• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bồ CôngAnh

"Lâm tiểu thư." Cung nữ bên cạnh mặt không biểu cảm nhắc nhở.

Lúc này Lâm Lập Hạ mới phát hiện mình đứng trước chỗ ngồi ngẩn ngơ một hồi lâu, nàng nhìn cung nữ như không có chuyện gì xảy ra cười cười liền ngồi xuống.

Dĩ nhiên, chỉ là trên mặt đang cười.

Bên trái, ánh mắt kinh ngạc của Mạc Tử Huyền đánh tới, Lâm Lập Hạ cười nhạt, ừ, làm như không thấy.

Bên phải, ánh mắt có nhiều thú vị của Lý Dụcliếc đến, Lâm Lập Hạ tiếp tục mỉm cười, khóe miệng có chút co rút.

Vô số ánh mắt không có ý tốt từ bốn phía bắn tới, Lâm Lập Hạ giữ vững nụ cười, làm như không nhìn thấy.

Kì thực trong lòng cắn răng nghiến lợi thầm mắng, con bà nó, rốt cuộc là ai sắp xếp cho nàng một chỗ ngồi “Phong thủy bảo địa” như vậy hả!

Lâm Lập Hạ vẫn duy trì nụ cười "Ngọt ngào động lòng người" "Thờ ơ ơ hờ".

Nhìn đi nhìn đi, nàng là tường đồng vách sắt, tự động ngăn trở ánh mắt độc hại.

Mắng chửi đi mắng chửi đi, nàng là dây anten có trí tuệ và năng lực của con người, tự động che chắn ngôn ngữ có gai.

Một câu nói, họ làm gì mặc họ, còn ta cứ bất vi sở động.

Nhưng mà nàng không ngờ Mạc Tử Huyền bên trái? Không, cơ nghiệp Lý gia chính là Đại Minh Vương Triều, nói cách khác hắn là Lý Huyền. Lý Huyền lại vào lúc này mở miệng nói với nàng.

"Giản Chi?" Trong mắt phương của Lý Huyền tràn đầy kinh ngạc, mà trong kinh ngạc lại cất giấu mấy phần vui mừng.

Lâm Lập Hạ cứng đờ khóe miệng. Để ý?Hay là không để ý?

Ừ, đây đúng là một vấn đề đáng để suy tính.

Sau khi đầu óc nhanh chóng chuyển động vài phút, Lâm Lập Hạ hơi hơi ghé mắt nghi ngờ nhìn Lý Huyền, ngay sau đó mừng rỡ như điên nói, "Hạ điện, à không Điện hạ, ngươi là đang nói chuyện với ta sao?"

Ở trong mắt người ngoài nhìn vào, đó chính là Lâm đại tiểu thư được Tứ điện hạ hỏi thăm thì vô cùng mừng rỡ đến mức nói năng lộn xộn.

Lý Huyền bị phản ứng ngoài dự đoán của nàng làm cho cả người ngây ngẩn, cũng quên mình định nói cái gì. Mà Lâm Lập Hạ lại tiếp tục lắp ba lắp bắp mở miệng.

"Điện, Điện hạ, ta...ta là Lâm Lập Hạ, ngươi biết ta sao? Vậy thì thật là quá tốt, ta còn tưởng rằng Điện hạ căn bản không biết ta là ai chứ." Nụ cười của Lâm Lập Hạ rực rỡ tựa như một đóa hoa.

Sau khi thấy trong mắt Lâm Lập Hạ phát tia cảnh cáo thì Lý Huyền sáng tỏ cười, hắn hướng Lâm Lập Hạ xin lỗi cười cười, "Lâm tiểu thư, thật là đường đột, là ta nhận lầm người."

Lâm Lập Hạ thất vọng thở nhẹ một tiếng, "Thì ra là Điện hạ nhận nhầm người à."

Một câu nói bao hàm bao nhiêu mất mác như thế, chúng nữ tử đối diện nghe thấy đều nở nụ cười châm chọc cộng với đắc ý, ngược lại trong lòng Lý Huyền buồn cười không dứt.

Trong ánh mắt hung ác của Lâm Lập Hạ rõ ràng viết, "Ngươi mà dám nói biết ta ta liền tiêu diệt nhà ngươi."

Lý Huyền không nhịn được quay mặt sang một bên, nhìn kỹ có thể thấy khóe môi hắn cong thành một độ cong khả nghi.

Dĩ nhiên, cái bộ dáng này của Lý Huyền trong mắt người khác chính là thật sự không chịu nổi Lâm đại tiểu thư cho nên nhắm mắt làm ngơ.

Lý Dục ngồi một bên thu hết phản ứng của hai người vào đáy mắt vẫn nhàn nhã vuốt vuốt ly rượu lưu ly trong tay như cũ, chỉ là trong trong mắt đen mị hoặc kia càng thêm chút thâm trầm.

Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, lúc Lâm Lập Hạ sắp biến thành "Bất Động Minh Vương ", chỗ ngồi trên yến tiệc cơ bản đã ngồi đầy, chỉ ngoại trừ ba chỗ chủ vị.

Ba chỗ trống?

Lâm Lập Hạ nhíu mày, hai trong số đó không thể nghi ngờ là Hoàng đế và hoàng hậu, một người khác chắc là phi tử của hoàng đế rồi.

Phi tử này thế mà lại có thể cùng hoàng hậu ngồi bên cạnh hoàng đế, xem ra không phải là có lai lịch đặc biệt thì cũng chính vô cùng được cưng chìu.

Đúng lúc ấy thì giọng nói của nội thị vang lên.

"Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm, Nghiên phi nương nương giá lâm!"

Lâm Lập Hạ học những người khác cùng nhau quỳ xuống.

"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, Nghiên phi nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."

Lâm Lập Hạ âm thầm nói thầm, chào hỏi này cũng thật là có sắp xếp.

Đôi giày đen thêu Đằng Long cất bước lên trên ghê trên, nữ tử hai bên cũng rất có phong thái đi theo.

Lý Minh Đạt ngồi xuống, lúc này mới nhìn người quỳ đầy đất nói, "Bình thân."

"Tạ hoàng thượng." Mọi người đồng thanh nói, tiếp đó đứng dậy về chỗ ngồi.

Nàng không để lại dấu vết hơi nâng đầu lên nhìn về phía Hoàng đế.

Hoàng đế khoảng chừng chừng năm mươi tuổi, vóc người hơi mập, mặc dù ngũ quan đã lộ ra tuổi già nhưng vẫn có thể nhìn ra nhất định năm đó cũng là một nam tử diện mạo không kém. Ông một thân long bào có thể thấy được khí thế của Đế Vương. Nhưng nàng lại không khỏi cảm thấy người này rất già nua.

Bên trai hoàng đế là một mỹ phụ trung niên kia đoán chừng chính là hoàng hậu, tuy rằng từ nương bán lão nhưng lại vẫn giữ được vẻ thướt tha mềm mại như cũ, trong con ngươi dài nhỏ thể hiện người này tuyệt đối là một vô cùng người khôn khéo.

Lâm Lập Hạ bĩu môi, đây chính là nương Lý Dục đấy, thật đúng là di truyền.

Phía bên phải hoàng đế là một nữ tử tuyệt mỹ tương đối trẻ tuổi, một bộ váy màu hồng đào diễm áp quần phương, như hoa vương nổi bật trong muôn loài, loài hoa khác căn bản không tranh được diễm lệ của nàng.

Lâm Lập Hạ thất kinh, người này không phải là hoa thần Lạc Dương sao? Thì ra là đã làm tới chức sủng phi của hoàng đế rồi à, nhưng mà lớn lên xinh đẹp như vậy, khó trách được Hoàng đế cưng chìu.

Lý Minh Đạt quét mắt nhìn người phía dưới một cái, lúc nhìn đến chỗ ngồi của Lâm Lập Hạ thì khẽ nhíu mày một cái, ánh mắt liếc về hoàng hậu bên cạnh, dùng ánh mắt dò hỏi, tại sao Lâm Lập Hạ lại ngồi ở đó?

Hoàng hậu nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng đế, không phải hoàng thượng bảo ta an bài một vị trí tốt cho nàng sao?

Lý Minh Đạt biết được nhất định là hoàng hậu cố ý làm như vậy, nhưng lại cũng không biết làm thế nào.

Lâm Lập Hạ này lúc trước không thể nghi ngờ làm đã đụng đến hoàng hậu, hoàng hậu liền không có chút hào cảm nào với nàng, nhưng mà ông thật không nghĩ tới hoàng hậu thế mà lại đẩy Lâm Lập Hạ lên đầu sóng ngọn gió như vậy.

Lý Minh Đạt bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhìn về phía mọi người cười nói, "Hôm nay là Thu yến hàng năm trong cung, các công tử tiểu thư đều không cần gò bó, thả lỏng vui đùa là được rồi."

Mọi người lớn tiếng trả lời, "Tạ hoàng thượng."

Lý Minh Đạt lại nhìn về phía vị trí Lâm Lập Hạ bên kia, chỗ ngồi hoàng hậu an bài này thật đúng là...

Vốn dĩ, chỗ ngồi của Lâm Lập Hạ có thể nói là phong thủy cực tốt, dĩ nhiên, nếu như không phải Lâm Lập Hạ ngồi ở chỗ đó.

Vị đầu tiên là một chỗ trống, mọi người đều biết chỗ ngồi kia là để lại cho Bát vương gia, nhưng mặc dù hàng năm Thu yến đều để lại chỗ ngồi cho Bát vương gia, nhưng Bát vương lại chưa từng một lần xuất hiện, cũng không cưới chính phi. Nguyên nhân không người nào biết.

Vị trí thứ hai là nhi nữ của Thừa Tướng - Doãn Vô Song, đệ nhất tài nữ kinh thành. Vị trí thứ ba Tứ hoàng tử Lý Huyền, vị thứ tư cũng là người thanh danh "Hiển hách" Lâm đại tiểu thư, vị trí thứ năm Cửu hoàng tử Lý Dục, vị trí thứ sáu tô hòn ngọc quý trên tay Tô Thượng Thư Tô Y Nhi, đệ nhất mỹ nữ kinh thành. Tiếp theo những người còn lại là các công tử tiểu thư nhà khác.

Ở trong mắt mọi người, đây thật là "Một cục phân chuột phá hỏng cảnh quan”.

Lâm Lập Hạ sao có thể không biết người khác cảm thấy nàng thế nào? Nhưng nàng chỉ có thể vụng về cười nhạt, tỏ vẻ cái gì cũng không biết.

Dưới "Lời vàng" của hoàng đế, Thu yến chính thức bắt đầu.

Đập vào mắt chính là các thiếu nữ mặc cung trang bưng các loại điểm tâm tinh tế đặt lên trên bàn, Lâm Lập Hạ học người khác lịch sự dùng điểm tâm, một đôi mắt lại vẫn là nhạy bén để ý bốn phía, trong lòng cũng treo lên thật cao.

Lý Minh Đạt dùng ngọc đũa gắp cho hoàng hậu một miếng liễu tô, "Hoàng hậu, trẫm nghe nói nàng thích ăn liễu tô, hôm nay cố ý bảo ngự trù làm thêm món điểm tâm này."

Hoàng hậu cười nói cảm ơn, đáy mắt lại không có bao nhiêu cảm xúc."Tạ hoàng thượng."

Lý Minh Đạt lại lập tức gắp một miếng điểm tâm khác cho Nghiên phi có chút bị vắng vẻ, "Ái phi, nàng nếm thử cái này một chút."

Nét mặt của Nghiên phi lập tức trở nên tươi cười như hoa, ỏn à ỏn ẻn nói, "Tạ hoàng thượng."

Nghiên phi xinh xắn dùng điểm tâm, nhưng lại bị một ánh mắt chiếu thẳng vào làm cả người không được tự nhiên.

Nghiên phi biết đó là ai, đó là Cửu hoàng tử Lý Dục, người nam tử tuyệt mỹ nhưng lại làm cho người ta sợ hãi.

Nghiên phi chính là La Ti Ti.

Con mắt dài của Lý Dục tùy ý nhìn về phía chỗ ngồi, không bỏ sót động tác hơi cứng nhắc của La Ti Ti. Môi mỏng của hắn nhẹ nhàng nâng lên, ghé mắt nhìn về phía Lâm Lập Hạ bên cạnh, quả nhiên không giống những nữ tử tầm thường mà, hôm nay mẫu hậu cũng thật là cố ý chỉnh trị nàng, nàng bị làm khó còn có thể nhận lấy ánh mắt của mọi người dùng mà điểm tâm.

Lâm Lập Hạ đang thầm nghĩ trong lòng, cứ như vậy đi, ở Thu yến này ăn ăn uống uống mà vượt qua đi.

Nhưng mà, đây là việc không thể nào.

Đôi lông mày của hoàng hậu nhíu lại mở miệng nói với Lý Minh Đạt bên cạnh, "Hoàng thượng, Thu yến năm nay thật đúng là còn náo nhiệt hơn nhiều so năm trước."

Mọi người phía dưới thức thời dừng nói chuyện.

"Ừ." Lý Minh Đạt gật đầu một cái cười nói.

"Bổn cung nghe nói trong các công tử tiểu thư có không ít người am hiểu tài nghệ, không biết hôm nay có nguyện ý thể hiện một phen?" Lời của hoàng hậu tuy hỏi thăm, nhưng trong mắt chắc chắn không thể nghi ngờ.

Có thể nghĩ là biết hoàng hậu vừa nói như vậy, phía dưới chính là sân biểu diễn tài nghệ rồi.

Công tử nhà nào đó đi lên ngâm thơ, Hoàng đế khích lệ, nói thơ hay.

Lâm Lập Hạ vừa ăn nho vừa nói thầm trong lòng, cái người này đọc không phải là vè sao?

Lại một mỗ tiểu thư nào đó đi lên hiến một khúc, hoàng hậu khen ngợi, giọng tốt.

Lâm Lập Hạ khẽ nhấp chút rượu trong ly Lưu Ly, xem ra hơi của tiểu thư này không đủ, nốt cao không lên được.

Tam công tử nhà X đi lên múa kiếm một hồi, Nghiên phi kinh ngạc, thật là kiếm pháp tốt.

Lâm Lập Hạ thiếu chút nữa phun rượu trong miệng ra, má ơi, đây không phải là Quần Ma Loạn Vũ sao.

"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương, Nghiên phi nương nương." Một giọng nữ xinh đẹp cất lên.

Lâm Lập Hạ quay đầu nhìn lại, thì ra là thiếu nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh Lý Dục.

Tô Y Nhi nhìn hoàng thượng nói, "Y Nhi nguyện vì hoàng thượng và các nương nương dâng lên một điệu múa."

Hoàng đế khen, "Được."

"Chỉ là..." Tô Y Nhi nhìn Lý Dục một cái lại nói, "Y Nhi muốn Cửu điện hạ ban khúc."

Hoàng hậu nở nụ cười hòa ái, "Hoàng nhi, ngươi đàn cho Y Nhi một khúc đi."

Lý Dục lười biếng nâng mắt lên không nói lời nào, đang lúc Lâm Lập Hạ cho là người này muốn dùng sự trầm mặc để cự tuyệt thì lại nghe được hắn mấp máy môi nói, "Được."

Cổ cầm bằng ngọc màu xanh biếc đặt lên bàn, ngón tay thon dài của Lý Dục nhẹ nhàng gảy gảy dây đàn, những người ở đây đều bị âm sắc không một tạp chất làm rung động.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lý Dục vẫn mang vẻ lười biếng như cũ, ngón tay lại ở trên dây đàn nhanh nhẹn gảy, một tiếng đàn vô cùng mê hoặc lòng người vang lên.

Tô Y Nhi nam tử tà mị đang đánh đàn cười một tiếng tự tin, tiếp đó thân thể mềm mại nhảy theo tiếng đàn.

Mọi người không khỏi bị tiếng đàn kia mê hoặc, lại bị vũ điệu làm cho say mê.

Một khúc kết thúc, mọi người thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, Lâm Lập Hạ cũng không ngoại lệ.

Chuyện đầu tiên sau khi nàng lấy lại tình thần là kinh ngạc nhìn về phía Lý Dục, không nghĩ tới người này lại có thể dàn ra một khúc hay như vậy!

"Vũ hay!" Lý Minh Đạt từ trong thâm tâm nói, "Xem ra Tô tiểu thư thật sự là tài mạo song toàn!"

"Đa tạ hoàng thượng khích lệ, Y Nhi không dám nhận, nên nói là tiếng đán của điện hạ vẫn luôn tốt như vậy mới đúng." Tô Y Nhi khiêm tốn nói, nhưng cho dù ai cũng hiểu được nàng đang muốn nói quan hệ của bản thân và Lý Dục không tầm thường.

"Bổn cung nghe nói Doãn tiểu thư cũng có một tay cầm tốt đấy." Lúc này Nghiên phi ở một bên nói.

Doãn Vô Song bị điểm tên thì hơi sững sờ, tiếp đó cười nhạt mở miệng, "Đâu có, người ngoài quá khen mà thôi. Vô Song cũng nguyện dâng lên một khúc cho hoàng thượng và nương nương."

Lý Minh Đạt không ngừng gật đầu, "Được được được, Huyền Nhi, như vậy ngươi cũng cùng Doãn tiểu thư hợp tấu một khúc đi."

Trên khuôn mặt của Lý Huyền tràn đầy nụ cười tao nhã, "Nhi thần tuân chỉ."

Nữ tử y phục màu hồng ngạo nghễ ngồi ở trước cầm chậm rãi đặt tay lên đàn, mà nam tử tuấn mỹ mặc y phục màu lam nhạt cầm tiêu đứng bên cạnh, tiếng tiêu êm dịu từ từ vang lên.

Tiếng đàn kéo dài, tựa như mang theo tình yêu vô tận của thiếu nữ lưu luyến tương tư. Tiếng tiêu từ từ, như gió xuân phất qua làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.

Hai người kia thỉnh thoảng nhìn nhau cười một tiếng, ăn ý mười phần.

Lâm Lập Hạ thừa nhận hai người bọn họ hợp tấu mặc dù không có loại mê hoặc lòng người giống như Tô Y Nhi và Lý Dục, lại làm cho người ta cảm nhận được như thế nào gọi là “Như tẩm gió xuân”.

Nhưng mà, nhưng mà. d,0dylq.d

Nàng buồn bực uống rượu, tại sao nàng lại cảm thấy khó chịu như vậy?

Âm khúc của Lý Huyền và Doãn Vô Song đã dừng lại, nhưng dường như bên tai mọi người vẫn còn nghe thấy tiếng đàn chậm rãi chảy qua, làm cho lòng người ấm áp tựa như được tắm ánh nắng mặt trời.

Lúc này, giọng nói hơi hốt hoảng của nội thị ngoài cửa vang lên.

"Bát, Bát Vương gia đến!"

Cả người Lý Minh Đạt chấn động vội vàng nhìn về phía cửa, cảm xúc hơi kích động.

Chỉ thấy nam tử anh tuấn cẩm bào mặc cẩm bào màu lục dạo bước đi tới cười nhẹ nói nói: "Hoàng thượng, thứ cho thần tới chậm."

Lâm Lập Hạ bi thống vươn tay che hai mắt của mình lại, hắn thế nào mà cũng đến góp vui rồi?

Buổi Thu yến này thật sự là... Thê thảm không nỡ nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK