Nếu như trong tay có quả lựu đạn, lúc này Đông Phương Cảnh Mộ nhất định sẽ không chút do dự ném qua đó cho nổ tung, giết chết thằng nhãi con xấu xa vô cùng này phách lối kia!
Tiêu Cửu Cửu nhìn theo cái bóng lưng cao to kia, ánh mắt của cô cứ dõi theo cho đến khi bóng dáng của An Thần biến mất, mà vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.
Thấy vẻ mặt của Cửu Cửu nhìn theo đầy si ngốc, mê đắm như vậy, trong lòng Đông Phương Cảnh Mộ cảm thấy căng thẳng. Anh thật sự vô cùng hối hận đã kiên quyết phải đưa Cửu Cửu tới nơi này để tham gia bữa tiệc. Nhưng việc đã đến nước này rồi, có hối hận thì phỏng có ích lợi gì nữa. Lúc này anh chỉ có thể nghĩ ra biện pháp, không để cho người đàn ông kia còn có cơ hội đến gần làm tổn thương tới Cửu Cửu.
Thật sự có một số chuyện, người định không bằng trời định. Cho dù bạn có đề phòng nghiêm mật như thế nào, nếu như người trong cuộc không thèm để ý, thì dù bạn đề phòng thế nào cũng không thể phòng ngừa được.
"Cửu Cửu, chúng ta trở về đi thôi!"
Tiêu Cửu Cửu vừa trải qua một trận náo nhiệt như vậy, cho nên cô cũng cảm thấy mình không có mặt mũi nữa mà còn tiếp tục ở lại chỗ này nữa rồi, thích thú đáp lại một tiếng, "Được!"
Trở lại nhà họ Đông Phương, Đông Phương Cảnh Mộ lại dặn dò cô không nên suy nghĩ lung tung nữa, sau đó bảo cô hãy nghỉ ngơi sớm một chút. Tiếp đó anh liền trở về gian phòng của mình, vội vàng gọi điện thoại cho Tiêu Cẩn Chi kể lại chuyện vừa mới xảy ra, lại phái người đi thăm dò nội tình của con người có tên An Thần kia.
Kết quả thế nào cũng có thể đoán ra được, người khác cũng đã có sự chuẩn bị trước khi đến, đương nhiên sẽ không để cho Đông Phương Cảnh Mộ và Tiêu Cẩn Chi điều tra ra bất kỳ điều gì có ích. Người đàn ông có tên gọi là An Thần kia, hết thảy mọi tài liệu mà Đông Phương Cảnh Mộ điều tra được đều có biểu hiện hoàn toàn bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa. Anh ta đến từ một hòn đảo nhỏ, là một người gốc Hoa, hiện tại đã được chứng nhận cấp giấy chứng nhận có quyền cư trú ở Luân Đôn, cũng đã được xác nhận là bác sĩ trợ giáo cho học viện y khoa ở Luân Đôn.
Nhưng người đàn ông này thực sự đã trở thành một cây gai đâm vào trong lòng Tiêu Cẩn Chi và Đông Phương Cảnh Mộ.
Hai người bọn họ đều sợ cái người đàn ông quá giống Phượng Thần kia, không biết vào lúc nào thì lại sẽ xuất hiện ở bên cạnh Cửu Cửu.
Mà từ phản ứng Cửu Cửu có thể nhận thấy rất rõ rằng, không thể nghi ngờ gì nữa, Phượng Thần chính là tử huyệt của cô.
Lần đầu tiên khi Cửu Cửu nhìn thấy người đàn ông có tên là An Thần kia, cô đã lập tức bị kích động và xúc động đến mức như thế. Nếu như người đàn ông kia thật xuất hiện ở bên cạnh cô, thật sự lấy phương thức giống như con người của Phượng Thần mà đến làm bạn với Cửu Cửu, chăm sóc Cửu Cửu, thì đừng nói là Đông Phương Cảnh Mộ, sợ rằng đến ngay cả Tiêu Cẩn Chi, cũng sẽ không còn có cơ hội để ôm mỹ nhân trở về được nữa.
Nhưng mà, bọn họ gấp gáp hơn nữa thì có thể biết làm thế nào đây.
Giờ đây, trước mắt bọn họ chỉ có thể phái người theo dõi sát sao đối với tên tiểu tử kia, diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn quan sát xem phía sau anh ta còn có những hành động gì khác nữa, thì bọn họ sẽ lấy bất biến ứng để ứng vạn biến (*), nếu như anh đối với Cửu Cửu thật sự là chớ có ý đồ, vậy bọn họ đối với anh, cũng tuyệt đối sẽ không lưu tình.
(*) Lấy bất biến ứng để ứng vạn biến: nguyên văn 以不变应万变–âm đọc: “dĩ bất biến ứng vạn biến”: Nghĩa đen của câu này là "Lấy cái bất động để đối phó với nhiều cái manh động". Đây là một câu triết lý bắt nguồn từ khái niệm thuộc về binh pháp “dùng tĩnh chế... động, lấy cái bất biến (không thay đổi) để ứng phó với cái vạn biến (cái luôn thay đổi). Ý nghĩa triết lý trên thể hiện ở chỗ, dù mọi sự vật hiện tượng phong phú, đa dạng, thay đổi khôn lường thế nào, nhưng đều xoay quanh trục của nó, đó là bản thể, cái gốc
Trong chớp mắt hai ngày nữa đã trôi qua, cũng đã đến ngày Tiêu Cửu Cửu phải trở về nước.
Lần này Đông Phương Cảnh Mộ xin nghỉ nghỉ ngơi ba ngày, đích thân đến để đón Cửu Cửu trở về.
Trước khi đi đón Cửu Cửu trở về nước, Tiêu Cẩn Chi và Đông Phương Cảnh Mộ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu với nhà họ Lương sao cho tốt nhất.
Từ sau ngày Lương Kinh Diễm chạy đến nước Anh định bắt kẻ thông dâm không có kết quả, nhà họ Lương lại tiếp tục gây áp lực đối với Tiêu Cẩn Chi, yêu cầu Tiêu Cẩn Chi phải bảo đảm sẽ không đi một mình đến gặp Tiêu Cửu Cửu nữa. Nhưng ngay cả như vậy, anh cũng không dám bảo đảm, Lương Kinh Diễm với tính nết điên cuồng kia liệu còn có thể làm ra những chuyện gì đối với Cửu Cửu hay không nữa.
Tiêu Cẩn Chi cũng đã từng suy tính có nên dứt khoát để cho Cửu Cửu du học ở nước ngoài hay không. Nhưng anh lại nghĩ, như vậy thì người sẽ phải ở cách xa ngoài ngàn dậm, lại nghĩ đến còn có Thụy Khắc giống như một con sói đói đang sống ở đó, Tiêu Cẩn Chi cảm thấy, vẫn nên sắp xếp để cho Cửu Cửu nằm ở trong tầm mắt quản lý của mình, thì anh mới yên tâm.
Ít nhất, ở trong vùng đất kinh đô này, một mẫu đất chia ba phần, trừ nhà họ Lương và Lương Kinh Diễm ra, cũng không có người nào dám có chủ ý đánh vào Cửu Cửu nhà anh.
Trước khi đi, Cửu Cửu lại đi một chuyến đến phủ Bá tước, kiểm tra lại cho Bá tước phu nhân làm một lần nữa. Sau khi xác định bệnh của Bá tước phu nhân đã khỏi hẳn, lúc này Tiêu Cửu Cửu mới chính thức cáo biệt với Bá tước phu nhân để trở về nước.
Về phần vị Đại thiếu gia Thụy Khắc kia, cô trốn còn không kịp, dĩ nhiên là bị Tiêu Cửu Cửu cố ý bỏ qua rồi.
Ông nội Đông Phương và bà nội Đông Phương ôm Cửu Cửu ngồi trò chuyện với cô trận thật lớn, phải một lúc rất lâu sau, lúc này hai ông bà nội Đông Phương mới đưa cô lên xe, còn lưu luyến không rời. Lại còn dặn dò cô lần nữa, nếu cô có rảnh rỗi cứ tới qua bên này chơi một chút, ở lại lâu một chút.
Tiêu Cửu Cửu cũng cười cười đồng ý, trong lòng cô thực sự cảm động đối với sự yêu thương sâu nặng của hai người đối với cô. Cô cũng đã suy nghĩ nếu có cơ hội cũng muốn báo đáp lại tình cảm của hai người bọn họ đã đối đãi thật tốt với mình.
Tiêu Cửu Cửu cùng với Đông Phương Cảnh Mộ và Tằng Lỗi cùng đi lên máy bay trở về nước.
...
Tại sân bay ở Kinh đô.
Xa cách một khoảng thời gian, Tiêu Cửu Cửu mới lại được đặt chân lên mảnh đất quê hương quen thuộc này một lần nữa. Đột nhiên trong lòng cô trào dâng lên một cảm xúc thân thiết của quê cha đất tổ.
Đi xa một khoảng thời gian, một lần nữa Tiêu Cửu Cửu mới phát hiện ra, khi trở về nước, chẳng những cô không thấy sợ hãi mảnh đất này, mà ngược lại, hóa ra cô lại cảm thấy tình yêu thương và quyến luyến đối với mảnh đất này còn da diết, nồng cháy hơn.
Nếu như không có những nguyên nhân đặc biệt khác, cô tin tưởng rằng, đại đa số mọi người đều không có ai muốn phải xa xứ, đi đến một địa phương xa lạ để sống, để lại phải bắt đầu cuộc sống mới một lần nữa.
Có vài người đi ra nước ngoài cả đời, đến khi già rồi, lại hy vọng có thể giống lá rụng về cội như cũ. Nói đi nói lại, vẫn là một câu nói cũ “quê hương khó bỏ, người thân khó xa!
Khi cô nhìn thấy mấy người đàn ông anh tuấn bất phàm, đang đứng chờ đợi mình ở lối ra, thì loại cảm giác thân thiết kia lại càng trào dâng lên quá mức, trên mặt cô cũng nở rộ một nụ cười rạng rỡ
"Cửu Cửu..."
"Cửu Cửu, hoan nghênh em đã trở lại!"
Theo từng tiếng hoan hô thân thiết nhiệt tình, Tiêu Cửu Cửu từ trong vòng ôm của Chu Tiêu, lại đổi đến vòng tay của Tần Tấn, rồi đến Hứa Hằng Minh. Những cái ôm này đối với cô thật thân thiết, thật chặt chẽ, mỗi người, ai cũng dùng sức ôm cô một chút, lấy cái ôm để biểu đạt sự thương yêu và sự nhớ nhung giữa mấy người bọn họ với nhau.
Tiêu Cửu Cửu nhìn bốn phía xung quanh một cái, khi không nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Cẩn Chi, thì đôi con ngươi của cô thoáng qua nhất chút chán nản.
Tần Tấn biết cô đang tìm người nào, anh cười cười nắm lấy tay của cô, "Đi thôi! Anh ấy đang ở nhà chờ em!"
Tiêu Cửu Cửu sửng sốt một chút, ngay sau đó cô liền nở nụ cười, người hiểu cô rõ nhất cũng chỉ có Tần Tấn!
Cũng chỉ có anh là người sẽ đặc biệt tỉ mỉ quan tâm đến những nhu cầu của cô. Cho nên mỗi lần trong lòng cô nghĩ đến điều gì, anh gần như cũng có thể đoán được hết.
Đoàn người này của bọn họ tất cả đều là tuấn nam mỹ nữ, đứng chung với nhau vào một khối, thật sự đã trêu chọc vô số ánh mắt của người khác. Mãi cho đến lúc bọn họ đã rời khỏi sân bay, còn có vô số người vẫn còn đang sợ hãi kêu than về sắc đẹp của bọn họ.
Sáu người, chia nhau ra lên ba chiếc xe, trùng trùng điệp điệp lao nhanh trên đường, đi về phía khu bảo tàng Ngọc Sơn.
Chờ đến khi xe của bọn họ dừng lại ở nơi cửa, Âu Sáng thay mặt cho đại Boss của anh, đã sớm đứng canh giữ sẵn ở cửa, vừa thấy Cửu Cửu xuống xe, anh ta liền cười cười, tiến ra nghênh đón, "Cửu Cửu, hoan nghênh cô đã trở lại! Mau lên đi, lão đại đang sốt ruột chờ cô lâu rồi!"