• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Bồ CôngAnh

Bữa tiệc hoàn toàn yên tĩnh, một câu nói đơn giản này của Lý Triệt lại làm cho suy nghĩ của tất cả mọi người ngừng lại.

Người Bát vương vừa nói muốn kết hôn cùng chính là... Lâm đại tiểu thư Lâm Lập Hạ?

Chẳng lẽ ý trung nhân mà Bát vương vừa nói không phải Doãn Vô Song mà là Lâm Lập Hạ?

Cái này, cái này không khỏi cũng quá ngoài dự đoán của mọi người rồi!

Mà Lý Triệt thân là người trong cuộc lại vẫn mặt không đổi sắc ung dung tự tại nhìn về phía Lý Minh Đạt.

Lý Minh Đạt nhép nhép miệng, lời cự tuyệt đang ở trên môi nhưng lại kiểu gì cũng không nói nên lời.

Vất vả lắm Bát đệ mới muốn cưới một nữ tử, ông phải đồng ý mới đúng. Nhưng ông nhớ tới lời nói hôm qua của Quốc sư, Tử Thần chi nữ vẫn chưa xác định là ai, ba người này tuyệt đối không thể tùy tiện chỉ hôn.

Mặc dù cơ hội Lâm Lập Hạ này là tử thần chi nữ không lớn, nhưng ngộ nhỡ lại đúng là...

Nhưng hôm nay Bát đệ tự mình mở miệng, ông cự tuyệt kiểu gì đây?

Lâm Lập Hạ nhìn sắc mặt khổ sở của Lý Minh Đạt thì không khỏi nắm chặt hai tay, Hoàng đế à Hoàng đế, người ngàn vạn lần không thể đồng ý đấy.

"Ha ha ha." Tiếng cười nhẹ vang lên phá vỡ cục diện bế tắc lúc này, mà người đó lại là Nghiên phi.

Nghiên phi vươn hai tai xinh đẹp quấn lên bờ vai của Lý Minh Đạt, dịu dàng nói, "Hoàng thượng, thì ra ý trung nhân của Bát Vương gia là tiểu thư nhà họ Lâm à, nô tì thật đúng là không ngờ tới."

Trong lòng mọi người cũng đồng thời thầm nghĩ, không chỉ Nghiên phi ngươi không ngờ, tất cả chúng ta cũng đều không ngờ.

Lý Minh Đạt hơi mất tự nhiên cười cười, "Ái phi nói đúng lắm, trẫm cũng thật sự không ngờ đấy."

Nghiên phi duỗi ngón tay ra chỉ chỉ Lâm Lập Hạ, mị nhãn chuyển động nói, "Bát Vương gia ái mộ tiểu thư nhà họ Lâm, vậy còn Lâm gia tiểu thư thì sao đây?"

Lý Minh Đạt nghe vậy nhìn về phía Lâm Lập Hạ, thử hỏi, "Ý của Lâm tiểu thư là?"

Lâm Lập Hạ nhanh trí, hai tay dưới tay áo dài dùng sức véo bắp đùi mình, đau đớn làm nàng lập tức nước mắt lưng tròng.

Đôi mắt rưng rưng của Lâm Lập Hạ liên tục phát ra "Tình ý triền miên" nhìn Lý Triệt, trong miệng mở miệng nói với Lý Minh Đạt, "Hoàng thượng, dĩ nhiên dân nữ cũng ái mộ Bát vương ."

Lý Triệt nghe vậy cong khóe môi lên, mà ánh mắt của Lý Huyền và Lý Dục lại chợt trầm xuống.

Trong lòng mọi người hô to quả nhiên, không ngờ Lâm gia tiểu thư đến mức này rồi mà còn có thể từ chim tước biến thành phượng hoàng, thật đúng là vận X chó mà!

Đám nữ tử càng thêm thầm mắng không ngừng, hai mắt ghen tỵ nhìn về phía Lâm Lập Hạ.

"Nhưng mà..." Ngữ điệu của Lâm Lập Hạ đột nhiên chuyển một cái.

Lòng của Lý Minh Đạt mới vừa bị câu nói kia của nàng làm cho chìm xuống lại nghe thấy câu nói này, vội vàng chờ Lâm Lập Hạ phía dưới.

Lâm Lập Hạ cố làm ra vẻ đau lòng dùng đầu ngón tay lau nước mắt, đột nhiên vung tay áo lên!

"Mặc dù dân nữ ái mộ Bát vương, nhưng dân nữ phát hiện trong lòng vẫn còn nhớ tới Cửu điện hạ, nếu để cho dân nữ mang theo một lòng chứa hình ảnh của Cửu hoàng tử như vậy mà gả cho Bát Vương gia, dân nữ, dân nữ thật sự xấu hổ không thôi!"

Nhìn từng câu từng chữ tình chân ý thiết của nàng, giọng nói nghiêm túc mà nghiêm cân, lại làm cho Lý Dục thiếu chút nữa không để ý đến hình ảnh mà phun ngụm rượu ở trong miệng ra.

Lý Minh Đạt trên chỗ ngồi không kìm được mà cong khóe môi lên nhìn về phía Lý Triệt, lại phát hiện Lý Triệt đã sớm tháo xuống nụ cười thảnh thơi, tròng mắt đen gắt gao nhìn thẳng vào Lâm Lập Hạ.

Mà Lâm Lập Hạ này lại làm ra vẻ như cố ý né tránh ánh mắt của Lý Triệt xoay đầu hướng vế phía Lý Dục bên cạnh, không chịu nhìn Lý Triệt.

"Khụ khụ, " Lý Minh Đạt cố ý ho khan, "Bát vương, cửa hôn sự này..."

"Hoàng thượng," Lý Triệt lại vượt lên trước nói với Lý Minh Đạt, "Thần không để ý."

Lý Triệt không phải là không để ý, ngược lại, hắn vô cùng, vô cùng để ý.

Hắn hận không thể lập tức ôm Lâm Lập Hạ vào trong ngực mà hung hăng dạy dỗ một phen, nhưng mà trong lúc vô tình lạ phát hiện cả người nàng có chút rung rung.

Nàng đang khóc? Hay là đang sợ?

Theo như hiểu biết của hắn đối với nàng, cả hai đều không phải.

Rõ ràng lúc ở Lạc Dương nàng gặp Tiểu Cửu nhưng lại làm bộ như không quen biết, hơn nữa rõ ràng vô cùng không muốn đến gần Tiểu Cửu, thế nào mà đến lúc hắn cầu thân lại biến thành"Nhớ thương sâu đậm" rồi hả ?

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng, đó chính là nàng đang giả bộ. Mà bây giờ rõ ràng là đang vụng trộm vui vẻ.

Lý Triệt bất đắc dĩ mà cười cười, hắn phát hiện Lâm Lập Hạ này càng ngày càng giảo hoạt, nếu hôm nay không ở trước mặt Hoàng đế mà bắt nàng vào trong tay, về sau muốn có được nàng thật đúng là phải tốn không ít công phu.

Lời nói của Lý Minh Đạt nghẹn lại trong cổ họng, cái gì? Cái người hoàng đệ kiêu ngạo thành tính kia lại dám nói là không ngại?

Bản thân cũng đang vụng trộm mà mừng Lâm Lập Hạ nghe được câu này về sau dừng lại rung động, trong lòng thật to bội phục Lý Triệt rộng lớn tấm lòng.

Không để ý nữ nhân của mình nghĩ tới nam nhân khác? Đây thật là một tinh thần vô cùng đáng để khen ngợi.

Dĩ nhiên, nếu như hắn thật sự không để ý.

Hãy nói một chút phản ứng của những người khác khi nghe được câu này, không có chỗ nào mà không phải là cảnh tượng trợn mắt hốc mồm.

Đám nữ tử quả thật hận đến cắn răng nghiến lợi, Lâm Lập Hạ này thật đúng là thủy tính dương hoa (lẳng lơ), nhìn dáng vẻ hồ mị của nàng ta mà xem , thật là triệt triệt để để đồi phong bại tục mà!

Tiếng bàn luận xôn xao truyền vào tai, Lâm Lập Hạ hơi hoảng hồn, nàng ngàn tính vạn tính cũng không tính đến Lý Triệt sẽ trả lời như vậy, hiện tại làm sao bây giờ?

Đang lúc mọi người đều cảm thấy khó khăn, lại có một chuỗi giọng nữ vang lên, lần này không phải là Nghiên phi nữa, mà là hoàng hậu.

Hoàng hậu không hổ là nhất quốc chi mẫu (hoàng hậu của một quốc gia), giờ phút này vẫn có thể bày ra một vẻ mặt bình tĩnh lại mang theo chút khí thế, "Lâm gia tiểu thư thật sự còn ra thể thống gì!"

Lâm Lập Hạ bị điểm tên vội vàng cúi thấp mặt xuống, hoàng hậu nương nương, không phải ngài nhìn ta không vừa mắt sao? Thời điểm báo thù đã tới, ngàn vạn lần đừng để cho ta bay lên làm Phượng Hoàng đấy.

Hoàng hậu cũng không cô phụ kỳ vọng của nàng, hơi nghiêng mặt nhìn về phía Lý Triệt, "Bát Vương gia, không nói đến những việc hoang đường trước kia của Lâm gia tiểu thư, hôm nay nàng thế mà lại chần chừ như vậy, thứ người như thế làm sao có thể bước chân vào hoàng gia ta được."

Lý Minh Đạt vội vàng cau mày lấy cớ, có chút không vui nhìn về phía Lâm Lập Hạ, "Mặc dù trẫm cảm thấy tiểu thư nhà họ Lâm thông tuệ lanh lợi, nhưng lời vừa nói ra này lại thật sự là... Bát vương, ở đây còn nhiều tiểu thư khác mà, nếu như ngươi nhìn trúng cô nương nào khác thì nhất định trẫm sẽ làm chủ cho ngươi."

Lòng mọi người đều hiểu rõ, hoàng đế và hoàng hậu đồng thời nói ra những câu này, mối hôn sự này của Bát vương xem ra đã vô vọng rồi.

Lý Triệt cũng không tức giận, chỉ là nở một nụ cười rất có thâm ý, "Vậy xin đa tạ hoàng thượng hoàng hậu."

Lâm Lập Hạ cuối cùng cũng coi như là thở phào nhẹ nhõm, giương mắt lại đối diện với con ngươi đầy tà khí của Lý Dục.

Lâm Lập Hạ đối với hắn ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười giật giật khóe miệng, ha ha, Cửu hoàng tử, ngài tuyệt đối đừng làm Mary Sue, mới vừa rồi chẳng qua là tùy cơ ứng biến mà thôi.

Một ánh mắt từ bên trái phóng tới, Lâm Lập Hạ nghiêng đầu, không ngoài dự đoán chống lại ánh mắt ôn hòa của Lý Huyền.

Trong đôi mắt dịu dàng của Lý Huyền cất giấu lo lắng, Lâm Lập Hạ nhìn hắn cười nhạt một tiếng, chẳng lẽ hắn đang lo mình bị những lời đó của hoàng hậu làm tổn thương?

Mặc dù một ít diễn xuất vừa rồi lại làm hạ thấp thanh danh của bản thân, nhưng ngoại trừ như vậy tì còn có thể làm sao? Thật sự gả cho cái tên Bát vương gia theo chủa nghĩa đại nam tử kia sao?

Trong lòng Lâm Lập Hạ rất không phúc hậu mà nở một nụ cười giả dối, a ha ha, cái chuyện cười này thật đúng là một chút cũng không buồn cười.

Lý Huyền thấy nàng cũng không có dị trạng gì mới kéo môi mỏng cười một tiếng thanh nhã, làm tim của phần lớn nữ tử ở đây đều lỡ một nhịp.

Tiếp đó Thu yến lấy một không khí vô cùng đè nén tiếp tục.

Mặc dù hoàng thượng và hoàng hậu cũng muốn tìm chút việc vui làm cho sinh động một chút, nhưng bị một đoạn nhạc đêm kia cắt đứt thì các công tử tiểu thư đều có suy nghĩ của mình, dĩ nhiên không thể thoải mái như lúc mới bắt đầu được.

Đám nam tử thỉnh thoảng liếc về phía Lâm Lập Hạ, không biết rốt cuộc tiểu thư nhà họ Lâm này có sức quyến rũ gì mà làm cho cả Bát vương cũng si mê? Phải biết nữ tử này sớm đã không phải là xử nữ rồi. Chẳng lẽ là... Nghĩ tới đây đều là tư tưởng tà ác.

Đám nam tử này sao có thể biết sự hấp dẫn chân chính không phải là thân thể, mà là người kia, linh hồn chỉ thuộc về người kia.

Nữ tử ở dưới đáy bàn nắm chặt khăn gấm, các nàng chỉ cần vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đối diện là mấy nam tử tuấn mỹ không thôi, nhưng mấy nam tử kia lại không có một ánh mắt dừng trên người họ.

Tứ hoàng tử và Doãn Vô Song kia là một đôi thì cũng thôi đi, Cửu hoàng tử tà mị tuấn mỹ khắp nơi lưu tình các nàng cũng không dám trêu chọc, mà Bắt vương gia đâu đâu cũng là rồng trong loài người thế mà lại nhìn trúng Lâm Lập Hạ!

Đám nữ tử không khỏi rối rít nhìn bóng hình phản chiếu trong ly rượu tự cảm thấy bi thương xót xa, họ có điểm nào không bằng Lâm Lập Hạ đó chứ, Bát Vương gia thật đúng là không có mắt nhìn. ( ╮(╯▽╰)╭ xem, Mary Sue. – đây là của tác giả )

Dĩ nhiên, cũng có hai người không có cùng suy nghĩ với các nàng. Vĩ dụ như Doãn Vô Song, ví dụ như Tô Y Nhi .

Nếu đã được xưng là đệ nhất tài nữ kinh thành, như vậy nhất định Doãn Vô Song phải có một tría tim cực kì lý trí.

Trong lúc vô tình lại thấy ánh mắt của Lý Huyền nhìn chăm chú vào nữ tử bên kia, Trong lòng Doãn Vô Song không khỏi dâng lên một cỗ tư vị khó tả, hình ảnh vừa rồi Lý Huyền và Lâm Lập Hạ cùng nhau xây tháp kia, ánh mắt nam tử dịu dàng như nước, nữ tử hơi ngửa đầu mìm cười nhìn vào mắt nhau, vả lại hai người vừa khéo đều mang một thân màu lam nhạt, người không biết còn cho rằng hai người bọn họ đúng là tình nhân rồi. (Những lời này có chút quen tai. – câu này cũng là của tác giả)

Tóa tháp Lưu Ly vừa rồi của Lâm Lập Hạ làm nàng thật sự khiếp sợ không thôi, không ngờ cái người thanh danh phá nát Lâm Lập Hạ này thế mà lại có thể nghĩ ra được biện pháp như vậy! Lại nhớ tới lúc ở cửa hàng vải nàng ta không biến sắc châm chọc cộng với vừa rồi nàng một phen "Thổ lộ chân tình" , Doãn Vô Song không khỏi nổi lòng hiếu kì với nàng.

Lâm Lập Hạ này, thật sự là người ngốc nghếch như vậy sao?

Giờ phút này dưới đáy lòng Tô Y Nhi tràn đầy vui vẻ, mặc dù vui vẻ này đối với người khác mà nói thì có chút không thể tưởng tượng nổi.

Nàng không ngờ cái nữ nhân ngu xuẩn Lâm Lập Hạ này lại ái mộ Cửu điện hạ của nàng, nàng vừa cảm thấy khinh bỉ lại vừa âm thầm vui vẻ. Nàng sớm đã nhìn không vừa mắt với đôi tỷ muội bên cạnh Điện hạ, nhưng lại ngại Điện hạ nên không thể động vào họ, bây giờ xuất hiện một nữ tử như Lâm Lập Hạ...

Tô Y Nhi cười ngọt ngào nhìn Lý Dục tuấn mỹ bên cạnh, Điện hạ à, bên cạnh người, chỉ cần có một mình ta là đủ.

Lâm Lập Hạ dĩ nhiên không biết nàng lại bị người ta tưởng tượng thành "Súng", bây giờ nàng chỉ hy vọng Thu yến nhanh nhanh kết thúc, sớm một chút trở thành quá khứ.

Nàng nhìn bầu trới xám mờ, vui mừng cười cười.

Trời sắp tối rồi, nên về nhà thôi.

Hoàng đế ra lệnh một tiếng, Thu yến cuối cùng cũng kết thúc.

Lâm Lập Hạ khẽ xoay vặn cổ của mình, trời ạ, mệt mỏi chết nàng, trận Thu yến này có thể so với đánh giặc còn mệt hơn, thật may nàng chỉ làm mất chút mặt mũi mà không có "Thương vong", đúng là đại hạnh trong bất hạnh (Tương đương với câu trong cái rủi còn có cái may).

Lâm Lập Hạ cố ý đợi đến lúc đám người dần dần tản đi mới chuarn bị đi ra, nhưng lại bị một người giữ chặt cổ tay lại. Lâm Lập Hạ quay đầu nhìn, ơ, đây không phải là Bát Vương gia vừa rồi cầu hôn bất thành sao.

Lâm Lập Hạ làm như không có chuyện gì rút tay ra khỏi tay hắn, cung kính nói với hắn, "Dân nữ tham kiến Bát Vương gia."

Lý Triệt thấy bộ dáng kia của nàng thì không nhịn được gợi khóe miệng lên, "A? Bây giờ ngược lại lại vô cùng hiểu quy củ."

Lâm Lập Hạ giãn chân mày ra, "Tạ Bát Vương gia khích lệ, nếu Vương Gia không còn chuyện gì khác thì xin thứ cho Lập Hạ cáo lui trước."

Lý Triệt hồi lâu không nói gì, Lâm Lập Hạ không chiếm được câu trả lời của hắn thì cũng đứng không nhúc nhích, hồi lâu sau mới nghe được hắn mở miệng.

"Ngươi cứ như vậy không muốn gả cho Bổn vương?" Lý Triệt trầm giọng hỏi.

Lâm Lập Hạ hơi sững sờ, không ngờ hắn sẽ trực tiếp hỏi những lời như vậy, hơn nữa trong giọng nói còn tràn đầy nghiêm túc. Nàng cười nhạt nói, "Vương Gia thật lòng muốn kết hôn với ta sao?"

Lý Triệt nhíu mày, "Bổn vương đương nhiên là thật lòng."

Thậm chí hắn không so đo chuyện trước đây của nàng mà xin hoàng thượng tứ hôn, như vậy vẫn không coi là thật lòng sao?

"Cái mà Vương Gia cho là thật lòng lại không giống với thật lòng của ta." Lâm Lập Hạ cười đáp, "Vương Gia nhìn trúng ta, không phải bởi vì ta không giống với những nữ tử bình thường Vương gia thấy hay sao."

Lý Triệt trầm mặc không nói, nghe nàng nhẹ giọng lại kiên định nói chuyện.

"Vương Gia cho rằng ta nhiều lần cự tuyệt ngươi chính là khác biệt chính là đặc biệt, cho nên mới nảy sinh hứng thú với ta, muốn có được ta. Vương Gia chỉ là vì dục vọng chinh phục nhất thời, như vậy, thật sự gọi là thật lòng sao?" Hai mắt lạnh nhạt của Lâm Lập Hạ nhìn thẳng về phía Lý Triệt.

"Nếu ngươi đã biết là bởi vì ngươi cự tuyệt Bổn vương mới làm cho Bổn vương có hứng thú với ngươi, vậy thì tại sao hôm nay còn phải cự tuyệt?" Trong mắt đen của Lý Triệt sâu không thấy đáy.

Lâm Lập Hạ khẽ thở dài một cái nhìn hắn nói, "Vương Gia chỉ cảm thấy ta không giống với nữ tử bình thường, nhưng Vương Gia biết không, chỉ cần tháo xuống một chữ ‘tình’, nữ tử nào cũng như nhau mà thôi."

Nàng nhìn hắn một cái thật sâu, "Vương Gia, ta, cũng chỉ là một nữ tử bình thường."

Sau khi Lâm Lập Hạ nói xong liền không nhìn phản ứng của Lý Triệt nữa mà cất bước rời đi.

Lý Triệt nhìn bỏng lưng mảnh khảnh nhưng không lộ vẻ mềm yếu của nàng mà rơi vào trầm tư.

Là bởi vì nàng cự tuyệt mới sinh ra hứng thú muốn có được nàng? Có lẽ đúng là như vậy.

Nhưng ai có thể ngờ được, cái loại hứng thú đó sẽ từ từ lan tràn thành dục vọng không cách nào ức chế.

Cho đến khi, cắt nuốt lý trí của người sạch sẽ không còn một mảnh.

* * *

Thu yến hôm đó qua đi, tin đồn về Lâm gia Đại tiểu thư trong kinh thành lại càng nhiều hơn, có thể nói nhiều nhất vẫn là cảm thán tại sao Bát Vương gia lại có thể coi trọng một nữ tử như vậy, hơn nữa còn nói ra một câu "Không để ý" kia.

Dĩ nhiên, những lời đồn đại Lâm Lập Hạ này cũng không biết. Nàng kể từ ngày đó sau khi trở về liền cả ngày tránh ở trong viện của mình, ngay cả Lâm Viễn Sơn cũng chỉ gặp mặt một lần, hầu hết thời gian đều là cùng ngồi ngây ngốc một chỗ với Lâm Diệu Nhi.

Lâm Lập Hạ căn bản không quan tâm bên ngoài đã lan truyền thành cái dạng gì, nhưng lại có người để ý đến.

Ngày thứ mười sau khi Thu yến diễn ra, Lâm Lập Hạ nhận được một phong thiệp mời.

Trên thiếp mời đoan trang diễm lệ đề tên "Lam Nhiễm Y" .

Đầu ngón tay Lâm Lập Hạ khẽ xoa huyệt thái dương, một tay kia nhẹ nhàng vuốt ve chơi đùa mái tóc đen của Diệu Nhi, trong lòng thê lương vô hạn.

Hai vợ chồng này thật đúng là không để cho người ta bớt lo mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK