Mục lục
Thập Niên 70 Vợ Chồng Đại Lão
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Tiêu Hiểu sỉ nhục Vương Quyên, Vương Vệ vẫn dùng ánh mắt mang theo ý cười nhìn cô, còn kéo cô ngồi xuống, như có như không mà ma sát vào sau lưng cô, cả người đều lộ vẻ sảng khoái.

Bây giờ Vương Quyên bị nói đến phát khóc, anh hừ một tiếng, lười biếng nói: “Vậy thì chị đừng có sống nữa, diễn trò cho ai xem chứ?”

“Ơ, sao chị ba lại khóc?” Cô nhìn Vương Vệ một cách vô tội: “Em không nói gì sai chứ?”

Vương Vệ rất thích dáng vẻ giả bộ ngoan hiền này của cô, tràn đầy ý cười đáp: “Em không nói gì sai, chỉ là quá thành thật, có một số người không chịu nổi lời nói thật.”

Tiêu Hiểu ồ một tiếng: “Vậy sau này em không thể nói thật nữa.”

Còn diễn rất hăng say nữa.

Lòng bàn tay Vương Vệ ngứa ngáy, vuốt v3 tóc của cô: “Không sao, vốn dĩ phải nói thật, ai đê tiện thì mới khóc.”

Trong phòng vốn chỉ có tiếng khóc của Vương Quyên, hai người bọn họ không coi ai ra gì một xướng một họa, nhất thời khiến cho mọi người đều nghe thấy rõ ràng, tất cả mọi người đều da mặt co rút: Lột da mặt như vậy cũng quá ác độc rồi.

Vương Vệ thay đổi rồi, trước kia có thể ra tay thì sẽ không cãi vã, bây giờ lại đổi thành, bây giờ lại đổi thành cùng Tiêu Hiểu hai người kẻ xướng người họa, lực sát thương lớn hơn.

Vương Quyên bị Vương Vệ và Tiêu Hiểu nói nên hô hấp hơi ngừng lại, khóc cũng không được mà không khóc cũng không được.

“Được rồi.” Mẹ Vương vỗ vỗ lên lưng Vương Quyên, bà ta không dám mắng Tiêu Hiểu, mấy ngày nay bà ta cũng đã nhìn ra, Tiêu Hiểu đã trở thành mệnh căn của thừng tư. Bây giờ nói anh một câu cũng không sao, nhưng nếu như nói Tiêu Hiểu một câu thì giống như khoét tâm gan của anh ra vậy.

Thứ không có tiền đồ, bị một người phụ nữ ngồi lên đầu chỉ huy này nọ, đối với bà ta lại rất có uy phong.

Mũi nhọn của mẹ Vương nhắm ngay vào Triệu Yến: “Tôi và ông già này còn chưa chết, chị đã vội vàng làm chủ gia đình rồi? Chị là chị dâu cả, mỗi năm Quyên Nhi chỉ quay về một hai lần, chị cũng không buông tha cho con bé, có phải ngày khác chị sẽ xúi giục thằng cả kéo tôi và cha chồng chị lên núi chôn không?”

Triệu Yến muốn trả lời, lại bị anh cả Vương kéo một cái, Triệu Yến tức tối bất bình ngồi xuống: “Mẹ, con không có ý đó. Con chỉ lo lắng trong nhà thiếu lương thực thôi.” Lời trong lời ngoài đều không đồng ý để Vương Quyên mang lương thực đi.

Vương Quyên càng khóc hu hu lớn tiếng hơn.

Vương Vệ xem kịch đủ rồi, Vương Quyên khóc khiến anh thấy phiền não. Kéo Tiêu Hiểu đứng dậy: “Được rồi, các người có để chị ta mang lương thực đi hay không là chuyện của các người, lương thực mà tôi cần một hạt cũng không thể thiếu.”

Tối hôm đó phòng chính của nhà họ Vương cả đêm đều không được yên tĩnh, đầu tiên là tiếng khóc hu hu của Vương Quyên, sau đó cô ta lại bắt đầu cầu xin từng người một, người nhà họ Vương chia ra làm hai nhóm đồng ý và không đồng ý, tranh cãi đến mức Vương Vệ nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày.

Anh che đi hai tai của Tiêu Hiểu, ôm cô vào trong lòng: “Hay là anh lấy giây cỏ đi bịt miệng bọn họ lại?” Trước kia vào lúc này Tiêu Hiểu đã ngủ say, hôm nay lại không ngừng động đậy trong lòng anh, rõ ràng là bị làm ồn.

Tiêu Hiểu bị trêu chọc đến bật cười, cô sờ cằm của Vương Vệ, cảm thấy có một vài cọng râu mọc ra: “Miệng mọc ở trên người của người khác, anh ngay cả lời cũng không cho nói, bá đạo quá đi.”

Vương Vệ bị Tiêu Hiểu sờ cằm cảm thấy ngứa ngáy, đè ngón tay của cô lại, nâng cằm lên hừ một tiếng: “Em cũng không phải vừa mới biết anh bá đạo. Sao hả? Sợ rồi?” Ngoài miệng nói không hề để ý, nhưng ánh mắt lại thận trọng nhìn sắc mặt của Tiêu Hiểu, rất sợ cô sẽ thực sự sợ anh.

Tiêu Hiểu bị dáng vẻ thận trọng của anh khiến trong lòng ê ẩm, dùng sức vùi vào trong lòng Vương Vệ, hận không thể hòa nhập vào trong xương m.á.u của anh. Bốn mắt nhìn nhau, muốn nhìn vào tận trong lòng anh: “Em thích anh, thích dáng vẻ bá đạo của anh, thích dáng vẻ dịu dàng của anh, thích dáng vẻ khó chịu của anh, thậm chí dáng vẻ mắng em của anh em cũng thích, em chính là vô dụng như vậy...” Cô vừa nói vừa vùi đầu vào cổ Vương Vệ, cắn lên cằm anh một cái.

Nếu như Vương Vệ không tự tin để được yêu, vậy cô sẽ dùng tình cảm sâu đậm bao vây lấy anh, để anh biết được anh xứng đáng được yêu.

Vương Vệ nghe Tiêu Hiểu nói thầm, hai mắt chua xót, ôm chặt cô vào lòng, giọng khàn khàn nói: “Bị mắng cũng thích, em có ngốc không hả?”

Tiêu Hiểu cười híp mắt nói: “Anh xem, anh nói em ngốc, nhưng em cũng cảm thấy anh rất đẹp trai.”

Cổ họng Vương Vệ ực một tiếng, đưa tay lên lau mắt, nghiêng đầu không muốn để Tiêu Hiểu nhìn thấy vẻ mặt của mình: “Muốn bị mắng còn không đơn giản? Em vụng về như vậy, muốn không bị mắng cũng không dễ dàng gì.”

Tiêu Hiểu nghe xong kêu lên hai tiếng: “Em cũng đâu phải chỉ muốn bị mắng, thỉnh thoảng anh cũng khen em một câu đi, em cũng muốn nghe lời ngọt ngào.”

TBC

Vương Vệ cười trầm thấp, tiếng cười từ trong lồ|\|g n.g.ự.c rung động ra, dùng cằm cọ cọ vào trên trán Tiêu Hiểu: “Em có ngốc không hả?”

Sáng hôm sau, Vương Vệ và Tiêu Hiểu bị tiếng khóc của trẻ con đánh thức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK