Tôi lấy túi ngủ cùng gối đầu ra, rồi thu xếp vật phẩm vụn vặt chỉnh tề, đem ba lô gác ở bên chân, tuy rằng nhắm mắt lại, nhưng từ đầu tới cuối không có ngủ.
Tuy nhiên một lát, thanh âm lục tà lục tục vang lên, tôi mở mắt ra nhìn về phía người đến...
"Còn chưa ngủ?" Khi anh tiến vào mang theo hơi lạnh thuộc về mùa này, trong mũi hơi nóng tỏa ra trong không khí lạnh.
Tôi gật đầu, "Biết anh đi qua gặp."
Anh nhếch miệng, thân mình cao lớn áp đến, đem tôi đặt ở trong lòng, hai người bao thành một quả cầu ôm cùng một chỗ, nhưng không có ngọt ngào như ngày xưa, ăn ý mười phần không có ai chủ động nhắc lại chuyện tình trước đó, chỉ là nói chuyện không đâu kéo ra đề tài.
Nhưng nên đối mặt, dù sao cũng phải đối mặt.
Tôi ngẩng đầu, vươn tay chạm đến khuôn mặt trẻ tuổi đối diện thường làm cho tôi đau đớn kia, trầm mặc một lát sau, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Tây Cố", lại dừng lại.
Có rất nhiều vấn đề xoay quanh trong đầu, chỉ là tôi không biết nên nói ra miệng như thế nào.
Anh đóng nửa mắt, mặt chầm chậm cọ cọ lòng bàn tay của tôi, "Buổi tối hôm đó anh một đêm không về là đi quầy bar gần đó uống rượu, sau khi đi ra thì gặp Sở Kiều..."
Tôi "Ừ" một tiếng, âm điệu bình thản.
Anh thần sắc có chút xấu hổ, "Sau lại Sở Kiều nói với anh... Một ít chuyện, tỉnh lại thì hai người ở trên ghế lạnh trong hoa viên. Hác Manh, tuy rằng đêm đó anh rất phẫn nộ, nhưng anh sẽ không làm chuyện có lỗi với em."
Tôi thấp giọng tiếp tục nói, "... Cho nên hôm nay buổi chiều kiểm củi, anh đi cự tuyệt ngay mặt cô ấy?"
Anh gật đầu một cái, kéo xuống tay tôi nhẹ nhàng hôn lên, dán sát lại đây cẩn thận quan sát của vẻ mặt của tôi, "Em tức giận? Cái đeo cổ tay kia cũng không phải anh đưa cho Sở Kiều, khi vừa mới nhìn thấy anh cũng rất kinh ngạc, nếu anh biết trước, anh sẽ không tùy ý cô ta-- "
"Được rồi." Tôi đánh gãy lời anh, dừng một chút, lại nói, "Đeo cổ tay của anh rớt khi nào, anh dù sao cũng nên biết."
Anh rất sợ tôi mất hứng, thuận theo chủ động nói, "... Là buổi tối hôm đó."
Đề tài càng ngày càng tới gần trung tâm, tôi cơ hồ muốn buông tha anh, cũng buông tha chính mình, giống như mọi khi không hề nói ra. Nhưng miệng tôi chịu khống chế lộ ra một câu cuối cùng, "Sở Kiều sau lại nói thứ này..."
Anh nhanh chóng nói, "Chỉ là đêm đó anh tức giận nói mà thôi."
Tôi nhìn bộ dạng anh không muốn nói chuyện, có chút vấn đề kẹt ở giữa hai chúng tôi đã lâu, vì duy trì đoạn tình yêu, chúng tôi đều trở nên quá cẩn thận, không dám chạm đến, hai bên kiềm nén tính tình thỏa hiệp. Nhưng lảng tránh, cũng không biểu thị vấn đề sẽ biến mất, ngược lại càng khiến cho chúng tôi gánh vác càng thêm vất vả.
"... Đoạn tình cảm này có phải hay không khiến cho anh thấy mệt chết đi."
Anh ngưng mày, trầm mặc một lát sau mới mở ánh mắt, "Chúng ta về sau sẽ tốt, hiện giờ đừng hỏi nhiều như vậy..."
Anh không có phủ nhận.
Tôi từ nhỏ đã quan tâm anh, mười năm, tôi quen thuộc tính tình anh như vậy, như thế nào lại không biết đó là anh cam chịu.
Tôi nghĩ có lẽ bản thân thật là nhất sương tình nguyện. Lúc trước hai người vì cái gì lại kiên trì muốn cùng một chỗ như vậy?
Tôi vẫn nghĩ đến chỉ cần bản thân càng nỗ lực chút, lại nỗ lực chút, sớm hay muộn sẽ có thể đi đến kết cục hạnh phúc mà chúng tôi kỳ vọng. Mấy ngày nay tôi thường suy nghĩ, nếu là Tây Cố không kịp làm, tôi liền trước tiên bù đắp được rồi, nếu là Tây Cố đuổi không kịp cự ly, tôi liền trước tiên trải đường cho tốt, nếu là sợ Tây Cố ủy khuất, tôi liền trước tiên ủy khuất chính mình là được...
Cho tới bây giờ tôi không nghĩ tới, nếu là Tây Cố mệt mỏi... Tôi lại phải làm gì cho đúng?
Nếu tình yêu khiến cho thể xác và tinh thần hai người đều mệt nhọc sao còn phải cố gắng tiếp tục đi tiếp?
Tôi nhìn anh, không nói gì, có lẽ là hai bên đều quá cẩn thận đi, tôi vậy mà không phát giác anh cho tới nay đã kiềm nén tính tình, cùng tôi giống nhau ở trong tình yêu đã mất đi nguyên trạng. Tôi vẫn nhẫn nại anh, nhưng không phải anh chưa hề dùng phương thức của mình thỏa hiệp qua. Nhưng những điều này không đủ, khi kích tình ban đầu qua đi, vấn đề từng cái lại từng cái xuất hiện, chúng tôi đều nỗ lực không nhìn không nghĩ, nỗ lực muốn duy trì thế giới hai người, tuy rằng hai bên đều cảm giác sâu sắc gánh nặng khó khăn, nhưng lại che hai mắt, làm sao cũng không chịu nhìn thẳng vào...
Rốt cục, vấn đề như quả cầu tuyết, càng lăn càng to, đợi đến khi chúng tôi muốn giải quyết, lại phát hiện giữa hai người không biết từ khi nào đã bị vẽ ra một cái hào thật sâu, tôi cùng với anh đều chiếm một bên, muốn đến bên cạnh đối phương, lại phát hiện bản thân làm thế nào cũng nhảy không qua.
"Tây Cố," tôi do dự thật lâu, chậm rãi nói, "Nếu anh cũng cảm thấy mệt mỏi, chúng ta có đúng hay không... Có đúng hay không nên..." Đây là lần đầu tiên tôi bàn vấn đề này, vài lần há mồm, vài lần gian nan mở miệng, nhưng như thế nào cũng nói không ra cái từ kia.
Tây Cố bỗng dưng thay đổi sắc mặt, đứng dậy quặc trụ tay của tôi, "Em muốn nói những lời này đã thật lâu rồi đi." Mặt mày anh ép tới cực thấp, trong mắt đột nhiên tràn ngập lửa giận, trầm giọng nói, "Thật ra em cũng sớm đã nhịn không nổi, sớm đã tồn ý niệm này trong đầu đúng không."
"Vấn đề xảy ra giữa hai chúng ta, em cảm thấy không thể như vậy..."
"Như vậy em muốn thế nào?" Anh khí thế bức người.
Tôi dưới ánh mắt áp lực hờn giận của anh trầm mặc vài giây, nói, "Em nghĩ chúng ta... Vẫn là trước tiên bình tĩnh một chút, tạm thời tách ra một đoạn thời gian, được không?"
Anh không có nói tiếp, không khí lại cùng thời khắc đó bị đẩy lên đến điểm tối cao.
Anh gần như là không dám tin trừng mắt nhìn tôi, dưới cơn thịnh nộ anh đã quên vẫn còn quặc trụ tay của tôi, cổ tay bị anh nắm cơ hồ muốn bóp nát, tôi đau đến nhịn không được hít vào một hơi, anh bỗng dưng buông tay tôi ra, cúi đầu nhìn chằm chằm tôi thật lâu, đột nhiên đứng dậy vén lên cửa lều, lạnh lùng bỏ lại một câu, "Tùy ý em!"
Chớp mắt cũng không quay đầu lại, đi rồi.
Tôi kinh ngạc xụi lơ tại chỗ, đêm đông khí lạnh ngoài cửa lều rót vào, không biết qua bao lâu, tôi mới phản ứng lại đây, thân thể đông lạnh có chút cứng ngắc, tôi đứng dậy đi kéo lại cửa lều thì trước mắt lại là từng đợt biến thành màu đen...
Đỡ trán nhắm mắt chờ trận hoa mắt quen thuộc trôi qua, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân vẫn luôn kiên trì... Có phải hay không đều sai lầm rồi?
Từ đầu tới đuôi, có phải tôi quá bướng bỉnh quá nhất sương tình nguyện rồi hay không?
Tôi cũng đồng dạng mệt chết đi , mỗi một lần xuất hiện vấn đề, khắc khẩu, thỏa hiệp, rồi sau đó lại một lần nữa xuất hiện vấn đề, lại một lần khắc khẩu, lại thỏa hiệp, như thế lặp lại vài lần sau, dứt khoát cứ toàn bộ thỏa hiệp, hoặc là làm như không thấy.
Mỗi người đều nói chúng tôi sẽ xa nhau.
Lúc trước dùng dũng khí lớn như vậy, mới cùng anh đi đến một chỗ. Tôi không nghĩ tách ra, tôi sợ quay đầu không được, tôi sợ nếu rời khỏi anh, ngày sau lại gặp không được người tôi yêu sâu sắc như vậy. Tôi vì tương lai của chúng tôi làm rất nhiều kế hoạch, tôi đang nỗ lực đi về phía trước theo cái mục tiêu kia...
Vừa mới bắt đầu còn có kích tình chống đỡ, nhưng tùy theo vấn đề từ từ kéo đến lại ứng phó không nổi, tôi sợ anh sẽ hối hận, nhưng cũng chầm chậm bắt đầu lo âu, bàng hoàng, hoài nghi, bất an... Tâm sinh oán ý.
Tôi sợ nhất chính là, có một ngày ngay cả bản thân cũng hối hận, lại tìm không thấy đường đi.
Hai ngươi không có ở khoảng thời gian tốt nhất gặp được nhau, lại muốn vĩnh viễn dắt tay đi tiếp, luôn làm cho người tôi hết sức khổ sở.
Ngày hôm sau một đám người tính sau khi xuống núi đến bên trong khách sạn suối nước nóng gần đó nghỉ ngơi một ngày mới trở về, tôi nguyên bản có 3 ngày nghỉ, vừa vặn có thể lại theo cùng anh một ngày.
Nhưng cách ngày Tây Cố liền đi một mình ở phía trước, tốc độ anh rất nhanh, thái độ cũng cực kỳ lãnh đạm, vài bạn đồng liêu sáp lại gần đều ngượng ngùng ăn bế môn canh (đóng cửa không tiếp khách), không dám lại gọi anh.
Tôi bình thường ngồi lâu trong văn phòng, không có thói quen đi đường núi, bị ném xa xa ở phía sau. Đối với bọn họ mà nói, tôi chỉ là một người xa lạ, cũng hòa không vào đoàn thể của bọn họ. Đầu tôi còn có chút choáng váng, bị cô lập ở một bên cảm giác rất không xong, lúc này tôi thậm chí còn do dự có muốn hay không tiếp tục lại đi theo bọn họ đến khách sạn suối nước nóng, sau khi xuống núi trực tiếp đón xe trở về tốt hơn ...
Bởi vậy thình lình có điện thoại gọi đến đối với tôi mà nói quả thực là mưa đúng lúc.
Lâm tổng khẩn cấp gọi tới liên hoàn call muốn lấy mạng, trên núi thu tín hiệu không tốt, mất thật lớn sức lực mới nghe rõ, nguyên lai là hội đấu giá đã trù bị trước đó xảy ra sự cố, tôi là người kế hoạch, phải tự mình đến hiện trường.
Khép lại di động cùng người dẫn đoàn nói một câu, tôi quay đầu nhìn về phía Tây Cố, chần chờ, đi đến trước mặt anh đem ngọn nguồn nói ra một lần.
Anh thản nhiên nói, "Có phải rất vui vẻ hay không, rốt cục có thể lấy cớ rời đi?"
Tôi vậy mà có vài phần chột dạ không thông được.
Anh quay lưng qua, không hề nhìn tôi.
Khi ngồi trên tắc xi rời đi, tôi quay đầu nhìn ra hướng anh ở đằng xa, xe chạy về hướng ngược lại.
Bỗng nhiên nhớ tới bản thân nhiều năm trước cũng từng khóc rống thất thanh, một đường trên tắc xi ở trước cửa trường học của anh không ngừng chần chừ, cuối cùng bước lên đoàn tàu đi Thượng Hải.
Khi đó bản thân nhịn đau chặt đứt ràng buộc giữa hai người, vốn tưởng rằng cứ như vậy đã xong, nhưng như thế nào cũng không thể tưởng tượng được mấy năm sau bản thân lại lần nữa đem chuyện xưa viết xuống tập kế tiếp.
Cùng lúc ấy bất đồng chính là, khi đó tôi bị động rời đi, hôm nay tôi không chịu nổi gánh nặng chủ động xin đi.
Tôi vẫn không rõ, vì cái gì tình yêu lại biến thành như vậy, là cái gì khiến cho chúng tôi biến thành như vậy?
Tôi tìm không được đáp án.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn