• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Đan Mộc

"Cho nên, con mẹ nó anh -- muốn em mặc đồ con gái?!"

Bass trợn mắt nhìn Jofar, có cảm giác hắn nhất định là điên rồi.

"Tối nay là bữa tiệc để chào đón Công chúa Assyria, Bast, ngoan. Hôm nay em phải mặc váy vào, dùng thân phận Vương phi Bartrana cùng ta xuất hiện trước mặt các đại thần và công chúa Assyria, không chỉ riêng lần này, mà cả các hoạt động hay bữa tiệc cần thiết trong tương lai cũng vậy."

Jofar đã đổi sang chính trang, các thị nữ nâng quần áo đã được gấp gọn và trang sức của Vương phi, cúi đầu chờ thiếu niên đồng ý, sau đó lập tức bắt đầu công tác.

"Thực ra nữ trang và nam trang Ai Cập không khác nhau là mấy, đều là áo bào trắng. Em chỉ cần trang điểm, đeo khăn che mặt, buộc tóc và mặc váy suông là được rồi."

Jofar nhàn nhạt nhìn Bass, cặp mắt kia đàng hoàng trịnh trọng đến mức không có một chút cảm xúc dư thừa, dường như tất cả thật sự rất đơn giản như những điều hắn nói vậy.

Thế nhưng...

"Anh biết không Jofar, mỗi lần anh nói dối trắng trợn đều là biểu cảm này..." Bass trầm mặc một giây sau, đột nhiên dữ tợn nhào tới trong ngực Jofar, bóp cổ Jofar rống: "Em xem anh là huynh đệ, anh lại xem em là thằng khờ à! Ông đây dễ lừa dữ vậy sao?!"

"Chúng ta không phải huynh đệ." Jofar ngăn cản cái mông của cậu, tùy ý cậu bóp mình, vô cảm nói: "Ta không có lừa em, không phải ta đã nói rõ với em rồi sao, Bast, em ngoan chút, cái này cũng là vì tương lai của chúng ta."

Bass cười lạnh, hai tay nâng mặt Jofar lên, hai cặp mắt tuy khác màu nhưng nhìn chung đều là đôi mắt đẹp đối diện với nhau.

"Anh lặp lại lần nữa, vì cái gì?"

"Vì tương lai của chúng ta."

"Lặp lại lần nữa!"

"Vì..."

Bass hôn Jofar một cái: "Nói thật."

Khóe môi Jofar hơi cong cong, ánh mắt tối lại, bất mãn với nụ hôn ngắn ngủi của cậu, đôi môi lưu luyến mà cọ Bass, giọng nói khàn khàn: "Ta muốn nhìn thấy em mặc váy, lộ ra vẻ xấu hổ thẹn thùng, em đi chân trần giẫm trên mặt đất, sàn đá cẩm thạch sáng đến mức có thể soi gương soi sáng dưới váy em, sau đó ta --- "

"..."

Mặt Bass nổ hồng ngay lập tức, trái tim bị giọng nói khàn khàn lạnh lẽo cọ qua, vừa đau vừa tê, cậu ho khan một tiếng trong ánh mắt sâu thẳm của Jofar, quay đầu như thể bị bỏng.

"Đồ biến thái!"

Jofar không phủ nhận, ôm cậu: "Mặc đi Bast, ta muốn xem. Nuôi tóc dài một chút, ta thích luồn tay vào tóc em khi hôn em. Lúc hôn sâu, ta sẽ nhẹ nhàng nắm lấy chúng, giữ tất cả chúng trong lòng bàn tay..."

"Mẹ kiếp anh đừng nói nữa!" Bass không chịu được che lỗ tai, trừng hắn: "Anh không thể nói năng bớt biến thái đi được không?!"

"Có thể."

"Ví dụ như?"

"Ví dụ như ta thích nhất là hôn em, trên lưỡi em có gai ngược, chúng rất mềm mại, nhưng câu ta thật chặt như muốn móc cả linh hồn của ta ra vậy -- cái này là sự thực."

"Mấy cái trước thì không phải à?"

"Tất cả đều có."

"......"

Jofar có một gương mặt lạnh lùng và tuấn mỹ như thần linh thánh khiết, giọng nói cũng vừa lạnh vừa uy nghiêm, khi hắn dùng khuôn mặt và ngữ điệu này nói ra những lời cực kỳ không dễ nghe, lại có một sự tương phản mạnh mẽ và gợi cảm, xung kích não bộ của Bass.

Mê hoặc người phàm vì hắn mà phạm sai lầm.

Bass khó mà cưỡng lại sắc đẹp đó nuốt nước bọt, gật gật đầu, đồng ý thị nữ đổi nữ trang cho cậu.

Quá chân thật...

Sau khi cậu mặc một bộ váy trắng dài tay cực kín đáo, đeo một chiếc thắt lưng nạm đá quý quanh eo, trên đầu khoác nhuyễn sa, khuôn mặt được trang điểm lộng lẫy theo tiêu chuẩn của phụ nữ Ai Cập... ngực còn nhét hai cục bông tròn vo cực bự ngồi giữa tiệc tối, Bass vẫn còn đang nghĩ, mẹ nó quá chân thật, vì sắc đẹp của Jofar, có cái gì mà mình không thể làm được đây?

...

Từ khi Jofar mang theo Bass tiến vào, ánh mắt của các đại thần chưa từng rời khỏi Bass.

Là Pharaoh Ai Cập, sự dũng mãnh và hung hãn của Jofar. Memphis không phải là duy nhất trong số các vị vua của mọi triều đại, sự biến thái và khát máu đối với kẻ địch càng không phải. Thậm chí nếu so sánh với mấy vị Pharaoh đụng một chút là thích lột da người, chém đứt một số bộ phận để cho sâu hay rắn ăn, dùng đầu người xếp thành chồng mà nói, vương của bọn họ không thể lọt vào TOP5 người đứng đầu.

Nhưng việc vương của bọn họ đã hai mươi sáu tuổi rồi nhưng hậu cung vẫn cứ mọc cỏ dài thì tuyệt đối có thể xếp số 1 trong lịch sử Ai Cập!

Ở Ai Cập cổ đại, y học còn kém phát triển, chiến tranh và bệnh tật có thể giết chết một người bất cứ lúc nào, hơn nữa nam và nữ đều phát dục nhanh, cho nên đa số người Ai Cập đến cỡ mười ba mười bốn tuổi thường chính là sức lao động trọng yếu trong gia đình.

Kết hôn và sinh con ở độ tuổi mười lăm, mười sáu cũng tương đối phổ biến.

Ở Ai Cập, những người đã 20 tuổi mà vẫn chưa có vợ hay phụ nữ, hoặc là có bệnh, hoặc là quá nghèo, quý tộc và vương thất xa hoa lãng phí cực kỳ, thê thiếp, nữ nô, vũ cơ thậm chí nam tình nhân gần như hoàn toàn không thiếu một ai, đến vị vương Jofar. Memphis đương nhiệm của họ nơi này còn đỡ, không chỉ có không được đầy đủ, mà còn không có một mống mới chết.

Người khác nói dòng dõi vương thất của Ai Cập chúng ta mỏng manh? Ăn táo viên thuốc*?

Không, đại thần mỉm cười, mặt MMP*.

Chúng ta mịa nó không phải là mỏng manh, chúng ta là không có!

Có rất nhiều người trong số các đại thần đều quyết định phản chiến đứng sang đảng tân vương của Jofar sau khi hắn quyết định lập hậu, nhưng cuối cùng Jofar chỉ lập Vương phi, còn không chịu để nàng ta lộ diện, điều này đã khiến các đại thần đã có chút hoài nghi, nhưng không nghĩ tới hôm nay lại có thể nhìn thấy vị Vương phi này.

Hơn nữa nhìn ánh mắt của vương lúc tình cờ nghiêng đầu nhìn sang, thậm chí có một chút gì đó ôn nhu và mềm mại.

Đại thần lệ nóng doanh tròng: Rốt cục... Sinh thời a!

Series ta và Pharaoh thi nhau ai sống dai hơn rốt cục cũng nở hoa rồi!

Vương thất Ai Cập rốt cục cũng có thể khai chi tán diệp rồi!

Các thần tử kích động đến mức ngay cả khi công chúa Assyria được tuyên tiến vào cũng không nhìn nhiều hai mắt, lực chú ý toàn bộ tập trung vào phía trên ngai vàng.

Bass bị nhìn chằm chằm tê cả da đầu, còn tưởng rằng các đại thần phát hiện cái gì, liền vươn tay lo lắng kéo khăn mặt, bọc mình kín thêm một chút.

Jofar nhìn thấy, duỗi tay động viên xoa xoa lưng cậu, hai người nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, một giây sau ánh mắt Jofar quay trở lại dưới ngai vàng, nhưng Bass đã cảm thấy an tâm không ít.

Không có gì đáng sợ, bọn họ sẽ không phát hiện ra đâu, Bass an ủi mình.

Cậu nhìn theo hướng tầm mắt của Jofar, hướng mắt xuống đại sảnh, Jarno đứng ở nơi đó, khăn che mặt đã cởi xuống, mặt mày thanh lệ, nàng không vẽ trang dung quá mức diễm lệ, đồng tử màu nâu xám sạch sẽ trong suốt, trong bím tóc vừa dày vừa đen chỉ đệm thêm mấy viên bảo thạch làm tô điểm, khoát lên vai phải.

Hình như nàng có hơi căng thẳng, nhưng với tư cách là một công chúa, nàng phải thể hiện được phẩm giá và niềm tự hào của vương thất Assyria, thu cằm, đứng thẳng, phía sau còn đứng nữ quan của nàng và tôi tớ.

Nefes đứng sau Jofar và cậu, khách khí nói vài câu mang tính hình thức với Jarno, hữu nghị giữa Ai Cập và Assyria mãi trường tồn gì đó...

Chờ các nàng nói xong, Jarno cười bảo người hầu bưng hộp gỗ mà hắn giữ giao cho Jesé đang đi xuống, Jesé mở hộp, lấy ra một cuộn giấy bằng da dê, đối mặt với Jofar và các đại thần, âm thanh trầm thấp tuyên đọc những lời từ vua Assyria che kín phía trên.

Trên đó dùng giọng điệu của một vị vua tán dương sự mạnh mẽ và mỹ lệ của Đế quốc Ai Cập, khách sáo viết vài câu về mối quan hệ hữu hảo căn bản không tồn tại, vòng tới vòng lui, rốt cục vòng tới trọng điểm:

"... Nhờ phúc lành từ các vị thần,à ta đã được ban tặng một cô con gái vừa xinh đẹp vừa thông minh như vậy, Jarno là đứa trẻ do vương hậu thứ hai của ta sinh ra, ta và mẫu hậu của nàng rất yêu nàng, sự ưu tú và ngoan ngoãn của nàng khiến ta một mực không muốn tùy tiện gả nàng đi, Assyria ta dân giàu nước mạnh, ta không nghĩ ra được một ai khiến ta cam tâm tình nguyện giao ra nàng, hiện tại nàng cuối cùng đã mười chín tuổi... Mà Pharaoh Ai Cập, Memphis bệ hạ, những vùng đất được ngài chinh phục ca xướng sự vĩ đại và hung hãn của ngài, hơn nữa ngài cũng chưa cưới vợ, ta nghĩ tất cả những sự chờ đợi này đều là duyên phận đã được chú định, không có người nào càng thích hợp hơn ngài... Con gái ta cũng rất hâm mộ tư thế oai hùng của ngài, cho nên ta quyết định đưa Jarno tới bên cạnh ngài, cũng vì ngài đưa lên vài lễ vật nho nhỏ. Cuối cùng, mong ước tình nghĩa giữa Assyria và Ai Cập như nước sông Nile không bao giờ cạn!"

Lễ vật nho nhỏ trong miệng vua Assyria được Jesé dùng âm thanh vững vàng niệm gần mười phút mới niệm xong, kim ngân châu báu và mấy thứ hiếm lạ trong truyền thuyết quả thực như bắp cải thảo không cần tiền đưa tới trước mặt Jofar, các đại thần kinh ngạc nhìn về phía công chúa Assyria Jarno.

Xem ra vị công chúa này thải sự là danh bất hư truyền, quả nhiên là đứa con được sủng ái nhất của vua Assyria.

Tên gọi là đưa lễ vật nho nhỏ lễ, thực tế là đồ hồi môn gả con gái, của hồi môn phong phú như thế, hẳn là vua Assyria đã chuyển phân nửa quốc khố đến Ai Cập rồi đi, vừa đưa con gái vừa đưa tài bảo như này ai mà cự tuyệt nổi?

Cho dù công chúa Jarno là người xấu xí thì vương của bọn họ cũng không thiệt thòi, huống chi công chúa Jarno thực sự trông rất trẻ trung và xinh đẹp!

Bọn họ thấp giọng trò chuyện với các đồng liêu, tiếng thảo luận xì xầm phát ra từ trong miệng các đại thần.

Mà Bass ngồi ở bên người Jofar rốt cục cũng tỉnh ngộ, trừng lớn mắt mèo oánh lục, ánh mắt không thể tin nổi liếc qua liếc lại giữa Jarno phía dưới và Jofar bên cạnh.

Hóa ra, Jarno tới là để hòa thân!

Chẳng trách Jofar sẽ hỏi cậu những câu kia, chẳng trách... Tại sao cậu không nghĩ ra mấy cái này sớm một chút hả trời!

Bây giờ Bass đã biết, mặc dù Jarno đã cứu cậu, Bass thiếu Jarno một phần ân tình, cậu căn bản không nhấc lên được sự căm thù khi đối mặt với tình địch là Jarno.

Jesé tuyên đọc xong xuôi, thu hồi cuộn da dê đặt trước mặt Jofar, lui về vị trí của chính mình, Jofar cũng không có cầm lấy bức thư đích thân vua Assyria viết, mà là lạnh lùng nói với công chúa Jarno phía dưới:

"Không phải ta không có cưới vợ, ta đã lập Bartrana làm vương phi, ngày sau cũng sẽ lập nàng làm vương hậu, vợ của Pharaoh Ai Cập chỉ có thể là nữ tính có huyết thống gần gũi."

Jofar nói xong, ôm Bass, đặt tay trên vai Bass tỏ thái độ ân ái.

Thần tử Ai Cập tuy nghe vậy cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng nhìn thấy vương đã thông suốt và chịu sủng hạnh Vương phi, nụ cười không ngừng, cũng không có dị nghị, đặc biệt là nếu huyết thống càng gần thì huyết thống đời sau sẽ càng tinh khiết hơn, Pharaoh là hậu duệ của Thần Mặt Trời Ra, làm như vậy hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì!

Jarno như tất cả những cô gái khi đối mặt với người mình thích, ánh mắt nhìn Jofar từ ngượng ngùng chuyển thành thất lạc khổ sở, nàng nghiêm giọng hỏi: "Thật sự không thể được sao... Jarno không kỳ vọng có thể làm vương hậu của ngài, chỉ cần có thể làm bạn bên người ngài liền..."

"Trong lúc ta tại vị, Ai Cập sẽ không có vị nữ chủ nhân thứ hai, Jofar. Memphis cũng sẽ không có vị bạn lữ thứ hai, sau khi ngươi rời đi hãy nhớ thay ta gửi lời cám ơn hảo ý của phụ thân ngươi, vua Assyria." Jofar liếc nàng, "Lễ vật ta sẽ trả về, nhưng lần sau Ai Cập vẫn chào đón ngươi như một vị khách, công chúa Jarno."

Jarno: "..."

Viền mắt vị công chúa rụt rè và xinh đẹp lập tức đỏ hoe, nàng đứng sững sờ ở nơi đó như đang cố kìm nước mắt.

Vài vị thần tử phát ra tiếng thở dài, không biết là vì số tài bảo có giá trị không nhỏ đó hay là nàng công chúa đáng thương bị từ chối một cách lạnh lùng kia.

Chuyện tốt chưa thành, tiệc rượu náo nhiệt đã lạnh xuống.

Nefes cười híp mắt giảng hòa, bảo thị nữ sắp xếp vị trí cho công chúa, gọi mỹ tửu mỹ thực, còn có nhạc sĩ và vũ cơ khêu gợi trợ hứng, chỉ chốc lát sau liền không còn ai để ý công chúa hay không công chúa gì đó.

Chỉ chừa lại Jarno một người, trầm mặc cúi đầu ngồi tại chỗ ngồi của mình, nữ quan thiếp thân của nàng đang nhỏ giọng an ủi nàng.

Bass há há mồm, sự áy náy trong lòng càng sâu hơn khi nhìn thấy cảnh này.

Đặc biệt là khi Jofar thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho cậu, dùng môi chạm nhẹ vào trán cậu hoặc nghịch ngón tay cậu, Jarno liền từ phía bên kia, khóe mắt rưng rưng, nhìn một cách ước ao.

Nó cho Bass một loại cảm giác khó mà giải thích được: Giống như cậu đang bắt nạt Jarno và cướp đi hạnh phúc của nàng vậy...

Bass khu khu ngón tay, phiền muộn cau mày, thầm mắng.

Có thể coi như là cậu nợ Jarno, cậu sẽ không làm điều ngớ ngẩn như "giao người đàn ông của mình cho bạn" giống như trong mấy quyển tiểu thuyết ba xu, chỉ cần trái tim Jofar không thay đổi, cậu tuyệt đối không làm như vậy.

Cùng lắm, cùng lắm thì tìm cách trả lại ân tình này cho Jarno càng sớm càng tốt là được!

Tác giả có chuyện muốn nói: Bass vẫn không biết việc Jarno quen Saya, vụ cứu cậu cũng là giả.

Ngay cả Nefes và những người khác cũng không ngờ rằng Saya lại làm ra chuyện không thể hiểu nổi như vậy, cho dù phải mất đi rất nhiều nhân thủ và công sức thậm chí còn có khả năng sẽ bại lộ. Dù sao thì họ cũng không có góc nhìn của Thượng đế...

Nhân tình là thứ khó giải quyết nhất, tôi tin rằng ai cũng hiểu sâu sắc về nó, trong cuộc sống hàng ngày cũng có rất nhiều chuyện đều là 'Không có ý tứ' nên mới chui lui bước.

Jarno không muốn kết hôn với Jofar, cô ấy muốn nhiều hơn nữa, cô ấy chính là một trong những BOSS lớn của bộ truyện này.

* "Ăn táo dược hoàn", thuật ngữ Internet. "Ăn táo" là từ đồng âm của "sớm hay muộn", và "dược hoàn" có nghĩa là kết thúc: "Ăn táo dược hoàn" có nghĩa là sẽ được hoàn thành sớm hay muộn. (nguồn baidu)

T cũng không hiểu nó viết gì đâu, t copy từ gg dịch á. Copy từ hotruyen.com thì ý bên đó là sớm hay muộn rồi cũng sẽ ngỏm.

* Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-À-Y”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK