"Tiểu thư." Mạch Tuệ lấy tay chọc chọc Lâm Lập Hạ, "Vị gia này biết y thuật?"
Lâm Lập Hạ nhìn một thân áo trắng phía xa, chính là Lý Dục đang bắt mạch cho người ta gật đầu một cái, "Có lẽ sẽ... Nhìn qua cũng có chút dáng vẻ."
Mạch Tuệ lại hỏi, "Như vậy tiểu thư, ầy, tại sao gia muốn mặc thành như vậy?"
Lâm Lập Hạ nhìn nàng nháy mắt mấy cái, giọng mang chế nhạo nói, "Không phải ngươi cảm thấy như vậy rất ngọc thụ lâm phong à."
Mặt Mạch Tuệ xạm lại, tướng mạo của vị gia này vốn rất được, nhưng lúc này mặt bị tấm vải trắng che kín miệng mũi, trên tay cũng bọc vải trắng, trên người quấn xiêm y trắng cực kỳ chặt chẽ, thấy thế nào cũng vô cùng kỳ quái. Nhưng tiểu thư rồi, cái này gọi là công tác phòng hộ, không làm không được.
"Tiểu thư." Mạch Tuệ ý vị sâu xa kêu lên.
Lâm Lập Hạ xoa nắn gương mặt nõn nà hồng hào của nàng, "Làm sao vậy?"
"Người không cảm thấy vị gia này thay đổi rất nhiều sao?" Nàng ngược lại đều thấy ở trong mắt .
Lâm Lập Hạ ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, "Có sao."
Mạch Tuệ nghiêm túc gật đầu, "Nói ví dụ như, gia bắt đầu giúp người làm niềm vui rồi."
"Mạch Tuệ." Lâm Lập Hạ vô cùng bất đắc dĩxoa xoa chân mày, "Ngươi quá ngây thơ rồi."
Lý Dục Lý đại gia sẽ giúp người làm niềm vui? Hiểu lầm, cái này tuyệt đối là hiểu lầm.
Lý Dục Lý tiên sinh sẽ giúp đỡ người khkhông mục đích? Chuyện cười, đây tuyệt đối là chuyện cười nhạt nhẽo.
"Tiểu thư, người... ?" Mạch Tuệ kỳ quái nhìn khóe miệng co quắp của Lâm Lập Hạ.
Lâm Lập Hạ xua xua tay, "Không có việc gì."
Chẳng lẽ nàng đi nói với Mạch Tuệ, thật ra Lý Dục lại giúp chuyện này là bởi vì mình sẽ ở cùng hắn một ngày? Cái gì chứ, đầu óc đừng nghĩ sai lệch, nàng đồng ý một ngày này chỉ là đi vui chơi trên phố với hắn mà thôi, tuyệt đối không có màu sắc gì khác.
Bồ.Công.Anh.di..ễ.n.đ.à.nl..ê.q.úy.đô..n
Lúc này Lý Dục đứng lên đi về phía họ, giọng điệu trầm thấp nói, "Nói cho lão tiên sinh, ngàn vạn lần đừng để người khác tiếp xúc với bọn họ."
Lâm Lập Hạ nghe vậy cả kinh, nhìn những người uể oải không phấn chấn trong sân một chút, gian nan mở miệng nói, "Chẳng lẽ bọn họ cũng...?"
Lý Dục tiện tay cởi áo choàng ngắn trên người ném xuống mặt đất, "Ừ."
Lâm Lập Hạ đè xuống cảm giác vô lực trong lòng, đột nhiên nghĩ đến, nếu như nguy hiểm như thế, vậy thì hắn?
"Vậy còn ngươi, vừa rồi bắt mạch cho bọn họ?" Nàng khẩn trương hỏi.
Khóe môi Lý Dục hơi nhếch lên, ánh sáng trong mắt khác thường, "Ta tự nhiên biết tình trạng của mình, chỉ là nàng yên tâm, bệnh dịch nho nhỏ này ta không thèm để vào mắt, huống chi, không phải ta còn bộ quần áo phòng hộ nàng làm cho hay sao."
"Thật sự không có việc gì?" Lâm Lập Hạ không yên lòng hỏi lại lần nữa.
Mắt đào hoa của Lý Dục híp lại, giọng nói trầm thấp mang theo một tia dịu dàng, "Ừ."
Lúc này Lâm Lập Hạ mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức lại phân phó Mạch Tuệ, "Mạch Tuệ, ngươi nhanh đun chút nước nóng cho gia lau người."
Mạch Tuệ mập mờ nhìn nàng cười cười, "Dạ, tiểu thư."
Lâm Lập Hạ lại đón lấy ánh mắt u ám của Lý Dục, nghiêm túc nói, "Gia, người cũng nhanh chóng trở về phòng đi, chưa tăm rửa thì ngàn vạn đừng ra ngoài..."
Khóe mắt tà mị của Lý Dục hơi giật giật, cuối cùng ở trong ánh mắt cố ra vẻ nghiêm chỉnh của nàng quay người rời đi.
Phía sau Lâm Lập Hạ lập tức cười khẽ, nhìn biểu cảm ăn nghẹn của hắn thật đúng là... Quá con mẹ nó sảng khoái.
Mấy canh giờ sau, Lý Dục cầm đơn thuốc đưa cho lão giả, "Lão tiên sinh, ta còn thiếu một loại thuốc dẫn, đã cho người đi vào thành bốc thuốc rồi, chờ vị thuốc kia vừa đến thì mọi thứ đều dễ xử lý rồi. Ông cho người đi lấy thuốc theo phương thuốc này trước, mặc dù phương thuốc này không thể chữa trị cho bọn họ, nhưng có thể tạm thời ổn định bệnh tình của bọn họ."
Tay lão giả cầm phương thuốc hơi run rẩy, "Công tử, lão phu thật sự, thật sự vô cùng cảm kích! Ngươi là ân nhân cứu mạng chúng ta!" Nói xong hai chân khẽ cong muốn quỳ xuống.
Lâm Lập Hạ bên cạnh vội vàng ngăn cản động tác của ông, cười nhạt nói: "Lão tiên sinh ngàn vạn đừng như vậy, công tử nhà ta chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, cái quỳ này của ngài lại là đại lễ rồi."
Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Dục một chút, "Công tử, người nói có phải không?"
Lý Dục nhìn nàng đầy thâm ý, "Nói rất đúng, tiên sinh, ta chỉ kéo dài thời gian phát bệnh của bọn họ, nhưng chủ yếu nhất vẫn là phải dựa vào chính bản thân bọn hắn, nếu không kiên trì được đến khi thuốc tới thì cũng chỉ là công dã tràng mà thôi."
Lão giả lắc đầu thở dài, "Có hi vọng luôn tốt hơn việc không có hi vọng."
Lâm Lập Hạ hơi chán nản, so với những người bị người đốt, bọn họ đúng là tốt hơn nhiều.
Lão giả cầm đơn thuốc liền bước chân vội vã đi ra ngoài, trong phòng lập tức chỉ để lại hai người bọn họ.
Lý Dục nhếch nhếch môi mỏng, một tay ôm lấy nàng vào trong ngực, "Lời hay đều để cho nàng nói hết rồi."
Sắc mặt Lâm Lập Hạ dửng dưng đẩy hắn ra, "Ta đây là tự tích đức cho gia mà, đúng rồi, Liên Hà và Liên Hữu đâu?"
Lý Dục nhíu mày, "Bọn họ đi cùng với Ẩn Kỳ, sao vậy, không nói lời từ biệt với nàng à?"
Lâm Lập Hạ "Ah" một tiếng, tiếp đó suy đi nghĩ lại liền hoài nghi nhìn hắn, "Ngươi lại gây rối cái quỷ gì?"
Lý Dục cau mày, con ngươi đen không thấy đáy, "Nàng trái lại tiết kiệm sức, chuyện gì cũng hoài nghi ta."
"Chẳng lẽ không phải ngươi?" Lâm Lập Hạ hỏi ngược lại.
Lý Dục dán sát vào nàng chắc chắn trả lời, "Không phải ta."
Hắn không làm chuyện gì ghê gớm cả, chỉ là một phát đánh hắn hôn mê trực tiếp đưa lên xe ngựa mà thôi.
Lâm Lập Hạ thấy vẻ mặt của hắn mới buông xuống hoài nghi, "Vậy bọn họ đi đâu?"
Lý Dục nhẹ nhàng trả lời, "Ngày sau chính là ngày giỗ của mẫu thân bọn họ, cho nên nhất định phải trở về."
Câu này hoàn toàn là Lý Dục bịa đặt.
"Lập Hạ tỷ tỷ, Lập Hạ tỷ tỷ!" Lúc này nhóc con vừa lớn tiếng gọi vừa chạy vào.
Lâm Lập Hạ một phen ngăn cản thân thể chênh vênh của nàng, vươn tay lau đi mồ hôi trên trán nàng, "Nhóc con, muội làm sao vậy, đừng nóng vội từ từ nói."
Nhóc con thở gấp nói không ra lời, một hồi lâu mới mở miệng nói, "Lập Hạ tỷ tỷ, tỷ theo ta đi xem Tiểu Đinh Tử đi."
"Tiểu Đinh Tử? Đệ ấy làm sao vậy?" Lâm Lập Hạ vỗ nhẹ lưng của nàng hỏi.
Nhóc con dắt tay nàng liền kéo ra ngoài, "Muội khuyên thế nào Tiểu Đinh Tử hắn cũng không chịu xuống, tỷ tỷ, tỷ giúp ta khuyên nhủ đi." Lại ngẩng đầu nhìn về phía Lý Dục vẫn bị xem nhẹ, "Ca ca, ca cũng đi khuyên ngăn đi."
Bồ.Công.Anh.di..ễ.n.đ.à.nl..ê.q.úy.đô..n
Lý Dục bật cười, lúc nào thì hắn lại là người nhân tiện được nhắc đến rồi hả?
"Nhóc con, Tiểu Đinh Tử là ai ?" Lâm Lập Hạ mặc nàng lôi kéo mình, vừa đi vừa hỏi.
Giọng nói nhóc con đè thấp xuống, "Tiểu Đinh Tử là con trai của Đinh đại phu, nhưng Đinh đại phu đã..."
Lâm Lập Hạ lập tức ý thức được Đinh đại phu chính là đại phu cũng bị hỏa phần ngày hôm qua mà lão giả nói, lập tức trong lòng có chút không đúng tư vị.
Nhóc con rất nhanh dẫn bọn họ dừng lại trước một gốc cây mặc dù không cao lớn nhưng cành lá vẫn tươi tốt như cũ, nàng buông tay Lâm Lập Hạ ra ngửa đầu hô lớn, "Tiểu Đinh Tử, Tiểu Đinh Tử, ngươi mau xuống, không phải sợ, ta sẽ bảo tỷ tỷ tiếp được ngươi!"
Lâm Lập Hạ ngẩng đầu nhìn theo, thấp thoáng thấy một bóng người phía sau cành lá um tùm, vẻ mặt nàng căng thẳng mở miệng nói, "Tiểu Đinh Tử, phía trên kia quá nguy hiểm, đệ nhanh xuống đây đi."
Phía trên có âm thanh rất nhỏ vang lên, "Ta không xuống, các ngươi đừng động tới ta."
Lâm Lập Hạ thả mềm giọng nói, "Tiểu Đinh Tử, đệ xuống trước có được không, ta còn chưa từng thấy đệ, nghe nhóc con nói đệ chính là bạn tốt của nàng."
Tiểu Đinh Tử nghẹn ngào, "Ta không xuống, phụ thân không còn, nương cũng chạy, ta không muốn xuống."
"Tiểu Đinh Tử, " Lâm Lập Hạ tiếp tục nói, "Đệ còn có nhóc con mà, tỷ tỷ cũng sẽ yêu thương đệ, còn nữa, nơi này có một ca ca cũng sẽ yêu thương đệ."
Lý Dục bên cạnh nghĩ người này quả nhiên càng ngày càng không sợ hắn.
Tiểu Đinh Tử im lặng không nói lời nào.
Lâm Lập Hạ biết hắn đã có chút dao động, nói tiếp, "Đúng rồi, có phải đệ còn chưa ăn cơm đúng không? Trên đó cũng rất lạnh nữa, đệ xuống, tỷ tỷ nấu thứ tốt hơn cho đệ ăn."
Nói xong nàng liền chú ý lá cây phía trên giật giật, có một bé trai thò đầu ra ngoài thăm dò, hắn sợ hãi hỏi, "Tỷ tỷ, tỷ có thể tiếp được ta à?"
Lúc này Lâm Lập Hạ mới nhớ tới câu nói của nhóc con, thì ra đứa nhỏ này trèo lên cây xong không xuống được, nàng quay đầu nhìn về phía Lý Dục hỏi, "Ngươi có thể đi lên dẫn hắn xuống được không?"
Lý Dục nâng môi mỏng, con mắt dài lóe lên, "Bây giờ nàng sai sử ta đến nghiện rồi hả?"
Lâm Lập Hạ cười nhạt, trong con ngươi phát sáng, "Ta là đang giúp gia tích đức."
Lý Dục giơ tay lên che giấu khóe môi vui vẻ mà cong lên, ý cười trong con ngươi đenlại thế nào cũng không che giấu được.
Nàng khen ngược, làm chuyện gì cũng đúng lý hợp tình nói là tích đức cho hắn. Chỉ là hai chữ "Cho hắn" này nghe cũng rất lọt tai.
Hắn cất bước tiến lên, vừa định vận khí lên đan điền thì lỗ tai liền nhạy bén nghe được một tiếng "Rắc rắc" rất nhỏ, con mắt dài lập tức căng thẳng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm phía trên. Thì ra nhánh cây kia không chịu nổi sức nặng của Tiểu Đinh Tử nữa, giòn giã bẻ gảy.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt, Tiểu Đinh Tử thét chói tai rơi xuống, Lý Dục động tác phóng khoáng tiếp được, vẻ mặt nhanh chóng từ lười biếng trở nên nặng nề.
Lâm Lập Hạ và nhóc con đứng ngơ ngác, còn chưa lấy lại tinh thần từ một màn nguy hiểm vừa rồi, đợi sau khi lấy lại tinh thần liền vội vàng đi về phía hai người phía trước. Không ngờ Lý Dục lại lùi về phía sau vài bước, sắc mặt có chút âm u lạnh lẽo nói, "Đừng lại gần chúng ta."
Bồ.Công.Anh.di..ễ.n.đ.à.nl..ê.q.úy.đô..n
Lâm Lập Hạ nghe vậy dừng động tác, hơi mê muội qua đi liền trợn to hai mắt, nàng nhìn Tiểu Đinh Tử sắc mặt tái nhợt trong ngực hắn lại ngẩng đầu nhìn hắn, mở miệng nói, "Chẳng lẽ..."
Lý Dục vừa lùi vài bước, cách xa các nàng, "Trên người hắn nhiễm bệnh."
"Làm sao có thể." Nàng nắm chặt hai tay, trong mắt hạnh ngập tràn vẻ khó có thể tin, "Ngươi thả đệ ấy xuống trước!" Trên người hắn không mặc áo khoác trắng vừa rồi, da thịt Tiểu Đinh tiếp xúc nhiều với hắn, như vậy cơ hội lây bệnh quá lớn!
Lý Dục nửa híp mí mắt, "Hắn ngã bất tỉnh, ta mang hắn về trước." Dứt lời liền thi triển khinh công phi thân đi, chỉ lưu lại Lâm Lập Hạ phía sau một lòng sợ hãi.
Sau khi Lý Dục trở về không để cho bất luận kẻ nào đến gần gian phòng, ngay cả nước nóng cũng đặt ở cửa do chính hắn cầm vào. Lâm Lập Hạ khẽ cắn cánh môi, cách cửa phòng hỏi, "Đệ ấy như thế nào? Nghiêm trọng không?"
Lý Dục trong phòng khẽ cười một tiếng, "Đại phu này cuối cùng không bỏ được con trai của mình, cho dù trên người thối rữa thành ra như vậy cũng không muốn người khác đốt."
Lâm Lập Hạ lòng cả kinh, bật thốt lên, "Vậy còn ngươi, có sao không?"
Lý Dục nghe vậy sững sờ, trong tròng mắt dài vốn âm u lạnh lẽo lộ ra một tia ấm áp, "Bây giờ còn chưa biết, mấy ngày gần đây tốt nhất là các nàng đừng tiếp xúc với ta, ba ngày sau đó tự có kết quả."
Lâm Lập Hạ không ngừng đè ép lòng bàn tay, khó được một lần hoảng loạn, "Ẩn Kỳ khi nào trở về, còn đuổi kịp hay không?"
Lý Dục nhìn bóng dáng nôn nóng không rõ ngoài cửa, trong lòng dâng lên một mùi vị không biết tên, "Nàng trước đừng hoảng hốt, đi giúp ta bưng thuốc đến đây."
Lâm Lập Hạ nhỏ giọng đáp một tiếng "Được" liền xoay người rời đi, nhưng mà trong lòng lại vô cùng lo lắng không dứt. Hắn vừa nói trên người Tiểu Đinh Tử đã thối rữa, vậy nói cách khác chính là vô cùng nghiêm trọng, dưới tình huống như vậy hai người còn tiếp xúc như thế, tỷ lệ hắn bị lây bệnh thật sự quá lớn.
Nàng cố gắng muốn cho bản thân trấn định lại, nhưng trong đầu hiện lên vẻ mặt khổ sở của những người bị người đốt kia. Nàng vỗ vỗ mặt của mình, sẽ không, hắn nói Ẩn Kỳ trở lại là tốt rồi, nhưng Ẩn Kỳ, Ẩn Kỳ ngươi rốt cuộc lúc nào thì mới có thể trở lại!
Ngày đầu tiên, Lý Dục khóa mình trong phòng, thức ăn đều do Lâm Lập Hạ đưa tới, cũng không bất kỳ dị trạng gì. Trong lòng Lâm Lập Hạ thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Ngày thứ hai, Lý Dục vẫn đóng cửa không ra như cũ, thân thể cũng không thấy khó chịu, nhưng đầu kia Tiểu Đinh lại phát bệnh, trên mặt cũng bắt đầu thối rữa, chén thuốc kia không có tác dụng với hắn. Lâm Lập Hạ níu chặt trái tim, trong lòng lo lắng trước nay chưa từng có.
Ngày thứ ba, trên người Lý Dục nổi chi chít mẩn đỏ, Lâm Lập Hạ ngoài cửa cắn chặt cánh môi, ánh mắt lạnh lẽo.
"Thế nào, vào lúc này cũng biết lo lắng ta?" Lý Dục cách cửa sổ nói với Lâm Lập Hạ, trong con ngươi nhỏ dài sóng nước chẳng xao.
"Không phải ngươi đã nói ngươi không sợ bệnh dịch nho nhỏ này sao? Thùng rỗng kêu to." Lâm Lập Hạ đè xuống lo âu trong lòng châm chọc nói.
Lý Dục đưa tay tỉ mỉ miêu tả bệ cửa sổ, "Bệnh trên người Tiểu Đinh Tử có chút không giống với những người khác."
Lâm Lập Hạ níu chặt tay áo, "Có ý gì?"
Lý Dục cười khe khẽ một tiếng, nhẹ nhàng nói, "Trên người hắn có thể còn nặng hơn những người kia rất nhiều."
Lâm Lập Hạ dựa cả người lên vách tường, lại nghe được nhóc con vừa khóc vừa chạy tới nói: "Lập Hạ tỷ tỷ, Lập Hạ tỷ tỷ, Tiểu Đinh Tử không được, tỷ mau đi xem một chút đi!"
Lâm Lập Hạ cảm thấy tất cả máu trên người mình đều trở nên lạnh lẽo vào lúc nghe được câu này.
Xử lý xong chuyện của Tiểu Đinh thì đã là nửa đêm, nàng cuối cùng ngủ không yên, đi tới phía trước cửa sổ phòng Lý Dục.
Bên trong phòng có người nhỏ giọng hỏi, "Sao vậy, nửa đêm nhớ ta à?"
Nàng không cãi lại, chỉ ngồi xổm xuống không nói một câu.
Tận mắt chứng kiến cái chết mới phát hiện cái chết cách bọn họ gần như vậy, mà hắn lúc này lại như bị Tử Thần điểm danh.
Bên trong phòng Lý Dục khoác áo khoác mỏng màu xanh thẫm, sợi tóc đen rũ xuống trước ngực, trên gương mặt tuyệt mỹ tà mị kia ngập tràn ý cười.
Hắn chợt nổi lên hào hứng, trầm thấp nói với nàng, "Lập Hạ, ta nói với nàng chuyện của ta khi còn bé."