Trước giờ xe lửa khởi hành mười mấy phút đồng hồ, hành khách lên xe càng ngày càng nhiều, trong xe đã buồn chán lại càng nóng làm cho người ta sắp thở không được. Quạt điện phía trên thùng xe ô ô dùng sức thổi, mang đến gió nhè nhẹ kèm theo khí nóng chẳng những không thể làm cho người cảm thấy mát mẻ, ngược lại gia tăng không gian oi bức chật chội.
“Thật nhiều người, thật chật chội.” Giang Thành ôm cánh tay Liễu Chân Nhã cảm thán, ngay cả lối đi nhỏ đều bị chen chúc không một chỗ thông khí, người Trung Quốc thật sự là nhiều.
“Noãn Noãn, Giang Thành, hai đứa có khỏe không?” Liễu Chân Nhã yêu thương dùng khăn tay chà lau cái trán đầy mồ hôi của hai đứa con, “Nhịn chốc lát, chờ xe lửa chạy thì tốt rồi, xe lửa chạy sẽ có gió lạnh thổi vào sẽ không nóng nữa.”
“Mẹ, chúng con khỏe, còn có thể chịu được.” Noãn Noãn vô tình lau mặt, so với người trên lối đi hẹp này quần áo đều bị ướt nhẹp, bọn họ chỉ cảm thấy có chút nóng.
“Nóng quá, thiệt nhiều mồ hôi.” Thấy Liễu Chân Nhã chỉ lo cho hai đứa con, Trang Nhĩ Ngôn giận cầm khăn tay ở trước mặt quẹt không ngừng, miệng không ngừng hô nóng.
Nhìn Trang Nhĩ Ngôn một thân nhẹ nhàng khoan khoái, trên mặt một chút mồ hôi cũng không có, khóe miệng Liễu Chân Nhã hung hăng kéo, nhãn châu xoay động từ theo trong túi lấy ra một cái khăn lớn ném cho hắn, “Cho dù là mồ hôi như mưa, một cái khăn này cũng đủ để cho anh lau.”
Trang Nhĩ Ngôn cầm khăn, ánh mắt ai oán không ngừng bắn về phía Liễu Chân Nhã, “Liễu Liễu một chút cũng không quan tâm anh…”
“Anh muốn em quan tâm anh như thế nào?”
Trang Nhĩ Ngôn vội vàng đem mặt tiến đến trước mặt Liễu Chân Nhã, “Giúp anh lau mồ hôi.”
Liễu Chân Nhã thật muốn vung một cái tát lên khuôn mặt đáng đánh đòn kia, một giọt mồ hôi đều không có, lau cái lông!
Một tiếng con nít thanh thúy đánh gãy hai người đang dùng ánh mắt trao đổi, “Mẹ, mẹ, mẹ xem là mấy anh chị kìa.”
Một hương vị nói không nên lời đình trệ ở bên cạnh Liễu Chân Nhã.
Liễu Chân Nhã quay đầu nhìn lại, Thạch Lâm, Diêu Lệ cùng con gái bọn họ đang đứng ở bên cạnh cô, trên tay Thạch Lâm còn mang theo một cái túi dệt cực lớn, Diêu Lệ một tay ôm một cái thùng màu xanh biếc, một tay kéo con gái, bé gái cầm một cái túi nhựa, trong túi trang bị đầy đủ nước khoáng, mì ăn liền linh tinh.
“Thạch Lâm, không đi nữa, đứng chỗ này đi.” Diêu Lệ đẩy con gái về hướng Noãn Noãn, đem thùng trên tay đặt ở trên đường đi, cũng không khách khí chút nào ngồi xuống bên cạnh Liễu Chân Nhã, “Em gái, phải ngồi xe lửa mười mấy tiếng lận, thông cảm ha, chen chúc chút nha.” Nói xong còn dùng mông to đẩy đẩy Liễu Chân Nhã hướng vào bên trong.
Một cơn hờn dỗi dồn lên ngực Liễu Chân Nhã, cô có thể đem thứ đàn bà không biết xấu hổ này ném ra ngoài cửa sổ hay không? “Bác gái, phía trước còn có rất nhiều chỗ trống, các người lên phía trước tìm vị trí ngồi đi.”
Nhưng Diêu Lệ căn bản không quan tâm Liễu Chân Nhã xưng hô châm chọc, mông được một tấc lại muốn tiến một thước xê dịch vào bên trong, “Phía trước chen chúc ngay cả người còn không qua được làm sao còn chỗ cho chúng tôi ngồi, nơi này tốt rồi, mấy người chỉ có hai đứa bé, chen chúc thêm chúng tôi cũng được mà.”
Đôi mắt Liễu Chân Nhã muốn phun hỏa, lý trí tự nói với mình không cần cùng bà này so đo, nhưng tình cảm… Cô cảm thấy cùng người đàn bà tên Diêu Lệ này nói nhiều một câu chính là giẫm lên chính mình. “Ngại quá, đêm qua bởi vì quá ồn, người một nhà chúng tôi cũng chưa ngủ ngon, lát nữa hai đứa bé phải ngủ bù, không có cách nào dời ra vị trí cho các người chen.”
Chính là cho dù trì độn cũng nên nghe ra lời nói của Liễu Chân Nhã có ý không muốn cùng cự tuyệt, nhưng Diêu Lệ vì có thể ở trên xe lửa mười mấy tiếng có chỗ nghỉ ngơi một chút mà mắt điếc tai ngơ sự cự tuyệt của Liễu Chân Nhã, “Em gái, không cần nhỏ mọn như vậy, gặp lại tức là có duyên, phải ngồi mười mấy giờ xe, mọi người ngồi cùng nơi trò chuyện cũng tốt mà. Chúng tôi muốn đi Thành Đô, mấy người các em đi chỗ nào? Mọi người là đi thăm người thân hay là đi du lịch? Thấy cách ăn mặc của mọi người, tại sao lại không thuê xe ô tô mà chạy tối đây chen chúc trên xe lửa?”
Liễu Chân Nhã không nói gì nhìn trời, bà này, thật đúng là muốn cùng cô nói chuyện phiếm.
“Dì, trong túi của mọi người chứa cái gì? Thật thúi.” Noãn Noãn ghét bỏ nhìn cái túi trong tay bé gái, “Mùi trứng thúi.”
“Cái gì thúi, tôi không ngửi được.” Diêu Lệ lấy gói to trong tay bé gái, cúi đầu tìm kiếm bên trong, cuối cùng lấy ra một bao gì đó làm người ta nhịn không được bịt mũi, “Đây là trứng tôi luộc chín ở nhà, này, tôi mời mọi người ăn sáng. Đừng mua đồ ăn trên xe lửa, quá mắc, không có lời.”
Vị tanh tưởi không ngừng đánh úp lại, Liễu Chân Nhã ngửi nhịn không được một trận nôn khan.
Trang Nhĩ Ngôn nhẹ nhàng vỗ lưng Liễu Chân Nhã, thuận tay lấy trái trứng thúi trong tay Diêu Lệ ném ra ngoài của sổ, “Bà chị, trứng của chị đã hỏng rồi, quá thúi, không thể ăn.”
Trang Nhĩ Ngôn ném quá mức đúng lý hợp tình, Diêu Lệ nhất thời không tìm nên lời chỉ trích, cuối cùng chỉ phải ấp úng nói: “Nhóc con, cậu quá lãng phí.”
“Bà chị, trứng đó thật sự đã hỏng, chị ăn vào không chừng sinh bệnh. Đây, chúng tôi mua rất nhiều hoa quả, bánh bích quy, bánh mì linh tinh, ăn cũng ăn không hết, nếu không chê, mọi người dùng làm bữa sáng đi.” Trang Nhĩ Ngôn đem túi đồ ăn trên bàn bỏ vào trong lòng Diêu Lệ cùng bé gái.
Liễu Chân Nhã bất mãn nhéo thắt lưng Trang Nhĩ Ngôn, đồ ăn của bọn họ tại sao phải đưa cho người đàn bà kia ăn?
“Liễu Liễu, ra đường hết thảy cần dĩ hòa vi quý. Anh cũng không thích bả, chính là bà này nhìn qua là quyết tâm phải chiếm chỗ ngồi của chúng ta, nếu một chút vẻ mặt ôn hoà, một chút đồ ăn có thể đổi vài giờ im lặng, chúng ta cũng không chịu thiệt có phải hay không?” Trang Nhĩ Ngôn ôm thắt lưng Liễu Chân Nhã ở bên tai cô nhẹ giọng nói.
Liễu Chân Nhã lấy cùi chỏ chọc chọc thắt lưng Trang Nhĩ Ngôn, “Buông ra, lúc này sao anh không chê nóng đi?”
“Ôm em sẽ không nóng.” Trang Nhĩ Ngôn càng thêm da mặt dày ôm chặt Liễu Chân Nhã.
Đồ ăn Trang Nhĩ Ngôn đưa cho Diêu Lệ đều là bọn họ giả vờ mua, mấy người bọn họ đối với bánh mì khô khốc, bánh bích quy cùng một ít hoa quả đừng nói ăn, căn bản là ngay cả mắt cũng thấy chướng, cho nên Trang Nhĩ Ngôn mới hào phóng bỏ đi như vậy.
Đồ ăn ngon của một nhà bọn họ đều bỏ trong hành lý trên kệ mà.
Tuy rằng một nhà Liễu Chân Nhã chướng mắt đồ ăn, Diêu Lệ tiếp nhận lại chấn động, táo đỏ phú sĩ, tuyết lê, bánh bích quy vị chocolate, còn có bánh mì bơ… “Này… Này… Nhóc con, cậu thật sự đem mấy cái này đều cho chúng tôi ăn?” Mấy thứ này tùy tiện một thứ cũng đáng giá hơn so với quả trứng bị ném của cô.
“Bà chị, đã nói cho chị ăn, chị cứ ăn, đừng khách khí.” Trang Nhĩ Ngôn mỉm cười gật đầu.
“Nhưng… Nhưng là, nhiều như vậy, chúng tôi ăn thì mấy người ăn cái gì?” Diêu Lệ cuối cùng còn không có bị bánh từ trên trời rơi xuống làm mê hoặc, hoài nghi nhìn Trang Nhĩ Ngôn, đối với cô tốt như vậy là có cái ý đồ gì?
“Nhóc con, chúng tôi cũng không có tiền cho ngươi.” Thạch Lâm chẳng hề để ý nhìn Trang Nhĩ Ngôn một cái, cầm lấy bánh mì trong lòng bé gái ăn.
“Bà chị, ông anh, mấy người cứ yên tâm ăn đi, trong hành lý trên kệ của chúng tôi còn đồ ăn, cũng không thiếu.” Trang Nhĩ Ngôn mỉm cười chống đỡ.
Xe lửa chạy, ngồi đối diện mấy người Liễu Chân Nhã là bốn thanh niên nam nữ đi Thành Đô chơi, Thạch Lâm không để ý bốn người trẻ tuổi sắc mặt khó coi mà cố ngồi chèn bên cạnh bọn họ.
Bởi vì Trang Nhĩ Ngôn chuyện trò vui vẻ, Noãn Noãn cùng Giang Thành ngọc tuyết đáng yêu, bốn người trẻ tuổi cùng đoàn người Liễu Chân Nhã hàn huyên khí thế ngất trời, ngay cả Diêu Lệ cùng Thạch Lâm cũng nhịn không được trên đường chen nói vào.
Liễu Chân Nhã cùng mấy người trẻ tuổi đang nói chuyện sung sướng cùng thống khổ ở trung học, đại học, thình lình Diêu Lệ ở một bên đột nhiên mở miệng nói: “Hiện tại học nhiều như vậy có ích lợi gì, trên đường tùy tiện gặp đám người, hơn phân nửa đều là sinh viên, tôi không tính cho con gái của tôi học nhiều như vậy, biết vài chữ viết được tên mình là được.”
Liễu Chân Nhã, Trang Nhĩ Ngôn và mấy người trẻ tuổi nháy mắt tựa như nuốt phải ruồi bọ, sắc mặt thật khó coi.
Sau đó, Diêu Lệ không nhìn sắc mặt mà nói về công tích vĩ đại năm đó của cô: một người tốt nghiệp tiểu học bằng năng lực của mình mở cửa hiệu cắt tóc nhỏ, buôn bán lời có thể mua căn nhà lớn ở thành phố sau đó cùng người chồng tốt nghiệp trung học kết hôn. Sau khi kết hôn, chồng lái xe vận chuyển tìm không được việc, cô phải dựa vào cửa hiệu cắt tóc kia nuôi chồng, đứa con nhỏ cùng mẹ chồng, cho đến khi chính quyền thành phố tiến hành cải tạo ngã tư đường phá bỏ cửa hiệu cắt tóc của cô, bây giờ bọn họ mới không thể không đến Thành Đô tìm việc làm lại từ đầu.
Liễu Chân Nhã cùng mấy người nghe được hai mặt nhìn nhau, nhìn qua nhìn lại lại không nói được lời nào, giống như Thạch Lâm đang ngủ, cô gái tóc ngắn đối diện rốt cục nhịn không được hỏi: “Cải tạo ngã tư đường à, chính phủ phá bỏ cửa hiệu cắt tóc của chị chắc cũng bồi thường chị một số tiền rất lớn đi? Cầm số tiền đó đến Thành Đô làm buôn bán vẫn là có chút lợi nhuận.”
“Nào có bồi thường tiền,” Diêu Lệ một bộ dáng tiếc nuối không đáng, “Mảnh đất kia vốn là thuộc chính phủ, năm đó tôi mua lại mảnh đất kia, nhưng là không có vấn đề gì…”
Liễu Chân Nhã nghe không nổi nữa, cái gì mở cửa hiệu cắt tóc, tiền buôn bán lời mua căn nhà lớn, rõ ràng tiền trang hoàng cửa hiệu cắt tóc đều là do Thạch Lâm cướp tiền Cốc Tuyết cùng mẹ Thạch bán lương thực bán trâu. Kẻ lừa đảo, nói dối!
Quá tức giận, Liễu Chân Nhã vuốt vòng cổ trước ngực chỉ có mình có thể thấy, miệng niệm một trận, một viên thuốc trong suốt như đậu xanh lặng lẽ xuất hiện ở trong lòng bàn tay. Khóe miệng gợi lên nụ cười ác ý, Liễu Chân Nhã mở chai nước, bỏ viên thuốc vào trong, sau vẻ mặt tươi cười đưa chai nước cho Diêu Lệ, “Bà chị, khát nước rồi, uống nước rồi nói tiếp.” Đây là thuốc nói thực Tiểu Mật đặc biệt làm, Diêu Lệ ngươi hưởng thụ thật tốt đi.
Diêu Lệ nhận cái chai không khách khí uống một ngụm, nói tiếp: “Lại nói tiếp, tôi còn rất hối hận, năm đó tiền buôn bán lời một mình mình có thể sống tốt, vì sao cố tình lại muốn buộc Thạch Lâm cùng vợ hắn ly hôn? Thạch Lâm hắn chính là người thối nát không dám đảm đương, chính hắn chán ngấy bà vợ nông thôn vừa đen vừa xấu của hắn, đến cuối cùng ngược lại mọi người khắp nơi lại nói năm đó là tôi chủ động câu dẫn hắn. Tôi khinh, nếu không phải hắn có chút tiền, dầu gì bà đây năm đó cũng là một cành hoa, có thể xem trọng hắn? Còn có bà già thối kia, một ngày chỉ biết ăn rồi đánh rắm, thừa dịp bả chưa chết đuổi bà về nhà quê mà bả nhớ mãi không quên, vừa lúc giảm chuyện cho bà.”
Diêu Lệ nói xong lại uống một hớp lớn, “Nhưng là không nghĩ tới cái bà già thối kia có vận khí tốt như vậy, không biết kẻ nào có tiền cúng một số tiền lớn làm cái viện dưỡng lão ở đó, bà già thối kia vừa trở về vào ở luôn trong viện dưỡng lão, ở nhà lầu, xem TV, ngủ giường đệm, bữa bữa có thịt ăn… Bà già thối kia so với một nhà chúng tôi lại sống quá tốt, ông trời thật là rất không công bằng.”
“Các người nói, các người nói ông trời vì sao lại không công bằng như vậy?” Diêu Lệ căm giận nhìn mọi người nghe mà trợn mắt há hốc mồm, “Đúng, năm đó là tôi đoạt chồng Cốc Tuyết, nhưng chính là cô ta không có bản lĩnh giữ chồng, dựa vào cái gì báo ứng trên người của tôi? Chính phủ dựa vào cái gì nói cửa hiệu cắt tóc của tôi vi phạm luật kiến trúc, phá bỏ cửa hiệu cắt tóc của tôi? Thạch Lâm lái xe đụng người, dựa vào cái gì muốn lấy tiền của tôi bồi thường? Dựa vào cái gì người khác mua bán cổ phiếu thì kiếm tiền bó lớn bó nhỏ, đến tôi mua bán cổ phiếu liền thua không thể không bán nhà? Dựa vào cái gì tôi trở lại nhà Thạch Lâm lại bị mấy người nông dân đó xem thường?”
“Diêu Lệ, câm miệng, bà nói cái gì đó!” Thạch Lâm nhắm mắt dưỡng thần bị Diêu Lệ khóc lóc kể lể đánh thức, đứng lên “ba” một bạt tai đánh vào mặt Diêu Lệ, đánh cho người chung quanh vây xem kịch vui hít một hơi – một chiếc răng nanh bà ta cũng bị đánh văng, một bạt tai kia độc ác bao nhiêu a?
“Thạch Lâm, ông dám đánh tôi, ông, tên đàn ông thối này dám đánh tôi!” Như thần lực thêm thân, Diêu Lệ nhảy dựng lên hướng Thạch Lâm đánh tới, nắm tóc Thạch Lâm lại đá lại cắn, “Tôi nói cái gì, tôi nói đều là lời nói thật. Nếu không phải Thạch Lâm ông vô năng, tôi sẽ phải trải qua ngày ba bữa không cơm sao? Còn phải mang theo con gái bốn tuổi đi theo ông đến Thành Đô rửa chén đĩa cho người khác…”
“Là bà, là bà lừa tôi, nếu không phải bà nói bà có thai con trai, tôi sẽ không ly hôn cùng Cốc Tuyết. Mỗi ngày bà chỉ biết tìm tôi đòi tiền ăn mặc, được ăn được mặc, một chút công việc cũng không làm, lười đến có mùi, bà có tư cách gì so với Cốc Tuyết?” Thạch Lâm không cam lòng yếu thế cùng Diêu Lệ đánh nhau.
Hai người một bên đánh một bên miệng càng không ngừng lên án đối phương bất lương, quần chúng chung quanh vây xem cuộc vui thấy mùi ngon, ngẫu nhiên còn có người cảm thán nói: “Quả nhiên làm vợ bé và đàn ông phụ lòng cuối cùng đều bị báo ứng.”
Còn không phải sao, năm đó Thạch Lâm ở bên ngoài rất đúng lý hợp tình, Diêu Lệ còn ôm bụng đến trước mặt Cốc Tuyết châm biếm cô sinh không ra con trai, khi đó hai người tự phụ kiêu ngạo ra sao, hiện tại thế nào? Biến thành vợ chồng bất hoà nhìn nhau cùng ghét.
Nhìn một nhà Thạch Lâm bị nhân viên bảo vệ lôi đi, Liễu Chân Nhã thoải mái cười, Thạch Lâm, Diêu Lệ thật sự cùng cô hoàn toàn không quan hệ.
Sau khi một nhà Thạch Lâm rời đi, một nhà Liễu Chân Nhã thẳng đến Tần Lĩnh xuống xe lửa vẫn đều là sung sướng vô cùng, sung sướng vô cùng cùng mọi người thảo luận Diêu Lệ “vĩ đại”, sung sướng vô cùng cùng mọi người tự hỏi Diêu Lệ vì sao một hơi bộc ra nhiều tin tức như vậy…
Xế chiều hôm đó, một nhà Liễu Chân Nhã ở địa bàn núi Tần Lĩnh xuống xe lửa, sau đó thẳng tắp đi về phía Tần Lĩnh núi cao rừng già. Trên đường gặp được vài người tuần tra núi, đoàn người Liễu Chân Nhã đều khó khăn né tránh, nói dễ nghe là bọn họ đến Tần Lĩnh thám hiểm, nói khó nghe là tới Tần Lĩnh trộm động vật bảo hộ cấp quốc gia, dù thế nào cũng không thể cho người ta phát hiện.