Chương 701
“Anh Dương, chúng ta không thể thoát ra được đâu …” Tang Đường ôm lấy con trai mình, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Ngọn lửa lan rộng và nhanh chóng lan qua, không khí càng lúc càng loãng.
Phía trên câu lạc bộ, khói dày cuồn cuộn.
“Chú hai hình như đã xảy ra chuyện rồi!”
Nhóm người vừa xuống xe thấy vậy liền xông vào.
Người đứng đầu là người đã lâu không lộ hành tung gì, Chử Châu!
Họ nhanh chóng tìm ra nguồn gốc của đám cháy.
Nhìn tắm cửa bị chặn, Chử Châu lập tức cho người đập cửa ra.
Nhưng đập một hồi lâu cũng chỉ bị thủng một lỗ nhỏ.
Lửa ngùn ngụt ở bên trong, lưỡi lửa lan ra từ cánh cửa khiến người ta sợ hãi không dám tiếp cận.
Tuy nhiên, cũng đủ để mọi người có thể nhìn rõ những người bị mắc kẹt bên trong phòng.
“Chú hai, chính là Hàn Âu Dương và mẹ con Tang Đường!”
Trợ lý ở bên cạnh nói với Chử Châu.
“Tần Hoài An bọn họ đâu?” Chử Châu vội vàng hỏi.
“Có vẻ như, tôi không nhìn thấy ai…”
Ý nghĩ lóe lên trong mắt Chử Châu, ông ta dứt khoát nói: “Đi tìm người ngay!”
Nói xong đưa người chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
Dù sao ở đây khói dày đặc, không thích hợp ở lâu.
Về phần Hàn Âu Dương và những người khác … ông ta không có ý định giải cứu họ.
Trong phòng, ba người bị khói lửa thiêu đốt ôm chặt lấy nhau.
Hàn Âu Dương ôm mẹ con Tang Đường trên tay, đôi đồng tử phản chiều màu máu của ánh lửa, lúc này nỗi hận của anh ta đã tràn ngập ngút trời nhưng anh ta không còn nơi nào để trút bỏ.
Anh ta có thể cảm thầy hô hấp ngày càng khó khăn hơn, và ý thức của anh ta dần dần mờ hồ đi.
Trong lòng không kìm được mà có một chút bi thương cùng sự mỉa mai.
Anh ta vốn tưởng mình thông minh, giả vờ luồn cúi trước Hàn Lệ Thu, nghĩ đến việc bổ sung khí lực, chờ cô ta lấy được nhà họ Chử, anh ta sẽ làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng không ngờ anh ta đã đánh giá thấp người phụ nữa này.
Cô ta không chỉ nắm lòng mọi chuyện về anh ta, cô ta còn có ý muốn giết anh ta từ lâu. Lúc Hàn Lệ Hoan chết, anh ta nghĩ mình đã làm rất hoàn hảo, nhưng anh ta vẫn tính toán sai…
Giờ phút này trong hoàn cảnh tuyệt vọng, anh ta biết rằng cái chết có lẽ là không thể tránh khỏi. Chỉ là…
mẹ con Tang Đường cùng bị thiêu sống cùng với anh ta.
Còn chưa kịp để cho mẹ con bọn họ hưởng vinh hoa phú quý, đã phải cùng anh ta đi xuống Hoàng Tuyền rồi, trong lòng anh ta thật sự cảm thấy có lỗi…
Khi Hàn Âu Dương đang bối rồi, anh ta nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên ngoài và tiếng đập cửa.
Đầu óc nhất thời tỉnh táo lại, lập tức nín hơi thở cuối cùng, hét lớn: “Cứu mạng, giúp chúng tôi khụ khụ, giúp chúng tôi”
Sau đó, anh kéo Tang Đường vào trong vòng tay của mình.
Thấy người phụ nữ lúc này đã không còn ý thức, cô ta lập tức ngã ngửa ra đất sau khi bị kéo lên.
“Tang Đường!”
Hai mắt Hàn Âu Dương lập tức đỏ lên, trong lúc tuyệt vọng, chỉ có thể bế con trai lên trước tiên, tránh ngọn lửa đang hừng hực, lao ra cửa.