• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

La Duyệt Kỳ tựa lưng vào sô pha, đón nhận nụ hôn nóng bỏng của Mạc Duy Khiêm, đến tận khi cảm thấy không thở nổi mới vỗ vỗ vai Mạc Duy Khiêm để hắn buông cô ra.

Mạc Duy Khiêm ngẩng đầu, trong giọng nói chứa đầy sự đè nén và chịu đựng: “Không được rồi, anh sợ làm bị thương em mất, em lại đây ngồi lên đùi anh đi.”

Nói xong Mạc Duy Khiêm liền đỡ La Duyệt Kỳ đứng lên nghiêng người, chuyển sang ngồi lên đùi hắn, sau đó ôm cô hỏi: “Nghe nói mẹ anh mời bác sĩ trung y bắt mạch cho em?”

La Duyệt Kỳ cũng ôm cổ Mạc Duy Khiêm gật đầu: “Vâng, nhưng sau khi bắt mạch cũng chỉ nói không có vấn đề gì, đúng là nói cũng như không mà.”

Mạc Duy Khiêm cười nói: “Thật ra anh cũng có thể bắt mạch đấy.”

Vốn dĩ La Duyệt Kỳ đang cảm thấy hơi ngượng ngùng, vừa nghe Mạc Duy Khiêm nói thế cô lập tức ngạc nhiên hỏi: “Anh còn có khả năng này sao?” nếu Mạc Duy Khiêm thật sự biết trung y thì có thể nói là toàn tài rồi, đúng là khó mà tin được.

“Chẳng phải bắt mạch là kiểm tra xem mạch đập thế nào sao? Anh còn lành nghề hơn bác sĩ đấy, không tin anh làm cho em xem.” Mạc Duy Khiêm vừa dứt lời đã xốc áo lông của La Duyệt Kỳ lên, thuận tiện đẩy cả áo lót của cô lên, bàn tay trực tiếp dán vào ngực trái cô, đầu tiên tỏ vẻ ngây người một lát, sau đó liền nắm lấy bầu ngực cô xoa nắn, chà xát.

Mới đầu La Duyệt Kỳ còn ngốc nghếch chờ Mạc Duy Khiêm bộc lộ tài năng, ai dè hắn lại làm thế, cô lập tức hiểu ra người này căn bản là khó mà sửa được thói xấu, lại lừa cô nữa rồi! Mặt cô lập tức đỏ bừng lên, tức giận giãy dụa nói: “Sao anh cứ luôn gạt em thế? Không thể đứng đắn một chút sao?”

Mạc Duy Khiêm giữ chặt La Duyệt Kỳ buồn cười nói: “Loại chuyện này còn cần đứng đắn sao? Anh thân thiết với vợ anh mà cũng phải báo cáo trước à? Ngoan nào, đừng lộn xộn, nếu không anh không khống chế được hỏa lực đâu. “Pháo nặng súng dài” của anh còn đang chờ được xả đạn đấy, đến khi đó em chắc chắn không chịu nổi rồi. Nhưng mà bé cưng, tim em đập hơi nhanh đấy, để anh khám lại cho em nào.”

Nhìn hai chú thỏ ngọc liên tục nhảy nhót trước mặt mình, Mạc Duy Khiêm đã thèm không chịu nổi rồi, hắn nhanh chóng cúi đầu dán môi lên mút mát, liếm cắn. La Duyệt Kỳ không chịu nổi loại kích thích này, thân thể căng thẳng hơi ưỡn lên khiến Mạc Duy Khiêm càng tiện hành sự, một bàn tay của hắn cũng không nhàn rỗi, bò lên xoa nắn một bên đầy đặn mà lưỡi hắn không thể chăm sóc hết được.

“Hơi đau, anh nhẹ một chút.” La Duyệt Kỳ bị Mạc Duy Khiêm liếm cắn, ngực hơi đâu liền lay lay đầu hắn tỏ vẻ kháng nghị.

Lúc này Mạc Duy Khiêm mới dịu dàng hơn, môi hơi rời ra nhìn nhìn bầu ngực xinh đẹp bị mình biến thành sưng mọng ướt át, vừa lòng cười ha hả, lời nói càng phóng túng hơn: “Anh dùng tay ước lượng, đúng là lớn không ít, sắp không nắm nổi rồi, sau này anh cũng có lộc ăn rồi, vừa mềm vừa trơn, còn có mùi thơm nữa. Vợ, em có tin không, nếu mỗi ngày anh đều mát xa cho em thế này, chắc chắn sẽ có thêm hiệu quả chữa bệnh, bảo vệ sức khỏe đấy!”

“Cút đi, anh đừng nói những lời xấu hổ dâm đãng ấy nữa.” La Duyệt Kỳ đã ướt sũng mồ hôi, lại nghe Mạc Duy Khiêm nói thế thì càng cảm thấy nóng hơn.

“Em không tin sao? Mỗi ngày anh sờ sờ có thể giúp em phòng bệnh đấy, có bất kỳ dị thường gì cũng có thể phát hiện ra ngay. Đây là kiến thức thông thường mà. Còn nữa, mặt em đỏ lên thật đẹp, để ông xã hôn nhẹ nào.”

Mạc Duy Khiêm ôm La Duyệt Kỳ, lại bắt đầu dịu dàng hôn cắn, bàn tay cũng luồn vào trong quần lót mà mò mẫm, chà xát, đến khi cảm thấy hoa huy*t của cô hơi ẩm ướt mới nhẹ nhàng đâm ngón tay giữa vào trong, bốn ngón tay còn lại vẫn xoa nắn xung quanh vùng mẫn cảm.

La Duyệt Kỳ hừ khẽ, tuy thẹn thùng nhưng cũng vô cùng hưởng thụ, cảm giác này khiến toàn thân cô như muốn bay lên.

“Thoải mái cứ rên lên đi, anh thích nghe.” Mạc Duy Khiêm khàn giọng nói, đồng thời cũng vui đến quên cả trời đất, lúc thì hôn mút, quấn lấy lưỡi La Duyệt Kỳ, lúc thì lại liếm cắn hai bầu ngực tròn đầy, một bàn tay không ngừng vuốt ve gò má và vầng trán trơn bóng của cô, lại nhìn dáng vẻ nhắm mắt xinh đẹp quyến rũ kia, hắn chỉ hận không thể mọc thêm vài đôi tay để sờ cho thỏa.

Theo sức lực càng lúc càng mạnh của Mạc Duy Khiêm, thân thể La Duyệt Kỳ nhè nhẹ run lên, không lâu sau đã ôm chặt Mạc Duy Khiêm thở phào nhẹ nhõm, sau đó toàn thân vô lực tựa vào ngực hắn.

“Thoải mái không? Bảo bối, em cũng sờ của anh đi.” Mạc Duy Khiêm kề sát môi La Duyệt Kỳ dụ dỗ, ngón tay trơn ướt vẫn ở bên trong xoa nắn.

La Duyệt Kỳ cắn môi di chuyển vị trí, giúp Mạc Duy Khiêm cởi quần ra, mắt nhìn quần lót đã bị đội lên lùm lùm một đống, cô luồn tay vào trong.

“Dùng sức một chút, anh dùng sức thế nào em cứ làm theo là được.”

La Duyệt Kỳ đành tăng thêm lực tay nhưng mân mê nửa ngày, Mạc Duy Khiêm nghẹn tới sắp phát điên cũng không được thỏa mãn, đành lôi kéo tay cô, dồn dập nói: “Duyệt Kỳ ngoan, như vậy không được đâu, em cởi quần ra đi.”

“Thế sau được, anh mặc kệ đứa bé ư?”

“Anh không có ý đó, em không cần cởi hết quần lót ra.”

Mặc dù La Duyệt Kỳ không hiểu rõ nhưng nếu không cởi hết cả quàn lót thì chắc không sao, vì thế cô phối hợp với Mạc Duy Khiêm cởi quần dài ra.

“Đúng lúc nó vẫn còn trơn mềm ướt át.” Mạc Duy Khiêm để La Duyệt Kỳ nằm nghiêng xuống giường, bản thân hắn nhanh chóng dán sát vào cô từ phía sau.

Lúc này La Duyệt Kỳ mới hiểu Mạc Duy Khiêm muốn làm gì, cô quay đầu hỏi: “Như thế có được không?”

Mạc Duy Khiêm lại mò vào trong quần lót của La Duyệt Kỳ, sờ sờ mấy cái khiến bàn tay ướt át dịch tình, côn th*t đâm vào giữa hai đùi cô, môi khẽ hôn mút vành tai La Duyệt Kỳ nói “Để anh đâm một lát, chút nữa nói sau.”

La Duyệt Kỳ cũng không phản đối, để Mạc Duy Khiêm thoải mái đâm rút giữa hai đùi, lòng cô cũng cảm thấy rất thương hắn.

“Vợ, không được rồi, em cởi nốt cả quần lót đi, anh không xong rồi.”

La Duyệt Kỳ rất khó xử, vừa đau lòng Mạc Duy Khiêm lại sợ làm đứa bé bị thương.

Mạc Duy Khiêm liên tục khuyên: “Anh chỉ ở bên ngoài thôi, không đi vào.”

La Duyệt Kỳ đành đồng ý, Mạc Duy Khiêm quá đỗi vui mừng, trực tiếp lôi tuột lớp vải che chắc cuối cùng ra ném sang một bên, lật người La Duyệt Kỳ lại, hắn trực tiếp dán vào chỗ kia mà cọ xát hoạt động.

“Không phải anh nói không đi vào sao, Mạc Duy Khiêm, sao anh có thể nói giỡn chuyện này được?” La Duyệt Kỳ cảm thấy không thích hợp, lập tức giận dữ.

“Bảo bối, sao anh có thể không đúng mực được chứ, anh chỉ đi vào một chút thôi, đỡ thèm là được, anh sẽ cố gắng kết thúc thật nhanh.” Mạc Duy Khiêm cũng cuống đến mồ hôi đầy đầu, cắn răng khống chế bản thân chuyển động với biên độ nhỏ nhất, tuy không thể thỏa mãn hoàn toàn nhưng cũng nếm được chút ngon ngọt.

“Duyệt Kỳ, con có ở trong phòng không?” Kỳ Ngọc Châu ở bên ngoài gõ cửa mấy lần.

La Duyệt Kỳ kinh sợ run rẩy khiến Mạc Duy Khiêm suýt nữa thì thất thủ, vội vàng cử động, nhịn không được mà tăng tốc độ lên, lại thấy mặt mũi La Duyệt Kỳ trắng bệch thì nhanh chóng trả lời: “Mẹ, con và Duyệt Kỳ đang bàn chuyện, mẹ đừng vào!”

Vừa kêu xong, ngoài cửa cũng không còn động tĩnh gì nữa.

Vì quá căng thẳng, La Duyệt Kỳ vẫn không nhúc nhích, mặc Mạc Duy Khiêm ép buộc, cuối cùng lại bị Mạc Duy Khiêm ôm ngồi xuống, lôi kéo tay cô phối hợp với động tác thân dưới của hắn, khiến cô xoa nắn một hồi mới chịu tiết ra.

“Anh không biết tự dùng tay giải quyết sao, mẹ anh ở ngay ngoài cửa mà anh cũng không chịu dừng.” La Duyệt Kỳ vì chuyện này mà bị Mạc Duy Khiêm làm mất hết mặt mũi rồi! Lúc ở Danh Tĩnh bị Đổng Nguyên bắt gặp một lần, giờ thăng cấp lên được mẹ chồng bắt gặp…

“Không phải đã nói là tay em và anh tự làm có cảm giác không giống nhau sao? Em đừng sợ, mẹ anh cũng không phải người không biết lí lẽ, bà sẽ không để ý chuyện này đâu.” Mạc Duy Khiêm an ủi La Duyệt Kỳ rồi lại mang quần áo đến thay cho cô, trong lúc thay quần áo, bàn tay hắn cũng không chịu thành thật mà liên tục trêu đùa nắn bóp hai bầu vú căng tròn mềm mại của cô.

Đến khi thu dọn xong, Mạc Duy Khiêm bảo La Duyệt Kỳ nằm xuống nghỉ ngơi, đắp chăn cho cô cẩn thận xong hắn mới ra ngoài.

Vừa đóng cửa phòng La Duyệt Kỳ lại, Mạc Duy Khiêm đã thấy mẹ mình bình tĩnh đứng ở cạnh cầu thang, vì thế đi tới cười nói: “Mẹ, mẹ quá quan tâm rồi.”

“Con đừng nói mấy cái vô dụng đó với mẹ, đâu phải con không biết Duyệt Kỳ mang thai, thế mà còn không biết nặng nhẹ như thế là sao? Mẹ nói cho con biết, giờ kỳ hạn không còn là 3 tháng nữa mà chỉ khi nào bác sĩ nói chắc chắn không có vấn đề gì xảy ra mẹ mới cho hai đứa ở cùng phòng!”

Mạc Duy Khiêm lập tức nóng nảy: “Mẹ, mẹ làm thế là không đúng rồi, qua ba tháng sẽ không có chuyện gì nguy hiểm, mẹ cũng thả lỏng chút đi.”

Kỳ Ngọc Châu căn bản không thèm quan tâm đến kháng nghị của Mạc Duy Khiêm, trước mặt cháu trai bà, mọi thứ đều không quan trọng: “Mẹ nói con chỉ cần nghe theo, không được phát biểu ý kiến, thân thể Duyệt Kỳ sẽ càng lúc càng nặng nề, cũng không nên leo trèo cầu thang nhiều, mẹ sẽ bảo người chuẩn bị đổi phòng cho con bé, chuyển tới bên cạnh phòng mẹ ở lầu một đi, vừa không phải leo trèo lại rộng rãi thoải mái, ánh sáng cũng đầy đủ mà mẹ cũng tiện chăm sóc.”

Nói xong, bà không chờ Mạc Duy Khiêm nói thêm gì mà trực tiếp đi xuống lầu.

Mạc Duy Khiêm nhìn bóng dáng mẹ mình đi xuống lầu mà muốn khóc, hắn đã làm được cái gì đâu, nhưng cũng không giải thích nổi, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Kỳ Ngọc Châu thở phì phì trở về phòng, Mạc Duy Hoa thấy kỳ quái liền hỏi: “Mẹ, không phải mẹ lên xem Duyệt Kỳ sao, sao lại quay lại nhanh thế?”

Kỳ Ngọc Châu ngồi xuống xong liền nói chuyện vừa rồi với con gái, Mạc Duy Hoa nghe xong thì không ngừng cười khanh khách: “Duy Khiêm cũng thật là, sao có thể thích đến thế chứ, lúc ở Danh Tĩnh con đã có nhận thức rồi, thế mà đưa được Duyệt Kỳ đi con càng lúc càng cảm thấy lạ, nó căn bản như bị ma nhập vậy, dù sao cũng đâu thể nóng lòng thế chứ.”

“Mẹ cũng nói thế rồi, thằng nhóc này chẳng chịu thua kém gì cả, nó yêu nó chiều vợ nó thế nào mẹ không quản, mua cái vòng cổ phỉ thúy kia mẹ cũng không cảm thấy không tốt, khó khăn lắm nó mới thích một người, mà Duyệt Kỳ lại là con bé đang hoàng, nhưng mà dù có thế cũng không thể không quan tâm được, cháu trai của mẹ quan trọng hơn!”

“Con thấy lời Trịnh tiên sinh nói làm mẹ mê muội rồi, mẹ thích làm thế nào thì cứ làm thế ấy thôi. Chỉ buồn cười là một bên hết sức nịnh bợ lấy lòng mà nó không thèm liếc mắt một cái, vừa nhìn thấy Duyệt Kỳ thì tay chân không nằm yên được phút nào hết, mẹ có thấy lúc ăn cơm tay nó có nhàn rỗi lúc nào không? Khi thì sờ sờ tóc, lát sau lại xoa mặt, gắp đồ ăn cũng phải nắm tay một chút, chỉ hận không thể dùng chung một bộ bát đũa, mỗi bữa ăn được chút cơm thừa của Duyệt Kỳ cũng cảm thấy vui như hội, con thấy nó là nhịn không nổi nữa mới thế, mẹ cũng nên thông cảm.”

Kỳ Ngọc Châu gật đầu cười nói: “Con nhắc vậy mẹ mới nhớ đến một việc, nghe nói vừa rồi Phái Thanh quậy một trận ở thư phòng Duy Khiêm, như vậy không được, lúc ở nước ngoài mẹ thấy nó cũng có tri thức hiểu lễ nghĩa mà sao vừa về đã không biết đúng mực thế? Vốn dĩ mẹ định thử thách vợ chồng son một chút nhưng bây giờ xme ra không cần nữa rồi, con tìm thời gian nói với Phái Thanh, không cần chờ đến lúc cử hành hôn lễ nữa, bảo nó sau bữa tiệc tối hãy về đi, khi kết hôn mời nó đến dự là được.”

“Nên như vậy từ lâu rồi, để con hỏi thăm cha cô ta làm ở bộ nào, mời cả cha mẹ cô ta đến tiệc tối, mẹ gặp gỡ cảm ơn họ một câu, tặng thêm chút quà là được rồi. Nếu không phải vì lo cho thể diện ba mẹ thì con đã đuổi cô ta ra ngoài từ lâu rồi.” Mạc Duy Hoa vô cùng tán thành quyết định của mẹ mình.

Kỳ Ngọc Châu sắp xếp xong mọi chuyện mới yên tâm, sau đó lại thu xếp người đổi phòng cho La Duyệt Kỳ.

Mạc Duy Hoa cũng là người thuộc phái hành động, hai ngày trước khi diễn ra bữa tiệc chị đã tìm Ngô Phái Thanh nói chuyện này.

“Chị thấy ở nước ngoài đã làm em vất vả rồi mà giờ về nước vẫn làm phiền em, không để em về nhà nữa thì thật ngại quá, cho nên ý mẹ chị là lần này mời cả cha mẹ em tới dự bữa tiệc để gia đình chị được gặp mặt cảm ơn, cũng là để tặng chút quà biểu hiện tâm ý của ông bà. Như thế thì sau bữa tiệc em cũng có thể cùng cha mẹ về nhà đoàn tụ.”

Ngô Phái Thanh mỉm cười nhìn dáng vẻ thiện ý của Mạc Duy Hoa, trong lòng cười lạnh: Không hổ là Văn phu nhân, lời nói hành động vô cùng cẩn thận, rõ ràng là muốn đuổi mình đi thế mà có hể nói đến là hay ho, khiến người ta không cảm thấy xấu hổ chút nào hết.

“Em là vãn bối, việc chăm sóc bác trai bác gái cũng là việc nên làm. Chị Duy Hoa nói rất có lý, em nghe chị, còn quà thì em vốn không nên nhận nhưng nếu bác gái có lòng, lại là tặng cha mẹ em thì em cũng không tiện từ chối, đến lúc đó em sẽ tới cảm ơn bác.” Ngô Phái Thanh vô cùng thoải mái đồng ý.

Mạc Duy Hoa nhìn Ngôi Phái Thanh cười thản nhiên nói: “Em thức thời lại tài hoa như thế, chắc chắn là người làm việc có chừng có mực, sau này rảnh rỗi cứ thường xuyên qua lại, đây mới là cách ở chung tốt nhất. Con người, khi có suy nghĩ khác thì có thể thay đổi rất nhiều chuyện, hy vọng em hiểu được điều này.”

Vẻ mặt Ngô Phái Thanh vẫn không hề thay đổi, khẽ đáp: “Em hiểu, lời chị nói em đều hiểu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK