Mục lục
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh cả Vương đột nhiên đỏ mặt nói với mẹ Vương: “Mẹ, mẹ có thể đừng nói lời như vậy được không, mẹ không hổ thẹn nhưng con hổ thẹn, chúng ta nào có nuôi chú ấy? Đồ chú tư ăn đều là từ công điểm chính chú ấy kiếm được, ban đầu khi mới tới nhà của chúng ta, thú hoang săn được trên núi còn chia cho chúng ta, nếu như không phải chúng ta, nếu như không phải chúng ta đối xử với chú ấy như vậy, cả nhà cũng sẽ không đến mức nháo thành cái dạng này....” anh ta nói không nên lời chính là, nếu như không phải chịu ảnh hưởng của mẹ Vương và em gái, bọn họ cũng không đến nỗi vào lúc không hiểu chuyện đối xử như vậy với Vương Vệ, đó dù sao cũng là anh em cùng mẹ sinh ra cơ mà.

“Sao, hiện giờ chúng mày đều oán trách tao rồi? Đừng quên, lúc đó bắt nạt nó cũng có một phần của chúng mày, hiện giờ đến trước mặt bà đây giả vờ làm người tốt, chúng mày là do tao sinh, tao còn không biết chúng mày hay sao, giả vờ người tốt cái rắm.”

“Mẹ, hầy....” Anh cả Vương muốn cãi lại lại không thể nói nên lời, chỉ đành ôm đầu thở thật dài thườn thượt.

TBC

Mặc dù Triệu Yến đau lòng cho chồng mình, nhưng lại cảm thấy đây là anh ta tự làm tự chịu, đều sống trong một thôn, nhà họ Vương đối xử với Vương Vệ như thế nào, mọi người đều rõ ràng. Hiện nay Vương Vệ không muốn có liên quan gì với nhà họ Vương cũng là điều bình thường.

“Hầy...” Cha Vương cũng thở dài theo, người lớn của nhà họ Vương đều trầm mặc, chỉ có Vương Anh bĩu môi không quan tâm, chuyển ra ngoài là tốt nhất, có một người anh trai quái vật, nhóm bạn chơi cùng trong thôn toàn chế nhạo cô ta.

Sau khi tụi Sơn Đông nghe thấy Vương Vệ và Tiêu Hiểu muốn chuyển ra ngoài còn có chút không nỡ, tuy rằng bọn chúng rất sợ Vương Vệ, nhưng lũ trẻ trong thôn đều sợ chú tư, điều này khiến chúng có một cảm giác tự hào kì lạ. Giọng nói của Tiêu Hiểu mềm mại, cười lên ngọt ngào, bọn chúng rất thích người thím tư này.

“Bọn con sau này không thể gọi chú tư thím tư rồi sao?” Chú tư và thím tư ở trên núi săn thú hoang, gặp phải lúc tâm trạng chú tư tốt, còn chia cho bọn chúng một chút.

Triệu Yến hừ một tiếng: “Đừng gọi nữa, ai bảo cha các con đắc tội hoàn toàn với người ta cơ chứ!”

Bọn Sơn Đông nghe vậy buồn bực không vui.

Sau khi về phòng, Tiêu Hiểu hỏi Vương Vệ: “Anh thật sự muốn một mình xây nhà sao?” Những việc này chắc chắn cô không giúp nổi, không làm trở ngại đã là cảm tạ trời đất rồi.

Vương Vệ ừ một tiếng: “Người trong thôn nhìn thấy anh đều tránh đi, vẫn là không đi làm người ta chán ghét thì hơn.”

“Vậy hay là cứ tùy tiện xây, dựng một nhà tranh cũng được. Nếu không một mình anh làm công việc nặng nhọc như vậy, em sẽ đau lòng.” Tiêu Hiểu lẩm bẩm một tiếng, kéo tay Vương Vệ xoa nắn, bàn tay của Vương Vệ rất mỏng, đường vân rõ ràng, to lớn hơn so với người thường, có thể hoàn toàn bao bọc hết tay nhỏ của Tiêu Hiểu. Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay nhỏ nhưng mượt mà, móng tay cũng được Tiêu Hiểu cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ. Bởi vì ăn đồ được trồng bằng dịch bồi dưỡng, làn da ngăm đen thô ráp trước đây hiện giờ đã trở thành trắng nõn như ngọc.

Vốn dĩ Tiêu Hiểu chính là người cuồng tay, cô thích muốn c.h.ế.t đôi tay của Vương Vệ, đôi tay của hai người đan vào nhau, cứ như đồ sứ trắng muốt phù hợp nhất khảm với nhau.

Vương Vệ bị Tiêu Hiểu nói trong lòng mềm nhũn, nhưng vẫn một lời bác bỏ: “Không được, nếu đã xây thì phải xây nhà tốt.” Kết hôn đã lâu như vậy mà hai người vẫn còn ở trong phòng chứa củi nhỏ của nhà họ Vương, đã đủ ủy khuất Tiêu Hiểu rồi, căn nhà thuộc về hai người, sau này chính là thế giới của chính bọn họ, anh tuyệt đối không thể qua loa.

Tuy rằng Vương Vệ khẩu thị tâm phi, vô cùng kiêu ngạo, nhưng lại không che giấu biểu cảm trước mặt Tiêu Hiểu, Tiêu Hiểu nhìn qua cái liền nhìn thấu tâm tư của anh, vừa cảm động vừa đau lòng, cô mềm mại ồ một tiếng, dựa vào lòng Vương Vệ, chọc chọc n.g.ự.c của anh, kéo dài giọng nói: “Vậy được, để em nghĩ cách, em không nỡ anh vất vả như vậy.”

Vương Vệ nhìn xoáy tóc trên đầu Vương Vệ, cảm thấy đáng yêu cực kì, không kìm nổi dùng tay gẩy gẩy, cằm tựa lên đầu Tiêu Hiểu mà ma sát, trong mắt chứa đầy ý cười, giọng nói giống như phát ra từ trong lồ|\|g ngực, trong trầm thấp mang theo chút triền miên: “Ừm, em nghĩ đi, nhà chúng ta em cũng ra một phần sức.” Nghĩ ra gì đó, ý cười trong mắt càng sâu, nhưng lời nói ra lại ra vẻ ghét bỏ: “Chậc, em nói em kìa, sao lại yếu ớt như vậy, nếu như không phải em cái gì cũng không biết làm, hiện giờ chẳng phải có thể giúp anh rồi sao!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK