Nói là toàn trường nhìn chăm chú cũng không đủ.
Ngoài mặt mẹ Trì là một phu nhân đoan trang hào phóng vô cùng có khí chất, sau lưng lại kéo tay Trì Tiêu liên tục cảm thán thằng nhóc Trì Trạm này không đơn giản.
Mẹ Từ che miệng cươi, nói với bạn thân: “Ai nha, giấc mơ của cậu trở thành sự thật rồi!”
Phó Hàn và Mạnh Du vào cùng nhau, lúc trước Mạnh Du đã biết chuyện của Trì Trạm và Bùi Tư Lan, cho dù bao nhiêu người trong sáng ngoài tối mà nghe ngóng thì cô ấy vẫn luôn giữ kín như bưng, giấu kỹ cho bạn thân.
Lúc Bùi Tư Lan chính thức tuyên bố với bên ngoài thì Phó Hàn mới biết, còn vì thế mà ồn ào hục hặc với Mạnh Du một chút, ngây thơ giống như một thằng nhóc to xác, ngược lại khiến tình cảm của hai người tăng tiến.
Trì Trạm kéo tay Bùi Tư Lan đi tới chào hỏi cha Trì và mẹ Trì, lúc giới thiệu một câu “Con dâu các người” lời ít ý nhiều. Bùi Tư Lan vẫn cực kỳ xấu hổ, lặng lẽ trừng anh ta một cái.
Mẹ Trì dịu dàng ân cần chào hỏi Bùi Tư Lan, sau lưng cũng liếc Trì Trạm.
Ý là — sao lại tập kích bất ngờ, khong thể đánh tiếng trước hả!
Cha Trì ở ngoài là một người ngoài mặt ôn hòa bên trong rộng lượng, ở nhà cũng chẳng khác gì, bình thường hơi nghiêm khắc với Trì Trạm phải tiếp nhận Hải Châu, nhưng phái nữ ở nhà đều được ông nâng trong lòng bàn tay, vì vậy thái độ với Bùi Tư Lan cũng rất hòa nhã.
Cha mẹ nhà họ Trì cư xử hiền lành, không vì thân phận gia thế mà xem thường mình, trái tim treo lơ lửng của Bùi Tư Lan không khỏi hạ xuống rất nhiều.
Giao tiếp sau đó Trì Trạm cũng không mượn tay người khác, toàn bộ quá trình đều dẫn Bùi Tư Lan đi làm quen, từng hành động đều cực kỳ che chở, vừa khẳng định thân phân vừa khiến người ngoài không dám xem thường cô ấy nửa phần.
Trì Tiêu ở bên cạnh quan sát, lặng lẽ cảm khái với Triệu Yểu và Việt Loan Loan: “Anh tớ giống như gà mẹ che chở gà con vậy.”
Hai chị em đồng loạt nhìn cô một cái, sau khi kinh ngạc vì sự xuất hiện của Bùi Tư Lan lúc ban đầu trôi qua, bọn họ đã bình thường lại, đồng thời phá án tại chỗ — quả thực chỉ có Hải Châu mới có tể bỏ qua cái được gọi là chỗ dựa Trung Thành để chặn đường Tần Nhã Nghi.
Người trong giớ đều biết thân phận của Tần Nhã Nghi rất lúng túng, dựa vào nhà họ Tần thì thôi, thật sự muốn dựa vào Trung Thành thì không đến mức.
Vì vậy Trì Trạm ra mặt cho bạn gái của mình cũng không cần kiêng dè ai.
Triệu Yểu trả lời: “Tuy rằng đúng là đàn ông độc thân vạn năm tổng giám đốc Trì này yêu đương vậy mà còn rung động hơn tay già đời… Nhưng Trì Nhân Nhân cậu không cảm thấy cậu không xứng nói câu này à?”
Việt Loan Loan: “Tán thành.”
Trì Tiêu: “…” Cô thì sao chứ?
Đột nhiên Triệu Yểu và Việt Loan Loan cùng nhìn ra sau lưng Trì Tiêu, đồng loạt nở một nụ cười xấu hổ mà không mất đi sự lịch sự, đồng thanh nói: “Chào tổng giám đốc Từ.”
Trì Tiêu quay đầu lại đón ánh mắt ôn hòa của Từ Thư Thừa, lập tức mặt mày hớn hở.
“Chào mọi người.” Từ Thư Thừa khách sáo đáp lời đám bạn thân của vợ minh, nhẹ xoa đầu vợ, nụ cười cưng chiều: “Bà Từ, có thể mời bà nhảy một điệu không?”
“Được.” Trì Tiêu đứng dậy, đặt tay vào lòng bàn tay anh, để anh dẫn vào sàn nhảy.
Nhân vật chính của hôm nay với chồng cô, Trì Trạm với Bùi Tư Lan, Phó Hàn với Mạnh Du, còn có Lý Trình Dục và Tề Yên Nhiên, mỗi người đều có đoi có cặp. À còn hai đôi vợ chồng già mấy chục năm không rời cha Từ mẹ Từ, cha Trì mẹ Trì, có thể nói là cẩu năng cho chó bay đầy trời.
Việt Loan Loan thấy sự “rầm rộ” này bỗng rất nhớ bạn trai nhà mình, lập tức lấy điện thoại ra gửi wechat cho anh ta.
Triệu Yểu chống cằm chép miệng một cái: “Xem ra tớ cũng phải tìm một người bạn trai rồi.”
Đúng lúc Tần Trác Huy từ bên cạnh đi tới, dừng bên cạnh bọn họ: “Có vị tiên nữ nào bằng lòng vinh hạnh làm bạn nhảy tạm thời của tôi hôm nay không?”
Việt Loan Loan quyết đoán chỉ Triệu Yểu, Triệu Yểu nhướng mày bật cười, dứt khooát đứng dậy: “Thôi được, cho anh vinh hạnh đặc biệt này.”
Mấy người nhà họ Tần cũng tới, lần này Tần Nhã Nghi rất ngoan ngoãn, toàn bộ quá trình đều ở bên cạnh mẹ mình, không luôn tìm cơ hội đi lang thang mà chen vào mấy nhóm nhỏ khác nhau như lần trước.
Có điều cô ta không tìm phiền phức, không có nghĩa là phiền phức không tới tìm cô ta.
Lúc Tần Nhã Nghi ra khỏi nhà vệ sinh đung lúc gặp phải thiên kim nhà họ Hồ – Hồ Nhược Tinh, vợ của Từ Thư Ngạn trên hành lang không người.
Hồ Nhược Tinh sinh ra đã ngậm thìa vàng, có sự kiêu ngạo tùy hứng của thiên kim nhà giàu, bản tính tự do mắt cao hơn đầu. Ban đầu cô ta nghe theo sắp xếp của ba mẹ gả cho Từ Thư Ngạn trừ việc nhìn trúng tiền tài quyền thế của nhà họ Từ thì cũng hơi tham ngoại hình của anh ta, dù sao gien ngoại hình của người nhà họ Từ cũng không tệ.
Sau thời gian tuần trăng mật tân hôn, hai kẻ hướng tới tự do cũng dần dần chán đối phương, sau khi sinh một đứa con trai để ăn nói với người lớn trong nhà thì ai chơi của người nấy, chỉ cần không gây rắc rối ra bên ngoài để bảo vệ thể diện của đối phương là được.
Cô ta không quan tâm việc tn làm bậy bên ngoài, nhưng nếu có người cưỡng ép bôi phân lên mặt cô ta khiến cô ta buồn nôn, người này còn có quen biết trong vòng thì cô ta sẽ ghi nhớ trong lòng.
Sao nữ Lộ Lộ đang có quan hệ thân thiết với Từ Thư Ngạn hiện tại không phải là do Tần Nhã Nghi bắc cầu hay sao?
“Ơ, đây không phải cô Tần à?” Không có người khác ở đây nên Hồ Nhược Tinh vô cùng châm biếm nói: “Gần đây bận rộn gì sao?”
Tần Nhã Nghi khẽ rũ mắt, khách sáo gọi: “Chị Nhược Tinh.”
“Đừng! Tôi không gánh nổi tiếng ‘chị’ này của cô đâu. Cô Tần là ai chứ, còn nhỏ đã đi làm tú bà, tôi không có bản lĩnh như cô!”
“Chị Nhược Tinh, có phải chị hiểu lầm em chuyện gì không? Em làm gì…”
Tần Nhã Nghi còn chưa nói xong đã bị Hồ Nhược Tinh đột ngột ngắt lời: “Cô làm gì trong lòng cô tự biết! Sau lưng ra sức khiến tôi buồn nôn, ngoài mặt còn mở miệng gọi một tiếng chị như thân thiết lắm hả? Cô tưởng tôi ngu à?”
Hồ Nhược Tinh cười lạnh một tiếng, không muốn tiếp tục dây dưa với cô ta nũa, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Có lẽ tôi không nên gọi cô là cô Tần, cô vốn không phải họ Tần, không có chút quan hệ gì với nhà họ Từ! Tôi nói có đúng không?”
Hồ Nhược Tinh nói xong liền đi lướt qua Tần Nhã Nghi.
Từ nhỏ Hồ Nhược Tinh đã đứng ở chỗ cao, dường như cũng có thể dễ dàng nhìn thấu những kẻ ra sức liều mạng trèo lên kia hơn. Huống chi Tần Nhã Nghi tâm tư đơn giản, tất cả hành động mấy năm nay vô cùng rõ ràng. Cô ta không thích loại người này, rồi lại hưởng thụ sự nịnh nọt lấy lòng của bọn họ, vì vậy luôn cam tâm tình nguyện xem trò vui.
Nhưng nếu người này dám bôi bẩn lên mặt mình, cô ta cũng không để ý chuyện đâm vào tim đối phương.
Tần Nhã Nghi siết chặt nắm đấm mới khiến cho mình không bật khóc, dáng vẻ cười gượng gạo lúc ra ngoài em như thỏa đáng, cho đến khi về nhà, lúc chỉ có mẹ mình cuối cùng mới không nhịn được nằm trong lòng bà ta nghẹn ngào òa khóc.
Cô ta chất vấn mẹ mình tại sao hết lần này tới ần khác, mẹ cô ta chỉ dịu dàng vuốt lưng cô ta, kiên nhẫn vỗ về, trong mắt cấu giấu suy nghĩ thâm trầm.
Công bằng mà nói thì mười mấy năm qua bà ta gả vào nhà họ Tần, chồng thì tính tình ôn hòa dễ dụ dỗ, thật sự không tệ với mẹ con bà ta, tuy rằng đứa con riêng kia không thân với bà ta nhưng cũng lễ phép khách sá.
Có điều bà ta luôn tiếc nuối không thể sinh một đứa bé, một đứa bé có thể danh chính ngôn thuận được chia tài sản của nhà họ Tần.
Cha Tần từng nềm trải thiệt thòi của việc ôn hòa, dần dần cũng chỉ hồ đồ trên việc nhỏ, trên việc lớn thì cẩn thận dè dặt.
Trước khi ông ta kết hôn với mẹ của Tần Nhã Nghi thì bọn họ đã ký hợp đồng hôn nhân, mẹ Tần Nhã Nghi có thể được chia một phần tài sản không nhiều; về phần Tần Nhã Nghi – đứa con gái riêng không hề có quan hệ máu mủ với nhà họ Tần, ngoại trừ đưa tặng một ít bất động sản và tiền mặt ra thì không đụng được tới một chút cổ phẩn của công ty.
Mười mấy năm qua mẹ Tần Nhã Nghi như đi trên băng mỏng, cẩn thận dịu dàng mà chăm sóc cha Tần, dần dần cũng được lợi không ít. Nhưng khẩu vị của con người là càng nuôi càng lớn, càng thiếu tự tin thì càng muốn lấy được gì đó để thẳng sống lưng.
Chính vì không đủ tự tin nên bà ta mới phải cẩn thận từng bước, con gái của bà ta mới chịu ấm ức đủ điều.
Bà ta nghĩ tới những chuyện này chỉ có thể thở dài, giấu đi suy nghĩ trong mắt, không ngại phiền phức mà tiếp tục vỗ về Tần Nhã Nghi.
*
Khí hậu của Ninh thành ẩm ướt, mùa hè nóng rực khó chịu, mùa đông thì lạnh thấ xương, đến tháng tư gần như lúc nào thời tiết cũng mưa tầm tã, người sợ ẩm ướt khó chịu nhất là thời tiết như vậy.
Trì Tiêu lại khác, cô rất thích trời mưa, đương nhiên là dưới điều kiện tiên quyết không cần ra ngoài bôn ba mỗi ngày.
Lễ tốt nghiệp đang tới gần, buổi lễ tốt nghiệp sẽ được tổ chức vào cuối tháng sáu, đầu tháng sáu phải bảo vệ luận văn, luận văn của cô đã sửa bản thảo hai ba lần theo ý của giảng viên hướng dẫn, chỉ chờ đến khâu kiểm tra phúc thẩm của toàn trường.
Thỉnh thoảng trong trường cũng có vài thục tục cần xử lý, cũng may cô lái xe nên cũng thuận tiện.
Bên Lâm Gia càng ngày càng bận rộn công việc, không còn thời gian khá dư dả giống lúc trước, nhiều chuyện dồn lại nên dứt khoát xin nghỉ về trường để cùng nhau làm.
Nơi làm việc của cô ấy cách trường hơi xa, hôm qua Trì Tiêuđã hẹn với cô ấy hôm nay đi học sẽ thuận đường đón cô ấy.
Sau khi đón được Lâm Gia, cô ấy ôm vai Trì Tiêu vỗ bộp bộp hào sảng, thở dài một hơi: “Chớp mắt đã sắp tốt nghiệp rồi, cảm giác thời gian trôi qua nhanh quá!”
“Đúng là hơi hơi.” Trì Tiêu khẽ cười, cảm thấy tuy rằng bốn năm này trôi qua rất nhanh nhưng cũng xem như không để lại tiếc nuối gì.
Cô thích viết lách, thích sáng tác, thuận lợi thi đậu khoa tiếng Trung của đại học Ninh.
Sau này cô có chút bất mãn với việc nhật ký tùy bút câu chuyện nhỏ mình viết chỉ có Từ Thư Thừa vui vẻ thưởng thức nên tham gia “Cúp thu vàng” rất uy tín, sau đó còn ký hợp đồng viết truyện với trang web tiểu thuyết, thuận buồm xuôi gió viết ra một chút thành tựu…
Trên phương diện tình cảm, sau khi cô hiểu lòng mình thì ân ái ngọt ngào với Từ Thư Thừa ngày này hơn ngày khác, tóm lại chuyện gì cũng như ý trôi chảy.
Đôi khi chính Trì Tiêu cũng nghĩ nếu con người có kiếp trước kiếp này, vậy kiếp trức ô phải gặp bao nhiêu trắc trở, cứu được bao nhiêu vũ trụ mới đổi lấy được vận may số tốt đời này.
“Có cảm giác thời gian chúng ta mới bước vào năm nhất ở ngay trước mắt, thoáng một cái đã trôi qua rồi…” Lâm Gia có chút đa sầu đa cảm mà cảm thán: “Haiz cậu còn nhớ không, kỳ thật lúc đó hai chúng ta cũng không thân thiết lắm, hơn nữa tớ cũng lúng túng chủ động tiếp cận câu, sau này vì sao mới thân quen cậu còn nhớ không?”
“Nhớ.” Trì Tiêu gật đầu, nhớ tới sự kiện kia vẫn hơi xấu hổ.
Lâm Gia cũng cười theo vài tiếng.
Nói tới nguyên nhân hai người thân thuộc cũng là vì một chuyện xảy ra vào học kỳ hai năm thứ hai.
Khi đó Trì Tiêu mới ký hợp đồng với trang web, vẫn đang đăng tác phẩm truyện dài đầu tay, thiết lập bối cảnh hồi hộp ly kỳ. Để tìm kiếm linh cảm mà cô đã tìm một bộ phim kinh dị kịch tính khá kinh điển để xem, sau đó xem được một nửa thì tắt.
Lúc đó cô còn đặc biệt xem trong phòng ngủ, thầm nghĩ trong phòng ngủ có bạn cùng phòng, sẽ không sợ tới không ngủ được.
Đúng lúc hôm ấy Cát Viện không có ở đây, Trần Hiểu Đan về nhà, phòng ngủ chỉ có cô và Lâm Gia. Buổi tối lúc ngủ trong đầu Trì Tiêu toàn là hình ảnh tình tiết mình tưởng tượng ra, cứ cảm thấy dưới giường có người, phía sau cửa có người, trong nhà vệ sinh có người, ngoài ban công cũng có người…
Đặc biệt là Lâm Gia ngủ vô cùng yên tĩnh, không phát ra tiếng động gì, giống như trong phòng ngủ chỉ có một người sống là Trì Tiêu, cô tự dọa mình tới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng…
Vốn dĩ cô định tìm Từ Thư Thừa ở nước ngoài hóa giải nỗi sợ trong lòng một chút, nhưng khoảng thời gian đó Từ Thư Thừa đang bận một dự án rất quan trọng, bình thường liên lạc vứi cô cũng nói chuyện súc tích hơn nhiều, cô không muốn làm phiền anh, chỉ có thể cố nén nỗi sợ thôi miên bản hân.
Trong lúc cô lăn lộn khó ngủ, bỗng nhiên Lâm Gia đi tiểu đêm. Trog khoảnh khắc đó Trì Tiêu đã nặng nề thở phào một hơi.
Đợi đến khi Lâm Gia trở lại giường chỉ một lát, Trì Tiêu lại sợ hãi, thật sự không nhịn được gọi cô ấy một tiếng.
May là Lâm Gia không ngủ say, thoáng cái đã bị cô đánh thức, cũng không vì vậy mà nổi giận. Sau khi cô ấy nghe cô qua loa giải thích nguyên nhân thì không hề có khúc mắc mà trò chuyện giết thời gian vớ cô, trò chuyện một lần đã tới nửa đêm, đến khi Trì Tiêu không nhịn được vô tình ngủ mất.
Vì chuyện quấy rầy giấc ngủ của Lâm Gia mà sau đó Trì Tiêu đã trịnh trọng xin lỗi cô ấy, còn tặng món qàu nhỏ. Lâm Gia phát hiện cô không khó thân thiết như bề ngoài thì hai người mới dần dần thân nhau.
Bây giờ nhớ lại đều là những năm tháng thanh xuân sẽ khắc sâu trong trí nhớ cả đời.
Từ hồ đồ ngây ngô, cẩn thận thăm dò, đi từng bước một đến may mắn quen biết nhau, may mắn không vì thời gian trôi nhanh mà bỏ lỡ tình bạn quý giá này.