Nghịch Tiểu Nhi kích động đến bật người dậy. Tên này đã chứng kiến toàn bộ quá trình Hắc Quản đã bị bắt đi cùng với An Vỹ, bị kéo đi trong sự bất lực mà hắn chẳng tỏ lòng cứu giúp. Cô tức giận túm lấy cổ áo hắn ta.
“Lúc đó ngươi không giúp còn bây giờ lại ở đây giả nhân giả nghĩa, ta không cần sự giúp đỡ của một kẻ vô lương tâm”.
Nói rồi cô xoay người bỏ đi, bước chân thứ ba còn chưa chạm đất, giọng nói phía sau liền khiến cô cứng đơ người.
“Cả Kỷ Hành Dục cũng đã bị bọn chúng bắt đi, cả đám cẩu, miêu tinh vất vãn, những thú nhân mà cô quen biết đều đã bị bắt về cùng một chỗ!”.
Khóe môi hắn lại cong lên, bước chân hắn tiến gần đến trước mặt cô. Nghịch Tiểu Nhi vô cùng yêu lấy yêu để từng nụ cười của Kỷ Hành Dục nhưng riêng tên này lại khiến cô chán ghét, hắn lại bồi thêm vào.
“Thế nào? Đi cùng tôi hay cô tự tìm cách đến đấy rồi nhặt xác từng người mang về!”.
Nghịch Nhi đanh mặt lại, hàng mày cau chặt vào nhau đến mức khó coi, sát khí quanh người cô khiến hắn lo sợ cho cái bụng mình, nhanh chóng nép sang một bên, nếu lại bị đánh, nếu lại xui xẻo trúng vào chỗ cũ thì chỉ có nước mất mặt mà lăn ra đất bất tỉnh.
“Đêm nay là đêm trăng tròn vẫn chưa chính thức là trăng máu, nhưng chỉ cần nơi nhốt một con người tỏa ra mùi máu thì tất cả thú nhân thèm khát sẽ tập trung về đó…”.
“Còn ai khác ngoài tôi và cậu không?”.
“Tất nhiên!”.
“Nếu đã đông như vậy sao còn tốn công tìm tôi?”.
Nghịch Tiểu Nhi nhìn hắn, đôi mắt cô như phát sáng ra trong màng đêm, đôi mắt hồ ly kia vẫn đăm đăm nhìn cô, hắn quả nhiên thích cười.
“Vì đó là cô!!”.
Cô nhìn hắn, nụ cười dần lộ rõ, xem thường hắn nói.
“Đừng bày cái nụ cười khó coi đó trước mặt tôi, xấu chết đi được!”.
“Hừ!”, hắn bểu môi, “Ta cười rất đẹp chỉ là trong mắt cô chỉ có mỗi Kỷ Hành Dục nên mới chê ta!”.
Cô không thèm chấp hắn, bàn tay đưa lên ghì chặt vào trước ngực trái, lòng dáy lên sự phấn khích tột độ.
“Ngứa ngáy thật”.
…
Tại một cánh cổng lớn, bên ngoài thú nhân không ngừng đâm đầu lao vào, tiếng sói tru vọng văng vẳng khắp các ngóc ngách trong khu rừng, động vật như hóa thành tinh, thứ gì cũng có thể nổi loạn mà đâm đầu tới cắn xé.
Sức hút của đêm trăng tròn quá mãnh liệt với đám thú nhân mới tu luyện thành, chúng dễ bị kích động mà tấn công cả kẻ thù lẫn đồng minh. Sau cánh cổng ấy chính là sân đấu của bọn chúng, thú nhân đánh nhau xối xả dù không biết mục đích cuối cùng là gì, chúng chỉ bị kích động não mà đâm đầu tới cắn xé nhau.
Khuất sâu ở bên trong chính là một tòa biệt thự, nơi Danh Kỷ cùng với Ngục Danh ẩn nấp bấy lâu nay. Trước sảnh lớn trưng bày một thiết bị cũ kỉ như ngàn đời không ai dùng tới, giữa nó là Lữ An Vỹ đang hôn mê bất tỉnh, người cô bị treo lên như một bao cát, hàng chục kim tiêm đâm vào làn da trắng xóa từ cổ đến tận mu bàn chân, chúng không ngừng hút lấy máu, máu dẫn qua từng ống, có ống bị tắc cũng có ống bị thủng mà máu cô rơi vãi ra sàn, cảnh tượng này thật khiến người ta sợ hãi.
“Ngươi… hãy thả em ấy ra, ta sẽ thế chỗ em ấy, ngươi muốn lấy bao nhiêu máu thì tới đây mà lấy, đừng làm đau em ấy… ức!!! Ức…”.
Ngay bên dưới là Hắc Quản, trên người anh đã không còn chỗ nào có thể nhìn thấy da thịt lành lặn, đầy rẫy những móng vuốt cào cấu vào cơ thể không ngừng run rẩy. Anh nhìn người con gái trên kia mặt mày đã tím tái, chỉ sợ lúc sau rơi xuống chỉ còn là cái xác khô không hồn, lòng anh đau đớn, van xin cũng đã đành giờ đã hoàn toàn bất lực.
Danh Kỷ ngồi phía trên kia, trên chiếc ghế khắc làm bằng đá cũ kỉ, ả mỉm cười nhìn cảnh tượng tuyệt đẹp đang hiện diện ngay đây, chỉ thiếu một chút ít thứ quan trọng nữa là ả liền có thể sống thêm một kiếp vĩnh hằng.
Nụ cười trên môi ả méo mó đến kinh tởm, hai ngón tay giơ ra chỉ về phía An Vỹ và anh.
“Sau khi hai ngươi chết, hai tên kia cũng sẽ sớm tìm đến bầu bạn với các ngươi thôi! Quả là bạn bè tốt, mà nếu đến sớm chút để cùng nhau chết thì sẽ càng tuyệt vời hơn!! Haha”.
“Ha… ngươi ở đó mà mơ đi, ngươi mới là người chết trước!”.
Danh Kỷ trừng mắt nhìn đám người láo nháo vừa lao vào sảnh chính, đám Lão Niên chạy tới đỡ lấy Hắc Quản đã máu me nhũn hết cả người, không bằng vác một con rắn đã lóc hết xương, mềm nhũn không còn chút sức nào, cô gái đi cùng hắn thì giải cứu Lữ An Vỹ, mấy mũi kim tiêm có phần rỉ sét nên vừa rút ra một nữa đã khiến cô đau đến mức tỉnh dậy. Nhìn thấy cảnh này Danh Kỷ không tài nào có thể ngồi yên, ả ra lệnh đám lang tinh xông vào bao vây tất cả, đám Lão Niên đứng xung quanh bảo vệ cho hai người họ, riêng ả phụ nữ trên kia miệng từ nảy giò không ngừng lép xép chớp mắt đã bị một con dao phóng tới làm cho rách cuống họng, ả đưa tay bịt vết rách lại nhưng máu không tài nào ngưng chảy ra, ả liền vội chạy tới cướp bịch máu thì bị Kỷ Hành Dục từ đâu bay tới đá ngã về sau.
“Hôm nay ta nhất định phải lấy quà về cho vợ tương lai để lĩnh thưởng!”.