Mục lục
Sau Khi Phản Diện Mất Hết Tu Vi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

—Bắt đầu náo nhiệt—

Cả người Hề Tương Lan cứng ngắc.

Thịnh Tiêu còn đang ngủ mà?

Rõ ràng buổi tối y thừa dịp hắn ngủ say không đề phòng đã đút cho hắn một viên linh đan khiến người ta ngủ mê man, người không có linh lực sẽ ngủ khoảng hai canh giờ mới tỉnh lại.

Thịnh Tiêu không tỏ cảm xúc, trong mắt chỉ có lạnh lùng.

Môi của Hề Tương Lan run lập cập: “Ngươi… Ngươi khôi phục linh lực?”

Chỉ có khôi phục linh lực thì Thịnh Tiêu mới không bị viên linh đan đó ảnh hưởng.

Thịnh Tiêu lạnh nhạt nhìn y.

Hề Tương Lan nhìn thấy câu trả lời trong mắt hắn, lửa giận không tên bỗng chốc xộc thẳng lên đầu.

Nhưng quả thật là tại y không tinh ý nhận ra chuyện này, đành phải đè nén cơn xấu hổ, y nghiến muốn bể răng, cố rặn ra một nụ cười tươi, gằn từng chữ: “Thịnh tông chủ đúng là thâm sâu khó lường nha.”

Khôi phục linh lực cũng không thèm nói một tiếng, coi y là khỉ để đùa giỡn sao?!

Thịnh Tiêu liếc sang Ngọc Đồi Sơn dù khẩn trương muốn chết nhưng vẫn liều mạng ăn hoành thánh, lạnh lùng nói: “Bạn tốt của ngươi đang chờ ngươi.”

Hề Tương Lan vội vàng lắc đầu: “Không không không, chúng ta không quen!”

Ngọc Đồi Sơn ngồi đằng kia cũng lắc đầu nguầy nguậy, giấu đầu lòi đuôi tỏ vẻ hai người không biết nhau.

Hề Tương Lan sợ sinh ra nhiều rắc rối, nắm lấy tay Thịnh Tiêu muốn kéo người đi, cười gượng: “Ta sai rồi ta sai rồi, bây giờ chúng ta quay về Chư Hành Trai, ngươi đi tìm dây xích trói ta vào cột giường, bảo đảm không thể ra khỏi Thiên Diễn học cung nửa bước.” 

Lúc này Thịnh Tiêu giống như hóa thành cây cột, xòe tay nắm ngược lại tay của Hề Tương Lan, trên mặt vô cảm.

“Nếu không quen thì thôi, nhưng ngươi cũng đã cất công chạy một quãng đường xa đến đây để ăn hoành thánh, giờ đi ăn.”

“Không không không!”

Thịnh Tiêu mặc kệ y la ó, cứng rắn kéo y đến quán bán hoành thánh.

Mới tờ mờ sáng mà trên đường phố đã tấp nập người, ai nấy đều ngoái nhìn hai người họ cù cưa cù nhằng.

Hề Tương Lan bị nhìn mà ngượng chín mặt, nói nhỏ: “Ngài… Ngài là Tông chủ của Giải Trĩ Tông, Thiên Đạo đại nhân à, sao ngài có thể hạ mình ngồi ăn ở một quán ăn đơn sơ thế này được? Chúng ta đi thôi, ca, ca ơi, cầu xin ngươi đó, trở về ta sẽ tự tay làm hoành thánh cho ngươi.”

Chủ quán đứng gần đó nghe được liền không vui nói: “Nói cái gì thế, quán hoành thánh của ta mỗi ngày đều được Tiên quân ghé ăn, sao lại chê bai thẳng mặt người ta vậy hả? Có thấy vị Tiên quân đeo mặt nạ kia không, đã ăn liên tiếp tám tô rồi đấy, đủ thấy tay nghề gia truyền của ta vô cùng hoàn mỹ! Quán ăn đơn sơ thì sao hả?!”

Ngọc tiên quân lại nói: “Cho thêm hai tô nữa.”

Hề Tương Lan: “…”

Hề Tương Lan đang vắt óc muốn nói thêm gì đó thì đã bị Thịnh Tiêu kéo vào trong quán.

Mới sáng sớm mà trong quán đã hết chỗ ngồi, đa số đều là người lạ ngồi chung bàn với nhau, rất chi là tình cờ, hai người lại ngồi đối diện chung bàn với Ngọc Đồi Sơn.

Thịnh Tiêu cười như không cười nhìn Ngọc Đồi Sơn.

Trên trán Ngọc Đồi Sơn ướt đẫm mồ hôi hột, mới nãy là vui vẻ ăn ngon, còn bây giờ là ăn trong lo sợ, hai con mắt dưới lớp mắt nạ mở ti hí canh chừng Thịnh Tiêu, tràn ngập sợ hãi.

—Không phải là sợ Thịnh Tiêu đột nhiên vung kiếm chém người, mà lo lắng Thịnh tông chủ sẽ đá đổ tô hoành thánh của hắn.

Hai móng vuốt bấu chặt vào thân tô, giống như chó dữ bảo vệ tô cơm của mình.

Động tác của chủ quán rất nhanh, bưng hai tô hoành thánh nóng hổi đặt trên bàn.

Hề Tương Lan làm gì có hứng ăn, ăn cục tức đã đủ no rồi, phờ phạc nói: “Ta, ta còn chưa nói sẽ ăn mà.”

“Ăn!” Chủ quán trừng y: “Quán ăn của ta dù hơi đơn sơ, nhưng mùi vị của hoành thánh là số một số hai ở Trung Châu. Ta mời ngươi ăn, ngươi nếm thử đi.”

Hề Tương Lan: “…”

Hề Tương Lan dở khóc dở cười, đành phải cầm muỗng gỗ lên múc hoành thánh cho vào miệng.

Thịnh Tiêu rũ mắt thong thả uống nước lèo, cho dù đang ở trong quán ăn ven đường tồi tàn, ăn một món ăn bình thường của nhân gian, nhưng đều không làm ảnh hưởng đến quý khí cao lãnh của Thịnh tông chủ, từng động tác cử chỉ đều toát lên sự bất phàm, mang đến cảnh đẹp ý vui cho mọi người xung quanh.

Còn Ngọc Đồi Sơn ngồi đối diện thì cứ như một trời một vực, hắn vục đầu vào tô húp lia lịa chẳng khác gì quỷ chết đói đầu thai, đã ăn mười tô mà vẫn chưa đã, tiếp tục giơ tay kêu chủ quán cho thêm hai tô nữa.

Hề Tương Lan vô cảm ngồi nhìn, thầm nghĩ đừng ăn no bể bụng giùm cái.

Cuối cùng, Ngọc Đồi Sơn quất mười hai tô hoành thánh xong mới thỏa mãn lau miệng, cười gượng một tiếng với hai người đối diện rồi định nhổm mông đứng lên rời đi.

Thịnh Tiêu thong thả cầm muỗng gỗ múc con tôm trong tô, không ngẩng đầu lên lạnh nhạt nói: “Các ngươi có chuyện muốn nói mà, sao không nói rồi mới đi?” 

Ngọc Đồi Sơn: “…”

Hề Tương Lan: “…”

Ngọc Đồi Sơn kiếm cái cớ sứt sẹo: “Ta, ta sực nhớ ra trong nhà có việc gấp, phải tranh thủ về nhanh, không quấy rầy vợ chồng các ngươi chàng chàng thiếp thiếp.”

Thịnh Tiêu ngước mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Ngọc Đồi Sơn ỷ vào Thịnh Tiêu không tiện ra tay với hắn ngay trước mặt nhiều người, không nói nhiều nữa lập tức chuồn êm, thoáng cái đã biến thành luồng kim văn biến mất tại chỗ.

Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn, rồi từ từ liếc sang người kế bên, tầm mắt rơi vào Hề Tương Lan đang chôn mặt trong tô giả chết.

Cả người Hề Tương Lan cứng ngắc, y rụt rè ngẩng mặt lên cười thân thiện với hắn.

Thịnh Tiêu nhấc tay sờ đầu Hề Tương Lan, rồi từ từ lướt xuống phía sau gáy, chạm vào mấy vết đỏ chưa biến mất.

Hề Tương Lan lập tức gồng cứng cả người, suýt chút nữa tưởng Thịnh Tiêu muốn bẻ cổ mình.

Một lúc lâu sau, Thịnh Tiêu rút tay về, lạnh nhạt nói: “Ăn.”

Hề Tương Lan vội vàng thả muỗng xuống: “Ăn, ăn xong rồi.”

Chủ quán đứng nhìn chằm chằm họ nãy giờ, thấy vậy hừ nói: “Hương vị thế nào?”

Hề Tương Lan chân thành khen ngợi: “Có lỗi quá, vừa rồi là ta có mắt như mù, hương vị hoành thánh của ông chủ xứng đáng là đệ nhất Trung Châu.”

“Ha ha.” Chủ quán cười không ngớt, xòe tay nhướng mày nói: “Một trăm ba mươi đồng, tính tiền đi.”

Hề Tương Lan trợn mắt nói: “Ủa? Ông chủ nói mời ta mà?”

Chủ quán trừng y: “Ta chỉ nói là mời ngươi, chứ không mời hai vị kia.”

Hề Tương Lan sửng sốt, lúc này mới nhận ra…

Tên Ngọc Đồi Sơn mắc dịch kia đã không đài thọ còn ăn quỵt!

Hề Tương Lan lầm bầm chửi rủa móc tiền ra trả, sau đó bị Thịnh Tiêu xách cổ trở về Chư Hành Trai.

Giờ dần vừa qua, sắc trời hửng sáng.

Thịnh Tiêu cưỡng ép lôi Hề Tương Lan vào sân viện hoa quế, không đợi y giải thích đã đẩy y vào phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Trong phòng không thắp đèn, còn đọng lại mùi đèn thoang thoảng hôm qua.

Hề Tương Lan chạy trốn thất bại, chột dạ không dám đối mặt với Thịnh tông chủ, nhưng không trở ngại y trả đũa: “Ngươi khôi phục linh lực từ khi nào, sao không nói một tiếng?”

Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Nói cho ngươi biết, ngươi sẽ ngoan ngoãn yên phận?”

“Tất nhiên rồi.” Hề Tương Lan hùng hồn: “Ta biết tu vi của Thịnh tông chủ cao siêu thông thiên, đương nhiên sẽ không ngu không biết tự lượng sức mình mà chạy trốn ngay trong tầm mắt của ngươi.”

Thịnh Tiêu lạnh lùng nhìn y.

Hề Tương Lan thuần thục đổ tội chuyện mình chạy trốn lên đầu Thịnh Tiêu: “Nếu ngươi nói cho ta biết, ta tất nhiên sẽ ngoan ngoãn đợi ở Chư Hành Trai, làm gì để xảy ra chuyện như hôm nay chớ, nói tóm lại…”

Hề Tương Lan càng nói càng thấy có lý, lá gan theo đó bự dần ngẩng đầu lên trừng Thịnh Tiêu, không còn thấy chột dạ nữa, đường hoàng chính chính đưa ra kết luận. 

“Nói tóm lại, đều do ngươi.”

Thịnh Tiêu: “…”

Thịnh Tiêu thấy cái miệng của Hề Tương Lan lải nhải không kéo da non, toàn nói ra những lời xằng bậy chọc người tăng xông, hắn giơ bốn ngón tay đỡ gò má y, ngón cái đè lên bờ môi bị cắn rách của y, trong đôi mắt tối đen lạnh lùng đó dường như đang nổi sóng ầm ầm.

Hề Tương Lan co rúm, không hiểu sao thấy sợ, y lùi ra sau nửa bước, dựa lưng sát vào cửa gỗ chạm trổ hoa văn, cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì, Thịnh Tiêu ta nói cho ngươi biết, dùng hình phạt riêng là vi phạm kim quy luật sắt của Giải Trĩ Tông, nếu ngươi… Ưm!”

Lúc này Thịnh Tiêu mới cúi đầu bịt cái miệng chọc người tức ói kia lại.

Cho tới nay Hề Tương Lan chưa từng muốn bị lép vế trước khí thế Thịnh Tiêu, ngay cả khi song tu cũng hùng hổ quyết không chịu mở lời xin tha, bây giờ bị Thịnh Tiêu dùng tư thế giam cầm triệt để ôm chặt vào lòng, y muốn đổi khách thành chủ.

Thịnh Tiêu giờ đã khôi phục linh lực, Hề Tương Lan còn chưa  hoàn toàn khôi phục Tương văn đương nhiên không phải là đối thủ của hắn, y dùng sức đẩy hắn ra nhưng lại cảm thấy người đang đè mình giống như một quả núi sừng sững bất động.

Quả núi hùng vĩ nguy nga, mang theo khí thế đàn áp tuyệt đối, thật giống như muốn cướp đoạt tất cả không khí.

Khi Hề Tương Lan được thả ra, đầu óc y rỗng tuếch, run rẩy vịn vạt áo của Thịnh Tiêu thở lấy thở để, còn bị sặc ho khù khụ đỏ hoe cả mắt.

Thịnh Tiêu nâng bàn tay rộng lớn của mình lên xoa nhẹ vào vành tai bên trái của Hề Tương Lan, lạnh lùng nói: “Ngươi không biết vì sao ta không cho ngươi đến đó?”

Hề Tương Lan còn đang thở hổn hển, một giọt lệ từ khóe mắt chảy sượt qua nốt ruồi son, với khuôn mặt diễm lệ tuyệt trần của hoa khôi Lan Kiều Kiều, rơi một giọt nước mắt thôi là đã thấy tươi ngon mọng nước.

“Còn có thể vì sao?” Y hung dữ trừng Thịnh Tiêu: “Đương nhiên là vì ngươi không tin ta, lo sợ ta làm chuyện xấu.”

Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Ôn Cô Bạch sẽ đi.”

Hề Tương Lan bị đè ép lửa giận, không nhịn được nói: “Ôn Cô Bạch cả ngày chỉ biết trốn trong động phủ Chưởng tôn của hắn không khác gì rùa đen rút đầu, hôm nay dù có là Thịnh tông chủ thì cũng không thể gặp được Ôn chưởng tôn, đúng chứ? Hắn đến bí cảnh thì quá hợp ý ta, ta đương nhiên biết.” 

Ánh mắt của Thịnh Tiêu vô cùng nặng nề, hắn nói: “Ngươi…”

“Ngay từ lúc đầu ta thừa biết hắn sẽ đi.” Hề Tương Lan trừng Thịnh Tiêu, cố ý nhảy vào miệng hắn: “Hắn là hung thủ tàn sát Hề gia, dù ngươi có bắt ta ở lại chỗ này, ta cũng sẽ tìm đủ cách chạy đến bí cảnh tìm hắn báo thù.”

“Trước đây không lâu, Thiên Diễn Châu phán hắn vô tội.” Năm ngón tay của Thịnh Tiêu chợt dùng chút lực, làm hằn lên một vệt đỏ trên cái cổ trắng muốt của Hề Tương Lan, hắn lạnh lùng nói: “Nhưng Hoành Ngọc Độ và Phong Duật từng bị hắn xóa đi kí ức ngươi và hắn bàn chuyện tàn sát Hề gia, lần này gặp nhau ở bí cảnh, có lẽ Thiên Diễn Châu sẽ xử hắn là hung thủ.”

Hề Tương Lan không nói gì.

“Chỉ cần Thiên Diễn Châu xử xong, ta sẽ tự tay giết hắn trả thù cho ngươi, giúp ngươi lấy lại trong sạch.” Thịnh Tiêu cúi đầu nhìn y, ước gì có thể nói hết những nghi vẫn trong lòng ra: “…Tại sao ngươi muốn đi theo? Rốt cuộc là Ôn Cô Bạch tính kế ngươi, hay là ngươi tính kế hắn? Tương văn của Hề Thanh Phong trong tay Ứng Trác, là do ngươi làm?”

Tất cả mọi thứ, đều là ngươi tính toán hết sao?

Trong căn hòng mờ tối, vẻ mặt của Hề Tương Lan vẫn không thay đổi.

Thịnh Tiêu hít thở nhè nhẹ, kiên nhẫn chờ y trả lời.

Một hồi lâu sau, Hề Tương Lan hơi ngả người tới, giống như lữ khách vừa đi xong một chặng đường dài mệt mỏi tựa trán vào ngực Thịnh Tiêu, nhưng lại nói ra một câu không mấy liên quan.

“Thịnh Tiêu, nếu năm đó Khúc gia có thể minh công chính đạo như ngươi thì tốt quá.”

Năm ngón tay của Thịnh Tiêu khẽ động.

Những lời này là có ý gì?

Tông chủ tiền nhiệm của Giải Trĩ Tông… Từng làm ra chuyện trái công đạo với Hề Tương Lan sao?

“Ta biết.” Sự thật lòng của Hề Tương Lan chỉ thoáng hiện lên rồi vụt biến, y nhanh chóng tươi cười như ngày thường, giống như đã bị thuyết phục hoàn toàn, ngoan ngoãn nói: “Được, ta nghe lời ngươi đợi ở Chư Hành Trai, không đi đâu hết.”

Thịnh Tiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt ngoan ngoãn dối trá của Hề Tương Lan, không hiểu sao cảm thấy phiền não.

Hai người mang theo tâm tư của riêng mình, đối mặt nhìn nhau.

Giờ mẹo đã tới, chuông thần của Thiên Diễn học cung vang lên, cắt đứt hai người nhìn nhau đắm đuối.

Trong tiếng chuông vang vọng trùng trùng điệp điệp, tia nắng ban mai xuyên qua ô cửa sổ giấy, chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng của Thịnh Tiêu.

Không biết đã qua bao lâu, Thịnh Tiêu nhẹ nhàng thả Hề Tương Lan ra, nói nhỏ: “Đừng để ta thấy ngươi có mặt ở bí cảnh, nếu không ngươi tự biết hậu quả.”

Hề Tương Lan nhếch môi cười, khiêu khích: “Hậu quả gì thế, ta không biết.”

Thịnh Tiêu lạnh lùng nói: “Ngươi sẽ không muốn biết đâu.”

Hề Tương Lan: “…”

Đối diện với ánh mắt đen như mực của Thịnh Tiêu, Hề Tương Lan không hiểu sao cảm thấy e ngại, một kẻ gan lớn bằng trời như y cũng không kiềm nén được mà rùng mình.

Thịnh Tiêu không nói nhiều, vô cảm hạ trên người Hề Tương Lan một tầng cấm chế, để y không thể rời khỏi Chư Hành Trai, sau đó mở cửa sải bước ra ngoài.

Thân hình cao gầy của Hề Tương Lan đứng một mình trong căn phòng mờ tối, cơ thể y trông giống như bị bóng tối cắn nuốt từng chút một.

Chỉ cách nhau một cánh cửa, bên ngoài là Thịnh Tiêu tắm mình dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ của bình minh.

Hai người chia đường mà đi.

Giống như sáu năm trước.

Hề Tương Lan im lặng nhìn Thịnh Tiêu rời đi, không biết chọc trúng chỗ nào mà y đột nhiên bật cười.

“Đồ ngu.” Hề Tương Lan thì thầm: “Đã quá muộn, ta không cần.”

Công bằng tới trễ, y không cần nữa.

Dù có là của Thịnh Tiêu cho y.

Hề Tương Lan đứng thừ người ra, từ đầu đến cuối ánh nắng mặt trời chỉ chiếu đến bên ngoài ngưỡng cửa, không hề chiếu sáng tới người y.

Đã qua giờ thìn, mặt trời lên cao ba sào.

Hề Tương Lan giờ mới hoàn hồn, từ trong tay áo lấy ra rối gỗ, nhẹ nhàng phủ tay lên đầu nó.

Thoáng cái rối gỗ biến thành một người giống y như đúc.

Đây là rối gỗ mà hôm qua y nhờ Phong Duật ra ngoài tìm Ứng Trác làm cho, Hề Tương Lan dùng hết chỗ linh lực còn sót lại không nhiều truyền vào trong rối gỗ, Phược tâm lăng bị Thịnh Tiêu cột trên ngón út cũng từ từ bị linh lực Thiên Diễn bao phủ. 

Rất nhanh sau đó, một tia kim văn lóe lên hóa thành Phược tâm lăng giống hệt, lặng lẽ cột vào ngón út của rối gỗ.

Hề Tương Lan để lại một luồng thần thức trên người rối gỗ, tránh bị lộ tẩy khi Hoành Ngọc Độ tới tìm y, sau đó điều khiển rối gỗ đi về giường nằm ngủ.

Sau khi mọi thứ được cải trang xong xuôi, Hề Tương Lan đắp linh lực Thiên Diễn lên người rồi lặng lẽ đi xuyên qua cấm chế của Thịnh Tiêu như chốn không người.

Trong mắt y lóe lên kim văn.

Hề Tương Lan cười nhạo: “Đừng tự khen, chỉ là phá vỡ cấm chế, làm giả Phược tâm lăng mà thôi, đắc ý gì chứ— Ngươi mà đi gặp Thịnh Tiêu trực diện, chắc chắn sẽ bị đánh cho mẹ ruột nhìn không ra.”

Khi y đang định nhấc chân bước qua ngưỡng cửa, bầu trời vốn trong xanh ít mây đột nhiên mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến, che khuất ánh nắng mặt trời.

Hề Tương Lan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sắp thổi gió nổi bão, bật cười lắc đầu, nhanh chóng rời khỏi Chư Hành Trai.

Bên ngoài Thiên Diễn học cung, một cỗ xe được kéo bởi Độc Giác Thú đang yên tĩnh đậu dưới tán cây ngọc lan.

Hề Tương Lan vừa chạy ra ngoài liền vén rèm leo tót lên cỗ xe, hoàn toàn không xem mình là người ngoài, cất giọng ra lệnh: “Khởi hành, đến bí cảnh—”

Ứng Trác đã đến đợi từ sáng sớm, thấy Hề Tương Lan liền thuần thục nở nụ cười ngoan ngoãn, kéo cương điều khiển Độc Giác Thú đạp vó chạy đến bí cảnh.

“Sư huynh buổi sáng tốt lành, sư huynh đã ăn sáng chưa, có muốn…”

Hề Tương Lan nhướng mày nói: “Hôm nay lại là rối gỗ?”

Ứng Trác cười khẽ, có lẽ sợ bị Hề Tương Lan lại cho ăn tát, hắn đánh đòn phủ đầu cầm lấy tay y đặt trên má mình, nói: “Sư huynh không ngại thì sờ thử đi?”

Hề Tương Lan nhéo hai cái, phát hiện Ứng Xảo Nhi thế mà đến đây bằng cơ thể thật.

“Gan to quá ta.” Hề Tương Lan cười như không cười nhéo má Ứng Trác: “Không sợ ta làm thịt ngươi?”

Ứng Trác bị nhéo má làm cho khuôn mặt tuấn tú bị biến dạng, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đáp: “Ta cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, sư huynh sao có thể vì một Tương văn ‘Tuyết Canh Ba’ mà nỡ ra tay giết ta chứ?”

Hề Tương Lan cong mắt, thả mặt hắn ra: “Thật thông minh.”

Trên khuôn mặt tuấn tú của Ứng Trác bị nhéo đỏ một mảng lớn, nhưng hắn giống như được cho ăn đường, mỉm cười nói: “Phong gia và Hoành gia đã biết chuyện này, e là Chư Hành Trai có nội gián.”

Hề Tương Lan nhìn hắn cười nhạt.

Con nhện này đúng là không chừa bất kỳ cơ hội nào để khích tướng ly gián y và Chư Hành Trai.

“Ta biết.” Hề Tương Lan duỗi tay nắm cằm của Ứng Trác, cười tủm tỉm: “Dù sao cũng là ta dung túng mà, cứ xem như lão khọm già kia đã biết kí ức của Hề Minh Hoài là gì, thì có thể làm gì được ta?

Ứng Trác nghẹn họng, đang định nói thêm vài ba câu để dỗ ngọt sư huynh, bỗng liếc thấy một vệt đỏ bắt mắt trên cổ Hề Tương Lan.

Chư Hành Trai mở tiệc tụ hội, một kẻ chỉ thích hưởng lạc như Hề Tương Lan chắc chắn lại mây mưa một đêm với thằng chó họ Thịnh kia.

Ứng Trác siết chặt nắm đấm, suýt chút nữa bóp lòng bàn tay đổ máu, gắng gượng mỉm cười, nói: “Sư huynh, Thịnh tông chủ muốn hợp tịch với huynh à?”

Hề Tương Lan thuận miệng nói: “Không có.”

“Thế sao hắn dám làm nhục huynh?” Ứng Trác giống như bắt được câu chuyện, lòng đầy căm phẫn nói: “Chưa hợp tịch đã song tu, tằng tịu bất chính, khiến người ta khinh thường!”

Hề Tương Lan cười không nổi, cố ý chọc tức hắn: “Ờ, nhưng làm gì được đây, Thịnh tông chủ đã ngủ ta từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới, không thể cứu vãn, nếu không ngươi đến Giải Trĩ Tông đánh trống báo án đi, để Chấp chính gô cổ hắn về quy án.”

Ứng Trác: “…”

Ứng Trác bị Hề Tương Lan chọc tức khóc: “Sư huynh!”

“Ngốc.” Hề Tương Lan cười phá lên, giơ móng vuốt vỗ bép bép vào mặt hắn, nói: “Ta có gì tốt hả, sao ngươi cứ bám theo ta không buông? Với gia thế của ngươi muốn nam nhân kiểu gì mà không được, tội gì phải bám riết không tha một kẻ đã có phu quân này chứ?”

Ứng Trác bị câu nói ‘đã có phu quân’ của y chọc cho suýt tắt thở, liều mạng vuốt ngực cho thuận khí rồi nói: “Nếu năm đó không có sư huynh động viên thì sẽ không có ta của ngày hôm nay, người khác há có thể sánh bằng?”

Hề Tương Lan thật sự không nhớ nổi mình động viên hắn lúc nào, với một hậu bối của Ly Hành Trai, có lẽ y chửi mắng nhiều hơn mới đúng.

Không lẽ con nhện này mắc chứng thích bị ngược?

“Sư huynh, sư huynh.” Ứng Trác biết Hề Tương Lan thích mềm không thích cứng, kéo tay áo của y nũng nịu: “Lúc trước ta sai rồi, sau này ta sẽ không ép sư huynh làm chuyện mà sư huynh không thích, sư huynh đừng giận Xảo Nhi nữa nha.”

Hề Tương Lan bỗng chốc bị hai chữ ‘Xảo Nhi’ đánh cho da gà rụng đầy đất, run giọng nói: “Xảo Nhi, có gì thì nói đàng hoàng, đừng sến súa như thế.”

Ghê chết đi được.

Ứng Trác rất biết nghe lời, không nói giọng điệu nhừa nhựa khiến người ta ớn óc nữa, bắt đầu nghiêm túc nói chính sự.

“Lần này sư huynh đi bí cảnh, là muốn tham gia náo nhiệt sao?”

“Không.”

Hề Tương Lan vén rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nở một nụ cười.

Tốc độ của Độc Giác Thú rất nhanh, ngay phía trước là lối vào bí cảnh.

Hề Tương Lan thản nhiên nói: “…Là muốn trở thành náo nhiệt.”

Ứng Trác nhìn sư huynh với ánh mắt sùng kính tỏa sáng lấp lánh.

…Chỉ cảm thấy những lời này làm cho Hề Tương Lan trở nên thật thâm sâu khó lường, giống như nhân vật phản diện quỷ quyệt quái đản mà y đã nói trước đó, khiến người ta say mê không dứt.

Có điều một giây sau, ‘Nhân vật phản diện’ thần bí khó lường giống như nhìn thấy gì đó mà nhanh chóng giơ móng vuốt kéo rèm cửa xuống, chẳng khác gì bị sói rượt theo, trong mắt toàn là kinh hoàng khó nén.

Hề Tương Lan hết hồn vuốt ngực: “May, may quá, chưa bị nhìn thấy.”

Theo lý mà nói, y đã dời Phược tâm lăng qua người của rối gỗ, tại sao Thịnh Tiêu đứng trong đám người đông nghịt cách đây khoảng một dặm mà vẫn có thể liếc qua chỗ y với ánh mắt lạnh lẽo mang theo sát khí ngùn ngụt.

Nam nhân này đáng sợ quá đi, tiến vào bí cảnh phải cố né hắn ra mới được.

Ứng Trác: “…”

===Hết chương 68===

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK