một con, bọn họ cũng cao hứng chút, hầm mềm tí, miễn cho tiểu hài tử nhai không được.”
“Dạ, con để gọi Khiêm ca đi giết gà.” Dứt lời, liền đi ra ngoài.
Đi ra phòng bếp, lão thái thái còn ở bên kia lải nhải, Lý thị tiến lên, đỡ lão thái thái đi thượng phòng.
“Tổ mẫu, ngài có khát không? Về phòng uống nước đi, sức khỏe ngài không tốt, đại phu nói ngài đừng nóng giận, phải nghỉ ngơi nhiều.”
Lão thái thái thở phì phì tùy ý cháu dâu đỡ vào phòng, “Bộ xương già này làm sao có thể rảnh rỗi? Hiện tại không quản, chờ lão bà tử đi rồi, mấy người các con ai có thể ứng phó được mẹ chồng con vừa ham ăn vừa biếng làm? Quản giáo hài tử không được, nấu cơm không được, ra ruộng không được, làm cái gì cũng không được, chắt trai bảo bối của ta nàng cũng chiếu cố không tốt.
Được rồi, con giúp đỡ nhị thẩm con nấu cơm đi, ta không sao, con ôm An Nhi lại đây, ta nhìn giúp cho.”
Lý thị đang lo không có người nhìn con trai, lão thái thái vừa nói, nàng cũng không do dự, dạ một tiếng đi ra ngoài.
Trở lại phòng bọn họ, nhìn thấy con trai đang ghé vào trên người trượng phu chơi đùa, làm cho Đường Khiêm đầy mặt nước miếng, quần áo cũng cọ lung tung rối loạn.
Lý thị cười tiến lên ôm con trai xuống, “Khiêm ca, hôm nay Tiểu Mẫn muội muội trở về, chàng đi bên ngoài giết ba con gà, ta ôm An Nhi đến chỗ tổ mẫu.”
Đường Khiêm từ trên giường đất ngồi dậy, sửa sang lại quần áo, giơ tay xoa đầu con trai, “Đã biết.”
Nàng nhìn Đường Khiêm từ bên người rời đi, tức khắc trở nên có chút cô đơn.
Nàng biết, hiện tại Khiêm ca không để ý nàng, đều do chính mình gây ra.
Rõ ràng đều đã thành thân có con, còn xem nhà mẹ đẻ quan trọng hơn hết, kỳ thật trong lòng nàng, trượng phu và hài tử mới là quan trọng nhất, nhưng nhà mẹ đẻ nàng tương đối đặc thù, thật sự không bỏ xuống được.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của con trai trắng nõn phấn nộn, nàng cười khổ một tiếng, hôn một cái trên trán hắn, cười nói: “An Nhi, nương ôm con qua chỗ tằng tổ mẫu chơi.”
Ôm con vào thượng phòng, lão thái thái nhìn thấy chắt trai, cười tủm tỉm ôm vào lòng, “Con đi đi, bên này không cần lo, ta nhìn là được.”
“Dạ, tổ mẫu cũng đừng mệt, vừa rồi hắn cùng Khiêm ca chơi một lúc lâu, chắc là sắp ngủ rồi.”
“Đã biết.”
Trương Bỉnh Khôn mang theo Đường Hân đến Đường gia, Trần thị giống như tiêm máu gà cả người sống lại, vui sướng từ trong phòng ra tới, phảng phất người lúc nãy bị lão thái thái mắng máu chó phun đầu căn bản không phải nàng.
“Nương, nương có khỏe không? Sao gầy nhiều như vậy?” Nhìn thấy Trần thị, Đường Hân kinh ngạc hỏi.
Trần thị trợn trắng mắt về phía thượng phòng, hừ hừ nói: “Nương đã nói đừng dọn về, cha con chết sống không đồng ý, hiện tại xem đi, lão thái thái nơi chốn xem nương không vừa mắt, cũng không cho nhà ta dùng cơm chung, đến mức này sao.”
Trương Bỉnh Khôn không có hứng thú với chuyện của nữ nhân, bọn họ đã đến, Đường gia cũng không nổi lên một tia gợn sóng.
Dĩ vãng, Trương Bỉnh Khôn căn bản khinh thường bước vào Đường gia, nhưng vì Đường Mẫn, hiện tại đã không giống xưa.
Phải biết rằng, tiểu viện nghèo túng này chính là ra một vị công chúa, có phong hào công chúa.
“Nếu ở đây không thói quen, có thể dọn về trong thị trấn.”
Trần thị nghe Trương Bỉnh Khôn nói như vậy, tức khắc thấy được hy vọng, nàng và trượng phu đều không có tay nghề, đi trong thị trấn nếu không có Trương gia dưỡng, hai người bọn họ cũng chỉ có thể uống gió Tây Bắc.
Lý thị từ thượng phòng ra tới, nhìn thấy xe ngựa ngừng ở cửa nhà, cùng với ba người Trương Bỉnh Khôn, không nói thêm gì trực tiếp đi phòng bếp.
“Nhị thẩm, đại muội muội đã trở lại.”
Trương thị cả kinh, sau đó phản ứng lại, nàng nói chính là Đường Hân, cũng không đi ra ngoài.
“Ừ!”
Trở về thì trở về, đối với đại phòng, nàng không lời nào để nói, trước đó vài ngày thiếu chút nữa bị bọn họ phiền chết.
Mà hiện tại Đường Hân trở lại, có lẽ chính là muốn nhờ Đường Mẫn chống lưng cho nàng, nhưng chuyện này con gái mình làm sao giúp? Dù sao cũng là chuyện phu thê nhà người khác.
“Nhị thẩm, con tới giúp ngài.” Đường Hân từ bên ngoài đi vào.
Trương thị quay đầu nhìn nàng, một thân sa tanh nhìn qua rất quý giá, thật xinh đẹp, vừa thấy liền biết giá không rẻ, chỉ là khí sắc nàng cũng không tốt, sắc mặt vàng như nến.
“Không cần, trong phòng bếp đều là mùi khói, con đi ra ngoài đi.” Trương thị trực tiếp cự tuyệt Đường Hân.
Đường Hân không đi, trực tiếp đến gần Lý thị, ngồi xổm xuống giúp nàng nhặt rau.
Đường Hân là em chồng, Lý thị không nói nên lời quá mức lạnh nhạt, nhưng cũng không làm được thân cận, cho nên nàng cũng chỉ có thể không mặn không nhạt trò chuyện.
Mắt thấy hơn nửa buổi sáng, Trương thị đang nghi hoặc vì sao con gái còn chưa tới, lại nghe bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Sau đó Đường Hạo vọt vào, hưng phấn nói với Trương thị: “Nương, đại tỷ đã trở lại.” Nói xong xoay người xông ra ngoài.
Trương thị vừa nghe, ném xuống cái xẻng trong tay, xách góc váy chạy ra bên ngoài.
Phía trước Đường gia đồng dạng vây đầy người, phần lớn đều là nàng quen thuộc thôn dân, trước kia thanh danh nàng ở trong thôn không tốt bao nhiêu, hiện tại liền có vẻ châm chọc bấy nhiêu.
Đường Mẫn xuống xe, người cách gần chỉ cảm thấy truyền đến mùi hương nhàn nhạt, một nữ tử dáng người mạn diệu, màu da trắng nõn, một thân gấm vóc màu lam đẹp đẽ quý giá, khoác áo lông chồn tuyết trắng, trên tóc cài trâm bạch ngọc tỉ lệ cực tốt, làm nổi bật một đầu tóc đen óng ả.
Nữ hài tử trước kia ở trong thôn nơi nơi hô to gọi nhỏ, hiện giờ đã trở nên quý khí sang trọng, hoàn toàn không thể tưởng tượng là cùng một người.
“Đại tỷ, đại tỷ bên này?” Đường Hạo vóc dáng không cao, phía trước bị chen quá lợi hại, cho dù là vẫy tay cũng với không tới.
Đường Mẫn nghe tiếng, cười đi đến trong viện, thôn dân tự giác tránh ra một đường làm nàng thông qua.
“Đại tỷ, sao giờ này tỷ mới trở về, cũng không biết về thăm đệ.” Đường Hạo thực không cao hứng oán giận.
Đường Mẫn nhấp môi cười khẽ, nói với Hương Lan bên cạnh: “Nâng đồ vật vào đi, mang vào thượng phòng.”
“Dạ, phu nhân.” Hương Lan gật gật đầu, dặn dò mấy nha hoàn và gã sai vặt đi sau xe ngựa dọn đồ bên trong xuống, nhìn cái rương lớn có thể nhét vào một nam nhân, rất nhiều người đều tò mò bên trong rốt cuộc là thứ gì, nhưng cũng chỉ có thể tò mò thôi.
Lôi kéo tay Đường Hạo, hai tỷ đệ đi vào nhà, “Trong nhà có ổn không?”
Đường Hạo bĩu môi, “Ổn cái gì ổn, từ lúc đại bá bọn họ trở về, trong nhà vẫn luôn lộn xộn, phiền muốn chết.”
Nhìn tiểu gia hỏa ghét bỏ như vậy, nàng buồn cười, “Nếu không vui, đi cùng đại tỷ chịu không?”
“…… Đi nơi nào?” Đường Hạo hỏi.
“Đi kinh thành, tỷ đưa đệ đi thư viện đọc sách.”
Khuôn mặt Đường Hạo tức khắc vui sướng, nắm tay Đường Mẫn cũng có chút dùng sức, “Đại tỷ, thật sự có thể chứ?”
“Chỉ cần đệ nguyện ý, tự nhiên có thể.”
“Đệ đương nhiên nguyện ý.” Hắn chính là không muốn ở nhà, nếu không phải tuổi còn nhỏ, hắn đã sớm rời nhà đi bên ngoài sấm xông.
“Mẫn Nhi đã trở lại?” Trương thị nghênh diện đi tới, nhìn thấy một nữ tử dị thường mỹ diễm, tập trung nhìn vào mới phát hiện là Đường Mẫn, đáy lòng tức khắc chua chua ngọt ngọt, không thể miêu tả.
Nhìn khí sắc Trương thị cũng không tệ, Đường Mẫn cười gật đầu: “Đúng vậy, con đã trở về.”
“Mau, mau mau, vào nhà ngồi.” Trương thị có chút câu nệ làm Đường Mẫn đi thượng phòng, mà lão thái thái cũng không làm bộ làm tịch, ôm An Nhi ra tới, đứng ở chính đường.
Nhìn thấy Đường Mẫn vào, bộ dáng hoa lệ làm trong lòng bà hụt hẫng, “Về nhà không cần mặc quý như vậy, miễn cho bị dơ, ngày thường cũng nên tiết kiệm bạc, tưởng tiền dễ kiếm như vậy sao?”
Đường Mẫn tiến lên trêu đùa An Nhi, sau đó từ trong lòng lấy ra một khóa vàng nhỏ, treo trên cổ hắn, nhìn thấy tiểu gia hỏa cao hứng, cầm khóa muốn nhét vào miệng, bị nàng ngăn lại.
“Đây là quần áo trong cửa hàng xiêm y của con, không có gì đáng ngại.”
Lần này Đường Mẫn trở về, đủ để cùng ngồi cùng ăn với Đường lão gia tử, nếu nàng dùng thân phận áp bọn họ, ai có thể phản kháng?
Bên ngoài, gã sai vặt nâng một cái rương lớn từ bên ngoài tiến vào, Đường Mẫn nói với lão thái thái: “Đây là vải dệt và trang sức mang về cho người trong nhà, vốn muốn mua thức ăn, nhưng sợ để lâu bị hỏng nên thôi.”
“Ăn thì không cần, trong nhà cũng không thiếu.” Lão thái thái giao An Nhi cho Lý thị, sau đó tiến lên mở rương ra.
Vừa mở ra, các nữ nhân trong phòng đều kinh hô một tiếng, bên trong có bảy tám cuộn vải, chất liệu và màu sắc đều là các nàng chưa từng thấy, hơn nữa phía trên còn có vài tráp trang sức, lão thái thái mở ra một cái, bên trong là một bộ trang sức chế bạc tạo cực kỳ tinh mỹ lại không trương dương, xem kiểu dáng hẳn là cho lão nhân mang, lão thái thái đoán đây hẳn là Đường Mẫn hiếu kính chính mình, mà vải dệt trong rương, tươi đẹp có màu đỏ, hồng nhạt và xanh lam, trang trọng có màu xanh dương, màu tím và xanh rêu, hơn nữa bên trong còn có hai bộ trang phục, quần áo không lớn, không cần hỏi cũng biết hai bộ này là cho Đường Dĩnh.
“Nương, chất liệu này thật tốt.” không biết khi nào Trần thị tiến lên, thèm nhỏ dãi nhìn đồ vật trong rương.
Bên môi Đường Mẫn tràn ra một tia cười lạnh, nói với lão thái thái: “Hai bộ quần áo này là cho Dĩnh Nhi, còn lại tổ mẫu thu đi.”
Lão thái thái nhìn thấy mấy thứ này, trong lòng cao hứng, trên mặt cũng trở nên nhu hòa, mở ra một tráp trang sức hồng ngọc đẹp đẽ quý giá, “Bộ trang súc này chờ Dĩnh Nhi thành thân cho nàng làm của hồi môn.”
Sau đó liền khép lại cái rương, làm Đường Võ trực tiếp dọn tới phòng bên trong, nghĩ đợi chút đi mua cái khóa.
Trần thị nghe lời này, một rương lớn căn bản không có phần đại phòng bọn họ, hơn nữa bộ trang sức hồng ngọc kia thật xinh đẹp muốn chết, nàng nghĩ thứ tốt như vậy nên đưa cho người có thân phận mang, ví dụ như con gái nàng.
“Sau này trở về đừng mua nguyên liệu đẹp như vậy, nhà nông hộ chúng ta cũng không thể thường mặc, mỗi ngày ra ruộng sẽ hư.”
“Được.” về sau đại khái sẽ không thường xuyên trở về.
Lão thái thái nhìn người vây quanh trong phòng, nhìn con dâu và cháu dâu, nói: “Đừng ở chỗ này mãi, nhanh đi nấu cơm đi, đi thật xa trở về một chuyến, không cho người ăn bữa cơm ngon sao?”
Trương thị nhìn con gái, đáy mắt có tưởng niệm và cảm xúc nói không rõ, cũng chỉ là thở dài trong lòng rời đi.
Chờ nữ nhân trong phòng đều đi phòng bếp, Đường Mẫn sai hạ nhân bên cạnh lui ra.
“Đại bá không phải đi trong thị trấn ở sao? Sao lại về rồi?”
Lão thái thái gục xuống mắt, nhìn tay chính mình sớm đã che kín nếp nhăn, “Ở bên ngoài sống không nổi nên trở lại, sống tốt bọn họ làm sao bỏ được trở về.”
“Cho dù là như vậy, ở cùng một chỗ không có vấn đề sao?” Đường Mẫn biểu tình bất biến, “Sống tốt liền vứt bỏ nhị lão rời đi, sống không tốt liền da mặt dày trở về, lão thái thái thật sự không có ý tưởng khác sao?”
“Con muốn như thế nào?”
Đường Mẫn cười khẽ, giọng nói ôn hòa như gió xuân, “Không phải con muốn như thế nào, mà là lão thái thái muốn như thế nào, nếu ngài muốn giữ nguyên hiện trạng, vậy cho nhị phòng phân ra đi, cứ suốt ngày đối diện đại phòng, ngẫm lại trong lòng cũng phiền.”
“Mẫn Nhi, muội nói như vậy thật là làm người lạnh lòng, hai phòng chúng ta chung quy là đánh gãy xương cốt còn liền gân.” Đường Hân từ bên ngoài tiến vào, bên người còn có Trương Bỉnh Khôn.
Vừa vào cửa, Trương Bỉnh Khôn nhìn thấy Đường Mẫn diễm lệ tươi đẹp, ánh mắt tức khắc dời không ra, không biết lúc hắn nạp Đường Hân có từng gặp qua nữ tử xinh đẹp như vậy hay không?
Hẳn là không có, nếu không sao hắn không có chút ấn tượng nào?
“Đừng lôi kéo làm quen, bắt đầu từ ngày ta gả cho biểu ca, tình cảm giữa ta và ngươi sớm đã đoạn không còn một mảnh, về sau các ngươi đại phòng, thậm chí là ngươi sống ra sao, đều không có quan hệ tới ta.” Đường Mẫn từ trong miệng mẹ chồng biết được, Đường Hân ở Trương gia sống cũng không tốt, mà hôm nay Trương Bỉnh Khôn lại đưa Đường Hân về nhà mẹ đẻ, bản thân Đường Hân trở về đã là không hợp quy củ của một thiếp thất, huống chi là phu quân đưa về, nguyên nhân hẳn là vì nàng và biểu ca, cho dù nàng thiếu tâm nhãn cũng sẽ không làm bè cho người ta.
Mà Trương Bỉnh Khôn vừa nghe, ánh mắt nhìn Đường Hân cũng thay đổi hương vị.
Nhìn dáng vẻ, quan hệ giữa nghĩa nữ của Thái Hậu và thiếp của chính mình căn bản không thân hậu, thậm chí là phiền chán.
Hôm nay Đường Hân có thể trở về, thậm chí còn làm Trương Bỉnh Khôn đưa về, toàn bộ đều là vì nàng và Đường Mẫn có quan hệ huyết thống, nếu hôm nay không thể hòa hảo với Đường Mẫn, ở Đường gia và Trương gia nàng đều không có ngày lành.
“Mẫn Nhi, trước kia đều là tỷ sai, muội đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với tỷ, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, muội thật sự hận tỷ đến tận đây sao?”
Đường Mẫn thực không kiên nhẫn “Sách” một tiếng, “Đường Hân, có thể đừng làm bộ làm tịch trước mặt ta sao? Ta nhớ rõ trước kia đã từng nói vấn đề này, ngươi chịu thua với ta, mục đích sau lưng là gì, đừng tưởng rằng chỉ có một mình ngươi thông minh, người khác liền đoán không ra, ta không muốn thân cận ngươi, về sau cũng không muốn gặp lại ngươi.”
Nói trắng ra như vậy, cho dù Trương Bỉnh Khôn có ngốc, cũng biết quan hệ hai tỷ muội kém đến tình trạng gì, sắc mặt lập tức thay đổi.
Mấy ngày nay, Trương gia hầu hạ nàng ăn ngon uống tốt, còn lãng phí hơn cho heo ăn.
Mấy ngày nay hắn chính là hạ mặt mũi lấy lòng nàng, nàng thì sao? Mỗi lần đều mặt lạnh với chính mình, nhớ tới chuyện xảy ra mấy ngày nay, trong lòng Trương Bỉnh Khôn dâng lên lửa giận, nếu đang ở Trương gia, có lẽ cái tát đã sớm in lên mặt nàng rồi.
Đường Hân lại vì những lời này mà nóng nảy, nàng nghĩ nếu có thể nương thế Đường Mẫn, ở Trương gia sống hô mưa gọi gió, lại không nghĩ tới Đường Mẫn không cho chút tình cảm nào.
Nàng không ngốc, hoàn toàn có thể nghĩ đến, hôm nay từ Đường gia trở về, nàng ở Trương gia sẽ trở nên như thế nào.
“Hai vị, ta còn có việc muốn bàn với tổ mẫu, xin phép một chút.”
Trương Bỉnh Khôn là nam nhân, cũng biết thân phận nữ tử trước mắt, chỉ cần nhìn một chúng hạ nhân canh giữ ở bên ngoài lạnh mặt, hắn cũng biết không dễ chọc.
“Công chúa điện hạ thứ tội, thảo dân lập tức mang nàng rời đi.” Trương Bỉnh Khôn dứt lời, nắm lấy cổ tay Đường Hân, xoay người liền đi.
Trong lòng Đường Hân sợ hãi cực điểm, nàng quay đầu lại cầu xin nhìn Đường Mẫn, hy vọng Đường Mẫn có thể mở miệng cứu chính mình, chỉ là nàng nhất định phải thất vọng rồi, Đường Mẫn không cho nàng dù chỉ là một ánh mắt, cúi đầu nói chuyện với lão thái thái.
“Cha, nương……” Đường Hân dùng sức giãy giụa, tê hô: “Ta không quay về, ngươi buông tay, ta không cùng ngươi trở về.
Nương, cứu con……”
Nàng la hét làm Trần thị nghe tiếng chạy ra, nhìn thấy Trương Bỉnh Khôn túm con gái, tức khắc nóng nảy, “Ngươi làm gì? Muốn ở Đường gia chúng ta lật trời hay sao? Hôm nay chính là có mặt công chúa đó.”
Trương Bỉnh Khôn lạnh lùng nhìn Trần thị, cười lạnh nói: “Công chúa đúng là có mặt, lại không có quan hệ với các ngươi, ngươi hỏi con gái ngươi xem, rốt cuộc nàng làm chuyện tốt gì.
Ta khuyên ngươi đừng nhúng tay chuyện Trương gia ta, nếu không ta bán nàng ra ngoài.”
Trần thị tức khắc bị dọa sắc mặt xanh mét, mà Đường Hân đồng dạng vì những lời này, lập tức toàn thân suy yếu, tùy ý Trương Bỉnh Khôn kéo nàng ra bên ngoài.
“Ngươi ít nói mạnh miệng, cháu gái ta chính là công chúa, ngươi dám.”
“Bên ngoài thực ồn!” Đường Mẫn đi đến trước cửa, nhìn trò khôi hài bên ngoài.
Hương Tuyết hai lời chưa nói, trực tiếp tiến lên, dùng tay chém sau cổ Trần thị, Trần thị trợn trắng mắt xụi lơ ngã trên mặt đất.
“Này, này đây là, đây là làm gì?” Bên ngoài, Đường Văn và lão gia tử đi vào, nhìn thấy bà nương nhà mình xụi lơ trên mặt đất, vội vàng hai ba bước chạy tiến lên, nâng Trần thị dậy.
Hương Tuyết lạnh lùng nhìn Đường Văn, “Trước mặt phu nhân chúng ta lớn tiếng ồn ào, chính là thất lễ, chỉ là ngất xỉu thôi, lại không chết.”
“Hô, làm công chúa thì ghê gớm? Làm công chúa liền lục thân không nhận? Ngay cả chính mình thân bá nương đều dám xuống tay? Không sợ truyền ra hỏng thanh danh sao.”
“Ta không để bụng.” Đường Mẫn nhìn hắn, sau đó gật đầu với lão gia tử, trở về ngồi xuống tiếp tục đề tài vừa rồi với lão thái thái.
“Sống tốt liền dán lên, sống không tốt liền đẩy các ngươi đi, người lòng lang dạ sói, ngài cần gì như thế.
Nếu ngài luyến tiếc đại phòng, ta sẽ một lần nữa xây nhà mới cho cha mẹ, để bọn họ dọn ra riêng, nơi này để lại cho ngài và đại phòng, về sau đừng nghĩ khi dễ bọn họ.”
“Vậy ngươi xây đi.” Lão thái thái ngạnh cổ nói: “Cha ngươi là con ta, ta muốn ở đó cứ việc tới.”
Đường Mẫn ngay sau đó ôn nhu cười, “Dưỡng con dưỡng già, ta tin tưởng, có bọn họ một ngụm ăn, tất nhiên không để các ngươi bị đói, một năm nay, bọn họ là tính tình gì ngài còn không biết sao? Muốn qua ở ta còn có thể ngăn đón ngài hay sao.”
Dứt lời, nàng cho Hương Ảnh một ánh mắt, từ trong tay Hương Ảnh lấy năm tấm ngân phiếu, bỏ vào tay lão thái thái.
“Đây là năm trăm lượng bạc, lão thái thái thu đi, một lần nữa xây nhà mới trong thôn, các ngươi và cha mẹ dọn đó, tiền bạc còn lại có thể mua mấy chục mẫu đất, nhà này để lại cho đại phòng cũng được.”
Lão thái thái khi nào nhìn thấy nhiều bạc như vậy, bà không biết chữ, cũng chưa thấy ngân phiếu, nhưng nếu nàng nói phải, vậy không phải giả.
“Lần này trở về, con muốn mang Đường Hạo đi.”
“…… Ngươi nói gì?” Lão thái thái gục xuống đôi mắt tức khắc trừng lớn, “Mang Hạo Nhi đi?”
“Ừ, ngài cũng biết, qua năm Đường Hạo đã mười hai tuổi, hài tử cỡ tuổi hắn sớm đã đọc sách nhiều năm, Đường Hạo thực ngoan, con không muốn hắn phí thời gian ở thôn nhỏ này, muốn mang hắn đi Thịnh Kinh, cho hắn đi thư viện đọc sách.”
Lão thái thái biết quyết định này là tốt, nhưng bà thiệt tình yêu thương một đôi song sinh, hiện giờ nàng muốn mang đi cháu trai nhỏ nhất của chính mình, lão thái thái có thể bỏ được mới là lạ.
“Ở nhà không thể đọc sách sao?” Lão thái thái do dự.
“Biểu ca quen biết viện trưởng Thanh Đằng thư viện ở kinh thành, ngoại trừ Quốc Tử Giám, nơi đó là thư viện tốt nhất toàn bộ Đại Vinh, có thể đi nơi đó đọc sách đều là con cháu quyền quý trong kinh, con và lão thái thái đều yêu thương Đường Hạo, không muốn hắn cứ như vậy qua cả đời, về sau hắn có tiền đồ, cũng là phúc khí của Đường gia, sớm muộn gì đều phải trở về, hơn nữa Đường gia luôn phải có người chống cạnh cửa.”
Lão thái thái nghe vậy thật lâu không nói gì, một hồi lâu mới nói với nàng: “Con đi nói chuyện với nương con trước đi, ta và tổ phụ con thương lượng một chút.”
Đường Dĩnh kỳ thật rất mẫn cảm, nàng biết đại tỷ đối đãi chính mình không giống ca ca.
Đại tỷ thực tốt với chính mình, cũng thực tốt với ca ca, chỉ là không giống nhau, cụ thể nơi nào, nàng không thể nói rõ, nhưng trong lòng cũng hiểu.
Từ trong miệng Đường Hạo biết được, đại tỷ muốn mang theo ca ca đi kinh thành, nàng cả người liền mất mát, đại tỷ không mang nàng đi.
Mà Trương thị ở trong phòng bếp nghe thấy tin tức này, cũng là cả người trở nên kích động, tự nhiên không phải cao hứng.
“Con muốn mang Hạo Nhi đi? Đi kinh thành?” Trương thị há hốc miệng, ngay cả đồ ăn cũng không rảnh lo.
Vẫn là Lý thị nhìn thấy, sợ bị khét, mới tiến lên tiếp tay.
“Đường gia quá rối loạn, con muốn mang Đường Hạo đi kinh thành, cho hắn đi thư viện đọc sách, hay là nương cảm thấy lưu lại bên cạnh nương mới là tốt cho hắn? Cùng lắm qua mấy năm hắn sẽ trở về.” Đường Mẫn nhàn nhạt nhìn Trương thị, “Tất cả toàn hạ phẩm, duy có đọc sách cao, đây là con đường duy nhất để trở nên nổi bật.”
“Nương hiểu, nương đều hiểu, nương biết Mẫn Nhi muốn tốt cho đệ đệ con, chính là…… hắn còn nhỏ, hiện tại liền rời đi nương, lỡ như không thích ứng phải làm sao?” tim Trương thị như bị nắm lại.
Đường Mẫn cạn lời, nàng không hiểu Trương thị não động.
“Năm nay hắn đã mười hai tuổi, nếu hiện tại còn không nhanh lên, về sau hắn cũng chỉ có thể giống cha, cả ngày khiêng cái cuốc ra đồng, con cũng chỉ nói một tiếng với nương, nếu nương không đồng ý, con cũng không có biện pháp mang hắn đi, trước khi con đi, nương suy xét thật kỹ đi.”
Trương thị nhìn con gái rời đi, cả trái tim cũng xuống dốc, một phương diện nàng cảm thấy ý tưởng của con gái là đúng, về phương diện khác lại là luyến tiếc, dù sao nàng chỉ có một con trai..
Danh Sách Chương: