Kí ức của Hề Minh Hoài bị chỉnh sửa, Thiên Diễn Châu kết luận quả cầu lưu ly ‘Vọng Lũ Cốt’ bất thường, cũng không thể trực tiếp phán tội.
Nhưng Thịnh Tiêu biết rõ trong lòng, chắc chắn Ôn Cô Bạch không thoát khỏi liên can.
Chỉ cần Phục Man đến là có thể biết được chân tướng.
Thịnh Tiêu mặc áo bào đen thêu hoa văn Thần thú của Giải Trĩ Tông, cuốn theo gió rét mang Quyện Tầm Phương đến Trung Châu gặp Ôn chưởng tôn.
Quyện Tầm Phương hỏi nhỏ: “Tông chủ, nghe nói Ôn chưởng tôn còn cho mời cả Hoành Thanh Liêm, Phong Trọng Dương và Nhượng Trần, còn Khúc gia thì không có người tới, có điều bây giờ người có thể gánh vác Khúc gia cũng chỉ có tên ăn chơi trác táng Khúc Nhiêu kia, Ôn chưởng tôn không mời hắn cũng là lẽ thường tình.”
Thịnh Tiêu nhíu mày: “Hoành Ngọc Độ?”
“Hình như Hoành chưởng viện cũng đi, nhưng hắn và chú của hắn không hòa thuận, không biết có lại to tiếng với nhau không.”
Thịnh Tiêu đã hiểu.
Quả nhiên đúng như Quyện Tầm Phương đã nói, chờ hai người tới phủ đệ của Ôn Cô Bạch, Hoành Ngọc Độ gần như muốn xé rách da mặt với Hoành Thanh Liêm.
Hoành Ngọc Độ là người hòa nhã thân thiện, dù bị người của Chư Hành Trai náo loạn đến mấy thì cũng chưa từng tức giận lần nào, bị mọi người gọi đùa là ‘Hoành mẹ hiền’, Thịnh Tiêu quen biết hắn nhiều năm, chưa từng thấy hắn nổi giận.
Nhưng hôm nay, Hoành Ngọc Độ ngồi ngay ngắn trên xe lăn, chim lưu ly bay quanh người hắn ríu rít không ngớt.
Ánh mắt của hắn như tỏa ra khí lạnh hơn băng, lạnh lùng nói: “Ta không cho phép!”
Hoành Thanh Liêm cười khẩy: “Ngọc Độ, dù hôm nay ngươi là Chưởng viện của Thiên Diễn học cung, nhưng chung quy vẫn là còn quá non trẻ, làm việc không quyết đoán, cần phải rèn luyện nhiều hơn mới được, Ôn chưởng tôn còn chưa nói gì đâu, ngươi tự tiện cấm này cấm kia, không khỏi quá mất lễ nghĩa.”
Hoành Ngọc Độ cười nhạt: “Học sinh tựu trường năm nay mặc dù có không ít cấp Thiên, nhưng lại không có một ai là cấp Linh, ngươi để bọn nhỏ vào bí cảnh không biết tên để rèn luyện, chẳng lẽ là muốn mạng của bọn nhỏ?”
“Ngươi cũng biết năm nay không có cấp Linh.” Hoành Thanh Liêm thong thả nhấp một miếng trà, thản nhiên nói: “Không có cấp Linh, vậy thì những cấp khác cũng tương đương với cấp Linh, ngươi không muốn để đám học sinh ra cửa rèn luyện thành tài, ngược lại còn che chở dưới cánh để biến bọn nó thành thiếu gia tiểu thư không rành sự đời sao?”
Hoành Ngọc Độ: “Ngươi!”
Hai người cãi vả, Ôn Cô Bạch ở bên cạnh lau mồ hôi khuyên can, nhưng cuối cùng là bị thế gia đẩy lên làm công cụ hình người, Hoành Thanh Liêm hoàn toàn không đặt hắn vào mắt.
Hoành Ngọc Độ đang bực bội nhưng vẫn biết hiếu kính Tôn sư của mình, cố dằn xuống lửa giận nở nụ cười khiên cưỡng với hắn.
Phong Trọng Dương lạnh lùng ngồi xem, không có ý khuyên can.
Thịnh Tiêu lạnh lùng dẫn theo Quyện Tầm Phương đi vào, mọi người liền đứng dậy chào đón.
“Thịnh tông chủ.”
Hoành Ngọc Độ vẫn chưa nguôi giận, im lặng ngồi đó không nói tiếng nào.
Thịnh Tiêu nhìn Hoành Ngọc Độ rồi nhìn sang Hoành Thanh Liêm với ánh mắt giống như chuẩn bị phán tội hắn.
Hoành Thanh Liêm: “…”
Sau này nếu có ai nói Thịnh tông chủ phụng công thủ chính, hắn là người đầu tiên đứng ra phản đối.
“Chuyện gì?” Thịnh Tiêu cũng không ngồi xuống, lạnh lùng nói.
Dưới ống tay áo rộng thùng thình, một trăm lẻ bảy hạt Thiên Diễn Châu vốn u ám không ánh sáng đang lặng lẽ bắn ra lôi văn, nhẹ nhàng xoay tròn.
Ôn Cô Bạch cười nói: “Hôm qua bên phía bắc của Trung Châu xuất hiện một bí cảnh mới, có vẻ là hư không còn sót lại của vị đại năng đã đắc đạo phi thiên, đúng lúc mấy ngày nay các học sinh của Thiên Diễn học cung đang chuẩn bị cho buổi rèn luyện, vì thế…”
Thịnh Tiêu nhíu mày: “Bí cảnh gì?”
“Tạm thời vẫn chưa biết chính xác.”
Thịnh Tiêu nhìn sang Hoành Ngọc Độ.
Hoành Ngọc Độ lạnh lùng nói: “Mười mấy năm trước khi Chư Hành Trai ra ngoài rèn luyện, trong đó có tới bốn Tương văn cấp Linh, bí cảnh được chọn rèn luyện cũng không thuộc loại nguy hiểm, chẳng lẽ chư vị cảm thấy học sinh lần này còn lợi hại hơn cả Tương văn cấp Linh?”
Có lẽ là vì Thịnh Tiêu ở đây nên Hoành Thanh Liêm không nói kiểu xéo xắc như hồi nãy: “Ta nhớ bí cảnh năm đó cũng đâu phải chỗ an toàn gì, tiểu tiên quân Thập Nhị và Thịnh tông chủ suýt chút nữa bỏ mạng trong bụng Vu Nhĩ, nếu không có Ôn chưởng tôn tới cứu kịp thời, sợ là…”
Chim lưu ly bay lượn xung quanh người Hoành Ngọc Độ tức giận sắp nổ tung, hắn lạnh lùng quăng cho Thịnh Tiêu ánh mắt— Mau mau, đánh hắn cho ta.
Thịnh Tiêu: “…”
Ngón tay lành lạnh của Thịnh Tiêu chạm nhẹ vào chim lưu ly, gián tiếp chạm vào mi tâm của Hoành Ngọc Độ, giúp hắn bình tĩnh lại.
Hoành Ngọc Độ bất đắc dĩ im miệng, sầm mặt nắm chặt tay vịn, trông như muốn bóp vỡ nó.
Thịnh Tiêu nhìn Ôn Cô Bạch: “Chưởng tôn định thế nào?”
Ôn Cô Bạch ‘à’ một tiếng, hiền lành nói: “Để những thiếu niên mới lớn kia tới bí cảnh đúng là rất nguy hiểm…”
Hoành Thanh Liêm cười như không cười liếc hắn.
Ôn Cô Bạch suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nhưng ta đã đi thám thính một vòng bên ngoài bí cảnh, đoán chừng là trận pháp nuôi nhốt linh thú, độ nguy hiểm không cao.”
Lúc này Hoành Ngọc Độ giận sôi gan, mười ngón tay bấu chặt vào tay vịn xe lăn, nhưng được Thịnh Tiêu đặt tay lên vai giúp trấn tĩnh lại.
Ôn Cô Bạch thở dài, nói: “Bí cảnh mới xuất hiện ở Thập Tam Châu, thế gia Tam Cảnh chắc chắn sẽ phái người đi dò tìm bí cảnh xem có thiên tài địa bảo hay không, chờ bí cảnh mở ra hoàn toàn, hai ngày đầu tiên sẽ là thời điểm cạnh tranh khốc liệt nhất. Nếu học sinh của Thiên Diễn học cung muốn vào thì có thể đợi đến ngày thứ ba, như vậy vừa đủ an toàn vừa giúp bọn trẻ trải nghiệm.”
Nói thì dễ, nhưng thực tế là muốn người của các thế gia đi mạo hiểm dò đường trước.
Hoành Ngọc Độ nhíu mày.
Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Gọi ta tới là vì..”
“Nghe Ngọc Độ nói, mấy ngày nữa Chư Hành Trai các ngươi sẽ tụ hội.” Ôn Cô Bạch cười nói: “Nếu bảy người các ngươi…”
Hoành Ngọc Độ: “E hèm.”
Ôn Cô Bạch khựng lại giây lát rồi sửa lời: “À, tám người— Tám người các ngươi có hứng thú vào bí cảnh không?”
Thịnh Tiêu: “Chúng ta?”
Thiên Diễn năm Hợi thứ tám mươi, tám người Chư Hành Trai đều là thiên tài xuất chúng, từ đó về sau Chư Hành Trai không còn được thấy phong cảnh kỳ tài hội tụ đó nữa, ngay cả tiểu thế giới Trai Xá của tám người đó cho đến nay đều bỏ trống, không ai vào ở.
Ôn Cô Bạch rất biết làm người, nâng Chư Hành Trai lên thành sự tồn tại độc nhất vô nhị chưa từng có trước đây ở Thiên Diễn học cung, xem như bán cho tám người họ một ân huệ.
Đã qua nhiều năm, tám người đều công thành danh toại— Trừ Hề Tương Lan.
Hoành Ngọc Độ lập tức nhận ra ý của Ôn Cô Bạch: “Chưởng tôn muốn chúng ta dẫn học sinh vào bí cảnh rèn luyện?”
Ôn Cô Bạch cười nói: “Không thể xem là vậy, chỉ là dẫn bọn trẻ đi lòng vòng ngoài rìa khoảng nửa ngày là được, sẽ không tốn nhiều thời gian của các ngươi đâu.”
Hoành Ngọc Độ nhíu mày chặt hơn, ngửa đầu cùng Thịnh Tiêu liếc nhau.
Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn Ôn Cô Bạch.
Lòng dạ của người này quá sâu, tâm cơ hung hiểm, e là cũng chỉ có Hề Tương Lan thông thạo âm mưu quỷ kế mới chơi lại hắn.
Về chuyện Thiên Diễn học cung, Hoành Ngọc Độ vốn định cắn chết không buông, cho dù Hoành Thanh Liêm có cứng rắn ép buộc thì hắn quyết không để học sinh của mình vào đó.
Nhưng Ôn Cô Bạch chỉ tùy tiện nói vài câu liền thay đổi toàn bộ thế cục, thoáng cái từ ‘Đi hay không đi’ biến thành ‘Học sinh đơn độc đi, vẫn là các ngươi dẫn theo cho an toàn’.
Hoành Ngọc Độ tất nhiên cũng phát hiện ra đầu mối, nhưng hắn đã quen ôn lương cần kiệm, không thể tỏ thái độ trước mặt Tôn sư, chỉ đành phải nói cần bàn bạc với những người còn lại rồi nhờ Thịnh Tiêu đẩy mình rời đi.
Mọi người không vui giải tán.
Thịnh Tiêu vô cảm đẩy hắn ra ngoài.
Tới chỗ vắng người, Hoành Ngọc Độ sầm mặt mắng lên: “Con ài nó! Đồ chó ài!”
Thịnh Tiêu: “…”
Đây là cách chửi người đặc biệt của Chư Hành Trai, vừa không mất sự ưu nhã, vừa có thể trút giận.
“Bình thường bí cảnh nào cũng sẽ có cơ duyên.” Thịnh Tiêu nói: “Tất cả thế gia sẽ đến tham gia náo nhiệt.”
Hoành Ngọc Độ chống tay lên tay vịn xoa mi tâm, cảm thấy lẽ ra không nên tới đây, hại bản thân giận đau đầu muốn chết: “Ta biết, nhưng bí cảnh đó rất tà môn, đột nhiên xuất hiện từ hư không, nghe nói còn đè sập cả một khu phố.
Thịnh Tiêu đẩy hắn trên đường đến Thiên Diễn học cung: “Ngươi và Hoành Thanh Liêm có ân oán?”
Hoành Ngọc Độ nhấc tay xoa chim lưu ly suýt bị tức nổ bên cạnh, lắc đầu nói: “Hắn là chú của ta, làm gì có ân oán?”
“Hửm?”
“Chim lưu ly không thích hắn.” Hoành Ngọc Độ nói: “Trước năm mười hai tuổi, tình cảm của chú cháu chúng ta rất tốt, khi còn bé hai chân của ta bị thương, đều là được hắn chăm sóc mỗi ngày. Nhưng từ khi sinh ra Tương văn cấp Linh ‘Hoán Minh Nguyệt’, chim lưu ly cực kỳ ghét bỏ hắn, mỗi lần hắn tới gần ta đều kêu la inh ỏi, không thể kiểm soát được.”
Cũng không biết là chim lưu ly của ‘Hoán Minh Nguyệt’ làm ảnh hưởng Hoành Ngọc Độ, hay là vì dần dần lớn lên, hắn nhận ra người chú luôn hiền lành dễ mến này không hề tốt đẹp như ngoài mặt.
Lâu ngày, tình cảm giữa hai người dần phai nhạt.
Thậm chí sau khi Hoành Ngọc Độ lớn lên thành người, hiểu ra những chuyện mà hồi nhỏ mình trăm mối khó giải, vì thế càng ngày càng thấy ghét bỏ Hoành Thanh Liêm.
Hoành Ngọc Độ là người có chừng mực, Thịnh Tiêu cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng.
Đi được nửa đường, Thiên Diễn Châu dưới ống tay áo xoay tròn nãy giờ đã ngừng lại.
Thịnh Tiêu hơi phẩy tay, Thiên Diễn Châu từ trên cánh tay trượt xuống cổ tay, hắn rũ mắt nhìn, con ngươi lập tức co rụt lại.
Một trăm lẻ bảy hạt Thiên Diễn Châu, không có lấy một hạt hiện lên chữ ‘sát’.
Hoành Ngọc Độ quay đầu lại, nhạy bén nói: “Mới nãy là ngươi đang phán tội? Ai?”
Thịnh Tiêu sớm đã biết trước, thờ ơ cất Thiên Diễn Châu vào, lạnh nhạt nói: “Ôn Cô Bạch.”
Hoành Ngọc Độ hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng phản ứng lại, lặng lẽ hít sâu một hơi: “Trong ‘Vọng Lũ Cốt’ mà ngươi tìm được ở Nam Cảnh, kẻ tàn sát Hề gia là Chưởng viện?”
“Ừm.”
Hoành Ngọc Độ lẩm bẩm: “Vậy thì khó đây.”
Ôn Cô Bạch là hung thủ trong kí ức của Hề Minh Hoài, nhưng Thiên Diễn Châu không có lấy một hạt hiện lên chữ ‘sát’.
Thịnh Tiêu thấy hắn không há hốc bất ngờ như Nhạc Chính Trấm, hỏi: “Ngươi đã biết trước?”
“Ta không biết.” Hoành Ngọc Độ vuốt ve chim lưu ly, nói: “Không biết bắt đầu từ khi nào, chim lưu ly cũng kiêng dè và oán hận Chưởng viện, thậm chí ta có ảo giác hắn muốn giết ta.”
Nhưng ảo giác này không nặng nên Hoành Ngọc Độ cũng không nghĩ nhiều.
Thịnh Tiêu thì lại có điều suy nghĩ.
Sau khi hắn đưa Hoành Ngọc Độ đến Thiên Diễn học cung, lặng lẽ dẫn theo Quyện Tầm Phương quay về Giải Trĩ Tông.
Thiên Diễn học cung vốn cách Giải Trĩ Tông không xa, ngự phong chốc lát là đến.
Nhưng Thịnh Tiêu lại chọn đi bộ, khi đi ngang qua sạp bán bánh ngọt còn chần chừ một lúc lâu, cuối cùng mua mấy miếng bánh quế ngọt cất vào trong vạt áo trước ngực, có lẽ muốn mua về cho Hề Tương Lan ăn.
Quyện Tầm Phương: “…”
Tâm tình rất phức tạp.
Trên đường đi hai người không nói gì, ngay khi sắp đến Giải Trĩ Tông, bỗng có một luồng linh lực từ từ áp sát sau lưng Thịnh Tiêu, mang theo uy áp mạnh mẽ của Hư cảnh.
Quyện Tầm Phương phát hiện ra đầu tiên, không nghĩ ngợi liền vung kiếm chặn trước người Thịnh Tiêu.
“Keng—!”
Quyện Tầm Phương suýt bị linh lực này đánh gãy kiếm, tay bị chấn động mạnh làm cho tê rần, nhưng hắn vẫn lạnh lùng chống trả, dưới chân ghì mạnh đến nỗi mặt đất bị lõm sâu xuống mà vẫn kiên quyết không lùi bước.
Thịnh Tiêu lạnh lùng nghiêng người nhìn sang.
Trong hư không hiện ra vô số phân thần có tu vi xấp xỉ Hư cảnh, toàn bộ đều không có ngũ quan, lặng lẽ xếp thành một vòng tròn lớn, bao quanh lấy hai người họ.
Quyện Tầm Phương chỉ mới tới Hóa thần cảnh, Thịnh Tiêu đang bị phong bế linh lực, nếu là đánh nhau sợ là phải chịu thiệt.
Quyện Tầm Phương sầm mặt, siết chặt chuôi kiếm còn đang bị chấn động mà rung rung không ngừng, biết rõ với tu vi của mình thì không thể đánh lại Hư cảnh, nhưng hắn vẫn đứng vững chắn trước người Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu rũ mắt tỏ ra lạnh nhạt, hoàn toàn không để đám phân thần có tu vi Hư cảnh vào mắt.
Thiên Diễn Châu trên cổ tay lặng lẽ bắn ra lôi văn, ánh mắt tối đen của hắn thoáng hiện lên lệ khí rét lạnh.
Giương cung bạt kiếm, chỉ cần chạm nhẹ vào là nổ ngay.
Ngay vào lúc này, lại thêm một luồng linh lực khác từ không trung bay tới, tựa như huỳnh quang màu vàng bay lượn xung quanh các phân thần.
Nhưng những phân thần kia có lẽ tới để dò xét Thịnh Tiêu có còn linh lực hay không, vốn không có thần trí, bất chợt bị luồng linh lực màu vàng vờn quanh trói lại không kịp trở tay.
Có người cười hì hì, nói: “Ầm.”
Vừa dứt lời, mấy chục phân thần Hư cảnh lập tức nổ tung trên không trung giống như pháo hoa, ầm ầm vỡ thành vô số đốm sáng linh lực, bay tán loạn trong không trung giống như ánh sáng màu vàng rực rỡ của pháo hoa, đẹp không tả xiết.
Quyện Tầm Phương sửng sốt.
Thịnh Tiêu lạnh nhạt ngước mắt nhìn.
Cách đó không xa, Ngọc Đồi Sơn mặc một thân áo trắng đang ngồi xếp bằng trên tảng đá lớn phủ đầy rong rêu, chống cằm cười hì hì với Thịnh Tiêu: “Thịnh tông chủ đừng cảnh giác thế chứ, là ta cứu ngươi đó. Chuyện lần trước ngươi vì hiểu lầm mà suýt giết ta, ta cũng đã tha thứ cho ngươi, miễn lễ hậu tạ.”
Thịnh Tiêu: “…”
Quyện Tầm Phương nhíu mày.
Mặt nạ đầu lâu Ngọc Đồi Sơn của Ác Kỳ Đạo có giao tình với Tông chủ?
Thịnh Tiêu không có gì để nói hắn, phất tay áo xoay người rời đi.
“Ê, ê!” Ngọc Đồi Sơn gọi hắn lại, mặt nạ hơi lệch để lộ ra một con mắt đào hoa hơi cong cong: “Thịnh tông chủ vội thế làm gì, ở lại ôn chuyện cũ một lát đi.”
Thịnh Tiêu thật sự không hiểu Ngọc Đồi Sơn học cái thói mặt dày từ ai.
Hai người chỉ gặp nhau một lần, lấy đâu ra chuyện cũ mà ôn?
Tuy nhiên đã có bài học của Hề Tương Lan đi trước, Thịnh Tiêu có thể bình thản ứng phó với mấy người da mặt dày, nếu hắn muốn ôn chuyện cũ, vậy cứ để hắn ôn.
“Kham Thiên Diễn.” Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Ngươi có quan hệ gì với Hề Tuyệt?”
Ngọc Đồi Sơn nghe thấy ba chữ ‘Kham Thiên Diễn’ liền sửng sốt, không thể tin nói: “Thằng nhóc lừa đảo kia dám bán đứng ta?”
Thịnh Tiêu tỉnh bơ.
Hề Tương Lan thế mà lại nói thật.
Người này là Tương văn mười hai, Kham Thiên Diễn.
“Tức chết ta.” Ngọc Đồi Sơn mài răng thầm nghĩ: “Đã vậy ta cũng sẽ bốc trần Tương văn của ngươi luôn, để xem ai chết trước cho biết.”
Nhưng ngẫm lại thì hắn vẫn không nói ra.
Ngọc Đồi Sơn lật mặt rất nhanh, mới nãy còn giận đùng đùng đập đá, thoáng cái đã cười tươi roi rói: “Quan hệ của ta và hắn à… Ừm, nói thế nào nhỉ, suýt chút nữa là thành quan hệ bạn cùng trường giống như với Thịnh tông chủ.”
Thịnh Tiêu sớm biết hắn sẽ không trả lời đàng hoàng, lại hỏi: “Tương văn mười ba là gì?”
“À.” Ngọc Đồi Sơn nhạt nhẽo nói: “Thịnh tông chủ, ta là muốn ôn chuyện với ngài một lát, chứ không phải là muốn bị tra hỏi.”
Thịnh Tiêu vừa hỏi ra câu này, Ngọc Đồi Sơn suýt chút nữa nghĩ mình bị bắt đến Giải Trĩ Tông chịu hình tra khảo.”
Vậy thì không còn gì để nói.
Thịnh Tiêu xoay người muốn đi.
‘Nè nè.” Ngọc Đồi Sơn vội vã leo xuống tảng đá, nhảy tới chặn trước mặt Thịnh Tiêu, chắp tay sau lưng dạn dĩ nói: “Mới nãy Thịnh tông chủ dùng Thiên Diễn Châu phán quyết Ôn Cô Bạch, ta đây tự dâng mình tới cửa, ngài tiện tay phán quyết ta luôn đi.”
Thịnh Tiêu:?
Quyện Tầm Phương trợn mắt há hốc, cảm thấy da mặt của người dày ngang ngửa Hề Tương Lan.
Tất cả mọi người ở Thập Tam Châu đều sợ hãi Thiên Diễn Châu của Thịnh tông chủ, rất sợ bị một trăm lẻ tám hạt châu kia để mắt tới, sao người này lại chủ động muốn được phán quyết?
Thịnh Tiêu cũng không mất kiên nhẫn, hắn nhìn vào đôi mắt màu vàng yêu tà kia, im lặng hồi lâu bỗng nâng tay lên.
Một trăm lẻ bảy Thiên Diễn Châu bắt đầu xoay tròn, phát ra tiếng lách cách giòn giã.
Lôi văn của Thiên Diễn Châu vờn quanh người Ngọc Đồi Sơn, nhìn dưới góc độ của Thịnh Tiêu, Thiên Diễu Châu xoay tròn gần như bao bọc lấy cả người của hắn, mặt nạ đầu lâu trông quỷ dị kia dường như đang nở nụ cười bí hiểm.
Nhưng Ngọc Đồi Sơn vẫn tỏ ra ung dung nhàn hạ, có vẻ không hề sợ Thiên Diễn Châu.
Quyện Tầm Phương còn tưởng hắn chưa bao giờ làm chuyện xấu đáng thẹn với lương tâm.
Ai ngờ đến khi Thiên Diễn Châu hoàn toàn dừng lại, thế nhưng có tới sáu mươi hạt hiện lên chữ ‘sát’.
Quyện Tầm Phương:???
Con ngươi của Thịnh Tiêu co rụt lại, gần như ngay tại khoảng khắc Thiên Diễn Châu dừng xoay tròn, sát ý không chút lưu tình lập tức biến thành thiên lôi khủng bố, ầm ầm đánh mạnh xuống đầu Ngọc Đồi Sơn.
Ngọc Đồi Sơn bỗng nhảy lùi ra sau, cả người nhẹ bẫng như chim bay lên tảng đá lớn, không tim không phổi cất tiếng cười to.
“Thịnh tông chủ, Thịnh tông chủ bình tĩnh lại đi ha ha ha!” Hắn cười đến nỗi bị sặc ho khù khụ, suýt chút nữa làm rớt mặt nạ: “Hề Tương Lan làm sáu mươi viên phán hắn có tội nhưng ngươi có thể kiềm chế sát ý của Thiên Diễn Châu mà không giết hắn, sao đến lượt ta thì lại ước gì có thể lập tức giết chết? Thịnh Tiêu, ngươi thân là Tông chủ Giải Trĩ Tông, phải công bằng mới đúng chứ?”
Thịnh Tiêu phán quyết tất nhiên là ‘chuyện tàn sát Hề gia’.
Hắn lạnh lùng nói: “Chuyện của Hề gia, ngươi không thoát liên can.”
***
Ở Giải Trĩ Tông.
Thượng Nguyên theo sát Hề Tương Lan không rời nửa bước, cho dù y nói xằng nói bậy cỡ nào thì nàng đều tin sái cổ, ngước đôi mắt to tròn tràn đầy thán phục nhìn Hề Tương Lan.
“Ngươi thật sự tên là Yến Linh? Những người Hề gia đó đều là kẻ xấu?!”
Hề Tương Lan đau thấu tim gan: “Đúng đó! Bạn tốt của ta tận mắt nhìn thấy Hề gia giết người không ghê tay, ta dẫn nhân chứng đến Giải Trĩ Tông báo án, nhưng lại bị đánh một trận tàn nhẫn, bạn tốt của ta cũng vì thế mà gặp họa sát thân, thảm quá thảm quá, ta thật thê thảm.”
Thượng Nguyên đau lòng rưng rưng nước mắt: “Thật quá thảm.”
“Hôm nay là ngày giỗ của bạn ta.” Hề Tương Lan lau lệ đọng nơi khóe mắt, sụt sịt nói: “Ta có thể làm giỗ cúng hắn không?”
“Có thể có thể!” Thượng Nguyên khóc nói: “Đi đâu để làm giỗ?”
“Hức…” Hề Tương Lan nghẹn ngào, thử thăm dò nói ra: “Bên ngoài… Giải Trĩ Tông?”
Thượng Nguyên sụt sịt lau nước mắt: “Hức, đương nhiên là không.”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan không thể tin nhìn nàng: “Ngươi không thấy thương xót cho tình cảm sâu đậm của ta và bạn ta sao?”
“Có chứ.” Thượng Nguyên ngơ ngác nói: “Nhưng Tông chủ dặn không được để ngươi ra ngoài, ta phải nghe lời Thịnh tông chủ.”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan ngửa đầu ra sau, tỏ vẻ đời không còn gì luyến tiếc, ước gì chết quách cho xong.
Y tốn nước miếng nói nửa ngày trời, con nhỏ này thế mà lại xem y là thư sinh kể chuyện?!
Tức chết.
Thượng Nguyên nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh của Thịnh tông chủ, theo sát Hề Tương Lan không rời nửa bước.
Vốn tưởng người thú vị này sẽ tiếp tục kể chuyện cho nàng nghe, Thượng Nguyên mở to đôi mắt tròn xoe tràn đầy mong đợi.
Nhưng đợi mãi một lúc lâu thì lại thấy Hề Tương Lan mới nãy còn miệng lưỡi liếng thoắng giờ hình như đã ngậm ngùi bỏ cuộc, bắt đầu thiu thiu muốn ngủ.
Thượng Nguyên nhớ tới lời dặn của Thịnh tông chủ.
“Nếu hắn im lặng an phận, tất có hậu chiêu.”
Thượng Nguyên lập tức cảnh giác cao độ.
Nhưng nàng cảnh giác đến tận trưa, Hề Tương Lan đã đánh được một giấc no nê, chỉ là không thấy ‘hậu chiêu’ gì đó đâu.
Là thật sự bỏ cuộc muốn chuồn ra khỏi Giải Trĩ Tông.
Lúc này Thượng Nguyên mới yên lòng.
Tới giờ cơm trưa, Thượng Nguyên chuẩn bị cho Hề Tương Lan một đống bánh ngọt, làm Hề Tương Lan mắc nghẹn trợn trắng, y đấm ngực nói: “Tiểu cô nương, Tông chủ nhà ngươi nói ta thích bánh ngọt, chứ không có nói chỉ cho ta ăn mỗi bánh ngọt, ngươi mau mang chút nước đến cho ta đi được không, xin ngươi đó.”
Thượng Nguyên: “…Ồ.”
Hề Tương Lan có trăm cái mạng cũng bị cô nương ngốc này chơi chết.
Sau khi dùng xong cơm trưa chưa được bao lâu, Chấp chính của Giải Trĩ Tông tới bẩm báo với Thượng Nguyên, nói là có khách quý tới tìm tiểu tiên quân, rồi hỏi có cần chuẩn bị nước trà mời khách không.
Hề Tương Lan đang thoải mái nằm tắm nắng, lười biếng nói: “Ai thế?”
“Đại đệ tử của Kiếm Tông, Liễu Trường Hành.” Chấp chính nói: “Nghe nói mấy ngày trước hắn nhờ người đưa kiếm Xuân Vũ từ Kiếm Tông đến Trung Châu, hôm nay đã đến nơi, tự mình tới trả lại cho ngài.”
Hề Tương Lan kinh ngạc nhảy dựng lên.
Xuân Vũ?!
===Hết chương 62===