“Duyệt Kỳ, rốt cuộc em làm sao vậy? Sao sắc mặt lại kém thế?” Mạc Duy Khiêm hơi lo lắng.
Mạc Duy Hoa cũng hùa theo nói: “Đúng đó Duyệt Kỳ, em không thoải mái ở đâu thì mau nói ra đi, đừng cố chịu đừng, đây là việc lớn, không thể qua loa sơ sẩy đâu.”
Vốn dĩ La Duyệt Kỳ định đợi đến khi ngồi riêng với Mạc Duy Khiêm mới hỏi hắn nhưng lúc này lòng cô quá mức hốt hoảng, thấy chị em Mạc Duy Hoa truy hỏi như thế thì cũng không muốn nhịn nữa.
“Em muốn biết chuyện hôm nay có phải do anh sắp xếp không? Khiến em dù có đến sân bay cũng không thể gặp được Kim Đào?” La Duyệt Kỳ hướng về Mạc Duy Khiêm nói.
Mạc Duy Khiêm nghe La Duyệt Kỳ hỏi mình như vậy thì chẳng những không giật mình mà cũng không giận dỗi gì, vô cùng bình tĩnh nở nụ cười: “Lúc ở sân bay nhìn thấy chị gái anh và Tiêu Tiêu thì anh đã biết em sẽ nghĩ thế rồi. May mà em nói ra, nếu không anh còn sợ tính tình em như vậy mà còn để vấn đề này trong lòng khiến bản thân khó chịu nữa. Chuyện hôm nay thật sự quá trùng hợp, trùng hợp đến mức em không nghi ngờ anh mới thấy kỳ quái đấy. Nhưng mà Duyệt Kỳ, anh thật sự không có sắp xếp gì hết, anh không có chứng cớ để chứng minh lời nói của mình, anh chỉ có thể nói thật sự là vậy thôi.”
La Duyệt Kỳ nhìn thái độ thành khẩn của Mạc Duy Khiêm, muốn nói cô tin hắn nhưng lại không thể nói ra miệng, cô cũng không hoàn toàn tin lời hắn mà.
“Hai em đang nói gì mà chị không hiểu vậy? Không phải là chị đến không đúng thời điểm đấy chứ? Duyệt Kỳ, chị đến làm nhỡ việc của em ư? Chị còn đang cảm thấy lạ là sao hai người biết chị và Tiêu Tiêu sẽ đến vào hôm nay, lúc nãy chị còn đang nghĩ xem ai đã để lộ tin ra, chị vốn định làm hai em kinh ngạc cơ!”
Không đợi La Duyệt Kỳ trả lời, Mạc Duy Khiêm đã nói trước: “Hôm nay có một người bạn rất quan trọng của Duyệt Kỳ sẽ sang Mĩ chữa bệnh, chúng em tới sân bay để tiễn cậu ấy, không ngờ lại gặp chị và Tiêu Tiêu.”
“Ôi thật sự là quá mức trùng hợp, mau xem xem còn kịp giờ không? Đi chữa bệnh mà, dù sao cũng phải nói chuyện tiễn người ta chứ, chúng ta lập tức quay lại sân bay đi.” Mạc Duy Hoa cực kỳ sốt ruột.
“Để em bảo Đổng Nguyên hỏi xem.” Mạc Duy Khiêm lấy di động ra gọi điện cho Đổng Nguyên đang ngồi ở xe khác.
Sau 10 phút Đổng Nguyên gọi lại, Mạc Duy Khiêm lập tức nghe máy.
“Duy Khiêm, tôi đã gọi điện hỏi rồi, nhóm Kim Đào đã đăng ký rồi, chúng ta quay lại không kịp đâu. Nhưng mà tôi đã ghi âm lại lời Kim Đào nói rồi, lát nữa có thể cho Duyệt Kỳ nghe lại.”
“Anh gửi đoạn ghi âm ấy sang cho tôi luôn đi.”
Cúp điện thoại một lát, đoạn ghi âm đã được Đổng Nguyên gửi sang, Mạc Duy Khiêm mở ra, tiếng Kim Đào vang lên.
“Duyệt Kỳ, anh đã biết là em có chuyện quan trọng phải làm, em đừng lo lắng, đến Mĩ rồi anh sẽ liên hệ với em, sau này còn nhiều cơ hội gặp mặt mà. Chờ đến lúc anh chữa trị khỏi bệnh, có thể đứng lên được, trở về rồi chúng ta sẽ có nhiều thời gian để nói chuyện hơn. Mạc Duy Khiêm, tôi thật sự cảm ơn anh, nhưng nếu anh đối xử không tốt với Duyệt Kỳ thì dù anh có ơn lớn đến đâu cũng vô dụng, khi trở về tôi sẽ tính sổ với anh. Máy bay sắp cất cánh rồi, tôi không nói nhiều nữa, chúc hai người hạnh phúc, hẹn gặp lại!”
Cuối cùng La Duyệt Kỳ vẫn khóc, nước mắt âm thầm rơi xuống, Kim Đào vẫn luôn suy nghĩ vì cô như trước.
“Hazz, đều tại chị không tốt, chị không nên đột ngột sửa lại hành trình. Duyệt Kỳ, em đừng đau buồn, bây giờ em đang mang thai, nếu quá buồn mà tổn hại đến thân thể thì lỗi của chị lớn lắm.” Vẻ mặt Mạc Duy Hoa đầy sự hối lỗi, không ngừng khuyên nhủ La Duyệt Kỳ.
Sao La Duyệt Kỳ có thể để Mạc Duy Hoa xin lỗi mình được, cô xoa xoa nước mắt nói: “Chuyện này có liên quan gì đến chị đâu, ai mà ngờ được mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy chứ.”
“Mợ, mợ đừng trách mẹ con, đều do con không tốt, việc đến đây sớm là ý của con, là do con vừa muốn gặp mợ sớm, lại muốn dọa cậu bất ngờ nhảy dựng lên. Mợ, con xin lỗi, đều vì con nên mợ mới không được gặp bạn, mợ đừng giận, mợ cứ mắng con là được, đừng làm cục cưng khó chịu!” Văn Tiêu Tiêu nói xong liền khóc ô ô, còn vừa khóc vừa giải thích.
Lúc này La Duyệt Thì thật sự không thể nào tiếp tục buồn nữa, chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà khiến mọi người trong xe đều phải khó chịu theo cô sao? Vừa mới gặp người nhà Mạc Duy Khiêm lần đầm mà đã dọa người ta thế thì biết phải ăn nói thế nào chứ?
“Tiêu Tiêu, chuyện này không liên quan đến con và mẹ con đâu, đây chỉ là trùng hợp thôi, mợ rất vui mừng và hoan nghênh con tới thăm mợ. Đừng khóc nữa, con mà khóc mợ cũng muốn khóc theo nè.” La Duyệt Kỳ dỗ dành Văn Tiêu Tiêu.
Văn Tiêu Tiêu lấy khăn tay từ trong túi nhỏ của mình ra, lau lau nước mắt cho La Duyệt Kỳ trước rồi mới lau mặt mình cười: “Mợ, mợ không tức giận là tốt rồi, nếu không cậu sẽ không thèm để tới con, tiểu bảo bảo tương lai cũng không thích chị gái như con. Cảm ơn mợ!”
Đứa bé này thật sự quá dễ thương, nếu lúc nãy La Duyệt Kỳ còn chút xíu nghi ngờ với hai chị em nhà họ Mạc thì lúc này cũng đều tan thành mây khói rồi, trẻ con là thật thà nhất, nếu không phải thì Văn Tiêu Tiêu tuyệt đối sẽ không lo lắng sợ hãi đến thế, xem ra cô và Kim Đào thật sự không có duyên phận.
Thấy La Duyệt kỳ không tức giận, Văn Tiêu Tiêu lại tiếp tục nâng cao tinh thần, giảng giải về sự thần bí của các chòm sao cho cô biết.
Mạc Duy Hoa cũng cười nói: “Duyệt Kỳ, em đừng vội, đợi em sinh con xong rồi chị sẽ cho người đưa em sang Mĩ thăm bạn, nhà ta cũng có anh em bạn bè bên kia, em thích ở lại bao lâu cũng được, đến lúc đó thì em có thể thoải mái nói chuyện với bạn luôn.”
La Duyệt Kỳ gật gật đầu ngượng ngùng, sau đó thật sự chăm chú nghe Văn Tiêu Tiêu nói chuyện.
Mạc Duy Hoa thấy vậy mới tựa lưng vào ghế, liếc mắt nhìn Mạc Duy Khiêm một cái, sau đó hai người đều tự lấy điện thoại ra xử lý việc riêng của mình.
Đến chỗ ở của Mạc Duy Khiêm, Mạc Duy Hoa lôi kéo La Duyệt Kỳ trò chuyện.
Văn Tiêu Tiêu thì ngửa đầu vui vẻ nói với Mạc Duy Khiêm: “Cậu, biểu hiện của con không tệ đúng không? Mợ không nghi ngờ chút nào hết, cậu phải cảm ơn con đó.”
Mạc Duy Khiêm nhẹ nhàng xoa đầu cháu gái, cười nói: “Cậu không lo lắng sợ hãi gì hết vì cậu biết Tiêu Tiêu nhà chúng ta có thể mà. Quả nhiên con đã giúp cậu một việc hớn, không phải kỳ nghỉ đông con định đi du lịch Châu Âu sao? Vậy thì cậu sẽ tài trợ toàn bộ chuyến đi, không hạn chế, được không?”
Văn Tiêu Tiêu được Mạc Duy Khiêm khen thì cực kỳ vui vẻ, cười đến mức mắt sắp híp tịt lại: “Cảm ơn cậu, nhưng con sẽ không tiêu xài nhiều quá đâu, mẹ con không cho, mẹ cấm con tiêu tiền lung tung, lần này tiền quà con mua tặng mợ là dùng tiền cơm con tiết kiệm đó, sau này con buôn bán lời rồi con sẽ mua thêm nhiều đồ tặng cậu mợ!”
Mạc Duy Khiêm nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Tiêu Tiêu: “Đúng rồi, có chí khí lắm, sau này kiếm tiền bằng khả năng của mình, muốn mua gì thì mua cái đó!”
Mạc Duy Hoa âm thầm đánh giá La Duyệt Kỳ ngồi đối diện, cảm thấy khá vừa lòng, cô bé này cử chỉ đoan chính, tuy rằng gia thế bình thường nhưng qua thời gian tiếp xúc của chị với hai vợ chồng La Đồng và Tề Nguyệt Tú mà xét thì vợ chồng họ rất chính trực, có thể nói nhà họ La là một gia đình đứng đắn, không tham lam, không có tật xấu!
Vừa nghĩ thế, lại liếc mắt lên bụng La Duyệt Kỳ một cái, nụ cười trên mặt chị càn tươi: “Duyệt Kỳ, lần này chị tới đây vội vàng như thế là có lí do, em thấy đó, em và Duy Khiêm lưỡng tình tương duyệt, đã cùng nhau đi tới bước này rồi, dĩ nhiên là Duy Khiêm vô cùng yêu thích em. Vốn dĩ người đến gặp em nên là cha mẹ chị nhưng hai người đều không ở trong nước, lại thêm bọn chị vẫn chưa dám nói với họ chuyện em mang thai. Em đừng hiểu lầm, chị nói thế không phải là vì sợ họ không vui nên không dám nói đâu, mà là chị sợ cha mẹ chị biết tin lại vui quá, gấp gáp quay về thì dễ xảy ra chuyện lắm. Nên mới định đợi hai người về rồi mới nói cho họ biết.”
Mạc Duy Hoa nói vậy, lo lắng trong lòng La Duyệt Kỳ mới buông xuống, vốn dĩ cô sợ việc cô mang thai trước khi cưới sẽ khiến người nhà họ Mạc coi thường, nhưng giờ mới thấy chắc không phải là vấn đề nữa rồi.
Mạc Duy Hoa còn nói: “Còn một chuyện quan trọng nhất đó là hôn sự của em và Duy Khiêm, Duy Khiêm đã nói suy nghĩ của em cho chị nghe rồi, chị rất hiểu những điều em đang lo lắng, lần này chị đến cũng là để giải tỏa lo lắng cho em. Thật ra nhà chị không có nhiều quy củ rườm rà đâu, tuy rằng hiện tại cũng gọi là có tiền nhưng đều từ giai đoạn khó khăn phát triển lên, anh rể Duy Khiêm cũng đã từng vô cùng cực khổ, chị theo anh ấy vào Nam ra Bắc, đã gặp đủ chuyện rồi, chưa bao giờ chị có suy nghĩ kênh kiệu quan cách đâu, em đừng lo lắng quá.”
La Duyệt Kỳ gật gật đầu, tuy rằng Mạc Duy Hoa nói rất chân tình nhưng dù sao cô cũng không thể hoàn toàn yên tâm được.
“Em hiểu ý chị nhưng mà kết hôn là việc lớn, em vẫn phải bàn bạc lại với cha mẹ em trước.”
Mạc Duy Hoa nghe La Duyệt Kỳ nói thế liền nở nụ cười: “Chuyện này à, em càng không cần lo lắng, trước khi đến chị đã nói suy nghĩ của gia đình chị với cô chú rồi, cô chú đều nói chỉ cần em đồng ý, em được hạnh phúc thì họ không có ý kiến gì. Biết mọi việc gấp gáp, sợ các em không kịp chuẩn bị đồ cưới nên thời gian này chị đã nhờ người đi dạo phố với cô chú, cũng đã nói rõ để hai người muốn mua gì thì mua, không cần lo lắng đến tiền bạc, chị sẽ chi trả toàn bộ.”
“Chuyện này sao được chứ? Cho dù có kết hôn thì nhà em cũng nên tự chuẩn bị, sao có thể để chị tốn kém được.” La Duyệt Kỳ băn khoăn.
“Chỉ cần em đồng ý gả cho Duy Khiêm là được, mấy chuyện này nó cũng không cần xen vào, nó đã làm em chịu khổ không ít rồi, sao có thể để cha mẹ em cũng phải lo lắng được chứ.”
La Duyệt Kỳ cảm giác mọi thứ như mơ vậy, tuy cô cảm thấy mình không còn lý do gì để từ chối nữa nhưng vẫn không dám nói ra hai chữ đồng ý một cách dễ dàng.
Mạc Duy Hoa biết la Duyệt Kỳ đã dao động, vì thế gục đầu xuống rút ra hai tờ giấy lau trên bàn trà, khẽ chấm khóe mắt.
La Duyệt Kỳ lập tức quan tâm hỏi: “Chị làm sao vậy?”
“Chị chỉ cảm thấy đau lòng, bình thường mọi người chỉ thấy cuộc sống của chị quá xa vời, không chạm tay vào được, ăn ngon mặc đẹp vô cùng hào nhoáng. Thật ra không ai biết được sự khó xử của chị, chị là con cả trong nhà, chỉ có một đứa em trai như thế, cha mẹ cũng sắp bước sang tuổi 80, cuộc sống của họ không còn gì băn khoăn nữa, chỉ nghĩ lúc còn sống có thể nhìn thấy Duy Khiêm lập gia đình, sinh con đẻ cái mới an lòng. Mấy năm nay chị sắp xếp không ít vì nó, gặp gỡ đối tượng nhiều lần nhưng chẳng có ai khiến nó để bụng. Thật vất vả mới gặp được em giữ được lòng nó, chị vừa nghe nói nó muốn kết hôn đã vui muốn nhảy lên rồi. Nhưng mà em không biết tính tình Duy Khiêm thật sự rất tệ, em không đồng ý hôn sự nó sẽ tính hết lên đầu chị, anh rể nó vừa khuyên hai câu là đừng gấp gáp quá đã bị nó nói thành tham lam tài sản nhà họ Mạc, muốn nhà họ Mạc tuyệt hậu. Em nói xem, tội danh đó sao bọn chị chống chịu nổi, nếu cha mẹ chị trở lại nghe chuyện này thật sự sẽ tức giận, rồi nghĩ rằng bọn chị thật sự có âm mưu mờ ám, không để Duy Khiêm kết hôn, thế thì ba Tiêu Tiêu còn mặt mũi mà gặp người khác nữa sao?”
Mạc Duy Hoa nói xong lại cúi đầu lau nước mắt, lòng âm thầm nghĩ: Thằng ranh thối tha, suốt ngày lấy chị ra trút giận, lôi chị ra làm lá chắn, giờ thì tự nghĩ cách mà rửa sạch thanh danh của mình đi!
Ở nhà Mạc Duy Khiêm bá đạo, không thềm nói lý thế sao? La Duyệt Kỳ cảm thấy Mạc Duy Khiêm trong lời Mạc Duy Hoa nói và trong nhận thức của cô căn bản là hai người hoàn toàn khác nhau! Xem ra mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, người phụ nữ như Mạc Duy Hoa mà cũng phải chịu đựng em trai, cha mẹ họ chắc hẳn là người thiên vị lắm, nếu không sao chị ấy có thể kinh sợ mà vội vàng chạy tới xác định hôn sự thế chứ, chắc là sợ cha mẹ trách tội, hơn nữa với quyền thế như anh rể Mạc Duy Khiêm thì thật sự không thể chịu được cái tiếng tham lam như vậy.
Vừa nghĩ thế, La Duyệt Kỳ cảm thấy ít sợ hãi Mạc Duy Hoa hơn, cảm thấy chị ấy cũng là một người bình thường phải lo toan mọi bề, đồng thời cô cực kỳ cảm thông cho phu nhân chính khách như chị ấy.