Tôi liền an bài một tổ trưởng nhỏ dẫn dắt một trận, chờ anh có thể bắt đầu lại buông tay. Vì thế mỗi ngày anh liền đi theo tổ trưởng lên núi xuống biển, học được ăn uống linh đình, tôi luyện nung đúc tính nết.
Hai tháng tiếp theo, tuy rằng tôi cùng Tây Cố cùng tồn tại trong một ngành, nhưng cơ hội chạm mặt thật ra cũng không nhiều.
Ngày thường tôi chỉ phụ trách duy trì vài khách hàng lớn quen thuộc, không cần giống như trước kia mọi việc đều phải tự làm. Nhâm Tây Cố lại từ tầng dưới chót làm lên, bởi vậy trong một ngày cơ hội có thể dừng lại ở trong công ty cũng không nhiều, tăng ca lại càng là chuyện bình thường.
Trừ bỏ mỗi ngày sáng sớm họp giao ban, tôi phải tham dự, ngẫu nhiên lên đài biểu thị PPT, khi đó tôi mới có cảm giác có một tầm mắt gắt gao dõi theo .
Trên mặt tôi bất động thanh sắc, cực lực đem tất cả những dấu vết có liên quan đến Nhâm Tây Cố đều bài trừ ra khỏi thế giới của tôi, nỗ lực muốn đem cuộc sống bình lặng của bản thân tiếp tục duy trì.
Lại đến thứ năm cuối tuần, sau khi tan tầm tôi gọi điện thoại cho Lục Hu, "Buổi tối ngày mai chúng ta đi đâu ăn cơm?"
Anh ta ở đầu điện thoại bên kia tạm dừng, "Buổi tối ngày mai anh có việc, hôm sau gặp đi."
Tôi rất kinh ngạc, anh ta luôn luôn là người tuân thủ quy củ gần như cũ kỹ, lần đầu tiên anh ta lâm thời thay đổi như thế, quá khác thường.
"Không sao, có chuyện quan trọng anh cứ làm trước đi, không vội."
Anh ta nói được, tiếp theo hai người liền nắm di động đều tự im lặng.
Tôi cùng anh ta không phải là loại hình hướng ngoại, công việc của hai người nội dung cũng hoàn toàn bất đồng, tôi không có thói quen hướng anh ta than khổ, anh ta cũng sẽ không bộc lộ gì với tôi
Tôi nỗ lực tìm tòi đề tài không quá nhạt nhẽo, anh ta cũng hơi phối hợp nói một ít chuyện thú vị trong những ngày gần đây...
Sau 15 phút đồng hồ, hai bên vui vẻ nói tạm biệt.
Khi cúp điện thoại, tôi cảm thấy tôi giống như mở hội báo cáo ba ngày, đầu đã vắt không ra cái gì khác.
Đã qua nửa giờ tan tầm, tôi ra văn phòng, thấy còn có một tổ viên lưu lại công ty tăng ca.
"Quản lí," anh ta nhìn đến tôi hơi do dự, gọi lại tôi.
Tôi đi qua, nghi hoặc nói, "Làm sao vậy?"
Tiểu Lưu chần chờ, đưa cho tôi danh thiếp, tôi tiếp nhận đến, phát hiện mặt trên là ông chủ Triệu trước đây từng gặp mặt qua một lần, năm ngoái tôi ở Lễ mừng công của Lâm tổng từng gặp qua ông ta, thái độ làm người rất thích chiếm tiện nghi, khẩu vị lớn tâm nhãn nhỏ, nói tới lợi nhuận thì nước miếng tung bay, nhắc tới bỏ vốn ra sức thì liền mọi cách chèn ép từ chối.
"Chúng em đã tìm vài lần, ông ta nói em chưa đủ tư cách cùng ông ta nói chuyện..." Tiểu Lưu mặt hơi đỏ lên, thanh âm càng nhỏ lại, "Ông ta chỉ rõ phải quản lý ra mặt mới bằng lòng nói chuyện."
Tôi hơi hơi nhíu mày, ngụ ý của tiểu Lưu tôi rất rõ ràng, đó là dự định để cho tôi thay hợp đồng này. Tính ra cũng không là vấn đề gì lớn, bình thường một hợp đồng nếu gấp muốn chết, nghiệp vụ viên thường thường phải tìm một tiền bối hiểu biết hỗ trợ cứu trận, nếu có thể thành, lợi nhuận cuối cùng vẫn có phần anh ta. Tuy nhiên còn có một loại tình huống, chính là hợp đồng này bị cấp trên thu hồi, mặt khác sai khiến một người khác tiếp nhận, đến lúc đó hợp đồng này thành hoặc không thành, cũng cùng anh ta không có quan hệ.
Tôi nhìn tiểu Lưu có phần mất tự nhiên, tuy rằng trên mặt chất phác, nhưng đáy lòng xem ra cũng có một chút tính toán, không đợi tôi lên tiếng đã đánh lá bài "Xin giúp đỡ" trực tiếp tìm tới tôi . Cứ như vậy, cho dù cuối cùng từ tôi nói thành, cũng vẫn như cũ là đơn đặt hàng của anh ta... Sẽ không sợ tôi hung ác dứt khoát đứng giữa kiếm lời bỏ túi riêng?
Thôi được, tôi nghĩ lại năm đó khi mới vào công ty nếu không phải Beata một đường che chở, tôi chỉ sợ phải ăn nhiều đau khổ. Ngẫu nhiên làm một thủ trưởng nhiệt tâm hòa ái dễ gần cũng không tệ.
Vì thế vỗ vỗ vai anh ta, "Không có việc gì, đem điện thoại của Triệu tổng cho chị, chị cùng ông ta nói chuyện."
Anh ta nhất thời nhẹ nhàng thở ra, trên mặt nảy ra vui mừng, đại khái không nghĩ tới tôi như vậy nói đồng ý, không để cho anh ta có cơ hội phát huy một chút tài ăn nói.
Tôi âm thầm thở dài một tiếng, thì ra tôi lớn lên mang bộ mặt giai cấp bóc lột sao.
Đầu năm nay, giá trị thặng dư của công nhân viên bị bóc lột lại bị áp bức, cho dù quản lí cũng chỉ là một người làm công cao cấp, làm sao ngày nghỉ cuối tuần chân chính.
Ông chủ Triệu phỏng chừng cũng chờ điện thoại của tôi hồi lâu, gọi qua dạo đầu hàn huyên tâng bốc mới hai câu, câu thứ năm đã đi vào nội dung chính, tối thứ sáu trực tiếp đến nhà hàng gặp mặt bàn chuyện
Tôi sẽ không tự kỷ đến mức nghĩ ông ta ngưỡng mộ tôi đã lâu, chẳng lẽ là quá khứ tôi từng đắc tội qua ông ta?
Về nhà đem mấy cái tư liệu tiếp nhận từ năm trước đến đầu năm nay tra từ đầu đến đuôi, cuối cùng phát hiện thì ra là ở năm trước kết thù, ông chủ Triệu tên là Triệu Lục, trước kia nhờ mang theo một đám du côn lưu manh thu phí bảo hộ lập nghiệp, sau lại lên bờ tẩy trắng, biến hóa nhanh chóng làm thương nhân khai phá điền sản, năm trước để Lâm tổng đầu tư mở khu giải trí, tuyên truyền quảng cáo vẫn như cũ là tôi phụ trách, Triệu Lục vốn muốn chia một chén canh, nhưng tôi lại đổi hướng vào một công ty khai phá quen thuộc khác, liền âm thầm cùng Lâm tổng bắc cầu, sau khi sự thành, kiếm được gấp đôi số tiền.
Rắc rối, luôn luôn phải có.
Hiện tại người ta chiếu đèn muốn tôi hiện thân, không có cách nào khác, đắc tội với người cũng không thể đắc tội với tiền, tôi dù bất chấp khó khăn cũng phải đến.
Thời gian rất cấp bách, hợp đồng của Triệu Lục này thì ra là tiểu Lưu cùng với một người nữa cùng nhau phụ trách, buổi sáng thứ sáu cùng buổi chiều tôi đều làm ổ trước máy vi tính bù lại tư liệu, 5 giờ gọi điện thoại cho tiểu Lưu nói địa điểm gặp mặt, không ngờ, khi nhận điện thoại của tôi thì tiểu Lưu hơi thở mong manh, "Thật không phải với quản lí a... Em từ đêm qua bắt đầu tiêu chảy, đã chạy vào WC hai mươi mấy bận, thật không được... Hiện giờ ở trong bệnh viện truyền nước..."
Tại thời điểm mấu chốt gặp chuyện không may, khéo như vậy?
Mặc kệ như thế nào, tôi chỉ tốt bụng trước an ủi một phen, thuận tiện lại "dịu dàng" hỏi tiểu Lưu đang ở bệnh viện nhà ai, ngày mai tôi thăm anh ta.
Đối phương nghẹn một chút, rồi sau đó nói, "Bệnh vặt, bệnh vặt, em sáng mai là có thể xuất viện."
Tôi nhướng mày, lừa chị, "Cũng tốt, vậy thứ hai đem bệnh án đưa công ty, em như thế này cũng coi như tai nạn lao động, chị đi phòng tài vụ thương lượng xem có thể hay không chi trả."
Bên kia nói quanh co, "... Vâng."
Trước đó hợp đồng cũng không phải do tôi phụ trách, cho dù tôi lâm thời bù thêm tư liệu, nhưng không thể quen thuộc như bọn tiểu Lưu, huống hồ tôi còn không biết tiến độ bị bắt bí trước kia của bọn họ như thế nào, cho nên bên cạnh phải đi theo người phụ trách đó. Hiện giờ tiểu Lưu không được, đối tác của tiểu Lưu phải lên sàng.
Tôi ấn theo số điện thoại tiểu Lưu đưa cho tôi.
"A lô."
Đầu điện thoại bên kia ngoài ý muốn truyền đến giọng nói của Nhâm Tây Cố, tôi sửng sốt, thiếu chút nữa lỡ tay ấn cúp điện thoại.
Như thế nào lại là anh?
"Ai vậy?" Anh không chờ tôi lên tiếng, lạnh giọng nói.
Tôi nắm thật chặt điện thoại, dùng thanh âm bình tĩnh nhất nói, "Là tôi."
Đầu bên kia trong nháy mắt giống như mất đi ngôn ngữ, cũng đi theo trầm mặc xuống dưới, thật lâu sau, anh mới chậm rãi nói, "Là em."
Tôi ừ một tiếng, dùng ngày thường đàm công sự miệng, lãnh đạm nói, "Trước đó cùng tiểu Lưu phụ trách hợp đồng của Triệu Lục sao?"
Anh đáp, "Ừ."
Tôi liền đem tình hình giản lược đại khái nói lại một lần, thời gian không vượt qua ba phút, cuối cùng, phải ngắt điện thoại.
"Đợi một chút!" Anh tựa hồ cũng phát hiện ý đồ của tôi, trước khi cúp máy gọi lại tôi, "Manh Manh..."
Tôi thản nhiên ngắt lời anh, sửa đúng, "Gọi quản lí." Tôi hiện giờ cùng anh đã không có bất cứ quan hệ nào.
Tây Cố lòng tự trọng rất mạnh, nếu là lúc trước tôi châm chọc như vậy, anh nhất định sẽ phát giận.
Nhưng anh trưởng thành nhanh chóng như thế, cách một năm rưỡi, tính tình anh thu liễm rất nhiều, sau giây phút im lặng ngắn ngủi, anh nhẹ nhàng nói, "Thực xin lỗi."
Trong mắt tôi nóng lên, câu "Thực xin lỗi" này tựa hồ như là nói với tôi trước kia, gợi lên tất cả những hồi ức đau đớn giãy dụa năm đó.
"Thực xin lỗi, thật sự... Thực xin lỗi." Anh một lần rồi một lần lặp lại, cổ họng vậy mà hơi hơi nghẹn ngào.
Tôi nhanh nhắm mắt lại, không trả lời, chóp mũi càng thêm chua xót, tay cầm điện thoại nặng như ngàn cân.
Anh khàn giọng, "... Mấy năm nay, em lại gầy đi."
Tôi cắn môi.
"Em qua... Được hay không?"
Tôi thở sâu, "Tôi qua rất khá, xin anh không cần lại quấy rầy cuộc sống của tôi." Rồi sau đó lẳng lặng cúp xuống điện thoại.
Phụ nữ đại để đều thích ở trước mặt người yêu cũ cậy mạnh.
Tôi qua không tốt, tuyệt không tốt.
Sau cái loại đau đớn kia, tôi làm sao qua cho tốt được?
Lúc trước không để ý phản đối của tất cả mọi người kiên trì yêu đương cuối cùng thua dưới tay hiện thực, khi đó tôi hỏng mất có làm cho mọi người cảm thấy ngu xuẩn hay không?
Ngu xuẩn nhất là, tôi không hối hận.
Xem đi, không nghe lời khuyên của chúng tôi khư khư cố chấp, rơi xuống kết cục này, cô có thể oán ai đây?
Đúng vậy, tôi không thể oán ai, ngay từ đầu tôi đã biết sẽ có nhiều phiêu lưu, đây là lựa chọn của tôi, cho nên kết cục tôi cũng phải thừa nhận.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn