Chương 617
Cả con đường rất dài, mà không có xe, chỉ có thể đi bộ lên.
Vì để thể hiện sự kính nể với tổ tiên, bất kể ai đi đến mộ tổ, cũng chỉ có thể đi bộ.
Nghĩa trang được xây dựng trên đỉnh núi, Chử Gia Mỹ lại không tính lên núi, mà ở một vị trí chỗ sườn núi, tìm một cái lỗi rẽ, chui vào trong rừng.
Cô ta dựa theo ký ức, cúi đầu tìm kiếm.
thắp hương cho ông nội, nên thuận tiện đi dạo xung quanh, không ngờ là ở trên núi nhà mình cũng bị lạc đường, đều tại trong cái rừng ngoài cây tùng ra thì chính là cây bạch quả, lớn lên cũng khá giống nhau” Chú Minh hiểu rõ nhìn cô ta, hơi lắc đầu nhưng không có vạch trần.
Ông thở nhẹ ra một hơi, nói: “Đi thôi, tôi đưa cô đi” Nói xong, một tay chống ở sau lưng, dẫn đầu đi ra bên ngoài.
Chử Gia Mỹ cắn chặt môi, lại cũng chỉ có thể đi theo, hỏi: “Chú Minh, không phải chú ở chỗ anh trai tôi sao? Sao lại trở về rồi?”
“Bên bệnh viện có cô Tân trông nom rồi, cậu Chấn Phong bảo tôi trở về.” Chú Minh đầu cũng không quay lại nói, dường như muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Chử Gia Mỹ đi theo bên cạnh ông, sau khi đi được một đoạn, cô ta cuối cùng cũng không nhịn được hỏi thăm dò: “Chú Minh, tôi nghe thấy trong lúc vô ý bà nội có nhắc đến, nói dưới mộ tổ của nhà họ Chử chúng ta có giấu báu vật, chú có biết là báu vật gì không?”
Sớm muộn sẽ có một ngày, cô ta sẽ mở cánh cửa lớn của chỗ cất giấu báu vật.
Chú Minh đưa Chử Gia Mỹ từ trong mộ tổ ra, lại vẫn tự mình đưa cô ta trở về đến sảnh lớn.
“Chú Minh, cảm ơn chú, chú đi làm việc của chú đi” Chử Gia Mỹ thuận miệng nói.
Chú Minh gật gật đầu, đi ra ngoài.
Vừa vặn lúc này Vệ Nam cũng đến.
Nhìn thấy Chử Gia Mỹ thì cao giọng gọi: “Cô Gia Mỹ” Cậu ta bước nhanh lên phía trước, nói: “Xin cô Gia Mỹ đưa cái vòng cổ giao cho tôi, tôi cũng trở về dễ dàng ăn nói với cậu Chử” Chử Gia Mỹ nhíu mày nhìn cậu ta, trong lòng rất buồn bực.
Nhưng dưới ánh mắt cô chấp của Vệ Nam, cô ta cũng không có cách nào giấu đi.
Chỉ đành lấy vòng cổ ra: “Này, lấy đi, tín vật nhà họ Chử truyền nam không truyền nữ, tôi lại sẽ không tranh giành đồ vật với anh trai”
Chương 618
“Cô Gia Mỹ nói đùa” Vệ Nam cầm lấy vòng cổ, trong lòng cuối cùng cũng kiên định, trên mặt lộ ra nụ cười ngượng.
Mà ngoài sảnh lớn, chú Minh còn chưa đi xa nhìn thấy Chử Gia Mỹ vậy mà lấy cái vòng cổ kia ra, vẻ mặt kinh ngạc, ngay lập tức bước chân bước nhanh rời đi.
Vệ Nam lấy được vòng cổ, không có ý muốn ở lại dư thừa, sau khi tạm biệt với Chử Gia Mỹ, quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của cậu ta, Chử Gia Mỹ tiếc nuối nhíu mày.
Chỉ suýt chút nữa.
Thật là đáng tiếc.
Nhưng, chỉ cần vòng cổ còn ở nhà họ Chử, cô ta sẽ có cơ hội.
Chử Gia Mỹ trở về gian phòng của mình.
Chuông điện thoại vang lên.
Nhìn thấy số điện thoại hiện lên trên màn hình, vẻ mặt cô †a vô thức trở nên cách giác, đóng cửa lại trước, rồi mới nhận điện thoại.
“Sao rồi, dựa theo cách của tôi dạy cô thử qua chưa?” Tiếng cười đùa của Hàn Lệ Thu truyền từ trong điện thoại ra.
Chử Gia Mỹ nhẹ giọng nói: “Không kịp rồi, bị quản gia nhìn thấy tôi chỉ có thể đi trước” Cô ta dừng lại nói: “Bây giờ vòng cổ đã bị Vệ Nam lấy đưa cho anh trai tôi rồi”
“Vậy thì thật đáng tiếc” Hàn Lệ Thu thất vọng nói.
“Cô nói với tôi những điều này, rốt cuộc có phải thật không? Thật sự bên dưới phần mộ còn có thứ giá trị hơn cả tài sản của nhà họ Chử sao?”
“Cái này… cô phải tự mình đi xác minh rồi” Lời này của Hàn Lệ Thu khiến Chử Gia Mỹ lập tức không vừa lòng.
Hàn Lệ Thu cũng đoán được tâm trạng của cô ta, nhẹ nhàng nói thêm: “Dù sao tôi là người nhà họ Hàn, không có tư cách bước vào những nơi như thế”
“Nói vậy cũng đúng.” Chử Gia Mỹ hứ nhẹ, không bàn luận về chủ đề này.
Cô ta quay sang nói: “Vệ Nam đưa vòng cổ đó cho anh tôi, nếu như để Tân Hoài An nhìn thấy, thì thân phận giả của Vương Thanh Hà cũng không giấu nổi rồi”
“Cho nên?” Hàn Lệ Thu không đồng ý Chử Gia Mỹ nắm chặt lấy điện thoại, gượng cười: “Cô không thể cứ ngồi xem không lo đúng không?”
“Haha” Hàn Lệ Thu mỉm cười nhưng giọng nói lại thờ ơ vô cùng: “Tại sao tôi lại phải lãng phí sức lực của mình cho những người vô dụng với tôi?”
Chử Gia Mỹ nghiến răng nghiến lợi nặng nề nói: “Cô ta có ích với tôi!” Đầu dây bên kia đột ngột im lặng một lúc.
Chử Gia Mỹ cũng không lên tiếng, chờ phản ứng của đối phương.
Lúc cô ta không thể đợi được nữa, mới nghe giọng cười nhạt của Hàn Lệ Thu: “Cô hai nhà họ Chử hợp tác với tôi nhiều năm như vậy, đương nhiên tôi cũng không thể dễ dàng có lỗi với tình bạn này được.”
“Anh Chử, đã sắp xếp ổn thỏa theo dặn dò của anh rồi” Ở trong phòng bệnh, Vệ Nam đưa tài liệu và vòng cổ cho Chử Chấn Phong.
Chử Chấn Phong không để ý đến tài liệu mà chỉ cầm lấy vòng cổ.
“Cậu đem tập văn kiện này về đi” Anh nói rồi nhìn xuống vòng cổ nằm trong lòng bàn tay.
Vệ Nam trả lời lại, đem tài liệu bỏ vào trong cặp chứa công văn.
Nhìn thấy cậu chủ nhìn chằm chằm vào vòng cổ trong tay, không biết đang nghĩ cái gì.
Vệ Nam mạnh dạn suy đoán nói: “Anh Chử, vòng cổ này…anh định tặng cho cô Tân sao?” Mấy ngày nay, cậu ta đã nhìn rõ tâm tư của Chử Chấn Phong rồi.
Chử Chấn Phong nghe xong lời của cậu ta, lông mày nhăn lại, mím chặt môi, đem vòng cổ cất đi.
Anh đánh lảng hỏi: “Bây giờ là mấy giờ?” Vệ Nam giật mình, theo bản năng đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Ba giờ mười hai phút” Nói xong ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt Chử Chấn Phong đột nhiên không vui.
Trong giây lát, cậu ta có chút bối rối.