Bầu không khí phòng làm việc của viện trưởng nặng nề, tiếng nói của Tiêu An Bác vẫn còn đang chậm rãi vang lên......
"Vì bảo vệ Lâm Khả và đứa nhỏ trong bụng, cha làm bộ đồng ý ông cụ điều khiển, tiếp theo tìm được Diệp Tú Trinh cùng nhau trở về kinh đô, lần nữa đi làm ở quân khu B. Trong lúc này, cha lại nói ra muốn chuyện ly hôn với ông cụ, nhưng ông cụ vẫn là câu nói kia, nếu cha muốn ly hôn, hãy chờ ông chết rồi lại nói."
"Trong chớp mắt, Lâm Khả cũng sắp sinh, cha lén lút xin nghỉ với lãnh đạo quân đội, chạy tới bên cạnh bà ấy, lúc đó cha cũng không biết, Diệp Tú Trinh vẫn luôn phái người ngó chừng hành động của cha, cha đây vừa nhúc nhích người, người của bà ta cũng đã lên đường theo rồi. Mà, lúc ấy trong lòng cha gấp gáp, lại nhớ mong an nguy của Lâm Khả và đứa bé, cũng không chú ý tới có người đi theo."
"Cha ở cùng Lâm Khả hai ngày, Cửu Cửu đã ra đời, lúc ấy, chúng ta lấy tên cho Cửu Cửu, gọi Tiêu Tâm Ái, bởi vì Cửu Cửu là kết tinh tình yêu của hai chúng ta, cũng kế thừa kéo dài tình yêu của hai chúng ta, càng là tâm can bảo bối của hai chúng ta, cho nên, chúng ta thân mật gọi Cửu Cửu là Tiểu Ái hoặc Ái Ái."
Nhớ lại lúc Tiêu Cửu Cửu còn nhỏ, nghĩ đến bộ dáng nhỏ bé tròn trịa trắng hồng của cô kia, trên mặt Tiêu An Bác hiện lên một nụ cười dịu dàng, nhưng nụ cười kia, ngay sau đó tiếp tục nhớ lại, rất nhanh lại sa sầm xuống.
"Ngày nghỉ của cha rất nhanh hết, cha lại không bỏ được Lâm Khả và đứa bé, bèn bảo bạn bè tìm một căn hộ ở ngoại ô kinh đô, cố hết sức thuyết phục Lâm Khả về kinh với cha, Lâm Khả bị cha thuyết phục, cha dẫn theo Lâm Khả và Tiểu Ái trở về kinh, thu xếp ở chỗ phòng cho thuê đó."
Giọng Tiêu An Bác đột nhiên nổi lên the thé, "Mà cha không ngờ, động tác của Diệp Tú Trinh sẽ nhanh như vậy, cha vừa mới đi làm, tiếp sau bà ta đã tìm tới Lâm Khả, hơn nữa, trực tiếp phái người lạnh lùng ra đòn sát thủ đối với Lâm Khả và đứa bé. Chờ lúc cha nhận được tin tức chạy trở về phòng thuê, phòng ở kia đã bị đốt đến sơn đen bôi nhọ, bên trong chỉ có một bộ thi thể nữ cháy sạch không còn hình người, nhưng cha vẫn nhận ra được, đó là Lâm Khả, bà ấy chính là Lâm Khả......"
Tiêu An Bác nói đến đây, hai mắt lần nữa nước mắt tràn đầy, nét mặt chớp mắt già nua rất nhiều.
Nói đến đây, ông ngừng một khoảng thời gian thật dài không nói gì.
Tiêu Cửu Cửu khe khẽ thở dài một tiếng, Tiêu An Bác và Lâm Khả, thật đúng là một đôi uyên ương số khổ.
Hiện tại cuối cùng cô cũng hiểu, tại sao đôi vợ chồng Tiêu An Bác và Diệp Tú Trinh này lại hành hạ lẫn nhau giống như kẻ thù, lại vẫn cứ là thế gia thông gia, vẫn phải cột chung một chỗ.
Chỉ là, khổ đứa bé Tiêu Cẩn Chi này, thành nơi trút giận của gia đình bạo lực bọn họ.
Cho đến khi cảm xúc bình tĩnh lại, Tiêu An Bác mới lại tiếp tục nói, "Lúc ấy, hiện trường không tìm được Tiểu Ái, không thấy Tiểu Ái! Cha vừa mừng rỡ, lại lo lắng, vậy không biết đứa bé rốt cuộc là sống? Hay là chết? Vài năm như vậy, cha vẫn luôn tìm kiếm tung tích của con bé, tìm rất nhiều năm, nhưng vẫn không có tin tức, cha cũng đã tuyệt vọng, cũng không ngờ, ông trời có mắt, rốt cuộc lại để cho con trở lại bên cạnh cha......"
"Cha thật xin lỗi Lâm Khả, bà ấy vì cha, chịu quá nhiều tội, ăn quá nhiều khổ, mà cha mang tới cho bà ấy, lại vẫn là hứa hẹn hảo huyền, thậm chí đến chết, bà ấy cũng không thể có được một danh phận nên có. Mà bà ấy, lại cả đời chỉ bảo vệ một tên đàn ông khốn kiếp là cha! Cha có lỗi với bà ấy! Có lỗi với bà ấy......"
Tiêu An Bác nói xong cả chuyện xưa này, cảm xúc cũng suy sụp, đôi tay ôm lấy đầu của mình, vùi đầu hu hu khóc khẽ, hình như là muốn dốc hết tất cả bi thương và khổ sở bị đè nén hai mươi mấy năm ra ngoài.
Tiêu Cửu Cửu và Tiêu Cẩn Chi nhìn một người đàn ông quyền thế cường tráng như vậy, khóc đến bi thương như vậy, tan nát cõi lòng như vậy, cũng cảm thấy lòng chua xót đầy bụng, không biết nên khuyên lơn như thế nào.
Ở trong mắt người ngoài, Tiêu An Bác xuất thân hiển hách, bản thân càng là quyền cao chức trọng, có vợ có con, còn có cái gì mà không hài lòng?
Nhưng chỉ có những người thân ở trong đó, mới có thể biết ở gia tộc lớn, có bao nhiêu bất đắc dĩ và đau xót, bọn họ phải gánh vác bao nhiêu trách nhiệm và thứ mà mình không muốn, mới có thể đổi lấy những thứ gọi là vinh hoa phú quý này.
Cho dù, giống như Tiêu An Bác, ông muốn bỏ qua vinh hoa phú quý, chỉ muốn theo đuổi hạnh phúc bình thường, nhưng cũng sẽ có rất nhiều người giương cờ hiệu yêu thương ông, ngăn cản ông đi theo tính cách, ép buộc ông đi đến trên con đường bọn họ đã sắp xếp tốt, cho đến suốt đời.
Tiêu Cẩn Chi và Cửu Cửu liếc mắt nhìn nhau, đang suy nghĩ đến tai nạn mà hai người bọn họ cùng gặp phải thì đôi tay nắm thật chặt.
Ở trong mắt lẫn nhau, bọn họ đều thấy được quý trọng và may mắn!
Bọn họ nhất định sẽ không có kết cục vừa bất đắc dĩ vừa đáng thương giống Tiêu An Bác và Lâm Khả.
Bọn họ, nhất định sẽ quý trọng đối phương, vì đối phương, dốc hết tất cả cũng không để ý, bọn họ chỉ cầu có thể vĩnh viễn gần nhau ở chung một chỗ.
Tiêu Tĩnh Bác nhẹ giọng nói với Tiêu Cẩn Chi và Cửu Cửu, "Hai người các con đi về trước đi! Chuyện này chờ sau khi chú báo với ông cụ, chúng ta lại nói."
"Được! Vậy chúng con đi trước."
Tiêu Cẩn Chi dắt tay Cửu Cửu đứng lên, liếc mắt nhìn Tiêu An Bác, hai người bèn xoay người rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng.
Đi tới cửa lớn của quân tổng, Lăng Mẫn lái xe đi qua, Tiêu Cẩn Chi mở cửa xe cho Tiêu Cửu Cửu, "Cẩn thận một chút!"
Tiêu Cửu Cửu đang muốn lên xe, cảm giác đột nhiên sau ót thổi qua một cơn lạnh lẽo, để cho cô cả người lông mao dựng đứng, nghiêng đầu sang chỗ khác, bản năng theo cảm giác nhìn sang nơi đó, vừa hay thấy bóng dáng của Diệp Tú Trinh đứng ở phía trước cửa sổ chợt lóe lên.
Khóe môi Tiêu Cửu Cửu nâng lên một nụ cười lạnh lùng, Diệp Tú Trinh, tốt nhất bà đừng đến uy hiếp tôi! Nếu không, tôi không ngại để cho bà cũng nếm thử một chút những nỗi đau thấu xương mà Lâm Khả đã trải qua.
"Sao thế?" Tiêu Cẩn Chi nhìn theo ánh mắt Cửu Cửu, lại không thấy cái gì, nhưng biểu hiện trên mặt cô, lại viết rõ ràng, đừng đến chọc tôi! Rốt cuộc là ai cố gắng muốn chọc giận cô?
Tiêu Cửu Cửu cười cười với anh, "Không có việc gì, đi về nhà thôi!"
Sau khi bọn họ đi không lâu, tiếp theo Tiêu An Bác và Tiêu Tĩnh Bác cũng ra khỏi cửa chính bệnh viện, hai người cùng nhau chạy về nhà họ Tiêu, chuẩn bị thương lượng với ông cụ Tiêu.
Giữa ban ngày ở nhà họ Tiêu, trẻ tuổi đều đi làm, ngoại trừ ông cụ ở đó, chỉ có mấy nhân viên bảo vệ im hơi lặng tiếng giống như là không tồn tại, trong nhà vẫn yên tĩnh như vậy.
Khi Tiêu An Bác và Tiêu Tĩnh Bác giẫm bước chân dồn dập đi vào nhà họ Tiêu thì nhân viên bảo vệ cũng vọt ra trong nháy mắt, sau khi thấy người tới là hai anh em nhà họ Tiêu, hơi gật đầu, lại nhanh chóng lui trở về, nhanh chóng trở về chỗ tối kín đáo đề phòng.
Hai anh em ở nhà họ Tiêu tìm được ông cụ Tiêu trong thư phòng, ông cụ đang chơi cờ một mình, tay trái cầm cờ trắng, tay phải cầm cờ đen, đánh cờ một mình ở nơi đó, tay phải nhón lấy một quân cờ đen, chau mày, làm như không có chỗ xuống tay.
Dù nghe được tiếng bước chân của hai anh em nhà họ Tiêu, ông cụ vẫn không ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái.
Hai anh em nhà họ Tiêu cũng không dám ầm ĩ ông, lẳng lặng chờ ông cụ hết bận chuyện trên tay, lại tới đối phó bọn họ.
Hai anh em đợi chừng gần đến thời gian một ly trà, cuối cùng thì ông cụ Tiêu để cờ đen trong tay xuống, nhìn bàn cờ một cái, than một tiếng, "Nước cờ dở cuối cùng là nước cờ dở, đi nhầm một bước, muốn thắng nữa, nói dễ vậy sao?"
Nói xong, ông cụ vung tay lên, trộn lẫn cả bàn cờ lộn xộn.
Sau đó, ông cụ mới đi đến trước mặt bọn họ ngồi xuống, nhướng lông mày hoa râm lên, bén nhọn nhìn lão đại nhà họ Tiêu một cái, "Có kết quả rồi?"
Ngay cả Tiêu An Bác cũng là một kẻ ở lâu vị trí trên, nhưng đối mặt ánh mắt sắc bén của cha già này, thì ông vẫn căng thẳng trong lòng, "Dạ! Có kết quả rồi, Cửu Cửu là con gái của con, mà Cẩn Chi......"
Nghĩ đến Tiêu Cẩn Chi xuất sắc và ưu tú, Tiêu An Bác vẫn còn có chút không đành lòng nói ra sự thật kia.
Ông cụ Tiêu trừng đôi mắt già nua, hừ nhẹ một tiếng, "Lúc này còn có cái gì không thể nói, mất thể diện cũng vứt đến nhà bà ngoại đi."
Tiêu An Bác bị ông cụ quát khẽ một tiếng này, cảm giác bên tai đã có chút nóng lên, nhưng trong lòng lại có một chút không cam lòng và bứt rứt, mặc dù, chuyện này là dây dưa giữa ông và hai người phụ nữ, nhưng năm đó nếu chuyện này không có sự ngăn cản của ông cụ, làm sao ông và Lâm Khả lại đến mức tách ra? Làm sao lại đến mức hai bên cách trở sống chết? Làm sao Cửu Cửu lại đến mức lưu lạc bên ngoài, có nhà mà không về được?
Tiêu Tĩnh Bác trông vẻ mặt anh trai khó chịu lại căm hận, sợ hai cha con này lại cãi vả, những năm gần đây, hai cha con này thấy ngứa mắt lẫn nhau, hai người nói chuyện thì thường giống như là pháo vậy, một chút liền nổ, nói đi nói lại, cũng bởi vì hai bên đều không cởi được khúc mắc đối với chuyện năm đó.
Hôm nay thấy tâm trạng Tiêu An Bác lại sắp xúc động, ông vội vàng lên tiếng hoà giải, "Cha, là như vậy, con làm hai cái so sánh DNA, một là anh cả và Cửu Cửu, có thể xác nhận Cửu Cửu là đứa con gái của anh cả và Lâm Khả sinh ra, một cái khác là so sánh Cửu Cửu và Cẩn Chi, giữa hai người bọn họ quả thật không có liên hệ máu mủ. Đây là báo cáo, cha xem một chút."
Ông cụ Tiêu vừa nghe, nhất thời mặt mo sa sầm xuống, nhận lấy báo cáo, nhanh chóng liếc mấy cái.
Sau đó hung hăng quăng báo cáo ở trên khay trà, hai mắt lạnh lùng quét về phía Tiêu An Bác và Tiêu Tĩnh Bác, "Vậy chính là nói, Cẩn Chi cũng không phải nòi giống nhà họ Tiêu chúng ta?"
Tiêu An Bác cười lạnh nhìn cha của mình, cười lạnh chế giễu, "Không sai! Cha, con trai của cha không chỉ bị vợ ngoại tình, [email protected]#d#l#q#[email protected] còn nuôi con trai giúp người ta hai mươi, ba mươi năm. Đây chính là con dâu hiền mà khi đó cha một ngàn người mới chọn ra được một người!"
Bị con trai chỉ trích không khách sáo như vậy, ông cụ Tiêu giận đến mặt mo đen lại, khuôn mặt tức giận nhìn về Tiêu An Bác, "Tôi làm tất cả, còn không phải đều suy nghĩ vì tương lai của anh? Còn không phải là nghĩ vì sự phát triển của cả nhà họ Tiêu chúng ta? Tiêu An Bác, anh làm tôi quá là thất vọng! Chính anh kết hôn còn không phải là làm loạn? Anh còn có tư cách gì nói đến người khác?"
Mặt Tiêu An Bác bi thương mà cười, "Con và Lâm Khả sẽ đi đến mức độ kia, còn không phải là cha ép? Cha vốn chưa bao giờ quan tâm chúng con muốn là cái gì, cho tới bây giờ cha chỉ coi chúng con là một con cờ, mỗi một bước của chúng con, còn sống cũng phải theo mệnh lệnh và sắp xếp của cha, nếu như không phải là lúc đầu cha cứng rắn chia rẽ con và Lâm Khả, sao con có thể bị Diệp Tú Trinh tính toán cưới cô ta? Nếu như không phải là các người, làm sao Lâm Khả lại bị chết thảm như vậy? Nếu như không phải là các người, làm sao Cửu Cửu lại lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy? Cha, chẳng lẽ những năm gần đây, lương tâm của cha cũng chưa từng băn khoăn sao? Lâm Khả...... Cô ấy chết quá oan ức!"
Tiêu Tĩnh Bác nhìn ông cụ Tiêu giận đến cũng sắp té xỉu, vội vàng kéo kéo Tiêu An Bác, "Anh, những thứ này đều là chuyện đã qua, kéo những thứ này còn có ý gì? Bây giờ chúng ta phải thương lượng và suy tính là chuyện Cửu Cửu, có phải là chúng ta nên đón Cửu Cửu về nhà họ Tiêu hay không? Cha, ý của cha thế nào?"
Tiêu Tĩnh Bác vừa nói sang chuyện khác, ông cụ Tiêu cũng mềm nhũn ra, nhìn cả mặt Tiêu An Bác đau buồn phẫn nộ kia, ông cũng không muốn so đo với Tiêu An Bác nữa.
Tiêu Cẩn Chi ưu tú là mọi người đều nhìn thấy, nhưng anh không phải con cháu của nhà họ Tiêu. Sự thật này, nếu ông cảm giác khó chịu, tin tưởng thân là người trong cuộc, con trai sẽ càng thêm khó chịu, thôi! Nếu không phải năm đó đã thấy sự kiên trì của ông, có lẽ, chuyện thật sự sẽ không phát triển giống như bây giờ, có lẽ, thật sự sẽ có một kết quả tốt hơn cũng không chừng.
Nhưng là, ông cụ Tiêu lại chưa bao giờ hối hận lựa chọn của mình.
Nếu như nhà họ Tiêu và Tiêu An Bác không có sự ủng hộ của nhà họ Diệp, nhà họ Tiêu bọn họ tuyệt đối không thể nào có được sự cường thịnh hôm nay, đứng ở vị trí người đứng đầu nhà họ Tiêu, ông không hối hận tất cả mà mình đã làm.
Dĩ nhiên, Lâm Khả thì ông đồng tình, nhưng mà, thế giới này chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh đứng đầu, mặc kệ lúc nào đời nào đều là như thế, muốn không bị người chèn ép, ông chỉ có thể trở nên mạnh mẽ mới được.
Đối với đứa cháu gái Tiêu Cửu Cửu này, ông cụ Tiêu cả đời lạnh nhạt cứng rắn dĩ nhiên sẽ không có tình cảm gì, đối với ông mà nói, Cửu Cửu không có gì khác biệt với một người ngoài. Khi so sánh giữa gia tộc và Cửu Cửu với nhau, hiện tại ông càng cân nhắc nhiều hơn vẫn là phát triển tương lai của nhà họ Tiêu, cùng với chuyện này sẽ mang lại ảnh hưởng và trở ngại gì cho nhà họ Tiêu, mà không phải Tiêu Cửu Cửu có thể hạnh phúc hay không?
Ông cụ Tiêu vừa nghĩ tới sự phát triển của gia tộc, lòng liền nguội lạnh xuống, "Nếu Cửu Cửu là máu mủ của nhà họ Tiêu chúng ta, đương nhiên chúng ta phải nhận. Chúng ta có thể cho con bé một chút bồi thường thích hợp. Nhưng mà, nếu một khi công khai thân phận thật sự của Cẩn Chi, nhà họ Tiêu chúng ta sẽ trở thành chuyện cười của cả kinh thành. Nếu nhà họ Tiêu chúng ta mất đi Cẩn Chi, tương đương với đứt đoạn một trụ cột ở trong con em đời thứ ba, thế tất sẽ ảnh hưởng sự phát triển sau này của gia tộc chúng ta. Cho nên, ý kiến của ta là, chuyện này cứ như vậy thôi, dù sao Cửu Cửu sẽ gả cho Cẩn Chi, đến lúc đó, cũng sẽ vào nhà họ Tiêu chúng ta, vẫn là người nhà họ Tiêu chúng ta, chỉ là thay đổi một loại phương thức vào nhà họ Tiêu thôi."
Mặc dù bản thân Cửu Cửu cũng là ý kiến này, nhưng Tiêu An Bác nghe được ông cụ Tiêu cũng suy xét như vậy, trong lòng vẫn có chút không thoải mái, nhưng lại không thể phản bác lời ông cụ nói. Dù sao, hiện tại bản thân ông thành kẻ bề trên, tuy ông canh cánh trong lòng đối với chuyện đã qua, nhưng ít nhiều cũng có thể hiểu sự bất đắc dĩ của kẻ bề trên.
Đến vị trí người nắm quyền này như bọn họ, bọn họ thường phải làm một số lựa chọn bất đắc dĩ, mà phương hướng lựa chọn, chính là hy sinh cá nhân, chú ý toàn cục, nếu như ích lợi quốc gia như vậy, vĩnh viễn là đặt ở trên lợi ích cá nhân.
Ông cụ Tiêu thấy Tiêu An Bác và Tiêu Tĩnh Bác đều không lên tiếng, bèn trực tiếp nói, "Vậy chuyện này cứ như vậy đi! Hiện tại Cửu Cửu có đứa bé, các con nhanh chóng chuẩn bị cho bọn nhỏ một chút, làm một hôn lễ, phải làm cho long trọng một chút. Nhà họ Tiêu chúng ta cũng có mười mấy hai mươi năm chưa làm chuyện vui rồi, lần này, phải tổ chức thật tốt!"
Tiêu An Bác cảm thấy, đây cũng là biến tướng thỏa hiệp và bồi thường của ông cụ Tiêu, ông cũng không cố chấp tiếp nữa, "Vậy con quay lại nói với Cẩn Chi một chút, để cho nó cố gắng tổ chức lớn một chút."
"Đi đi!"
Ông cụ Tiêu vung tay lên, hai anh em đi ra từ trong thư phòng của ông cụ, Tiêu Tĩnh Bác nhìn Tiêu An Bác, nhàn nhạt cười nói, "Anh, lần này anh nên yên tâm, chỉ cần ông cụ đồng ý Cửu Cửu vào cửa, về sau cơ hội bồi thường cho con bé còn nhiều mà, vậy Cẩn Chi cũng giống như nửa đứa con trai của anh. Cứ như vậy, chẳng những nhà chúng ta không ít người, ngược lại nhiều thêm hai người, không phải sao? Đây chính là chuyện tốt đẹp đấy!"
Tiêu An Bác cười, than nhẹ một tiếng, "Chỉ có thể nghĩ như vậy, chỉ cần Cửu Cửu có thể sống ở bên cạnh anh, nhìn con bé, lại như thấy Khả Khả còn sống. Anh nghĩ, nếu Lâm Khả biết Cửu Cửu có thể trở lại bên cạnh anh, trên trời cô ấy có linh thiêng, cũng nhất định sẽ vui mừng."
"Ừ, đúng, Lâm Khả nhất định sẽ vui mừng." Tiêu Tĩnh Bác nhìn trên mặt anh cả luôn lạnh trầm hiện ra vẻ mặt thoải mái, biết chuyện Lâm Khả bắt đầu dần dần phai nhạt đi trong lòng của anh ấy, ông cũng chân thành vui mừng cho anh ấy.
Ông nhớ tới đống công việc chồng chất thành núi kia của mình, tranh thủ thời gian nói với Tiêu An Bác, "Anh, bệnh viện của em còn có việc, em phải đi về trước. Nếu anh còn có chuyện gì, thì gọi điện thoại cho em."
"Được, chúng ta cùng đi đi! Anh cũng đi tìm Cẩn Chi, nói một chút với hai người bọn họ chuyện hôn lễ."
"Vậy cùng đi thôi!"
Anh em họ Tiêu vừa đi, chỗ khúc quanh cầu thang lại lóe ra một bóng người, người này không phải là ai khác, chính là Diệp Tú Trinh.
Lúc này Diệp Tú Trinh, mặt mũi dữ tợn, hai mắt đỏ như máu, nhìn về phía Tiêu An Bác rời khỏi, hận không thể uống máu của ông, ăn thịt của ông, hủy đi xương ông vào bụng mới tốt.
Từ nhỏ, lần đầu tiên bà nhìn thấy ông, liền thích ông, nhiều năm như vậy, bà vẫn dốc sức làm một thục nữ, để đạt tới tiêu chuẩn yêu cầu của cô dâu thế gia.
Diệp Tú Trinh bà muốn cái gì có cái đó, tài mạo song toàn, gia thế hiển hách, nhưng lại luôn không vào được mắt Tiêu An Bác ông. Mặc kệ bà hao hết bao nhiêu cơ mưu, ông vẫn không nhìn bà thêm một cái, nếu không phải là vẫn chắc chắn hai nhà có thoả thuận miệng, Tiêu An Bác ông nhất định sẽ cưới bà, sợ rằng bà cũng sẽ không chờ ông mãi như vậy.
Nhưng bà lại không ngờ, bà chờ tới chờ đi, đợi đến lại là tin tức ông và một y tá nhỏ thích nhau.
Tin tức này đối với bà mà nói giống như sấm sét giữa trời quang, khiến Diệp Tú Trinh hoàn toàn không khống chế được, bà cảm giác tất cả kiêu ngạo và tự ái của mình đều bị Tiêu An Bác giẫm ở dưới lòng bàn chân, hoàn toàn không còn mặt mũi.
Ở trong vòng Hào Môn thế gia quyền quý nơi này, Diệp Tú Trinh vẫn tự cho mình là cô dâu chuẩn mực của nhà họ Tiêu, mấy người phụ nữ cũng ngưỡng mộ đại thiếu nhà họ Tiêu giống nhau kia, cả đám nắm được cơ hội bỏ đá xuống giếng, liền hung hăng châm chọc Diệp Tú Trinh, lại đẩy lửa giận của Diệp Tú Trinh lên một đỉnh cao khác.
Vào lúc này, bên cạnh phụ nữ cặn bã chắc chắn sẽ có một quân sư quạt mo cung cấp chủ ý cùi bắp cho cô ta.
Vì vậy, Diệp Tú Trinh bèn tìm tới ông cụ Tiêu, khóc lóc kể lể một lần nỗi khổ sở và bất đắc dĩ của bà, cầu xin ông cụ Tiêu làm chủ cho bà, lúc này mới có một loạt tai nạn và quanh co sau đó của Lâm Khả, cho đến, Lâm Khả tử vong.
Bà thật vất vả trừ đi cái đinh trong mắt, nếu như không phải là Tiêu An Bác cố chấp, sao bà lại đi tìm người đàn ông khác gieo hạt?
Lúc này thật vất vả có con mới cưới, thuận lợi gả cho Tiêu An Bác, nhưng sau khi Tiêu An Bác cưới, lại ngay cả đụng cũng không đụng bà một chút. Vậy va va chạm chạm qua hai mươi ba mươi năm, bản thân Tiêu An Bác muốn làm hòa thượng, cũng muốn bà làm ni cô, không dính một chút đến nhân gian ăn thịt.
Bà trôi qua khổ sở như vậy, mà bây giờ, ông ngược lại tốt rồi, tìm về con gái, còn muốn con trai của bà cưới con tiểu hồ ly tinh này làm vợ, hay cho một nhà đoàn viên, nằm mơ!
Trừ phi bà chết, nếu không, bà tuyệt đối sẽ không để đồ tiểu yêu tinh này vào cửa chính nhà họ Tiêu nửa bước!