Lương Phóng ở phía sau nghe, cảm thấy có chút không biết nói gì, con trai ông tuổi không nhỏ, đã mười lăm tuổi rồi, Trác Thiệu đâu cần phải nói với cậu những lời này? Không sợ đứa nhỏ cảm thấy không kiên nhẫn sao?
Lương Phóng cho rằng Lương Thần sẽ có chút không kiên nhẫn, nhưng nhìn về phía Lương Thần, lại phát hiện Lương Thần đang nghe rất nghiêm túc, nhìn bộ dáng còn rất cao hứng.
"Thần Thần, thiếu tiền thì nói với ba." Lương Phóng suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng chỉ nói một câu.
Ông cũng không phải không muốn nói chuyện với Lương Thần, nhưng hết lần này tới lần khác lúc nói chuyện với những người khác luôn có vẻ thành thạo, lúc này lại không biết nên nói cái gì...
"Cám ơn." Lương Thần đối với Lương Phóng nói cảm ơn, lộ ra một nụ cười.
Nhiều học sinh trong trường là cùng phụ huynh đến đăng ký, nhưng cũng có một số người ngẩng cao đầu một mình đi bộ trong khuôn viên trường để giải quyết tất cả mọi thứ.
Rất nhiều người được cha mẹ dẫn dắt, có chút hâm mộ nhìn những người một mình đến báo danh, học sinh ở độ tuổi này, phần lớn đều là không muốn bị cha mẹ quản lý nữa.
Nhưng Lương Thần hoàn toàn ngược lại, cậu thích có người đi cùng.
Lương Thần đứng bên cạnh Trác Thiệu và Lương Phóng, trong lòng ngọt ngào. Hôm nay có người đi cùng cậu đến báo danh, thực sự quá tuyệt vời!
Trước kia, lúc cậu mới học tiểu học, không thể không tự mình đi báo danh, có mấy lần đi báo danh trên tay còn không có tiền đóng học phí... Lúc đó giáo viên chủ nhiệm của cậu, từng cho rằng cha mẹ cậu đều mất gia cảnh bần hàn.
Cậu không thích điều đó.
Tâm tình Lương Thần rất tốt, nhưng trong lòng vẫn có một cái gai.
Người bạn qua thư của Trác Thiệu ở đây sao?
Cậu lại một lần nữa thăm dò Trác Thiệu, muốn xem biểu hiện của Trác Thiệu, kết quả Trác Thiệu nghiêng đầu đang nhìn cậu.
Lương Thần trong lòng vui vẻ, tâm tình nhất thời bay lên, nhưng lúc cậu nhìn lại Trác Thiệu, phát hiện Trác Thiệu đang nhìn người chung quanh, vừa mới cao hứng trái tim vừa bay lên một chút, liền "loảng xoảng" rơi xuống đất.
Trác Thiệu, có phải là đang tìm người bạn qua thư của hắn không?
Trác Thiệu cũng không rõ tâm tình phức tạp của Lương Thần, sau khi hắn nhìn hoàn cảnh chung quanh, lực chú ý liền trở lại trên người Lương Thần.
Trác Thiệu rất lo lắng cho Lương Thần, nhưng hắn chưa từng học trường nội trú, không biết lúc này có thể nói gì với Lương Thần, phải dặn dò Lương Thần như thế nào, sau khi nói xong liền không biết nói tiếp cái gì, chỉ mang theo Lương Thần qua lại vội vàng làm thủ tục.
Học phí của Lương Thần cũng không rẻ.
Mà sau khi nộp học phí, Trác Thiệu liền mang theo Lương Thần đến ký túc xá của Lương Thần.
Học phí cao như vậy, điều kiện ăn ở của học sinh tự nhiên cũng sẽ không quá kém, ký túc xá của Lương Thần chính là phòng bốn người, tất cả đều là bố cục giường trên bàn dưới.
Bọn họ đưa Trác Đình đi báo danh trước, bởi vậy lúc tới đây đã có chút trễ, ba người cùng phòng ký túc xá với Lương Thần cũng đều ở đây, một người trong bọn họ đang lau bàn làm vệ sinh, một người nằm ở trên giường đọc sách, còn có một người đang ngồi ở trên bàn múa bút thành văn... Sao chép bài tập về nhà kỳ nghỉ đông.
Ngay cả khi đây là một trong những trường tốt nhất ở thành phố H, vẫn có những người không thích làm bài tập về nhà.
Thấy Lương Thần tiến vào, ba người này cùng nhau nhìn lại.
"Xin chào các cậu." Trác Thiệu dẫn đầu chào hỏi bọn họ, "Sau này em trai tôi sẽ ở trong phòng này, mong mọi người chiếu cố nhiều hơn."
"Xin chào các cậu." Người lau bàn đẩy kính trên sống mũi mình, cũng chào hỏi Trác Thiệu, mà lúc này, Lương Phóng đi lên, bắt đầu nói chuyện với ba học sinh này, thuận tiện chia hoa quả trên tay cho bọn họ.
Lúc Lương Phóng không đối mặt với Lương Thần, vẫn rất am hiểu giao tiếp, đối phó với ba học sinh lại càng dễ như trở bàn tay.
Ngay sau đó, ông đã hỏi được rất nhiều thông tin về ba học sinh.
Trác Thiệu vẫn luôn nghe, thuận tiện bảo Lương Thần đi lấy một chậu nước, sau đó cùng Lương Thần làm vệ sinh.
Ký túc xá hướng về phía nam, phía nam là một ban công để phơi quần áo, đồng thời cũng có một bồn rửa mặt, mà phía bắc chỗ cửa chính là nhà vệ sinh và phòng tắm.
Giường Lương Thần ngay cạnh nhà vệ sinh là vị trí tệ nhất, nhưng ai bảo Lương Thần vào giữa chừng? Chắc chắn không thể thay đổi.
Trác Thiệu giúp đỡ làm vệ sinh, lại giúp trải giường xếp chăn.
Đồng thời, sau khi nghe Lương Phóng nói chuyện với mấy người cùng ký túc xá với Lương Thần, hắn đã biết rõ tình huống của ba học sinh này.
Ba người này đều là người thành phố H, điều kiện trong nhà đều không tệ, nói chuyện các phương diện cũng không có vấn đề gì, nhìn không giống như khó ở chung, Lương Thần cùng bọn họ ở chung ký túc xá, không nhất định có thể cùng bọn họ trở thành bạn bè, nhưng hẳn là sẽ không bị khi dễ.
Trác Thiệu yên lòng, nhưng vẫn nhịn không được lại dặn dò Lương Thần vài câu, thẳng đến khi thật sự không còn gì để nói, mới chuẩn bị rời đi.
"Tớ đi tiễn hai người." Biết Trác Thiệu muốn rời đi, Lương Thần không chút nghĩ ngợi liền nói, đứng dậy liền đi tiễn Trác Thiệu.
Cậu không muốn Trác Thiệu có cơ hội gặp người khác ở trường.
Tiễn Trác Thiệu xong, lúc Lương Thần trở lại ký túc xá, đã đến giờ ăn cơm trưa.
"Chúng tôi muốn đi ăn cơm, cậu có đi không?" Người lúc trước vẫn luôn bận rộn làm bài tập hỏi Lương Thần.
Lương Thần cầm thẻ cơm mình vừa mới làm xong, gật gật đầu.
"Cậu tên là Lương Thần đúng không? Tên thật dễ nghe, lương thần mĩ cảnh nại hà thiên... Chờ đã, câu thơ này không đúng lắm." Người nọ cười nói, lại nắm lấy tóc mình: "Còn có câu thơ nào có ngày tốt (*) không nhỉ? Tôi không thể nhớ ngay lập tức."
(*) Lương thần nghĩa là ngày tốt
Lương Thần cười cười, nhưng có chút không biết nên tiếp lời như thế nào mới tốt.
Cậu không biết ở chung với những người khác ngoài Trác Thiệu.
May mắn, người nọ cũng không vì cậu không nói lời nào liền không nói chuyện phiếm với cậu: "Đúng rồi Lương Thần, hai người lúc nảy là anh và ba của cậu à? Họ thực sự rất tốt với cậu."
"Ừm." Lương Thần gật gật đầu, lại cười cười: "Bọn họ đối với tôi rất tốt." Chuyện trước kia, cậu không muốn để cho người khác biết, từ hôm nay trở đi, cậu chính là người có người nhà yêu thương.
Nhưng Trác Thiệu mới không phải là anh trai của cậu.
Lương Thần là học sinh chuyển trường, hơn nữa còn là lần đầu tiên ở lại trường, ít nhiều có chút không thích ứng, nhưng cũng không đến mức nhớ nhà muốn khóc.
Cậu đã quen với việc ở một mình từ lâu rồi.
Đương nhiên, cậu rất nhớ Trác Thiệu, điều này lại không thể tránh khỏi.
Không thể không nói, trước kia Trác Thiệu vẫn luôn dạy Lương Thần và Trác Đình tiếng Anh, trong kỳ nghỉ đông lại để cho bọn họ đi học thêm, đây đều là quyết định vô cùng chính xác.
Ở huyện Phúc Dương, lớp ba không dạy tiếng Anh, nhưng lớp ba bên này đã bắt đầu học tiếng Anh, trường ngoại ngữ càng không cần phải nói, người giảng dạy là giáo viên nước ngoài.
May mắn thay, cả hai đứa trẻ đều học tiếng Anh tốt, các lớp học bổ sung trước đó, cũng cho phép chúng mở rộng kiến thức, vì vậy họ hoàn toàn có thể thích nghi với một trường học hoàn toàn mới.
Hai ngày sau, trường học được nghỉ, Trác Thiệu và Lương Phóng đón bọn họ về sớm, hỏi thăm bọn họ, sau khi biết được bọn họ cũng không phải không quen với cuộc sống ở trường liền yên lòng.
Cuối tuần, Trác Thiệu vẫn ở cùng hai đứa nhỏ, lúc đi chọn rèm cửa sổ và thảm đồ nội thất cho cửa hàng của mình, cũng mang bọn họ theo, chỉ vì có thể ở bên bọn họ nhiều hơn.
Buổi tối chủ nhật, Trác Thiệu đưa Lương Thần đi học, sáng hôm sau, lại đưa Trác Đình đến trường, sau đó mới tiếp tục bận rộn chuyện của mình
Nhà hàng của Thẩm Tinh Hỏa vẫn rất náo nhiệt, Thẩm Tinh Hỏa lo lắng việc trang trí sẽ ảnh hưởng đến khách trong cửa hàng, để cho người lắp điều hòa trung tâm chỉ làm việc trước mười giờ sáng, buổi chiều thì làm việc từ hai giờ đến bốn giờ, cứ như vậy, tốc độ trang trí liền chậm.
Mà đây chính là tâm ý của Trác Thiệu.
Huyện Phúc Dương bên kia không cần nhìn mãi, Trác Thiệu bắt đầu chạy tới trường lái xe, đồng thời bắt đầu làm thủ tục thành lập công ty.
Lúc này thi bằng lái xe không phiền phức như sau này, thành lập công ty cũng tương đối đơn giản, thậm chí bên thành phố H, còn có một số chính sách hỗ trợ liên quan. Đối với những thứ này, Trác Thiệu tất cả đều cẩn thận nghiên cứu một phen, xem có thể dùng được hay không.
Rất nhiều người đều không kiên nhẫn đọc đủ loại điều khoản rườm rà, nhưng tuổi tâm lý của Trác Thiệu không nhỏ, ngược lại rất có thể tĩnh tâm đọc hết.
Nhưng cứ như vậy, Trác Thiệu cũng không thể tránh khỏi vô cùng bận rộn.
May mắn, có Lương Phóng giúp hắn một chút.
Lương Phóng quen biết rất nhiều người, sau khi ông giúp đỡ chào hỏi, tốc độ thành lập công ty của Trác Thiệu vô cùng nhanh.
Chớp mắt, thời gian đã bước vào tháng hai âm lịch, dương lịch sắp đến tháng ba.
Công ty Trác Thiệu rốt cục đăng ký xong, các loại thủ tục cũng làm đầy đủ, công ty trang trí của hắn, gọi là Trang trí Tinh Thần.
Kiếp trước Lương Thần mở công ty trang trí dưới trướng tập đoàn Hâm Hòa, gọi là trang trí Hâm Hòa, nhưng công ty này của Trác Thiệu, quan hệ với Tập đoàn Hâm Hòa cũng không lớn.
"Cái tên này..." Sau khi Lương Phóng nhìn thấy tên công ty của Trác Thiệu, hơi sửng sốt. Ông vốn định đặt tên cho Lương Thần là Lương Hâm, nhưng sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, ông liền không nhúng tay vào chuyện đứa nhỏ lên hộ khẩu, cuối cùng tên đứa nhỏ này bị mẹ ông đặt thành Lương Thần.
Lúc trước ông còn muốn đổi tên cho Lương Thần, nhưng khi đó ông đã phiền Thường Chu đổi tuổi cho Trác Thiệu, không muốn phiền ông một lần nữa, liền buông tha.
Dù sao cái tên Lương Thần này cũng rất dễ nghe.
Nhưng điều khiến ông không nghĩ tới chính là, Trác Thiệu lại trùng hợp như vậy, đem tên con trai ông hiện tại cùng tên vốn định đặt, ghép lại đặt tên công ty.
"Cái tên này rất tốt đúng không? Vừa dễ nghe vừa dễ nhớ." Trác Thiệu cười hỏi.
Lúc muốn đặt tên cho công ty, ý niệm trong đầu hắn vừa chuyển, lập tức liền nghĩ đến cái tên này, sau đó liền không muốn thay đổi...
"Là rất tốt." Lương Phóng cười cười.
Sau khi các thủ tục khác nhau của Trang trí Tinh Thần đã được thực hiện, bắt đầu tuyển dụng.
Lần này Trác Thiệu tuyển nhân viên lễ tân của công ty, phụ trách tiếp đãi khách hàng.
Kỳ thật một công ty trang trí tốt, cần nhất hẳn là nhà thiết kế, nhưng Trác Thiệu tạm thời không có tiền mời nhà thiết kế tốt, liền quyết định trước tiên tự mình vất vả nửa năm, ứng phó trước, sau đó lại tìm mấy sinh viên mới tốt nghiệp mang theo bồi dưỡng.
Những người có kinh nghiệm làm việc rất nhanh chóng có thể bắt đầu, nhân viên như vậy rất nhiều công ty thích, nhưng họ cũng có thể bị nhiễm một số thói quen không tốt trong công ty ban đầu... So với tìm thợ lành nghề, Trác Thiệu càng có khuynh hướng tự mình bồi dưỡng.
Lễ tân vẫn rất dễ tuyển, đầu năm nay, người đến thành phố H làm việc đã càng ngày càng nhiều, chính là dưới tình huống hắn muốn tiết kiệm tiền, sinh viên đại học không dễ tuyển.
Trác Thiệu trước tiên tuyển hai cô gái từ nơi khác đến thành phố H làm việc, xinh đẹp lại giỏi ăn nói, nhưng trình độ học vấn không cao, để cho các cô ở trong cửa hàng nhìn, phụ trách tiếp đãi khách hàng, sau đó lại thuê một cô bé tốt nghiệp trung học địa phương phụ trách làm một số việc vặt, in tài liệu gì đó.
Cô bé địa phương này vừa nhìn đã biết là một người thành thật hướng nội, cũng không biết nói chuyện, nhưng cô cũng có ưu điểm —— cô sẽ không dễ dàng nhảy việc.
Nhà cô bé này ở gần đó, điều kiện trong nhà cũng không kém, hẳn là sẽ không có ý định đi ăn máng khác.
Sau khi tuyển được người, Trác Thiệu huấn luyện đơn giản cho bọn họ, đem các loại tình huống của công ty mình đều tỉ mỉ nói với các cô, sau đó liền tạm thời giao công ty cho các cô quản, tự mình đi thi lấy bằng lái xe.
Trác Thiệu thi bằng B.
Giấy phép lái xe kiếp trước của hắn là bằng C, chỉ có thể lái xe ô tô con, mà đối với hắn khi đó mà nói, cái này cũng đã đủ dùng, nhưng đời này, sau khi cân nhắc, hắn lại quyết định thi một tấm bằng B, như vậy có thể mua một chiếc xe tải lớn hơn để lái, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Lúc Trác Thiệu học xe lên tay rất nhanh, bởi vậy chỉ mất một tháng, hắn liền lấy được bằng lái xe, mà sau khi lấy được bằng lái xe, hắn quyết tâm đi mua một chiếc xe tải.
Lúc trước Trác Thiệu kiếm được tiền ở chỗ Chu Chính Cường, toàn bộ đều cho Lương Thần, tiền kiếm được ở chỗ Thẩm Tinh Hỏa, còn có hơn bốn vạn từ chỗ Trác Vinh Minh, trong khoảng thời gian này cũng tiêu sạch không còn một mảnh.
Mà, còn nhờ Lương Phóng không thu tiền thuê nhà của hắn.
Trác Thiệu bức thiết cần kiếm tiền, may mắn lúc này, nhà hàng của Thẩm Tinh Hỏa chính thức bắt đầu trang trí, Thẩm Tinh Hỏa cũng cho hắn số tiền đầu tiên.
Trác Thiệu gọi tất cả những công nhân trước đó đi theo hắn tới, giúp Thẩm Tinh Hỏa trang trí phòng riêng tầng hai, mà vào lúc này, Phong Hòa gia viên của Lương Phóng chính thức hoàn thành.
Từng tòa nhà kia đã hoàn thành triệt để, giàn giáo bị phá hủy không còn một mảnh, ngược lại cây xanh trong tiểu khu còn thiếu một chút, nhưng vấn đề không lớn...
Lương Phóng bắt đầu bàn giao nhà, hơn nữa còn để khách hàng mua nhà trả số tiền còn lại.
Trên tay Lương Phóng rất nhanh đã có một khoản tiền lớn, đồng thời cũng có rất nhiều người bắt đầu ra vào Phong Hòa gia viên, xem căn nhà mới của mình.
Mà mặc kệ là ai, lúc đến Phong Hòa gia viên, luôn có thể nhìn thấy công ty trang trí Tinh Thần ngay trước lối vào Phong Hòa gia viên, rất nhanh có người tiến vào trang trí Tinh Thần...
Hôm nay Trác Thiệu đang ở huyện Phúc Dương nhìn chằm chằm công nhân lát gạch, đột nhiên nhận được điện thoại, một trong những lễ tân mới của hắn, nói cho hắn biết trang trí Tinh Thần nhận được đơn hàng.
Trác Thiệu biết, công ty của mình sớm muộn gì cũng có thể nhận được chuyện làm ăn, nhưng nghe được một tin tức như vậy, tâm tình vẫn trở nên vô cùng vui vẻ.
"Chuyện gì khiến cậu cao hứng như vậy?" Thẩm Tinh Hỏa hỏi.
Sau khi qua tháng giêng, việc làm ăn của nhà hàng Thẩm Tinh Hỏa cũng không còn bận rộn như trước nữa, Thẩm Tinh Hỏa cũng không cần ở lại phòng bếp, dứt khoát cả ngày ở lầu hai nhìn chằm chằm công trường, lúc này đang ở bên cạnh Trác Thiệu.
Chuyện trang trí Trác Thiệu vốn đã quản lý rất nghiêm ngặt, Thẩm Tinh Hỏa lại cả ngày nhìn chằm chằm công trường, hiện giờ công nhân dưới tay Trác Thiệu làm việc chính là càng ngày càng nghiêm túc.
"Cũng không có gì, bên phía công ty nhận được một đơn hàng, sau đó giao cho tôi phụ trách." Trác Thiệu nói.
"Luôn nghe cậu nói công ty của cậu, tôi còn chưa từng thấy qua, rảnh rỗi nhất định phải đi xem." Thẩm Tinh Hỏa nói.
"Thẩm tổng, ngày mai tiểu Chu tổng muốn đi tỉnh thành xem phòng, Thẩm tổng có thể cùng đi." Trác Thiệu nói.
Lúc trước sau khi Chu Chính Cường gặp được Lương Phóng, liền nảy sinh ý định mua nhà ở tỉnh thành.
Hiện tại sau khi tòa chung cư của Lương Phóng hoàn thành, còn lại khoảng ba mươi căn hộ chưa bán, Lương Phóng liền gọi điện thoại cho anh ta, mà Chu Chính Cường sau khi nghe xong suy nghĩ một chút, rất nhanh tỏ vẻ muốn đi tỉnh thành xem nhà.
Lương Phóng giúp mình rất nhiều việc, Trác Thiệu đương nhiên cũng nguyện ý giúp Lương Phóng bán nhà, lập tức nói cho Chu Chính Cường biết, nói là có thể đi cùng anh ta, mà thời gian bọn họ đặt ra chính là ngày mai.
Thẩm Tinh Hỏa suy tư một chút, liền đồng ý.
Ngày hôm sau, Trác Thiệu lái xe tải của mình, phía sau là chiếc xe do Thẩm Tinh Hỏa lái, liền cùng nhau đi về phía tỉnh thành.
Chiếc xe cuối cùng dừng lại ở chỗ bán nhà của Phong Hòa gia viên.
Lúc trước Trác Thiệu đơn giản trang trí chỗ bán nhà, mấy tháng nay lại trang trí lại một phen, nhìn giống như kết cấu nhà hàng của Thẩm Tinh Hỏa, đặc biệt xa hoa.
Hai người Thẩm Tinh Hỏa và Chu Chính Cường đều đã trải qua việc đời, nhưng đột nhiên tiến vào địa phương như vậy, cũng có chút bất an, mà chờ nhân viên phòng bán hàng ăn mặc rất thời thượng giảng giải cho bọn họ tình huống của Phong Hòa gia viên...
Chu Chính Cường vốn muốn mua nhà, lập tức lấy thẻ ngân hàng ra nộp tiền làm thủ tục, cho dù là Thẩm Tinh Hỏa nghe xong cũng động tâm: "Tôi cũng muốn mua một căn..."
"Thẩm tổng có tiền mà, mua nhà là một lựa chọn không tồi, sau này người đến tỉnh thành làm việc sẽ càng ngày càng nhiều, đến lúc đó giá nhà ở tỉnh thành, sợ là chỉ tăng chứ không giảm." Trác Thiệu nói.
Thẩm Tinh Hỏa ngược lại không nghĩ tới vấn đề này, anh ta chính là đơn thuần thích nhà ở.
Lại nói tiếp, trên đời này người không thích nhà cửa, thật đúng là không có mấy người...
"Hiện tại trong tay tôi có chút eo hẹp..." Thẩm Tinh Hỏa có chút do dự.
"Thẩm tổng có thể mua trả góp, tôi cũng mua một căn chính là mua trả góp." Trác Thiệu cười nói.
Nếu mua trả góp, sau khi trả trước một khoảng, tiếp đó mỗi tháng lại trả mấy trăm đồng là được... Thẩm Tinh Hỏa cắn răng một cái, cũng mua một căn.
Người có tiền chính là dứt khoát... Trác Thiệu nhịn không được có chút cảm khái, đồng thời coi như là hiểu được, chênh lệch giàu nghèo vì sao lại càng lúc càng lớn.
Người có tiền sau khi có tiền, tùy tiện làm chút đầu tư cũng có thể kiếm tiền, không có gì nghi ngờ sẽ càng ngày càng giàu có, người không có tiền thì sao? Bọn họ không có tiền làm đầu tư, tiền trong tay tự nhiên không có khả năng lập tức trở nên rất nhiều.
Hai người mua nhà mất một thời gian, đến công ty của Trác Thiệu, thời gian đã không còn sớm.
Mà vừa nhìn thấy công ty trang trí của Trác Thiệu, bọn họ đã bị kinh diễm.
"Những trang trí này trông thực sự tốt!" Chu Chính Cường nhịn không được nói, lại chỉ chỉ căn phòng trang trí xa hoa kiểu châu Âu kia nói: "Tôi cảm thấy nhà tôi nếu trang trí như vậy, cũng rất đẹp mắt."
"Chu tổng, nhìn rất đẹp, nhưng lúc dọn dẹp thì khá phiền phức." Trác Thiệu nhịn không được cười nói, không nói cái khác, hoa văn khắc trên đồ nội thất kiểu châu Âu cũng không dễ làm sạch. Một số người trang trí nhà cửa rất sang trọng, nhưng lại mua đồ nội thất giá rẻ... Qua hai năm những hoa văn điêu khắc kia mờ đi, thoạt nhìn rất tồi tàn.
Chu Chính Cường nhìn một chút, gật gật đầu: "Là như vậy à, hơn nữa nếu có quá nhiều người mua đồ nội thất như vậy, trang trí ra rốt cuộc có chút tục tĩu." Bây giờ người ở huyện Phúc Dương thích đồ nội thất xa hoa, còn thường xuyên mua tủ quần áo kiểu Trung Quốc màu đỏ sẫm, phối với một chiếc giường da sang trọng kiểu châu Âu.
Chu Chính Cường chỉ nhìn đồ nội thất, Thẩm Tinh Hỏa lại xem xét nhiều thứ hơn: "Nơi này vừa mới trang trí?"
"Đúng vậy Thẩm tổng, nơi này vừa mới trang trí." Trác Thiệu nói: "Phong Hòa gia viên vừa mới bàn giao nhà, nửa năm sau bên này còn có một tòa chung cư khác phải giao nhà, công ty chúng tôi cảm thấy nơi này hẳn là sẽ có rất nhiều sinh ý, liền ở chỗ này mở một cửa hàng trang trí."
Trác Thiệu lại lừa gạt hai người này một phen.
Kết quả cuối cùng, ngay cả ba nhân viên mới dưới tay mình cũng lừa gạt.
Ba nhân viên mới này, kỳ thật trước đó một tháng vẫn rất buồn bực.
Công ty trang trí này nhìn cũng không tệ, trang trí rất cao cấp, nhưng ông chủ đặc biệt trẻ tuổi còn không ở bên này, lại liên tục một tháng không có việc làm ăn gì... Các cô đã sớm đánh trống trong lòng rồi!
Lúc này nghe Trác Thiệu nói bên này chỉ là chi nhánh, các cô mới yên tâm, thậm chí càng tự tin hơn một chút.
Thì ra nơi này của các cô chỉ là một chi nhánh, trách không được rõ ràng không có sinh ý, ông chủ lại một chút cũng không nóng nảy.
Sau khi xem qua công ty trang trí của Trác Thiệu, hai người Thẩm Tinh Hỏa và Chu Chính Cường vẻ mặt cảm khái rời đi.
Nhưng Trác Thiệu lại ở lại, sau đó bắt đầu xem tư liệu khách hàng đặt hàng ngày hôm qua lưu lại.
"Khách hàng kia vội vàng muốn ở, không có yêu cầu gì khác, chính là hy vọng có thể trang trí nhanh một chút, bởi vì như vậy, anh ta quyết định tất cả đồ nội thất đều bỏ tiền ra mua chứ không gọi thợ mộc làm. Nhân tiện, họ có ngân sách trang trí hạn chế, vì vậy họ chọn đơn giản." Nhân viên lễ tân nhận được đơn hàng có chút hưng phấn nhìn Trác Thiệu.
Dựa theo quy định của công ty, các cô ngoại trừ lương cơ bản ra, nhận được đơn hàng còn có thể lấy được tiền hoa hồng.
Tiền hoa hồng không cao, chỉ có một phần trăm, nhưng họ đã rất hài lòng rồi.
Nếu khách hàng chi tiêu hai vạn tệ để trang trí và mua đồ nội thất, họ có thể nhận được hai trăm tệ! Nếu một tháng đến mười khách hàng...
Trời ơi, đó là hai ngàn tệ!
Ngay cả sinh viên đại học, một tháng cũng không kiếm được hai ngàn!
Hai cô lễ tân đều rất kích động, Trác Thiệu lại gọi điện thoại cho khách hàng kia, sau khi biết được tối nay khách hàng kia có rảnh, lại hẹn với khách hàng tối nay gặp mặt đi đo phòng.
Đo phòng phải đợi buổi tối, nhưng hiện tại lại có thể làm phương án trước.
Khách hàng kia để lại số nhà mình mua, bản đồ hình hộ gia đình toà chung cư của Lương Phóng, Trác Thiệu lại có hết, hắn rất nhanh tìm ra bản đồ hình hộ gia đình, sau đó bắt đầu thiết kế đơn giản.
Phương án đơn giản này rất dễ làm, không đến nửa giờ Trác Thiệu đã làm ra hai phương án, sau đó in ra.
Lúc này trời cũng đã gần tối.
Trác Thiệu đang định gọi điện thoại cho khách hàng, liền nhìn thấy cửa công ty bị đẩy ra, sau đó có người đi vào.