• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối ngày hôm đó Nghịch Tiểu Nhi vừa mượn xe Hắc Quản ra ngoài một chuyến đến tầm chín giờ thì về đến nhà. Cô vừa ra khỏi xe đã nghe thấy tiếng quát tháo rõ lớn từ trong nhà phát ra, vừa nghĩ hai người kia lại chơi trò cãi vã nhau thì trên đầu đã vọng xuống tiếng kính vỡ, cô vừa ngước lên liền chau mày.

PHỊCH- RẦM!!

Kỷ Hành Dục cùng với Hắc Quản câu chặt dính vào nhau, nhìn cảnh này hẳn là họ vừa vật lộn nhau mà rớt xuống đất, kinh động đến hàng xóm Lữ An Vỹ từ trong nhà cũng chạy ra xem.

Nghịch Tiểu Nhi “chậc” một tiếng, cái tình huống đáng xấu hổ gì đang diễn ra vậy! Kỷ Hành Dục với Hắc Quản bọn họ cào cấu nhau đến mức quần áo xốc xếch nhăn nhúm còn có chỗ bị tét ra. Hắc Quản đè lên người hắn đấm vào mặt mấy phát lại chuyển thành Kỷ Hành Dục chiếm thế đấm ngược lại vào mặt anh. Máu mũi gì cũng ùa ùa nhau chảy ra…

“Hai người muốn đánh thì vào nhà rồi đánh, mọi người đang nhìn kìa!”.

Lời cô không ai nghe lọt tai, bọn họ vẫn cấu nhau bò lăn hết lòng này tới vòng kia ở trong sân. Cuối cùng cô vẫn phải đích thân ra tay, cô nghiến răng nhìn bọn họ đang trút cơn tức giận vào mặt nhau không thương tiếc. Kỷ Hành Dục vừa ngoi lên đấm vào Hắc Quản hai phát thì đột ngột bị một lực đá văng ra một bên nằm phịch xuống đất, hắn vừa bay ra thì Hắc Quản liền ngoi dậy đã bị cô đá một đá nằm về vị trí cũ.

“Rốt cuộc hai người bị cái gì vậy?”.

Bọn hắn mặt mày bầm dập máu me vẫn cau mày liếc nhau, Hắc Quản tức tối bỏ ra đường, Kỷ Hành Dục cũng tức đỏ mặt kéo Nghịch Tiểu Nhi vào trong nhà đóng sầm cửa lại, Lữ An Vỹ trông thấy Hắc Quản có vẻ không ổn nên cũng đi theo anh.

Kỷ Hành Dục ngồi yên trên ghế cho cô lau mặt. Nghịch Tiểu Nhi vừa giận vừa phải dịu dàng lau vết thương cho hắn, tay gồng đến nỗi run lên bần bật, hắn nhìn thấy còn hỏi.

“Tay em đau ở đâu sao?”.

Hắn nắm lấy tay cô rồi nhìn hết một vòng không thấy bất kì vết thương nào mới để ý tới sắc mặt cô lúc này, hắn thỏ thẻ.

“Anh xin lỗi!”.

Nghịch Nhi gằng giọng trầm hết mức, âm thanh khiến hắn thấy bất an.

“Tại sao lại đánh nhau?”.

Kỷ Hành Dục ậm ừ…

“NÓI!!”.

Bất ngờ bị cô quát hắn giật mình một cái ngoan ngoãn khai ra.

Lúc này ở ngoài công viên Tiểu Vỹ cũng đang dán băng cá nhân cho Hắc Quản, cô không hỏi cũng không nói với anh câu nào, chỉ im lặng khử trùng rồi băng hết tất cả các vết thương cho anh.

“Em về đi, đừng để ông chú một mình!”.

“…”.

“Đá đau gớm! Đau còn hơn tên kia đánh nữa!”.

Hắc Quản sờ vào vết bầm trên bụng mà càu nhàu, hắn cười thầm hẳn giờ Hành Dục đang bị hành ra bã ở nhà rồi, còn tệ hơn hắn lúc này. Vừa lắm!!

Suy nghĩ còn chưa vào đâu thì An Vỹ bất ngờ vứt túi thuốc vào người anh, sắc mặt không hề khá chút nào, nói.

“Tôi nói anh nghe, Nghịch Nhi làm vậy là vô cùng đúng, các người đang làm cái gì vậy hả? Lỡ như giữa chừng mất kiểm soát biến thành cái dạng nguyên bản kia thì có mà lên trang nhất, cô ấy là đang cứu các người đó, đồ nông cạn”.

Hắc Quản sốc một hồi rồi lại cười khì, hắn ở đây cũng không khá gì mấy. Vừa mới mở miệng ra chưa được tròn chữ thì một mùi hương phía sau truyền tới khiến anh ngay lập tức giật bắn người ôm lấy An Vỹ chạy sang một bên.

Lữ An Vỹ còn chưa biết chuyện gì thì đám người trước mặt đã là đáp án chính xác nhất cho thắc trong đầu cô.

Hắc Quản đã ngửi đi ngửi lại mùi hương này, quả nhiên không hề sai, bọn chúng chính là…

“Anh cẩn thận chút, còn đang bị thương đó!”.

Cô gái bên cạnh tuy vừa biết chuyện cách đây không lâu thôi nhưng lại dũng cảm đứng chắn phía trước cho anh, một cô nhóc bé nhỏ nhưng cái gan không hề bé nha.

“Anh không sao, em tránh một bên đi, bọn chúng không phải lưu manh dạng thường đâu!”.

“Tôi biết, nên mới giúp anh đây, đánh lẹ còn về ăn cơm, cha tôi vừa bảo tôi qua mời mấy người sang ăn cơm đó!”.

Hắc Quản cong khóe môi.

“Đánh lẹ còn về ăn cơm!”.



Khi này ở nhà Kỷ Hành Dục đã được cô dạy dỗ đâu ra đấy, phân tích đúng sai vấn đề, người trong cuộc nhìn đường nào cũng không thấy sai chỉ có kẻ ngoài cuộc mới vừa nhìn đã biết điểm sai nằm ở đâu.

“Giờ em đi tìm người về, ngôi nhà này dù sao cũng là của chú ấy, anh biết điều chút được không?”.

Kỷ Hành Dục đã được băng bó xong ngồi trên ghế uống trà vừa nghe cô bảo tiếng trước tiếng sau đã có mặt bên cạnh.

“Đi chứ, nghe lời vợ tương lai không sợ thiệt!”.

“Vợ tương lai đâu ra hả?”.

Kỷ Hành Dục ôm lấy cánh tay cô làm nũng.

“Sau chuyện này anh nhất định sẽ gặp cha mẹ để xin cưới em, nha Nghịch Nhi!”.

Haiz… cô lấy làm mệt, khi nảy mới nói có mấy câu nhìn hắn không quan tâm vậy mà lại nhớ hết ở trong đầu. Cô gõ đầu hắn một cái đáp.

“Anh muốn làm gì thì tùy, cha mẹ đồng ý thì sao cũng được”.

“Yeahhh, moa~”, hắn vui đến mức ôm lấy cô hôn tới tấp, rồi chợt nghĩ tới chuyện khi nảy đánh nhau với Hắc Quản lại cảm thấy thật vô nghĩa, hắn đúng là vui đến hồ đồ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK