Tuy điều này rất khó khăn, nhưng Từ Đại Cương rất biết ơn.
Trước khi tiễn Từ Đại Cương đi, Trác Thiệu đã nói với Từ Đại Cương không ít chuyện, cũng dặn dò Từ Đại Cương phải liên lạc mỗi ngày —— đây là lần đầu tiên trang trí Tinh Thần phát triển ra ngoại tỉnh, tình huống phát triển cụ thể, Trác Thiệu phải ghi nhớ toàn bộ, hắn cũng sẽ thường xuyên qua đó.
Không bao lâu sau khi Trác Thiệu tiễn Từ Đại Cương đi, Lương Thần nhận được thư mời trúng tuyển của đại học H.
Điều này đối với bọn họ mà nói một chút cũng không ngoài ý muốn, nhưng mọi người vẫn rất vui mừng, tối hôm đó, Trác Thiệu còn mặt dày gõ cửa nhà họ Lương: "Chú Lương, Thần Thần nhận được thư mời vào đại học H, đáng để chúc mừng, cháu tới đây nấu cơm cho chú."
"Không cần, tôi đã đặt đồ ăn ở khách sạn rồi." Lương Phóng nhìn rau củ và thịt trên tay Trác Thiệu, mặt lạnh nói.
"Chú Lương, tuy rằng đồ ăn bên ngoài rất ngon, nhưng ăn nhiều đối với thân thể không tốt, vẫn là để cháu làm tương đối tốt hơn." Trác Thiệu cười tủm tỉm, kiên trì không đi.
"Tôi có dặn dò khách sạn làm thanh đạm..." Lương Phóng thật sự không thích bộ dạng này của Trác Thiệu, lạnh mặt nói.
"Chú Lương, chú thích ăn gì để cháu làm." Trác Thiệu lại nói.
Lương Phóng quay đầu lại nhìn thoáng qua con trai mình, nhất thời nghẹn lời.
Lương Thần quả thật rất thích ăn đồ ăn Trác Thiệu nấu, điểm ấy không thể nghi ngờ, ngay cả ông, sau khi ăn nhiều đồ ăn Trác Thiệu nấu, cũng đã quen với đồ ăn Trác Thiệu làm, luôn cảm thấy người bên ngoài làm, không tốt bằng Trác Thiệu.
Theo thời gian trôi qua, ông đã sớm coi Trác Thiệu là người thân của mình, sau khi trở mặt với Trác Thiệu mấy ngày, cuộc sống quả nhiên là khắp nơi không thích ứng.
"Ba..." Lương Thần đáng thương nhìn Lương Phóng.
Lương Phóng nhìn con trai mình, đột nhiên nhớ tới bộ tiểu thuyết mình đọc mấy hôm trước, trong đó có viết về người cha phản diện luôn ngăn cản tình cảm của đôi tình nhân nhỏ.
Cắn răng, Lương Phóng rốt cuộc vẫn để Trác Thiệu vào.
Trác Thiệu cười tủm tỉm đi vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm. Tuy rằng Lương Phóng không để Lương Thần giúp hắn nấu cơm như trước kia, nhưng hắn đều đã "nghênh ngang vào nhà", cuộc sống sẽ chậm rãi trôi qua như trước kia...
"Anh Lương Thần, chú Lương và anh trai em rốt cuộc làm sao vậy?" Mấy ngày nay Trác Đình vẫn có chút không rõ tình huống, mặt Lương Phóng quá đen nó không dám hỏi, liền hỏi Lương Thần.
"Bọn họ cãi nhau." Lương Thần nói, lại an ủi Trác Đình: "Không có việc gì, em yên tâm đi."
Trác Đình vẫn có chút bất an, Lương Thần thấy thế, liền nói cái khác: "Đình Đình, chúng ta đi vẽ tranh đi."
Trác Đình gật đầu.
Ba năm nay Lương Thần vẫn luôn học vẽ tranh, tuy nói chỉ học lớp năng khiếu bình thường, không học chuyên sâu, nhưng các loại dụng cụ vẽ tranh đều đã chuẩn bị đầy đủ, Trác Đình ngẫu nhiên cũng thích tới đây vẽ tranh.
Nhưng lần này Lương Thần không dẫn nó đi chơi mấy màu nước có màu sặc sỡ như trước kia, mà là dẫn nó đến bên cạnh máy tính, sau đó dùng máy tính vẽ.
Tuy rằng Lương Thần vẽ tranh không tốt lắm, nhưng cũng có cơ sở hội họa. Sau khi Trác Thiệu tặng cậu máy tính bảng, cậu đã nghiên cứu rất nhiều, lại lên mạng xem một ít hướng dẫn, rất nhanh đã đem nó nghiên cứu rõ ràng.
Tuy rằng hiện tại cậu dùng chưa quen lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có thể dùng nó vẽ chút đồ.
Trác Đình đối với cái này cũng rất hứng thú, rất nhanh dưới sự chỉ điểm của Lương Thần vẽ rất nhiều thứ lộn xộn.
"Anh Lương Thần, cái này thật thú vị!" Trác Đình cười nói.
"Đúng là rất thú vị." Lương Thần cười nói, sau đó từ trong máy tính tìm ra mấy thứ mình vẽ trong ngày nay cho Trác Đình xem.
"Anh Lương Thần, anh vẽ đẹp quá!" Trác Đình sùng bái nhìn Lương Thần.
"Anh sử dụng chưa quen, vẽ chưa được tốt lắm. Đây là những thứ anh bắt chước người ta vẽ đó." Lương Thần có chút ngượng ngùng.
"Anh Lương Thần luyện tập nhiều là được rồi, sau này còn có thể đem bản vẽ của mình đăng lên mạng." Trác Đình nói.
"Anh vẽ không tốt, đăng lên mạng làm gì?" Lương Thần cười nói.
"Cho người khác xem! Đúng rồi, anh Lương Thần, anh có thể vẽ tranh rồi gửi bài cho tạp chí, có thể lấy tiền nhuận bút đó!" Trác Đình lại nói.
Hai năm nay, các loại tiểu thuyết ngôn tình, đột nhiên bắt đầu thịnh hành trên đường phố, một số tạp chí thiếu nữ lại bán rất tốt, mà trên những tạp chí này ngoại trừ xuất bản chuyện xưa ra, còn có thể xuất bản rất nhiều tranh minh họa tinh xảo, mà những tranh minh họa này, có một ít là tạp chí hẹn bản thảo, nhưng cũng có một số là độc giả đóng góp.
Trác Đình cảm thấy, Lương Thần vẽ không kém so với những tranh minh họa kia.
"Còn có tiền nhuận bút?" Lương Thần có chút giật mình nhìn Trác Đình.
Mấy năm nay thời gian của cậu được xếp kín hết, quan hệ với bạn học cũng bình thường, ngược lại hoàn toàn không biết những thứ này.
"Đúng vậy, có vài người vẽ một tấm bản đồ, có thể lấy mấy trăm đồng đấy!" Trác Đình lại nói.
Lương Thần đăm chiêu.
Lương Thần không thiếu tiền tiêu xài, Lương Phóng đối với cậu luôn luôn hào phóng, về sau đối với cậu hào phóng còn có thêm một người là Trác Thiệu.
Nhưng đó không phải là tiền của cậu.
Bản thân cậu hoàn toàn không kiếm được tiền, thế cho nên lúc Lương Phóng uy hiếp cậu, cậu hoàn toàn không có sức phản kháng.
Lương Thần đột nhiên nảy sinh ý định vẽ tranh kiếm tiền trong đầu.
Lúc trước Trác Thiệu từng dẫn cậu đến đại học mua tranh, nói cách khác, vẽ tranh cũng có thể kiếm tiền.
Thời gian học của cậu không dài, bây giờ chắc chắn không thể bán tranh của mình quá đắt, nhưng bán được mấy chục tệ cũng rất tốt rồi!
Lương Thần cẩn thận hỏi chuyện gửi bài cho tạp chí, còn cùng Trác Đình xin mấy quyển tạp chí, quyết định vẽ tranh gửi bài cho tạp chí.
Đến lúc đó, tạp chí nhận tranh của cậu là tốt nhất, nếu không nhận... Cậu liền đăng nó lên mạng.
Lúc Lương Thần và Trác Đình nghiên cứu vẽ tranh, Trác Thiệu đã nấu xong một bàn thức ăn, mà Lương Thần vừa ngồi lên bàn, Trác Thiệu lập tức gắp thức ăn cho cậu.
Tên Trác Thiệu này thế nhưng lại dùng đũa của mình gắp thức ăn cho con trai ông! Lương Phóng nhìn thấy một màn này, trong lòng buồn bực, nhìn thấy bộ dáng cao hứng phấn chấn của con trai mình, lại càng tức giận.
Tại sao con trai ông lại không có chút tiền đồ nào vậy? Này cũng quá dễ dỗ rồi!
May mắn Trác Thiệu không phải là loại cặn bã như trong sách, bằng không cậu chính là bị bán còn giúp người ta đếm tiền!
Lương Phóng nghĩ tới đây thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh lại mất hứng.
Ông cần gì phải thấy may mắn Trác Thiệu không phải cặn bã? Con trai ông cũng không nhất định phải ở cùng một chỗ với Trác Thiệu!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Lương Phóng cũng biết, con trai mình hơn phân nửa không cứu được.
Cơm nước xong, Trác Thiệu kiên trì không đi không nói, con trai ông thế mà còn đưa Trác Thiệu đến phòng mình!
Lương Phóng gọi Trác Đình đến trong phòng khách xem thế giới động vật, ông nói là xem TV nhưng kỳ thật lực chú ý đều ở chỗ con trai mình.
Ông ở bên ngoài, Trác Thiệu hẳn là không dám làm gì con trai ông?
Trác Thiệu đương nhiên sẽ không làm gì Lương Thần, hắn không phải cầm thú, làm sao có thể thời thời khắc khắc nhớ thương muốn đối với Lương Thần làm cái gì?
Trác Thiệu và Lương Thần cùng nhau vào phòng Lương Thần, cũng bất quá chỉ là nói với Lương Thần một ít lưu ý khi học đại học mà thôi, những lưu ý này, là hắn từ chỗ người khác hỏi tới hoặc lên mạng tra.
"Lương Thần, thời gian trôi qua thật nhanh, cậu sắp đi học đại học..." Trác Thiệu có chút cảm khái nhìn Lương Thần, lại sờ soạng thư mời trúng tuyển của Lương Thần.
Kiếp trước Lương Thần cũng học đại học H. Khi đó thành tích thi đại học của cậu không tốt như bây giờ, đi học đại học H là chuyện bình thường, nhưng lần này, cậu kỳ thật có thể học trường tốt hơn.
Hắn biết, Lương Thần là vì hắn mà ở lại, mà hắn ích kỷ không có ngăn cản.
Lương Thần cũng không biết suy nghĩ của Trác Thiệu, còn tưởng rằng Trác Thiệu bởi vì mình không thể học đại học mà cảm thấy tiếc nuối: "Trác Thiệu, rõ ràng cậu thông minh hơn tớ..."
"Đâu ra, rõ ràng là cậu thông minh hơn tôi." Trác Thiệu cười nói: "Thật ra tôi cũng không thích học tập... Sau này, chờ tôi có nhiều tiền, nói không chừng vẫn có thể mở một trường học, tại sao còn quan tâm đến trình độ học vấn làm gì nữa."
Trác Thiệu nói xong, lại cầm lấy ảnh tốt nghiệp trên bàn.
Đại khái là vì không để cho hắn phát hiện mình chính là Lương Thần, năm đó Lương Hâm từng cho hắn xem ảnh tốt nghiệp của mình.
Ảnh tốt nghiệp của Lương Hâm và ảnh tốt nghiệp của Lương Thần hiện tại không giống nhau, lớp cũng thay đổi.
Chuyện này rất bình thường, kiếp trước Lương Hâm ở huyện Phúc Dương chưa từng phấn đấu học tập, lúc mới đến tỉnh thành, phỏng chừng cũng vô cùng không thích ứng, dưới tình huống như vậy, cậu có thể lên lớp đã rất tốt rồi, tự nhiên không vào được lớp tốt, lần này lại khác, Lương Thần học chính là lớp tốt nhất.
Trác Thiệu sờ sờ mặt Lương Thần trên ảnh, nhịn không được cười cười.
Ngay cả người phía trên, cũng không giống nhau.
Ảnh chụp tốt nghiệp của Lương Hâm nhìn có chút âm trầm, còn Lương Thần lại cười đến sáng lạn.
Hắn thích Lương Thần hiện tại.
Hắn hy vọng người yêu của mình sẽ có một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ.
Trác Thiệu ở trong phòng Lương Thần không bao lâu, đã bị Lương Phóng gọi ra ngoài, đuổi về nhà.
Trác Thiệu ngoan ngoãn trở về, sáng sớm hôm sau lại gõ cửa nhà Lương Phóng: "Chú Lương, cháu tới đây làm bữa sáng."
Lương Phóng: "..."
Chờ Lương Thần đi báo danh đại học H, Trác Thiệu lại ở trong nhà Lương Phóng ra vào tự do.
Ngày Lương Thần đi báo danh đại học H, lại là Lương Phóng và Trác Thiệu đưa cậu đi.
Mấy ngày trước Trác Đình đã khai giảng, nên hôm nay không cần phải chạy hai chỗ, cuối cùng, sáng sớm, Lương Phóng liền lái xe chở Lương Thần và Trác Thiệu đi đại học H.
Báo danh làm rất nhanh, mà vừa mới làm xong, đã có đàn chị tới hỗ trợ dẫn đường, vốn còn có một đàn anh muốn hỗ trợ xách đồ, nhưng có ba người đàn ông Lương Phóng Trác Thiệu Lương Thần ở đây, cho dù Lương Thần mang theo đồ có chút nhiều, cũng không cần người khác hỗ trợ.
Bọn họ xuất phát rất sớm, lúc đến ký túc xá, chỉ có một người bạn học ở đây, người nọ cũng là cha mẹ đưa tới, mẹ cậu ta giúp sửa sang lại giường, mà cha cậu ta thì đang giúp cậu ta lắp máy tính.
Lúc này, máy tính đã không còn hiếm lạ như bốn năm trước, nhưng cũng không giống như sinh viên đại học sau này phổ biến dùng laptop, nhìn ra được nhà này gia cảnh không tệ, đương nhiên, nếu gia cảnh thật sự không tốt, bình thường ngay từ đầu đã không báo danh khoa máy tính.
Sau khi hai bên chào hỏi, Trác Thiệu mới biết người nọ tên là Quý Đường Lâm.
"Cậu không mua một cái máy tính sao? Nếu cậu học khoa máy tính, tốt nhất nên có máy tính cho riêng cậu." Quý Đường Lâm nhìn Lương Thần một cái, lại nhìn về phía cái máy tính để bàn đã được lắp đặt của mình: "Tôi vì có thể học tốt máy tính, nghỉ hè đặc biệt mua máy tính!"
Lúc cậu ta nói chuyện mang theo chút khoe khoang, Trác Thiệu nghe ra, Lương Thần ngược lại không chú ý: "Tôi có mang theo máy tính." Lương Thần nói xong, lấy ra một cái laptop.
Tại thời điểm này, máy tính xách tay đắt hơn nhiều so với máy tính để bàn!