“Kỷ Hành Dục… HÀNH DỤC!!!”.
Cô vừa tỉnh dậy đã gọi lớn tên anh, “Kỷ Hành Dục, Kỷ Hành Dục đâu rồi!”, trước mắt chỉ toàn là màu đen, cô còn ngỡ rằng mình vẫn chưa thực sự tỉnh nhưng do vùng vằn mà những cây gai sắt lại càng đâm sâu vào trong thịt khiến toàn thân cô đau nhói, cơ thể không ngừng run rẩy vì đau đớn.
“NGỤC DANH! NGƯƠI MAU RA ĐÂY!!”.
Từ trong bóng đêm truyền ra một tràng vỗ tay của sự giễu cợt, người đàn ông toàn thân đã lẫn vào bóng tối, đôi mắt hắn ta đỏ rực nhìn chằm chằm vào người bị trói trong lồng đá, giây sau một cánh tay đã nhanh chóng lao tới siết chặt cổ cô, Nghịch Nhi đau đớn cố thoát khỏi bàn tay cứng cáp kia nhưng những sợi xích gai lại càng làm tăng thêm sự đau đớn, hai tay hai chân cô đều bị gai đâm cho loan lỗ máu, những đường máu chảy dài trên cánh tay rồi đọng lại nhỏ xuống đất, cổ chân gần như bị tê liệt không còn chút cảm giác gì dù cho máu có không ngừng chảy.
“HA!! Đồ hạ đẳng…!!”.
Bàn tay kia chậm rãi buông lỏng khỏi cổ cô để hằng lại một bàn tay in đậm lại trên cổ, cô ho khan từng tiếng trong khổ sở, gương mặt đỏ bừng thấm đẫm mồ hôi.
“Vợ của ta, Danh Kỉ, nàng ấy rất cần con ấn đang ở trên người của ngươi”.
“Không hiểu sao cô lại xui xẻo đến như vậy? Chết từ kiếp này đến kiếp khác. Đôi lúc ta nghĩ cô được thượng đế ban cho mạng sống chỉ để phục vụ cho bọn ta thôi vậy, haha!”.
Nghịch Tiểu Nhi ngước mắt lên liếc gã đàn ông kinh tởm trước mặt, toàn thân hắn hôi thối một mùi hôi kinh tởm, chợt cô bật cười thành tiếng.
“Ấn?? Con ả đó lại sắp chết rồi à?? HA, thật đáng thương, nhưng vừa lòng ta lắm, tốt nhất là cả đám hạ đẳng các ngươi cùng nhau chết hết đi!!”.
Cô vừa gằng giọng nói xong thì một dây roi vụt tới quất thẳng vào người cô, một đường máu dài dần đậm lên, tiếp theo đó là một tràng dây roi quất vào cô không thương tiếc.
“Chết này! Chết đi này! Ngươi xứng đáng được chết!”.
“Chủ nhân! Còn đánh nữa sẽ chết thật đấy, vợ ngài còn cần tới cô ta nữa!”.
Tên bên cạnh nhìn cô bị đánh đến hơi thở không còn rõ ràng liền lên tiếng cản lại, người chết rồi thì tới đó lại lôi bọn nô hắn ra trút giận, quả nhiên là đồ điên mà! Đến lúc roi ngừng quất thì lồng đá lại đóng lại, không gian lại chìm vào tĩnh lặng, đến hơi thở của một con người còn không được rõ ràng.
…
Ở một nơi khác, do nhận được ấn từ Nghịch Nhi từ trước nên Kỷ Hành Dục dễ dàng cảm nhận được hơi thở của cô đang một mất một còn với mạng sống, hắn sốt ruột đấm vào thân cây mấy phát, Nghịch Nhi của hắn giờ đang phải chịu tra tấn vô cùng tàn bạo còn hắn thì vẫn cứ quanh đi quẩn lại ở trong cái rừng chết tiệt này.
“Tìm ra chưa vậy??”.
“Ngươi hối cũng không ra ngay được, bình tĩnh lại đi!”.
“Ngươi kêu ta bình tĩnh? Con mẹ nó tới nơi ta phải đấm chết tên chết tiệt đó”.
Một con cú mèo trên ngọn cây gần đó nhìn hai người đến phát cáu, buông lời mắng.
“Lũ ngốc nghếch, muốn đến lãnh địa tộc dơi mà đi khơi khơi như các ngươi thì tháng sau tới hốt xác người về”.
“Con cú kia…!”.
Kỷ Hành Dục tức tối quay phắt ra nhìn kẻ nào to gan vừa dám mắng hắn thì Hắc Quản đã nhanh tay chặn miệng hắn lại.
“Ngươi biết ở đâu sao?”.
Con cú trên cành cây nháy mắt cái đã biến thành hình dạng một cô gái.
“Hên cho các ngươi là tổ tiên nhà bọn ta không ghét loài cáo và rắn nên ta sẽ giúp cho hai tên đần các ngươi đến tộc dơi, còn cả lũ người đần độn phía sau kia nữa! Nay đông đúc gớm nhỉ?”.
Nói tới phía sau hai bọn hắn liền quay qua nhìn, là đám Lão Niên đang nấp né đi theo phía sau cùng một đám tên lạ mặt, Kỷ Hành Dục không quan tâm tới bọn hắn rốt cuộc đang làm gì chỉ cần biết đường tới nơi, hắn chỉ cần tìm thấy được Nghịch Nhi và bình an đưa cô về nhà an toàn là được!
“Nhanh lên đi!!”.
Anh sốt ruột nói với tiểu cú kia, cô ta kêu lên vài tiếng, giây sau khắp khu rừng đã tối nay còn đen kịt một đám diều hâu bay tới mang bọn hắn thả vào giữa một thung lũng sâu ở trong rừng. Một tên diều hâu lớn tiếng nói.
"Giữa thung lũng có cái hang, đi xuyên qua đó sẽ tới tộc bọn dơi, diều hâu bọn ta và tộc dơi vốn không thù hằn nên chuyện tới đây bọn ta cũng hết cách, chúc may mắn!’’.
Nói xong bọn chúng tản ra bay đi mất, Hắc Quản vô tình bị lạc mất Kỷ Hành Dục cuối cùng nghe tin hắn đã từ sớm chạy vào trong hang rồi, vốn không thèm nghe mấy lời khi nảy tên dầu hâu kia nói.
Kỷ Hành Dục chạy vào trong hang, hắn biến thành con cáo lao đi như một mũi tên, cả đoạn đường đi xác người rải rác khắp các vách đá mùi hôi nồng không thể tả nổi, chạy được một đoạn liền xuất hiện hai lối đi, hắn đời này ghét nhất dạng đường đi chết tiệt như thế này, miệng chửi thầm trong bụng nhưng vào lúc quyết định hắn lại nhìn thấy bộ lông trắng của mình bị dính một chút máu đỏ loan, máu đã khô bớt nhưng do đất ẩm nên máu đã dính hết vào bộ lông trắng của hắn.
Nghịch Tiểu Nhi thích nhất là bộ lông này của hắn, không thể để bẩn được! Hắn ngồi lại lau đi vết máu, giữa chừng lại ngửi ra mùi của cô, đôi mắt hắn chốc cái đã trở nên sẫm tối, đồng tử co lại, hắn đưa tay quệt một đường máu lên ngửi thật kĩ.
“Nghịch Nhi!”.
Kỷ Hành Dục để lại một ám hiệu cho Hắc Quản đi phía sau rồi hắn lại lao như tên về phía trước, càng chạy màu lông hắn càng dính đầy máu, số máu này đều là từ vết thương trên ngực cô khi đó. Nghĩ tới đây hắn càng thêm tức tối, thề phải băm nhuyễn lũ khốn kia ra thành trăm mảnh.
Chạy đến cửa động, hắn liền chuyển về dạng người, bên trong lỏm chỏm đầy những tảng đá lớn, chỉ một màu tối đen không thấy ánh sáng. Xung quanh cũng không có bóng dáng một con dơi nào, hắn không nghĩ nhiều liền xông tới phía trước, chạy mãi chạy mãi cũng gặp được một ngã rẽ, hắn cẩn trọng đưa mắt vào nhìn. Bên trong tỏa ra một luồng khí lạnh kèm mùi máu quen thuộc.
“Nghịch Nhi!!”.
Lồng ngực hắn đập mạnh hơn bao giờ hết, đứng trước chiếc lồng lớn hai tay hắn run lẩy bẩy nắm chặt lấy thành lồng, tròng mắt đã đỏ hoe rơm rớm nước mắt, hắn muốn gọi cũng không thể cất nên lời.
“Hức… Nghịch Nhi!! Lũ khốn đó đã làm gì em vậy, Nghịch Nhi, anh đến rồi!”.
Tiếng dây xích va chạm vào lồng đá phát lên tiếng kêu lẻng kẻng, đôi mắt hắn đỏ ngầu tưởng chừng như có thể khóc ra máu đang run sợ nhìn người bên trong sức sống đã yếu đến tột cùng thều thào từng tiếng khó khăn nói với hắn.
“Hành… Dục! Mau ra khỏi… đây!?”.