Tô Lộ Di hét to, tài xế vội vàng dừng xe, mọi người đều bị anh làm sợ hãi, Thiên Dã đeo kính râm và mũ vào, mặt không chút thay đổi bước xuống xe: "Đừng đi theo tôi."
Anh cúi đầu nhanh chóng bỏ đi, biến mất ở khúc quanh.
Buổi sáng, Mặc Tiểu Tịch nghe được Tập Bác Niên muốn trở về Đài Loan cùng Ninh Ngữ Yên, ăn xong cơm trưa thì hai người họ mang theo hành lý xuất phát.
Trời hôm nay rất tốt, nắng ấm, gió nhẹ thổi vào mặt, cô lại muốn đến Cô Nhi Viện, dù sao bọn họ cũng không có ở đây, mà phần lớn cô đều ở trong phòng, cũng không có ai quan tâm đến cô.
Buổi chiều, tránh né tai mắt của người giúp việc, Mặc Tiểu Tịch làm bộ đi tản bộ ở sân sau, sau đó từ cửa sau trốn ra, trước bữa cơm tối quay trở lại hẳn là không sao.
Đón xe đến Cô Nhi Viện, nơi này tốt hơn so với lúc trước rất nhiều, phòng ốc đổi mới, đường cũng làm rộng hơn, nhưng không thay đổi chính là, ở mùa này đến đây là có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát, hương vị tuổi thơ này ở trong trí nhớ của cô giống như người thân, làm cho lòng cô có cảm giác thuộc về nơi này.
Cô Nhi Viện vô cùng yên tĩnh, cô biết đang là giờ ngủ trưa, viện trưởng nhất định sẽ không muốn gặp lại cô, thôi, cô đi xung quanh xem một chút.
Càng đi về sau, mùi hoa sơn chi càng nồng nặc, cho đến khi nhìn thấy đoá hoa màu trắng.
Trên ghế gỗ cũ kỹ dưới tàng cây, có một người con trai đang ngồi, anh nhắm mắt lại, khuôn mặt nhuộm đầy bi thương, nước da trắng như tuyết, thân hình cao lớn, tuy sa sút tinh thần nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp.
"Thiên Dã..." Mặc Tiểu Tịch vô cùng ngạc nhiên, sao anh cũng ở đây.
Thiên Dã nghe thấy tiếng kêu, mở mắt, nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch, đôi mắt lập tức sáng lên: "Tiểu Tịch."
Mặc Tiểu Tịch ngồi xuống bên cạnh anh: "Không ngờ còn có thể trở lại đây với anh, chuyện lần trước, thật sự rất xin lỗi, nhất định đã mang tin tức xấu đến cho anh."
"Không sao, kệ nó đi, anh không quan tâm." Thiên Dã cong khóe môi, mỉm cười, nếu có thể cứu được cô, anh tình nguyện không làm ngôi sao nổi tiếng nữa.
"Cảm ơn anh!" Mặc Tiểu Tịch chân thành nói, hít sâu vào một hơi: "Thơm quá..." Cô thoải mái vặn cổ, hưởng thụ khoảnh khắc yên tĩnh và đẹp đẽ này.
Thiên Dã kề sát lại gần cô, nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, lẳng lặng ngồi đó với cô.
Ngồi một lúc, Thiên Dã nhớ tới đề tài trọng tâm lần trước ở nhà họ Tập chưa nói xong.
"Tiểu Tịch, chuyện lần trước em muốn nói cho anh biết, bây giờ có thể nói được không?"
Mặc Tiểu Tịch ngẩng mặt nhìn về phía anh, suy nghĩ một lúc và nói: "Được rồi, dù sao lần trước cũng chuẩn bị nói cho anh biết." Cô mang sự thật kể đơn giản lại cho Thiên Dã nghe.
Thiên Dã nghe xong thì quả đấm càng ngày càng siết chặt, trong mắt cũng hiện lên sự giận dữ: "Thật đáng giận, chẳng lẽ anh ta chỉ dựa vào một di thư và suy đoán của mình mà tuỳ tiện huỷ hoại em sao? Đứa bé cũng chỉ là công cụ trả thù của anh ta thôi sao? Mặc Tiểu Tịch, sao em còn cố gắng chịu đựng, sao không bỏ trốn, rõ ràng em có trăm nghìn cách để bỏ trốn."
"Không, em không thể trốn, em không thể bị oan uổng, em muốn tìm ra sự thật, nếu em chạy trốn, em sẽ mãi mãi mang tội danh này trên lưng." Mặc Tiểu Tịch kiên quyết nói.
Thiên Dã thở dài, tính tình của cô vẫn luôn bướng bỉnh như vậy: "Anh biết rồi, anh sẽ giúp em điều tra thêm, Thích Tân Nhã là bạn của Tập Vân Noãn, có lẽ sẽ biết chút gì đó."
"Ừ! Vậy thì tốt quá." Mặc Tiểu Tịch gật đầu: "Nhưng Tập Bác Niên biết quan hệ giữa anh và em, điện thoại nhà đoán chừng không thể liên lạc, lần trước anh cương lên ầm ĩ với anh ta như vậy, không thể đến nhà họ Tập, nếu anh điều tra được, liên lạc với em thế nào đây?"
Thiên Dã lấy điện thoại từ trong túi ra: "Dùng của anh, giấu kỹ, đừng để bị phát hiện."
Sau lưng bọn họ vang lên tiếng bước chân, Mặc Tiểu Tịch vội vàng cất kỹ điện thoại di động.