Bàn ăn không lớn, bọn họ ngồi đối diện nhau, lặng lẽ ăn đồ ăn trước mặt.
Những món ăn anh làm đa số đều đạm bạc, thua xa đầu bếp, nhưng cô cảm thấy trong nửa năm nay, đây là bữa tối ngon miệng nhất, đầu lưỡi có thể cảm nhận được sự ấm áp của những món ăn được hai tay anh đụng vào, từng chút ngấm vào đáy lòng của cô.
Cô cảm động đến ảo tưởng không thực tế, hy vọng anh có thể mãi mãi nấu cơm cho cô ăn, cho dù khó ăn, cô cũng sẽ ăn hết.
Yêu càng sâu chắc chắn sẽ tổn thương càng nặng.
Ăn cơm xong, Mặc Tiểu Tịch chủ động thu dọn chén đĩa, đi vào nhà bếp rửa chén, ngoài cửa sổ đã tối đen như mực, không còn nhìn thấy gì nữa.
“Rửa chung đi.” Tập Bác Niên đi lên từ phía sau, rất tự nhiên cầm lấy cái chén trong tay cô, đứng bên cạnh cô rửa chén.
Mặc Tiểu Tịch mỉm cười, cầm lên cái chén khác ở bên cạnh, cô không muốn nói chuyện, không muốn phá vỡ giờ khắc thần tiên này, sau này, trong những giấc mơ của cô, cô có thể hồi tưởng lại những trường hợp như thế này hay không, cô không biết lúc đó mình sẽ cười hay bởi vì quá đau khổ mà rơi nước mắt.
Đột nhiên cảm thấy hơi ích kỷ, nếu cô nói ra sự thật, chứng minh sự trong sạch của mình, mặc dù làm cho anh đau khổ, nói không chừng anh cũng sẽ giữ lại, nói không chừng bọn họ có thể bắt đầu lại lần nữa, nói không chừng…
“Bốp…”
Cái chén trong tay cô rơi xuống bễ nát, Mặc Tiểu Tịch giật mình, giống như vừa từ trong mơ tỉnh lại: “Thật xin lỗi, tôi bất cẩn quá.”
Cô vội vàng xoay người nhặt lấy, mảnh vỡ sắc bén vô tình cắt vào tay cô, máu lập tức chảy ra.
Tập Bác Niên nhíu mày, ngồi xổm xuống, cầm tay của cô lên, dùng góc áo sơ mì đè chặt: “Bễ thì bễ, em còn nhặt nó làm gì, đồ ngốc.” Người ta thường nói đứt tay đứt ruột xót ruột, nhất định cô rất đau.
“Đúng vậy, tôi thật sự rất ngốc.” Mặc Tiểu Tịch yếu ớt trả lời, nếu cô có chút thông minh thì đã sớm nói ra sự thật, nhưng bây giờ anh đối xử với cô quá tốt, cô không đành lòng nhìn thấy anh đau khổ.
“Đi lên lầu, tôi dán băng keo cá nhân cho em.” Tập Bác Niên đỡ cô ngồi dậy, đi ra khỏi phòng bếp.
Ở trên lầu, Tập Bác Niên lấy hòm thuốc ra, tìm băng keo cá nhân tỉ mỉ dán lại cho cô: “Mấy ngày này đừng để dính nước, nếu không sưng mủ thì em tự chịu đó.”
“Cảm ơn!” Mặc Tiểu Tịch rút tay về, buồn bã rũ mắt xuống. “Tập Bác Niên, anh có thể thành thật trả lời tôi một câu hỏi không, tôi muốn nghe lời thật lòng của anh, có thể không?”
Tập Bác Niên hơi sững sờ: “Vậy em có nên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tôi và hỏi không?”
Mặc Tiểu Tịch ngẩng đầu, lấy can đảm nhích lại gần anh, nhìn thẳng vào đôi mắt giống như ngôi sao sáng của anh: “Nếu bây giờ anh biết người hại chết em gái anh không phải là tôi, anh sẽ làm gì?”
“Đối với câu hỏi mang tính giả thuyết này, tôi không muốn trả lời.” Tập Bác Niên lắc đầu.
“Vậy… vậy nếu không phải giả thuyết mà là sự thật, anh sẽ đối xử tốt với tôi và con sao, anh sẽ…” chữ đó, Mặc Tiểu Tịch do dự rất lâu, không biết có nên nói ra không, bởi vì sợ anh sẽ đột nhiên biến thành một người khác, sau đó tàn nhẫn làm nhục cô.
“Sẽ gì?” Tập Bác Niên lại kề sát vào cô thêm một chút, gần đến mức có thể chạm vào môi cô, cảm nhận được hơi thở gấp gáp của cô.