Vẫn không chịu nói thật với cô? Vậy cứ tiếp tục chơi đi, xem ai sốt ruột hơn! Nghe Mạc Duy Khiêm vẫn mạnh miệng lừa gạt mình, La Duyệt Kỳ cũng không hề sốt ruột, tiếp tục yên lặng ăn ô mai.
Mạc Duy Khiêm cảm thấy lời nói của mình có lẽ đã làm La Duyệt Kỳ ổn định rồi, vì thế lại tiếp tục thử: “Duyệt Kỳ, em cứ mãi lo lắng cho anh mà anh lại không quan tâm tới em thật tốt, nếu em có khó khăn gì thì cứ nói với anh đi, đừng để buồn bã trong lòng, khiến tinh thần hao tổn nữa.”
La Duyệt Kỳ ném nốt mấy viên ô mai còn lại vào trong miệng, hai má phình lên, lời nói ra cũng mơ hồ không rõ tiếng: “Đã nói rồi, chỉ cần anh bình an thì em sẽ không sao cả, em chỉ muốn biết anh sẽ trải qua cửa ải khó khăn này như thế nào thôi.”
Mạc Duy Khiêm cầm khăn lau tay cho La Duyệt Kỳ, lòng càng nghi ngờ rằng La Duyệt Kỳ căn bản không muốn nói chuyện đứa nhỏ cho hắn biết. Vừa nghĩ thế, toàn thân hắn đều khó chịu, cũng muốn nhìn xem cuối cùng thì La Duyệt Kỳ muốn xử lý chuyện này thế nào, thái độ của cô dành cho đứa nhỏ chính là thái độ của cô đối với hắn, cũng là thái độ dành cho tình cảm của hai người, hắn phải dựa vào cơ hội lần này để hiểu cho rõ mới được.
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, Mạc Duy Khiêm nói: “Tiến vào.”
Người đẩy cửa vào là Đổng Nguyên, anh ta gánh vác trách nhiệm thần thánh là xóa bỏ sầu lo cho La Duyệt Kỳ đấy, hơn nữa còn là một trách nhiệm không được phép chậm trễ!
Mạc Duy Khiêm và Đổng Nguyên âm thầm liếc mắt nhìn nhau, sau đó hỏi: “Có chuyện gì?”
“Hình như bên chỗ người Thư Dân cử đi làm việc gặp phiền phức, muốn gọi cậu sang đó bàn bạc một chút.”
“Được rồi, tôi sẽ qua ngay. Hazz, em đừng có gập eo lại chứ, nhả vào đây, nhả vào đây.” Mạc Duy Khiêm thấy La Duyệt Kỳ cúi người muốn nhặt chiếc túi nilon đựng rác lên, thì nhanh chóng đưa khăn tay đang cầm tới bên miệng La Duyệt Kỳ, để cô nhả hạt ô mai vào đó.
La Duyệt Kỳ cũng không khách khí, há mồm phun ra, Mạc Duy Khiêm vui sướng hài lòng ném hạt ô mai vào túi đựng rác, sau đó đứng lên nói với Đổng Nguyên: “Anh ở đây chờ tôi một lát, đợi tôi về sẽ sắp xếp công việc cụ thể cho anh.”
Đổng Nguyên nhìn dáng vẻ nô tài của Mạc Duy Khiêm, cảm thấy lòng chua xót, đây mà là là Mạc Duy Khiêm hăng hái sao? Sao có thể chứ? Dù thế nào thì cậu ta cũng là con cưng của trời, là người được kẻ khác hầu hạ hơn ba mươi năm, bây giờ lại ở đây ra sức hầu hạ người khác, đã thế lại còn cảm thấy vô cùng thỏa mãn nữa chứ!
Đồng thời Đổng Nguyên cũng lo lắng, chính Mạc Duy Khiêm còn như thế thì người khác phải đối đãi với vị Hoàng Thái Hậu này như thế nào đây? Hơn nữa nhìn dáng vẻ La Duyệt Kỳ thì cô ấy hoàn toàn không đau lòng vì Mạc Duy Khiêm dù chỉ một chút, cứ thế thì sớm muộn gì cô ấy cũng moi ra được lỗi của cậu ta.
Thừa dịp Mạc Duy Khiêm giúp La Duyệt Kỳ sửa soạn lại, Đổng Nguyên lặng lẽ nhét tờ giấy xét nghiệm vào trong túi xách của cô.
Đợi Mạc Duy Khiêm ra ngoài xong, Đổng Nguyên lại nói với La Duyệt Kỳ: “Duy Khiêm đối xử với em rất thật lòng, bây giờ em còn suy nghĩ như lúc trước nữa không?”
La Duyệt Kỳ cười cười, ngồi thẳng dậy nói: “Dĩ nhiên là em hiểu anh ấy tốt với em rồi, trong lòng em cũng có anh ấy mà, mấy ngày nay hầu như em không thể chợp mắt nổi.”
Đổng Nguyên ho khẽ một tiếng mới tiếp tục nói: “Em không cần lo lắng, mọi chuyện Duy Khiêm đều có thể giải quyết, dù có khó khăn nhưng cũng không phải là cái gì quá nghiêm trọng đâu.”
“Ế? Rõ ràng lúc trước các anh không nói thế mà. Anh nói thử xem làm sao mà không quá nghiêm trọng chứ, tài liệu và hình ảnh bọn người Lưu Dương chuẩn bị phải xử lý thế nào đây? Chuyện điều tra và đánh giá nửa năm làm việc sắp tới phải làm sao đây?”
“Thật ra lúc trước Phạm Thanh Lợi đưa tiền tới, Duy Khiêm đã báo cáo rồi, các tình tiết xung quanh cũng báo cáo lên trên hết. Về chuyện điều tra đánh giá thì em càng không cần lo đâu, làm gì có ai dám không đánh giá cao Duy Khiêm chứ, nếu không phải là không thể cho điểm tối đa thì chắc chắn kết quả đánh giá của Duy Khiêm sẽ không bị trừ điểm nào hết.”
La Duyệt Kỳ tò mò hỏi: “Vì sao lại thế, chẳng phải lúc xác định đánh giá đều không khai báo tên họ người đánh giá sao?”
Đổng Nguyên nghe xong lại cười: “Đúng là không khai tên họ, nhưng người giám sát quá trình xác định đánh giá đều biết những ai là người đánh giá cuối cùng, trước đó đã có người cung cấp cho Duy Khiêm danh sách tên người đánh giá rồi, ngay cả điểm yếu của những người đó Duy Khiêm đều hoàn toàn nắm trong tay, vài lần như thế mọi người đều biết phải đánh giá thế nào rồi, cho nên mỗi lần xác định đánh giá Duy Khiêm đều đạt được số điểm cao nhất.”
“Thì ra là thế, sao em cứ cảm thấy có loại cảm giác bị người lừa gạt nhỉ? Kim Đào chọn đi Mĩ, Cao Tử Ninh không thể không lựa chọn đi cùng Kim Đào, hơn nữa các anh phóng đại khó khăn gặp phải len như thế, em rất khó mà không nghĩ tới những điều tồi tệ! Còn nữa, vì sao ba mẹ em lại bị đưa tới chỗ chị gái Mạc Duy Khiêm? Chẳng phải là nói chỉ đưa họ tới thành phố bên cạnh thôi sao?” La Duyệt Kỳ không khách khí với Đổng Nguyên nữa, cô cảm thấy tìm hiểu từ chỗ Đổng Nguyên càng dễ biết được suy nghĩ chân thật của Mạc Duy Khiêm hơn.
Đổng Nguyên lặng người một chút, sau đó hơi không dám khẳng định, mở miệng hỏi: “Không phải em đã phát hiện ra ý đồ của Duy Khiêm đấy chứ?”
“Đúng là em cảm giác được, anh ấy dùng thủ đoạn để Cao Tử Ninh thay thế em, lại đưa ra điều kiện không thể từ chối khiến Kim Đào phải thỏa hiệp, đồng thời các anh lại diễn khổ nhục kế trước mặt em, diễn đến là bi thảm để giữ em lại, không có tâm trạng để quan tâm Kim Đào nữa, sự thật có phải thế không?”
Đổng Nguyên cúi đầu im lặng, La Duyệt Kỳ phân tích có trật tự như thế thật sự đã khiến anh ta chịu đả kích, chẳng lẽ anh ta và Mạc Duy Khiêm đã già thật rồi ư? Ngay cả một cô nhóc con cũng không hù dọa được, lại còn để người ta hoàn toàn vạch trần như thế nữa chứ.
“Em biết mọi chuyện từ lúc nào?”
La Duyệt Kỳ biết Đổng Nguyên hỏi cô như thế cũng có nghĩa là đã thừa nhận phỏng đoán của cô rồi, vì thế nói: “Cũng chưa lâu, chuyện này em còn phải cảm ơn Kim Đào đấy, chính anh ấy đã giúp em phân tích ra.”
Đổng Nguyên vô cùng buồn bực, dựa vào Kim Đào đã có thể phán đoán chuẩn xác như thế, sau này anh ta làm sao mà lăn lộn được nữa đây? Nhưng dù buồn bực thì lời cần nói vẫn phải nói.
“Duyệt Kỳ, từ trước đến giờ hai chúng ta chúng ta đều thẳng thắn trò chuyện với nhau, hôm nay cũng vậy, anh nói thẳng tình hình thực tế với em nhé. Duy Khiêm đối với em là thật lòng, cậu ấy nghĩ ra nhiều kế sách như thế chẳng qua là do cậu ấy sợ em sẽ vì áy náy mà lựa chọn ở bên Kim Đào, để em có thể hoàn toàn dứt bỏ gánh nặng trong lòng nên Duy Khiêm mới đưa cho Cao Tử Ninh một cơ hội, nhưng cậu ấy chưa bao giờ ép Cao Tử Ninh phải ở bên Kim Đào cả, cô ấy chỉ cần đi theo chăm sóc Kim Đào đến khi cậu ấy đứng dậy được thôi. Đồng thời Duy Khiêm cũng bảo Cao Tử Ninh giải thích rõ ràng với Kim Đào chuyện này và khuyên cậu ấy chấp nhận điều trị, về phần họ có thể bên nhau hay không thì cứ xem tình hình phát triển sau này nữa.”
“Vậy chỗ ba mẹ em lại là chuyện gì?” Vì Đổng Nguyên nói giống với Kim Đào nên La Duyệt Kỳ càng biết đáp án của câu hỏi này hơn.
“Duy Khiêm muốn kết hôn với em nhưng lại không dám xác định là em sẽ đồng ý gả cho cậu ấy, nên cậu ấy nghĩ trước tiên cứ đưa cha mẹ em tới chỗ chị gái cậu ấy, để làm công tác tư tưởng cho cha mẹ em, để ba mẹ em chịu đứng ra nói giúp cho cậu ấy, đồng ý hôn sự của hai người.”
La Duyệt Kỳ hít sâu một hơi, cố gắng đè nén những giọt nước mắt cảm động lại, cô biết Mạc Duy Khiêm đối xử với cô rất tốt, nhưng vừa nghĩ đến hắn có thể suy nghĩ vì cô nhiều như vậy thì cô lại không kiềm chế được xúc động muốn khóc.
“Anh nói nhiều như vậy, chỉ đơn giản là muốn em biết Duy Khiêm thật sự yêu em, về phần em đối xử với Duy Khiêm thế nào, gạt cậu ấy bao nhiêu việc thì anh thật sự rất nghi ngờ,” Đổng Nguyên cảm thấy La Duyệt Kỳ đối xử với Mạc Duy Khiêm còn không tốt bằng một nửa Mạc Duy Khiêm đối với cô ấy. Ngay cả chuyện mang thai mà cũng giấu diếm, mà đã giấu diếm loại chuyện này thì dĩ nhiên là có mưu đồ khác rồi, ví dụ như La Duyệt Kỳ căn bản là không muốn có đứa nhỏ này!
“Em biết anh đang nhắc đến chuyện mang thai, kết quả xét nghiệm kia là do em cố ý ném tới chân anh đấy.”
Đổng Nguyên lại choáng váng: “Em cố ý?”
La Duyệt Kỳ thật sự vui vẻ: “Đúng vậy, dĩ nhiên là em hiểu Mạc Duy Khiêm đối xử với em như thế nào rồi, ban đầu em định chờ mọi sóng gió qua đi rồi sẽ nói với anh ấy, nhưng không ngờ anh ấy lại dùng nhiều quỷ kế như vậy. Cho nên em phải cho anh ấy một bài học, cho anh ấy hiểu rằng giữa hai người yêu nhau thì không nên lừa gạt nhau như vậy, em ngày đêm lo lắng hãi hùng, kết quả thì sao? Căn bản là lo thừa! Tuy rằng xuất phát điểm của anh ấy là muốn ở bên em nhưng em không đồng ý với thói quen kiểu này của anh ấy, nếu để yên thì chẳng phải sau này em sẽ bị anh ấy lừa mãi hay sao? Hơn nữa chuyện này phải do em và anh ấy cùng nhau cố gắng tháo gỡ mới được.”
Hoàng Thái Hậu đã đi một nước cờ hay nha! Đổng Nguyên không phản đối thêm, chỉ hơi do dự một lát coi như làm trọn tình nghĩa bạn bè thôi, sau đó lại mong chờ được xem trò hay hiếm thấy, phải biết rằng với tâm cơ của Mạc Duy Khiêm thì ai dám tính toán gì với cậu ta chứ? Bây giờ La Duyệt Kỳ đã nắm hết bài tẩy của cậu ta, muốn sắp xếp cậu ta thế nào thì sắp xếp thế đó, đúng là chuyện khiến người ta hưng phấn ngóng chờ mà!
“Nói như thế thì em chỉ là muốn dạy dỗ Duy Khiêm một chút rồi sẽ nói chuyện mang thai cho cậu ta sao?” Đổng Nguyên vẫn muốn xác định lại cho chắc chắn.
La Duyệt Kỳ gật đầu: “bất kể thế nào em cũng không định giấu diếm anh ấy chuyện có đứa nhỏ.”
Cuối cùng Đổng Nguyên cũng yên tâm, tiếp theo chỉ cần chờ xem trò vui thôi! Vừa nghĩ thế, lòng hắn lại mừng thầm một hồi, sau đó nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh vội vàng chạy ra tỏ vẻ vô cùng khó xử.
“Thế nào hả?” Mạc Duy Khiêm nhỏ giọng hỏi.
Đổng Nguyên nhăn nhúm mặt mày nói: “Tôi cố hết sức giải thích, muốn giảm mức độ nghiêm trọng sự việc đến nhỏ nhất rồi nhưng mà… Duyệt Kỳ không tin, nói là chúng ta cố ý lừa cô ấy, để cô ấy an tâm thôi, còn bảo tôi là càng giải thích càng có nghĩa là có tật giật mình giấu đầu hở đuôi, sự việc thật sự đã trở nên quá mức nghiêm trọng rồi. Tôi sợ kích thích cô ấy nên không dám nói thêm nữa.”
Sắc mặt của Mạc Duy Khiêm cực kỳ không tốt: “Anh nói xem có phải phụ nữ mang thai đều đa sầu đa cảm thế không? Chỉ một chút việc nhỏ thế thôi mà cũng nghĩ đến trường hợp xấu nhất rồi, tôi chỉ muốn trực tiếp kéo đám người Lưu Dương đến trước mặt cô ấy mà chém đầu, làm cô ấy yên tâm thôi.”
Đây chẳng phải là chuyện do cậu tự gây ra hay sao chứ? Đổng Nguyên chỉ có thể tỏ vẻ cau có theo Mạc Duy Khiêm nhưng trong lòng lại vô cùng mừng rỡ.
Mấy ngày kế tiếp, La Duyệt Kỳ đều biểu hiện ra bản thân không hề có tinh thần, ánh mắt cũng mơ màng không chút tia sáng khiến Mạc Duy Khiêm lo đến sắp bạc cả đầu.
“Duyệt Kỳ, em ăn thêm một chút đi, thân thể em vốn yếu đuối, có khó chịu ở đâu em phải nói với anh, trăm ngàn lần đừng đùa giỡn với sức khỏe của mình.” Mạc Duy Khiêm giơ cơm lên muốn bón cho La Duyệt Kỳ.
La Duyệt Kỳ lắc đầu: “Em ăn không vô, chuyện của anh còn chưa xử lý xong sao? Em nghe nói sàn giao dịch bất động sản không cho phép cách anh điều tra tình hình bất động sản của đám người Lưu Dương, ngân hàng cũng không chịu hợp tác, vậy phải làm sao đây?”
Mạc Duy Khiêm vừa nghe thế liền hung hăng trừng mắt nhìn Đổng Nguyên đang ngồi ăn cơm cùng ở bên cạnh: “Ai nói chuyện này ra?”
La Duyệt Kỳ đặt đôi đũa lên bàn kêu “cạch” một tiếng: “Anh đừng đổ oan cho người khác, em nghe được lúc đến văn phòng anh thôi, anh cứ luôn gạt em là không có chuyện gì, cuối cùng thì anh có coi em là người nhà không hả? Sớm muộn gì em cũng bị anh lừa gạt mà tức chết.”
“Anh sai rồi, sau này anh sẽ không lừa gạt em bất cứ chuyện gì nữa, em ăn cơm trước đi được không? Không cho điều tra cũng không sao, tổ thẩm tra sắp tới rồi, lúc đó thì không ai dám không phối hợp hết, không tin em cứ hỏi Đổng Nguyên đi, không thì hỏi Thư Dân cũng được.” Mạc Duy Khiêm thật sự sốt ruột.
Đổng Nguyên nín cười đến mức sắp nội thương rồi! Dáng vẻ ăn nói khép nép của Mạc Duy Khiêm đúng là quá hiếm thấy, La Duyệt Kỳ thật sự ăn không nổi nữa, điều này anh ta có thể làm chứng, vì bất kỳ thời điểm nào Mạc Duy Khiêm không nhìn thất thì La Duyệt Kỳ đều ăn nhiều tới mức không kiểm soát nổi, hơn nữa hễ là đồ ăn có dinh dưỡng, tốt cho thai nhi thì cô ấy đều ăn sạch. Đôi khi anh ta còn thấy mà phát sợ, sợ La Duyệt Kỳ ăn đến bội thực luôn, chỉ có thể dặn dò chuyên gia dinh dưỡng và bảo mẫu chú ý nhiều hơn thôi.
“Duy Khiêm nói thật đó, tổ thẩm tra trung ương vừa xuống thì tất cả đều phải phối hợp điều tra, Duyệt Kỳ, em yên tâm đi, ăn nhiều một chút nhé?” Đổng Nguyên cũng khuyên bảo theo.
La Duyệt Kỳ liếc ngang Đổng Nguyên một cái, nhưng cũng không hề động đũa nữa, mặc kệ Mạc Duy Khiêm khuyên bảo thế nào cũng không chịu ăn, sau đó cô ôm chặt lấy eo Mạc Duy Khiêm hốt hoảng: “Em thật sự ăn không vô mà, đợi khi nào tâm trạng tốt lên thì sẽ thèm ăn tôi, đến lúc đó em nhất định sẽ ăn nhiều hơn, anh đừng ép em nữa.”
Lòng Mạc Duy Khiêm sắp xoắn thành một cuộn, vô cùng đau đớn, hắn thật sự không đành lòng nhìn La Duyệt Kỳ chịu tội như thế, vì vậy đành cắn răn quyết tâm nói ra: “Duyệt Kỳ, anh đã làm sai một việc, anh thật sự xin lỗi em. Lúc trước là do anh cố tình phóng đại hoàn cảnh khó khăn của mình lên thôi, thật ra anh không có chuyện gì hết, chỉ vì muốn giữ em ở bên anh nên mới hù dọa em thôi, em đánh anh mắng anh cũng được, trăm ngàn lần đừng tức giận tổn hại bản thân!”
Đổng Nguyên biết họ muốn tâm sự, liền bưng đồ ăn về phòng mình ăn tiếp.
La Duyệt Kỳ lẳng lặng nhìn Mạc Duy Khiêm, chỉ một lát sau nước mắt đã thi nhau rơi xuống.