Tôi gợi lên nụ cười nhiệt tình vươn tay, "Ông chủ Trương, Vương phó quản lý, hạnh ngộ hạnh ngộ."
Bọn họ cũng nâng tay theo tôi bắt lấy, một phen xin chào, hạnh ngộ khen tặng lẫn nhau xong, Triệu tổng cầm lấy thực đơn đưa cho tôi, hào khí nói, "Hác quản lí muốn ăn cái gì tự mình chọn, hôm nay tôi mời khách."
Các tiếp viên nữ đều một khuôn một dạng mặc kimono đơn giản, kéo cửa ra, bước từng bước nhỏ kính cẩn mang lên đồ ăn.
Trong bữa tiệc ông ta ngậm miệng không nói chuyện, chỉ liên tiếp kính rượu, tôi âm thầm ngăn cản hai lần, ông chủ Trương cùng Vương phó quản lý cũng hùa theo bưng ly kính rượu.
Ba người thay nhau ra trận, cũng may tôi sớm có chuẩn bị, trước khi xông vào trận Hồng Môn Yến này đã ăn nửa ký nho, để ngừa say rượu thất thố.
Bảo trì nụ cười tiếp nhận ly rượu, tôi liên tục uống ba ly xong thì có một bàn tay nhẹ che ở trên ly rượu của tôi, Nhâm Tây Cố mỉm cười mà không thất lễ hướng về phía ba người bọn họ nói, "Quản lý của chúng tôi gần đây dạ dày không tốt, tôi thay cô ấy kính ba vị một ly."
Nói xong lại lập tức rót rượu tự làm ba ly.
Ông chủ Triệu lúc này mới lần đầu tiên ngước mắt nhìn anh, "Cậu là?"
Tôi ngầm trừng mắt nhìn Nhâm Tây Cố một cái, nói, "Cậu ta là người mới vừa tới không bao lâu, không biết trời cao đất rộng, ngài nên thay tôi ra tay chăm sóc." Tâm trạng u ám, người có dạ dày không tốt là Tây Cố chứ. Anh nghĩ Triệu Lục là loại người nào, đêm nay ông ta đặc biệt gọi theo hai người, không rót cho tôi nằm úp sấp khiến cho tôi bị bêu xấu thì sẽ không bỏ qua, anh lại giơ cây quậy nước cái gì.
"Aiz, tuổi trẻ dũng khí không tệ," Triệu Lục đưa cho Tây Cố thêm một ly rượu, "Chúng tôi mấy người già này nên lui rồi, hiện giờ là thiên hạ của người trẻ tuổi, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên đó thôi."
Tôi bưng lên ly rượu, đón ý nói hùa, "Đâu có, chúng tôi còn phải dựa vào ngài kiếm cơm đây." Âm thầm đem lực chú ý lần nữa kéo về trên người tôi.
Rượu qua tứ tuần, tôi bắt đầu thử thăm dò chuyện bản hợp đồng, Triệu Lục ha ha cười, rốt cục bắt đầu thả lỏng. Đáng tiếc gần như là mỗi khi nói một câu thì bị kính một ly, tuy rằng nho quả thật giảm bớt hiệu quả say rượu, nhưng thứ này dù sao cũng không phải vạn linh đơn, uống đến khi tối muộn gần 10 giờ, tôi đầu bắt đầu choáng váng, mùi rượu xông lên, chỉ cảm thấy trên mặt một mảnh thiêu đốt, dần dần sắp khống chế không được miệng mình nữa.
Nghiêng đầu nhìn về phía Tây Cố, khuôn mặt anh không giống đại đa số người bình thường uống rượu xong đỏ lên, mà là xanh trắng tái nhợt, tay trái giấu ở dưới bàn giống như vô ý dừng ở dạ dày.
Tôi làm bộ tay chân không xong, tùy ý để ly rượu rớt trên mặt đất, còn dư một nửa đổ lên trên váy của tôi, tôi hoảng sợ lấy khăn ướt trên bàn đi lau, kết quả sờ soạng vài lần, đều sờ không được vị trí, thật vất vả mới lấy được ai ngờ lại là ly rượu bên cạnh.
"Không được, ông chủ Triệu... Tôi, tôi hiện tại say lợi hại, không thể theo tiếp được." Tôi hàm hồ nói.
Nhâm Tây Cố vừa định nói chuyện, chân tôi âm thầm đụng anh một chút, anh hiểu ý ngậm lại miệng, mặc tôi phát huy.
Triệu Lục cũng muốn cùng tôi tiếp tục bàn chuyện làm ăn, dù sao bên này bất luận là giá cả hay là danh tiếng đều tốt hơn so với mấy công ty khác, có tiền không kiếm là đồ ngốc, ông ta cũng sẽ không đem sự tình làm đến cùng, thấy tôi rốt cục bị rượu bêu xấu, ông ta cũng vừa lòng vỗ vỗ vai tôi, xác định thứ hai bàn đề án, rốt cục có thể như vậy tan cuộc.
"Anh đưa em về." Đi xuống lầu, Tây Cố nói.
Tôi cự tuyệt, "Không cần, cám ơn."
Bởi vì hai người đều uống say, đêm nay Lục Hu lại có việc bận, bắt xe là lựa chọn tất nhiên.
Xung quanh chỗ đón xe đều là các nhà hàng quán rượu, khi đi ra ngoài nương theo ngọn đèn đường trước cửa khách sạn, tôi đột nhiên phát hiện phía trước có một chiếc xe bên ngoài nhìn rất giống xe của Lục Hu.
Tôi đi qua, nhìn kỹ biển số chiếc xe kia... Quả nhiên là anh ta.
Tôi nhìn chằm chằm biển số xe hồi lâu, từ trong túi xách lấy ra điện thoại cầm tay, "A lô, Lục Hu."
Bối cảnh bên kia mơ hồ có tiếng âm nhạc, "Hác Manh, có chuyện gì sao?"
Tôi hết sức nhu hòa nói, "Anh hiện giờ ở nơi nào?"
Anh ta không khéo nói dối, thậm chí còn lắp bắp, "Anh, anh ở trong nhà bạn, em có chuyện gì sao."
Tôi mặt không biểu tình nói, "Không có, chỉ là đột nhiên có chút nhớ anh."
Anh ta là người thông minh, mặc dù giao tiếp có phần khô khan, nhưng lần này cũng rất nhanh nghe ra không đúng, "Hác Manh?"
"Không có việc gì," miệng tôi vẫn như cũ dịu dàng nói, "Buổi hẹn ngày mai trước tiên hủy bỏ, cuối tuần gặp lại chúng ta nói tiếp."
Tôi rốt cục hiểu rõ, thật ta bộ mặt tôi không phải là giai cấp bóc lột, mà là bộ mặt của vật hi sinh.
Trước khi đi tôi thuận tiện lấy điện thoại chụp biển số xe Lục Hu, rồi sau đó thản nhiên đi ra ngoài, ngăn lại một chiếc tắc xi.
Mở cửa xe ngồi xuống đang muốn đóng cửa, đột nhiên cửa xe bị một bàn tay cứng rắn giữ lại, tôi say rượu thì tứ chi bủn rủn, đánh không lại khí lực của anh, đành cho anh ngồi vào.
Tôi hoảng sợ chỉ vào cửa xe, "Anh đi ra ngoài."
Anh kiên trì, nhưng cũng nhẹ giọng, "Anh đưa em về nhà, buổi tối phụ nữ một mình không an toàn."
Tài xế coi chúng tôi thành người yêu cãi nhau, trực tiếp dẫm chân ga vừa thấm thía nói, "Đầu giường cãi nhau cuối giường huề,phụ nữ đừng quá cố chấp, nếu không chịu thiệt cũng là chính mình a."
Tôi bực mình quay người đưa lưng về phía anh, đường đi về mặc dù không lâu, nhưng cũng không ngắn, sau lưng truyền đến tiếng di chuyển lục tục, rồi sau đó Nhâm Tây Cố cách tôi một thước cự ly cẩn thận không đụng tới tôi, sau đó liền không còn tiếng động gì.
Khi xuống xe anh động tác có chút chậm chạp, hơi cong thắt lưng, ban đem cảm giác hơi mát, trên trán anh vậy mà phủ một tầng mồ hôi lạnh mỏng manh.
Tôi đi theo sau anh xuống xe, ánh mắt ngừng ở sau lưng anh, rồi sau đó đi nhanh vài bước lướt qua, "Đêm nay cám ơn anh đưa tôi, tôi về trước."
Anh lần nữa gọi lại tôi, "Trước kia em xã giao, đều là như vậy sao?"
Tôi quay đầu nhìn anh, "Đại đa số." Hỏi cái này cũng không có ý nghĩa.
Bỗng nhiên nhớ tới lần khắc khẩu cuối cùng của tôi với anh kia, khi đó tôi say rượu được Lâm tổng đưa về, bị anh thô lỗ kéo lên lầu, rốt cục nén không được ở hành lang liền ói ra, khi đó anh chỉ là đứng ở sau lưng tôi, không nói gì, cũng không có an ủi, trái tim tôi vào giờ phút ấy lạnh run, sau lại khống chế không được, nói ra mấy lời tổn thương, rồi sau lại...
"Trước đừng đi vội được không," anh cao giọng ở sau lưng tôi nói, "Anh chỉ nói ba câu."
Tôi không có cho trả lời.
Giọng nói anh khàn khàn, cười khổ lặp lại, "Chỉ có ba câu."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn