Mục lục
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại sớm đã đói đến n.g.ự.c dính vào lưng, tuy nhiên anh ta xưa nay chú trọng dáng vẻ, dù đã thành như vậy, cũng vẫn tận lực thả chậm tốc độ ăn cơm, không giống người khác ăn giống như quỷ đói đầu thai.

Anh ta vừa ăn cháo vừa nghe các thôn dân nói chuyện, dư quang bỗng nhiên quét tới Vương Vệ và Tiêu Hiểu ngồi ở nơi cách đó không xa.

Vương Vệ xì xụp húp cháo, Tiêu Hiểu thì chăm chú ngồi bên cạnh anh, thi thoảng nhẹ giọng nói gì đó. Mày mắt cô cong cong, khi nhìn Vương Vệ tình cảm trong mắt khiến người ta nhìn mà tim đập nhanh một cách kì lạ.

Bỗng nhiên Tiêu Hiểu sát lại gần Vương Vệ, dán vào tai anh không biết làm gì, Lý Tri Tân thấy mặt của Vương Vệ đỏ bừng có thể trông thấy bằng mắt thường, tiếp đó ánh mắt của Vương Vệ giống như chim ưng mà quan sát xung quanh, chạm phải ánh mắt của anh ta.

TBC

Lý Tri Tân vừa chạm đến anh mắt của Vương Vệ, lập tức hốt hoảng rời đi, ánh mắt dò xét của Vương Vệ khiến anh ta thấy mà hoảng loạn không thôi.

Qua một lúc lâu, anh ta lại không nhịn được len lén nhìn qua, phát hiện Vương Vệ và Tiêu Hiểu đã không còn ngồi ở kia nữa.

Anh ta xưa nay không hề biết, Tiêu Hiểu lại đẹp đến vậy, làn da dưới sự chiếu sáng của ánh nắng dường như trắng có thể phản quang, lại không phải trắng bệch, ngược lại hiện ra sáng rực rỡ, mắt không to bằng mắt Tưởng Văn Văn, nhưng hình dạng lại vô cùng tốt, trong mắt giống như có ánh nước mịt mờ, khi nhìn vào Vương Vệ tăng thêm rất nhiều phong tình. Mũi thẳng tắp mà thon gọn, khóe môi khẽ giương lên.

Tưởng Văn Văn ngũ quan diễm lệ, Tiêu Hiểu so với cô ta vừa nhìn thì không bắt mắt bằng, nhưng cẩn thận nhìn kĩ, sẽ phát hiện cô so với Tưởng Văn Văn có nhiều hơn một kiểu đẹp có thể kĩ lưỡng thưởng thức.

Nhớ tới ngày đó tại rừng cây nghe thấy cuộc trò chuyện của cô và Vương Vệ, giọng nói giương cao kia giống như có móc câu khiến anh ta không kìm nổi rung động.

Suốt cả ngày anh ta đều lâu lâu nhìn về phía lều tranh nơi Tiêu Hiểu ở.

Buổi chiều sau khi làm xong việc, Vương Vệ và nhóm đàn ông phải cùng nhau đi chặn nước, ruộng nứt nẻ, buộc phải tưới nước mỗi ngày, thôn dân thôn Tiểu Tiền vào lúc chập tối sẽ tạm thời chặn nước sông, tranh thủ thời gian tưới tiêu ruộng đồng.

Khi anh cầm lấy thùng nước đi Tiêu Hiểu vẫn cùng các em gái thu dọn lều, nhịn không được dặn dò mấy em gái của nhà họ Tiêu: “Chút nữa làm xong việc phiền các em đưa Tiêu Hiểu về nhà, trên đường để ý cô ấy chút, miễn cho cô ấy đi trên đường lại đụng lại ngã ở đâu đó.”

Mấy em gái nhà họ Tiêu gật đầu với vẻ một lời khó nói hết.

“Sao anh lại nói em kiểu vô dụng như vậy?” Ở trước mặt các em gái, Tiêu Hiểu vẫn còn cần chút mặt mũi, đặc biệt là Lục Muội mặt vẻ m.ô.n.g lung vẫn còn đang ở đây.

Vương Vệ trừng cô một cái, muốn mắng nhưng lại không nỡ, còn không kìm được xoa đầu cô: “Em ngoan chút, đừng để anh lo lắng.”

“Anh rể, em cầu xin anh đi lẹ đi, từ đây đến nhà các anh mới có bao xa, lại chẳng phải sắp đi xa nhà hay gì.” Tiêu Tứ Muội thật sự nhịn không được nữa nói.

Bị Tiêu Tứ Muội nói như vậy, Vương Vệ mới phát hiện phản ứng của anh hình như có hơi quá, liền nghiêm mặt gật đầu, nói ra một câu với Tiêu Hiểu: “Ai bảo em vô dụng như thế!” Sau đó chạy trối chết.

Tiêu Hiểu và các em dọn dẹp xong liền rời đi, mới đi ra chưa được bao xa, thì mẹ Tiêu bỗng nhiên xuất hiện gọi Tiêu Tam Muội lại, hình như có chuyện gì đó.

Tiêu Tam Muội khó xử nhìn về phía Tiêu Hiểu.

Tiêu Hiểu phất tay: “Các em đi đi, để chị tự về, đi có mấy bước chân, anh rể các em làm quá thôi.”

Tiêu Tam Muội nghĩ thấy cũng đúng, liền dẫn mấy em gái cùng mẹ Tiêu rời đi.

Lúc này đa số mọi người trong thôn đều đi bờ sông chặn nước, trên đường căn bản chẳng có ai, khi Tiêu Hiểu đi đến bên cạnh rừng cây, Lý Tri Tân đột nhiên từ trong rừng bước ra.

Lại gần thấy rõ là Tiêu Hiểu, trong mắt anh ta không giấu được sự kinh diễm: Tiêu Hiểu còn đẹp hơn nhiều so với lúc anh ta nhìn từ xa trước đó.

Anh ta đẩy kính, cúi đầu chuyên chú nhìn Tiêu Hiểu, anh ta biết bản thân mình như vậy là có sức hấp dẫn nhất.

Lý Tri Tân ôn hòa cười với Tiêu Hiểu nói: “Nhị Muội, trùng hợp ghê.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK