Lần đầu tiên không gọi được, cô gọi lại lần nữa, lúc tiếng chuông sắp kết thúc Việt Loan Loan mới nhận điện thoại, giọng nói nghe hơi tức giận:
“Nhân Nhân cậu đến chưa? Chỗ tớ xảy ra tai nạn giao thông nhỏ, nhất thời sốt ruột quên nói với cậu…”
Tai nạn giao thông? Đừng bảo là chuyện kẹt xe hiện tại có liên quan tới cô ấy nhé?
Trái tim Trì Tiêu chợt treo lơ lửng, cô ngồi thẳng dậy vội vàng hỏi: “Sao thế? Có nghiêm trọng không? Cậu có bị thương không?”
“Không sao không sao! Tớ không bị thương.” Việt Loan Loan ở bên kia nghe vậy nhao nhao nói: “Chỉ là đuôi xe bị va quệt, đèn sau nứt một miếng nhỏ. Tớ tức chết rồi, xe mới ngồi còn chưa ấm mông đấy!”
Nguyên nhân chính là Việt Loan Loan tức giận là do xót chiếc xe mới của mình.
Chiếc xe cô ấy chạy lúc trước là xe second-hand cũ, chủ yếu là để thuận tiện cho việc đi lại.
Cách đây ít lâu là sinh nhật của Việt Loan Loan, Trì Tiêu và Triệu Yểu đã cùng mua cho cô chiếc xe mới hiện tại, kiểu dáng rất đẹp, cô ấy mới chạy không lâu vẫn còn rất nâng niu, nào ngờ hôm nay đã xui xẻo gặp “tay bay vạ gió”.
Việt Loan Loan nói lúc cô ấy đang lái xe vào hầm đỗ xe của trung tâm thương mại thì bất chợt bị chiếc xe chạy theo ngay phía sau tông vào đuôi xe một phát.
Trung tâm thương mại xe ra vào đông đúc, thoáng cái đã kẹt ở đó.
Cũng may con đường phía trước không xa lắm, Trì Tiêu lo cho Việt Loan Loan nên sau khi dặn dò tài xế xong thì xuống xe đi tìm cô ấy trước, trên đường sẵn tiện gọi cho Diêu Thi.
Lúc cô đến nơi thì cảnh sát giao thông và bảo vệ của trung tâm thương mại đã có mặt, bọn họ đang điều tiết dòng xe kẹt xung quanh, giao thông cũng từ từ khôi phục lại.
Xe của Việt Loan Loan và một chiếc xe khác chắc là xe gây tai nạn đã được chuyển sang làn đường khẩn cấp, mấy người đứng ở đó hình như đang tranh chấp gì đấy.
Lúc Trì Tiêu lại gần đúng lúc nghe thấy một giọng nói sắc nhọn quen thuộc: “Đã nói là tôi không cẩn thận rồi! Đền cũng đã đền rồi, còn muốn thế nào nữa? Không chịu thôi đúng không?”
Việt Loan Loan cười lạnh phản bác: “Cái cô này, xin cô làm rõ đi, là cô tông vào đuôi xe của tôi, tất cả là trách nhiệm của cô, đền bù nói xin lỗi khó lắm hả?”
“Tôi không xin lỗi đó thì sao? Còn có thể bắt nhốt tôi hả? Tôi thấy chiếc xe của cô không rẻ, sao, gia đình phá sản đu bám được con rùa vàng nào rồi à?”
Cảnh sát giao thông đang viết phiếu phạt nghe vậy ngẩng đầu nhìn lướt qua chru xe gây tai nạn, nghiêm túc nói: “Vị đồng chí này, mong cô chú ý thái độ nói chuyện củ mình.”
Chủ xe gây tai nan khinh thường hừ một tiếng, ngẩng cao đầu nhìn Việt Loan Loan bằng ánh mắt cao ngạo: “Chừng nào công ty bảo hiểm tới? Tôi đang vôi có việc, đợi xác định được thiệt hai rồi báo với tôi được không?”
Cô ta vừa nói xong thoáng cái đã thấy Trì Tiêu đi tới, ánh mắt chợt khựng lại.
Việt Loan Loan thấy Trì Tiêu đến lập tức thay đổi biểu cảm ôm vai cô, vô cùng ấm ức mà dựa vào: “Bố Trì, bé cưng cậu mua cho tớ còn chưa chạy được mấy lần đã bị đụng hỏng rồi, tớ có lỗi với cậu!”
Diễn trò ra vẻ một phen đã thu hút ánh nhìn kỳ lạ của những người xung quanh.
Hơn nữa sau lưng Trì Tiêu còn có hai vệ sĩ áo đen ngầu ngầu đi theo, vừa nhìn đã biết thân phận không đơn giản.
Cảnh sát giao thông nhìn thấy vệ sĩ thân hình cao lớn, lại chú ý vẻ ngoài xuất chúng của Trì Tiêu dùng ánh mắt quái lạ đảo quanh bọn họ một vòng rồi mới ho nhẹ một tiếng, đưa hóa đơn phạt cho chủ xe gây tai nạn bên cạnh – Tần Nhã Nghi: “Điền vào ký tên, mau chóng thỏa thuận xong chuyện bồi thường, đừng ảnh hưởng tới giao thông phía sau.”
Tần Nhã Nghi – à không, bây giờ đã đổi theo họ mẹ Tôn Nhã Nghi măt mũi tràn đầy không kiên nhẫn cầm phiếu phạt, cũng không ân cần chào hỏi Trì Tiêu như lúc trước mà phối hợp điền phiếu như không thấy.
Sau khi me của cô ta ly hôn với cha Tần chỉ lấy được một số tài sản, tuy rằng xem như đã giàu có hơn người bình thường nhưng hoàn toàn không thể sánh bằng chất lượng cuộc sống trước kia.
Huống hồ không còn hai ngọn núi vững chắc là Trung Thành và nhà họ Tần, Lộ Lộ lại khó giữ nổi bản thân cắt đứt liên lac, ở nơi danh lơi nâng cao đạp thất như giới giải trí kia, giấc mộng đóng phim của cô ta dĩ nhiên tan vỡ.
Lúc trước Tôn Nhã Nghi quen Trâu Giai đã tiếp xúc với đầu tư cổ phiếu, vì vây ôm mộng phát tài xin mẹ một khoản tiền quăng vào thị trường chứng khoán. Ai ngờ chỉ trong một thời gian ngắn đã mất cả chì lẫn chài, cả chiếc xe thể thao cha Tần tặng cho cô ta cũng bán đi, bây giờ chỉ lái một chiếc xe hơn một trăm ngàn.
Cố tình vào lúc túng quẫn nhất còn đụng phải người ngày xưa coi thường nhất.
Thực tế đã bị đảo ngược.
Người đã từng lái xe sang giờ lâm vào cảnh nợ nần chồng chất, chỉ có thể lái chiếc xe bình thường, thành bên chịu trách nhiệm hoàn toàn trong tai nạn giao thông.
Nhà giàu mới nổi phá sản ngày xưa giờ lại lái xe sang, hơn nữa còn là bên không cần chịu trách nhiệm trong tai nạn.
“Chị Diêu Thi sẽ tới ngay, tớ kêu cô ấy cử người tới đây xử lý là được.”
Trì Tiêu vỗ lưng Việt Loan Loan, trong ánh mắt tò mò tìm tòi của người qua đường bình tĩnh nói môt câu: “Đừng buồn, cậu gọi thêm mấy tiếng bố nữa tớ sẽ mua cho cậu chiếc mới.”
Việt Loan Loan: “…”
Vô cùng cợt nhã vô cùng cợt nhã.
Lúc cảnh sát giao thông đi còn quay đầu nhìn cô thêm mấy lần.
Môt cô bé trông ngoan ngoãn sao lại lắm trò thế chứ?
“Đươc chưa? Tôi đi đươc chưa?” Tôn Nhã Nghi rất không muốn ở lại chỗ này nữa, mở cửa xe chuản bị đi: “Các người có số điện thoại của tôi khôn? Có hóa đơn bồi thường thì liên lạc với tôi.”
Việt Loan Loan mỉm cười nói: “Cô vẫn chưa xin lỗi tôi đấy.”
Bước chân của Tôn Nhã Nghi dừng lại, sắc mặt giận dữ: “Cô xong chưa?”
Việt Loan Loan không đáp lời cô ta, tiếp tục cười nói: “À đúng rồi, tôi cũng không có số điện thoại của cô.”
Tôn Nhã Nghi vô thức nhìn Trì Tiêu bên cạnh cô ấy, há to miêng muốn nói lại thôi, Trì Tiêu như phát hiện mà mặt mày bình tĩnh nói: “Tớ cũng không có.”
Giống như chưa từng có vậy.
Tôn Nhã Nghi: “…”
Sau khi cô ta lên xe mất kiễn nhẫn lấy một tờ giấy nháp viết số đưa cho Việt Loan Loan xong thì không muốn nhiều lời nửa câu, quay người muốn lên xe.
Việt Loan Loan nhìn bóng lưng của cô ta, bỗng nhiên cười bảo: “Tuy rằng cô không xin lỗi nhưng tôi vẫn muốn nói với cô, tuy rằng bộ dạng hiện tại của cô cũng rất đáng ghét, nhưng như vậy mới thú vị.”
Lưng Tôn Nhã Nghi cứng đờ, lại nghe Việt Loan Loan nói: “Thật không dám giấu giếm, điệu bộ khom mình xum xoe lúc trước của cô khiến cô buồn nôn đấy.”
Trì Tiêu chớp mắt mấy cái, thât ra trong lòng cũng cho là thế.
Quả thực so với điệu bộ tạm nhân nhượng vì lợi ích tàn cục, ân cần nịnh nọt, giả mù sa mưa của Tôn Nhã Nghi lúc trước, tuy rằng dáng vẻ bây giờ cũng khiến người ta không thích nổi, nhưng ít ra trông thoải mái hơn lúc trước một chút.
Xe mới bị đụng hỏng, cho dù không nghiêm trọng thì Việt Loan Loan vẫn cảm thấy rất tiếc.
Có câu xe là vợ cả của đàn ông, từ khi chiếc xe này vào tay Việt Loan Loan đã biến thành chồng của cô ấy, cô ấy yếu muốn chết, khiến ban trai mình còn ghen mấy lần.
Hành trình xem cửa hàng sau đó xem như thuận lợi, buổi tối lúc ăn cơm Triệu Yểu nghe kể việc này hào sảng mà vung tay lên: “Không sao! Bà chủ Trì của chúng ta không thiếu tiền! Mua!”
Cô ấy vừa nói xong thì lập tức dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Trì Tiêu: “Bà chủ Trì, chuyện là, gần đây việc làm ăn của studio tớ hơi khó khăn…”
Diêu Thi cũng có mặt nghe tháy lời này thì lăng lẽ cúi đầu buồn cười.
Lúc studio của Triệu Yểu mới thành lập Trì Tiêu đã đầu tư một khoản, là một trong số cổ đông, mỗi tháng Diêu Thi đều nhận được một phần báo cái tài vụ, tình hình kinh doanh của studio thế nào cô ấy rất rõ ràng.
Trì Tiêu vô cảm nói: “À, cậu thế chấp căn biệt thự lớn của cậu cho tớ, tớ đầu tư thêm cho cậu.”
Trong biệt thự của Triệu Yểu lưu giữ những bảo vật mà cô ấy đào được từ khắp nơi trên thế giới mấy năm nay, tuy rằng có lẽ không bằng phòng sưu tầm trong nhà Trì Tiêu nhưng dó chính là tính mạng của cô ấy, ngọc hoàng đại đế có tới cũng không thể động vào mạng của cô ấy!
“Gian kế” không thành, Triệu Yểu lập tức gỡ mặt nạ nịnh nọt xuống, cười lạnh nói: “Gian thương xấu xa! Đúng là học theo ông chồng tư bản của cậu mà!”
“Đây gọi là có đầu óc làm ăn.” Trì Tiêu nghiêm túc sửa lời cô ấy.
Triệu Yểu haha một tiếng, không để ý tới cô, cúi đầu dùng bữa.
Việt Loan Loan tặc lưỡi, nói y như thật: “Bà chủ Triệu, xin chú ý thái độ của cậu với bà chủ Trì, cẩn thân bị chồng của bà chủ Trì biết sẽ biểu diễn tiết mục “Thiên lương Triệu phá” cho cậu đấy!”
Triệu Yểu: “…” Sợ quá.
*
Trung tuần tháng bảy, Trì Tiêu đến công ty truyền thông Hải Châu dư họp, chủ yếu là để gặp những thành viên sản xuất chính của “Màu Mực” rồi bàn chuyện kịch bản với biên kịch.
Đội ngũ sản xuất đã được bên trên đánh tiếng nên rất khách sáo với cô, biên kịch là nữ, nhìn có vẻ nghiêm túc nhưng thât ra rất hiền lành, cũng không chuyên quyền độc đoán, rất vui lòng nghe suy nghĩ ý kiến của tác giả nguyên tác là cô.
Họp xong hai người lại tới phòng làm viêc của biên kịch tiếp tục trò chuyện. Bình thường Trì Tiêu không giỏi trò chuyện lắm, nhưng vừa nhắc tới tiểu thuyết của mình thì đạo lý rõ ràng, có thể nói rất nhiều, gần chín giờ mới kết thúc.
Hôm nay Từ Thư Thừa xong sớm hơn cô, anh đã gọi điện cho cô trước nên trực tiếp đến thẳng bên truyền thông Hải Châu đón cô.
Lên xe rồi Trì Tiêu vẫn hai mắt sáng rõ cảm thán với anh: “Cô Lý không hổ là tiền bối, sau khiến tán gẫu với cô ấy xong em phát hiện một vài khuyết điểm, có mấy tình tiết nếu trong kịch bản sửa lại một chút thì nhất định hiêu quả sẽ xuất sắc hơn trong nguyên tác.”
Từ Thư Thừa mặt mày tươi cười nghe cô nói, đồng thời dùng giọng điệu nhất định tiếp lời vào những lúc thích hợp, không hề có vẻ mất kiên nhẫn.
Đợi Trì Tiêu nói xong anh còn lấy mộ chai nước khoáng mới đông lạnh không lâu từ thùng lạnh trong xe, mở nắp đưa cho cô thấm giọng.
Trì Tiêu chậm rãi uống mấy ngụm nước rồi ghé vào lòng anh, ngáp một cái nói: “Hôm nay tập trung tinh thần cả ngày, nói quá nhiều, mệt quá đi.”
Gần đây cá muối* không được cá muối cho lắm. (*chỉ người lười biếng)
“Mệt thì về nhà nghỉ ngơi thật tốt.” Từ Thư Thừa xoa đầu cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô cọ cọ, vẻ mặt ôn hòa mà bình tĩnh.
Trì Tiêu mềm mại ừm một tiếng: “Vậy còn anh? Hôm nay anh có mệt không?”
“Mệt.” Từ Thư Thừa khẽ cười bảo, bàn tay vuốt tóc cô theo quy luật: “Ôm em thì không mệt nữa.”
Sao anh nói chuyện lại dễ nghe như vậy chứ.
Từ Thư Thừa ngẩng đầu cười với anh: “Vậy về nhà em mát xa cho anh nhé? Em có biết một vài phương pháp.”
Từ Thư Thừa cúi đầu cọ chóp mũi cô, ý cười sâu hơn: “Mát xa trong phòng tắm?”
“Lại không đứng đắn!” Cô đập vào ngực anh, vùi đầu không nói gì nhưng vẫn có thể cảm nhận được lồng ngực anh rung nhẹ lúc cười.
Nhưng kế hoạch không theo kịp sự thay đổi, hai người còn chưa về tới nhà thì nửa đường đã nhận được điện thoại do dì Lưu gọi tới, bảo là Từ Thư Ngạn tới biệt thự Lưu Quang tìm Từ Thư Thừa có việc, đang chờ anh về.
Dì Lưu còn nói hình như Từ Thư Ngạn uống chút rượu, trên người mang theo mùi rượu, cũng may khi nói chuyện rất mạch lạc rõ ràng, không say quá nặng.
Sắc mặt Từ Thư Ngạn trầm xuống, thoạt nhìn tâm trạng đã bị ảnh hưởng.
Trì Tiêu cũng nghe thấy dì Lưu nói chuyện, hơi nhíu mày hỏi: “Đã trễ vậy rồi anh họ còn đến làm gì?”
Từ Thư Thừa chỉ dịu lại ấm áp trấn an cô: “Không sao đâu, em đừng lo.”
Sau khi về nhà Từ Thư Thừa kêu Trì Tiêu về phòng nghỉ ngơi trước, anh và Từ Thư Ngạn đến thư phòng nói chuyện.
Tuy rằng Từ Thư Ngạn uống rượu nhưng ánh mắt vẫn xem như tỉnh táo, chỉ là cả người suy sụp khiến Từ Thư Thừa nhìn mà chướng mắt.
“Uống bao nhiêu rượu? Tự lái xe tới à?” Từ Thư Thừa lạnh mặt hỏi.
Từ Thư Ngạn chậm rãi lắc đầu: “Bắt xe tới.”
Trong lòng anh ta bực bội, không muốn tự lái xe, cũng không muốn liên hệ những người khác nên tùy tiện gọi xe trên đường.
Biệt thự Lưu Quang cách đó rất xa, điện thoại của anh ta không biết đã rơi ở chỗ nào, không thể trả tiền online, trên xe không thể quẹt thẻ, lại không có thói quen mang tiền mặt, vẫn là dì Lưu trả tiền xe cho anh ta.
Từ Thư Thừa biết trễ vậy rồi mà anh ta còn chạy tới biệt thự Lưu Qung thì nhất định là có chuyện nên cũng lười vòng vo, hỏi thẳng: “Có việc thì nói, nói xong thì mau về đi.”
Đột nhiên Từ Thư Ngạn trầm mặc, cúi thấp đầu không biết đang nghĩ gì.
Từ Thư Thừa lẳng lặng chờ, cũng không thúc giục.
“Thư Thừa, cậu giúp anh một chuyện đi…” Một lúc lâu sau Từ Thư Ngạn chậm rãi ngẩng đầu, tuy rằng vẻ mặt chán chường, không còn nét hăng hái ngày xưa nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định: “Anh không muốn tiếp tục nữa, anh muốn ly hôn.”
Quả thực anh và Hồ Nhược Tinh không có tình cảm gì, nhưng cha mẹ lại ép anh ta đi cầu xin cô ta về. Gàn đây vì chuyện này mà anh ta đã bị chơi tới sứt đầu mẻ trán.
Thế nhưng dần dần anh ta cũng đã nghĩ thông một việc.
“Có phải cậu cảm thấy anh rất bất tài hay không?” Từ Thư Ngạn cười khổ: “Anh cũng biết, không có nhà họ từ anh chẳng là cái thá gì… Ba mẹ mắng anh vô dụng, mắng anh phá của, nói mình không nên sinh anh ra để đòi nợ, cả Hồ Nhược Tinh cũng mắng anh vô dụng, trừ chơi gái ra thì chẳng làm được gì, con trai cũng nói ghét anh…”
Từ Thư Thừa mặt mày bình tĩnh nhìn anh ta, không nói chuyện.
“Cho dù là cậu cũng được, chú cũng được, anh biết chỉ cần hai người mở miệng thì ba mẹ anh sẽ không cố chấp nữa.”
Bà nội và cha mẹ cưng chiều Từ Thư Ngạn từ nhỏ đến lớn trong việc hôn nhân của anh ta với Hồ Nhược Tinh lại cực kỳ chố chấp, cho dù anh ta có không muốn tiếp tục đến đâu cũng gần như có thể tìm ra đủ mọi lí do ép anh ta đi tìm Hồ Nhược Tinh.
Nhưng quyết tâm ly hôn của Hồ Nhược Tinh còn kiên định hơn cha mẹ anh ta.
Từ Thư Thừa thản nhiên nói: “Anh muốn ly hôn, sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Từ Thư Ngạn bỗng hơi ngơ ngác: “Lấy công ty của anh cũng được, khóa thẻ của anh cũng được, tùy tiện đưa anh đi đâu rèn luyện cũng được, ít nhất có thể để anh chứng minh mình không phải một kẻ hoàn toàn vô dụng.”
Từ Thư Thừa im lặng một lát rồi chậm rãi gật đầu nói: “Được rồi.”
Anh đứng dậy tiễn người ra cửa: “Tôi kêu tài xế đưa anh về.”
Từ Thư Ngạn biết anh đã đồng ý rồi.