• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuấn nam mỹ nữ tình ý liên tục, thì gọi là đẹp mắt. Một nam một nữ nhìn nhau không nói gì, đó chính là xấu hổ.

Lý Hy cũng không phải là một cô gái đặc biệt sáng sủa, cho nên khi thấy Kiến Vũ ngồi đối diện mình, dù cho vì toát mồ hôi mà tóc mái trên trán cậu có vẻ hơi mất trật tự, cũng không làm giảm nửa phần phong thái thì... Lý Hy đột nhiên cảm thấy, cùng người này cứ ngồi đối mặt uống một cốc cà phê như vậy là đủ rồi, ngoài điều này ra, cô không thể mơ tưởng điều gì hơn được nữa.

"Trước kia tôi thường cùng bạn trai cũ tới đây, đáng tiếc về sau chúng tôi đường ai nấy đi, đây là lần đầu tiên kể từ sau khi chia tay tôi lại tới chỗ này." Lý Hy buông tách cà phê, dường như đang suy nghĩ sâu xa: "Có đôi khi ngẫm nghĩ một chút, rất nhiều thứ, cũng không tốt đẹp như vẻ bề ngoài của nó."

Kiến Vũ thấy Lý Hy buông cốc cà phê sau lại thêm đường vào tách, biết rõ đối phương giờ phút này tâm tình chỉ sợ không được tốt, bằng không một cốc cà phê nhỏ, bỏ nhiều đường như vậy, sẽ ngọt ngấy thành thứ gì đây. Cậu nghĩ nghĩ, an ủi: "Có lẽ người thích hợp với cậu còn chưa xuất hiện."

"Đúng vậy, chưa xuất hiện." Lý Hy liếc nhìn Kiến Vũ, cười cười: "Không biết cậu có muốn làm người đó không?"

Kiến Vũ ngẩn người, từ khi cậu đi tới thế giới này cơ hồ chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, kiếp trước cậu từ nhỏ đã có hôn ước, đối phương là một thế gia tiểu thư, có tri thức hiểu lễ nghĩa, vô tình thấy qua một lần, tướng mạo cũng rất đẹp, cha mẹ đã định trước như vậy, căn bản cậu cũng không nghĩ tới chuyện thích hợp hoặc có yêu mến hay không, đơn giản là môn đăng hộ đối mà thôi.

Đi tới nơi này, cậu đã có quyền lựa chọn, con gái ở đây thoải mái phóng khoáng, lại có cá tính riêng, nhưng thưởng thức là một chuyện, nhưng vẫn chưa xuất hiện loại cảm giác tâm hoảng ý loạn giống như trong TV đã nói, nghĩ vậy, Kiến Vũ không khỏi có chút mờ mịt: "Yêu mến, là dạng gì? Là giống như trong TV, nguyện ý vì người ấy sinh, vì người ấy chết sao?"

Lý Hy thật không ngờ Kiến Vũ lại sẽ hỏi câu này, cô ngơ ngác một chút, đột nhiên cười lớn, thì ra người mình thích lại là một người ngay cả rung động là gì cũng không biết, như vậy mình cũng chưa phải là quá thất bại, ít nhất người này không phải chán ghét mình, chỉ là không biết cái gì gọi là yêu mà thôi, ngược với cảm giác thân phận bất đồng ban nãy, giờ cô đã cảm thấy thoải mái không ít.

"Cuộc sống không phải một bộ phim truyền hình, cũng không cần sống hay chết. Cảm giác yêu mến, đại khái chính là ngoại trừ cha mẹ ra, người ấy chính là người quan trọng nhất của cậu, lúc cậu vui vẻ sẽ nghĩ tới người ấy, khi khổ sở cũng sẽ nghĩ tới người ấy, ở bên cạnh người ấy, sẽ có suy nghĩ cho dù trải qua cả đời như vậy cũng không tồi, khi người ấy gặp khó khăn, cậu sẽ đứng ngồi không yên nghĩ như thế nào có thể giúp người ấy, như thế nào có thể cùng người ấy vượt qua. Giống như là không khí, bình thường cũng không phải chiếm tất cả tinh lực của cậu, nhưng lại là thứ cậu không thể rời xa nhất." Lý Hy cũng không giải thích cái gọi là tim đập thình thịch, cái gọi là mặt đỏ, nhưng đây cũng là lí thuyết chuẩn xác nhất. Tim đập mặt đỏ có thể chỉ là rung động nhất thời, mà tình yêu thật sự phải là cả đời rung động.

"Là... như vậy sao?"  Kiến Vũ vô ý thức cầm cốc cà phê lên uống một ngụm, vị đắng tựa hồ cũng không làm cậu có phản ứng: "Yêu mến một người, có phải là không muốn để người ấy đối tốt với người khác?"

"Nếu như yêu mến một người, đương nhiên sẽ có ý nghĩ như vậy."

Lý Hy giải thích rất chuẩn xác, nhưng lại vô cùng không rõ ràng. Đôi khi nếu thấy có người xa lạ thân mật với thân nhân của mình, cũng sẽ có ham muốn giữ lấy, cũng sẽ cho rằng người đó là quan trọng nhất, nhưng Lý Hy lại không giải thích rõ, mà người đang nghe kia, lại đem những lời này ghi tạc đáy lòng.

...

"Thiếu gia, cậu đã trở về?" Người giúp việc tiếp nhận cặp công văn trong tay Vương Thanh, phát hiện anh mặt trầm như nước, biết rõ thiếu gia giờ phút này tâm tình chỉ sợ không tốt, liền yên lặng thối lui sang một bên.

Vương Thanh trực tiếp lên lầu, vốn muốn vào thư phòng mình nhưng chân đột nhiên chuyển hướng đến gian phòng nơi Kiến Vũ thường luyện tập thi họa, đi vào trong, mùi mặc hương nhàn nhạt làm anh nhớ đến bộ dáng của Kiến Vũ lần gặp mặt trong bệnh viện.

Lúc đó Kiến Vũ ngồi trên ban công, rõ ràng cầm một cái ly thủy tinh giá rẻ, lại khiến cậu có một loại phong thái nói không nên lời, anh thậm chí không thể tin được, cái tên bại gia tử ngoại trừ ồn ào chính là ăn uống kia cũng sẽ có loại thần thái tựa như bức tranh thủy mặc như thế.

Sau khi tỉnh lại, Kiến Vũ mỗi tiếng nói cử động đều làm cho anh cảm thấy nghi hoặc và mới lạ, đợi đến khi hai người tiếp cận, mới phát hiện thì ra chính mình chưa bao giờ nghĩ em trai của mình lại ngoan ngoãn đến vậy, tuy thích một số thứ của trẻ con, nhưng khi ra cửa, chính là một đứa trẻ có giáo dưỡng tốt, hoàn toàn nhìn không ra chút bóng dáng kiêu căng nào, ngay cả nụ cười khách sáo cũng khiến anh cảm thấy vô cùng đẹp mắt.

Rung động là chuyện xảy ra lúc nào, anh đã mơ mơ hồ hồ không nhớ rõ, chỉ là qua một ngày lại một ngày ở chung, càng ngày càng muốn đối tốt với cậu, một bên vì tài hoa của cậu mà cảm thấy kiêu ngạo, một bên lại cảm thấy, người có tài hoa như vậy, sao có thể là tên bại gia tử kia.

Cậu sau khi mất trí nhớ được anh cho phép ở biệt thự của mình, cũng không phải không có ý định khác, dù sao 20% cổ phần công ty đối với việc mình khống chế Vương thị có trợ giúp rất lớn, định lợi dụng Kiến Vũ mất trí nhớ mà chiếm đoạt nó, nhưng thật không ngờ ngay sau khi mình buông tha cho cái kế hoạch lợi dụng kia, chính thằng bé lại chủ động đem cổ phần công ty chuyển nhượng cho mình.

Anh có một cảm giác ngoài ý muốn, sợ hãi Kiến Vũ nhìn thấu khủng hoảng trong tâm tư mình, cảm động cũng có, nhưng cuối cùng là kiên định, quyết tâm giữ thằng bé ở lại bên cạnh mình.

Nhưng hôm nay, anh lại bắt gặp người mình thầm yêu cùng một cô gái thoạt nhìn bình thường đi uống cà phê, thứ mà thằng bé ghét nhất. Chính mình vì Kiến Vũ, đã phải đem toàn bộ cà phê ở văn phòng, trong biệt thự đổi thành trà, thế nhưng... Kiến Vũ lại cùng cô gái khác uống cà phê!

Người gọi là Vương thị tổng tài luôn tỉnh táo, người gọi là Vương Đại thiếu gia luôn nắm chắc thắng lợi trong tay, lúc này lại không bằng cô gái tầm thường kia? Cho dù anh có vĩ đại đến đâu, ở trong lòng người mà anh yêu, bất quá cũng chỉ là một người anh trai thân thiết nhất, dù cho người này có lẽ không phải là em trai của mình.

Đi đến trước chiếc bàn gỗ giả cổ, phía trên đặt một bức tranh vẫn chưa vẽ xong, trên mặt bức tranh là một cây đào, trên cành có một nụ hoa chưa nở.

Thuận tay cầm lên một quyển sách giáo khoa bên cạnh, mở ra, chữ viết trên bìa thanh tú đẹp mắt, chỉ là ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một hai chữ phồn thể, là chữ ký của chủ nhân.

Tâm tình tựa hồ bởi vì một bức họa mà trở nên tốt hơn, Vương Thanh mở sách ra, chỉ thấy một tờ giấy màu lam nhạt từ trong sách rơi ra, sắc mặt anh trầm xuống, xoay người nhặt lên, không cần mở ra cũng biết nội dung là cái gì.

Anh biết rõ ở trường học Kiến Vũ cũng không phải giống như thường ngày ở trước mặt mình, anh cũng biết hiện tại Kiến Vũ hấp dẫn con gái yêu mến đến cỡ nào, nếu như anh chỉ là một người anh trai, như vậy anh hiện tại hẳn là nên cảm thấy cao hứng, em trai của mình vĩ đại như thế cơ mà. Chính là... anh không chỉ là một người anh trai, mà còn là một người bình thường thầm mến Kiến Vũ.

Giấy viết thư trong tay bị cầm đến cơ hồ thay đổi hình dạng, Vương Thanh cuối cùng cũng không mở ra xem, chỉ là đem thư kẹp lại trong sách như cũ, ngồi trên ghế ngây ngốc.

Nếu như Kiến Vũ thật sự có người yêu, phải rời khỏi anh, anh nên làm gì bây giờ?

"Loảng xoảng!" Chén trà sứ ban nãy còn đặt trên bàn chợt bay đến đập lên tường, vang lên tiếng vỡ đinh tai.

Đứng ở ngoài cửa, Vương quản gia đem bàn tay đang đặt trên núm cửa thu trở về, nghe trong phòng truyền đến tiếng vang, ông nhẹ nhàng thở dài một hơi, áp lực công tác quá lớn sẽ hại chết người a.

Kiến Vũ khi về đến nhà, trời đã tối, thấy cả biệt thự im lặng, thậm chí còn mang theo một loại không khí áp lực. Cậu đi về phía Vương quản gia đứng ở cửa ra vào chờ cậu trở về, khó hiểu hỏi: "Vương thúc thúc, anh trai đã về rồi sao?"

quản gia nhẹ gật đầu, cầm giúp sách trong tay cậu, mang theo cười hỏi: "Nhị thiếu gia, muốn dùng cơm tối chưa?"

Kiến Vũ gật đầu, lại hỏi: "Anh trai cháu đã dùng chưa?"

Vương quản gia ngẩng đầu liếc mắt nhìn trên lầu, cười khổ nói: "Thiếu gia ở trong thư phòng của cậu, xế chiều hôm nay trở về đến bây giờ cũng chưa ra khỏi cửa, cậu đi nhìn xem." Dựa trên trình độ coi trọng mà thiếu gia đối với Nhị thiếu gia, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu a.

Kiến Vũ thấy trên mặt Vương quản gia xuất hiện vẻ lo lắng, khẽ nhíu mày, không lẽ là công ty xảy ra vấn đề gì, cậu cũng không nói nhiều, đem áo khoác đưa cho người giúp việc bên cạnh, bước nhanh lên lầu, đi đến trước cửa thư phòng mình, bên trong im lặng, không có một tia tiếng động, cậu có chút hoài nghi, chẳng lẽ anh trai không ở bên trong?

Đẩy cửa ra, trong phòng bóng tối bao trùm, nương theo ánh đèn bên ngoài chiếu vào trong phòng, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng phòng, Kiến Vũ do dự chốc lát, lên tiếng: "Anh trai, anh đang ở bên trong sao?"

Không ai lên tiếng, cậu có chút khó hiểu nghiêng đầu nhìn nhìn thư phòng bên cạnh, khe cửa cũng không có ánh sáng lộ ra, anh trai chắc là không có trong đó, cậu vươn tay muốn bật đèn, lại bị một bàn tay lạnh buốt cầm lấy cổ tay, Kiến Vũ không hề động, bởi vì trong nháy mắt thấy mình bị giữ chặt, liền biết rõ người kéo cậu là Vương Thanh.

Kiến Vũ bị kéo vào trong phòng, cửa phía sau "rầm" một tiếng bị đóng lại, trong phòng lần nữa trở nên tối đến mức không nhìn thấy được năm ngón tay, mà cậu cũng bị Vương Thanh kéo vào trong ngực.

Tâm tình anh trai tựa hồ không tốt, Kiến Vũ vươn tay vỗ vỗ phía sau lưng Vương Thanh: "Ca, anh làm sao vậy?"

Đối phương cũng không trả lời, chỉ có khí tức ấm áp phả trên cổ cậu, còn có vòng tay siết bên hông cậu càng ngày càng chặt.

Cả người đột nhiên bị Vương Thanh bế lên, Kiến Vũ cảm giác được Vương Thanh tựa hồ ngồi trên ghế sa lon, mà chính mình đang ngồi ở trên đùi anh, phát hiện tâm tình Vương Thanh vô cùng không ổn, Kiến Vũ vội vàng trở tay ôm Vương Thanh: "Anh trai, chớ sợ chớ sợ, đã xảy ra chuyện gì?"

Một lát qua đi, một thanh âm khàn khàn trầm thấp vang lên: "Vũ..."

"Ưm?" Vươn tay vuốt tóc Vương Thanh, Kiến Vũ nghĩ, thì ra tóc anh trai sờ lên cảm giác cũng rất không tồi.

"Đừng rời xa anh."

Kiến Vũ đem cằm tựa ở đầu vai Vương Thanh, giờ phút này trong phòng tuy chỉ toàn là bóng tối, thế nhưng cậu lại không có chút nào bất an, bởi vì trong ngực Vương Thanh... vô cùng ấm áp.

"Em sẽ không rời xa anh trai." Kiến Vũ bỗng dưng nhớ tới những lời mà buổi chiều cô bé kia đã nói qua với mình, tình yêu chính là muốn cùng một người trải qua cả đời?

Như vậy cậu muốn cùng anh trai trải qua cả đời, đó là tình yêu?

Trên gương mặt tựa hồ có thứ gì đó nóng ướt lướt qua, dần chạm đến khóe miệng, sau đó là môi, cho đến khi cảm thấy có đầu lưỡi ấm áp tiến vào miệng của mình, Kiến Vũ bỗng dưng mở to hai mắt.

Kiến Vũ cũng không chính thức tiếp nhận hôn, nụ hôn của Vương Thanh bá đạo nhưng cũng không mất đi sự ôn nhu, cho đến khi Vương Thanh buông ra cậu, cậu đã là hơi thở dồn dập.

"Ca..."

Vương Thanh đầu ngón tay khẽ run, sau khi anh buông Kiến Vũ ra mới chợt tỉnh táo lại, hiện tại Kiến Vũ liệu sẽ nói gì, sẽ cảm thấy chán ghét hay phẫn nộ, hoặc sẽ thèm không quay đầu liền bỏ đi chăng? Bất giác ôm chặt lấy Kiến Vũ, anh nghĩ, nếu Kiến Vũ thật sự muốn rời đi, có lẽ anh sẽ cương quyết ngăn cậu lại, giam cậu lại, dù cho phải nhốt Kiến Vũ cả đời, cũng tốt hơn là cả đời này hai người không thể gặp lại.

"Ca, bây giờ còn chưa có đi ngủ, nụ hôn chúc ngủ ngon không phải như thế." Trong bóng tối, Kiến Vũ ôm cổ Vương Thanh, đôi môi ôn mềm chạm đến khóe miệng anh: "Mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không cần sợ, cho dù anh phá sản em cũng sẽ không rời bỏ anh."

Vương Thanh toàn thân buông lỏng, Kiến Vũ của anh, quả nhiên luôn làm anh ngoài ý muốn.

"Anh trai, anh là không phải thật sự phá sản chứ?"

Sau khi Vương Thanh bình tĩnh lại, Kiến Vũ hỏi như vậy.

Vương Thanh thật sự cũng không giận, hiển nhiên đối với tư duy của Kiến Vũ đã có năng lực thích ứng: "Không có."

"A, hay là không có em, anh ăn không ngon?" Kiến Vũ vỗ vỗ đầu Vương Thanh: "Anh phải học cách tự lập chứ."

Vương Thanh cụng trán vào trán Kiến Vũ nói: "Kiến Vũ không phải từ nay về sau vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh sao? Có học hay không thì có quan hệ gì?"

"Ưm, cũng đúng ha." Kiến Vũ ôm cổ Vương Thanh nhẹ gật đầu, liếm liếm môi của mình, cảm giác chuyện vừa rồi anh trai làm với mình, hẳn là việc mà nam diễn viên hay làm với nữ diễn viên trong phim truyền hình a.

Vương Thanh khóe miệng có chút nâng lên.

"Đúng rồi, anh trai, hôm nay có một nữ sinh nói em không hiểu cảm tình."

Nụ cười lập tức biến mất không thấy, Vương Thanh trầm giọng nói: "Cô ta nói những gì?"

"Cũng không nói gì." Kiến Vũ đem sức nặng toàn thân đều dựa vào trên người Vương Thanh: "Cô ấy nói tình yêu chính là muốn cùng một người vượt qua cả đời, là như vậy phải không?"

Vương Thanh cẩn thận thay đổi tư thế ngồi, làm cho Kiến Vũ dựa vào càng thêm thoải mái: "Vậy em cảm thấy thế nào?"

Kiến Vũ cau mày nói: "Nếu nói như vậy, em muốn cùng anh trai vượt qua cả đời."

Khóe miệng Vương Thanh lại xuất hiện: "Cô ta nói rất có đạo lý." Thì ra nữ sinh này căn bản là không lọt vào mắt Kiến Vũ, nói như vậy, anh còn muốn cảm tạ cô ta.

Kiến Vũ lần nữa rơi vào trầm tư, chẳng lẽ nói, tình cảm của mình đối với anh trai chính là tình yêu?

Một hồi lâu sau, Kiến Vũ lại nói: "Chính là anh trai sẽ muốn cùng em sống qua cả đời sao?"

"Chỉ cần Kiến Vũ muốn cùng anh sống qua cả đời, anh sẽ luôn ở bên em." Vương Thanh vươn tay sờ sờ đỉnh đầu Kiến Vũ, cho dù em không muốn, anh cũng sẽ giữ em ở lại bên cạnh anh cả đời.

Kiến Vũ lại lần nữa nhíu mày: "Như vậy anh trai không phải rất ủy khuất sao?"

Vương Thanh cười: "Sẽ không."

Kiến Vũ lo lắng thật lâu, trịnh trọng nói: "Anh trai nếu không có người nào cùng anh sống qua cả đời, em sẽ lấy anh a."

"Hửm?" Vương Thanh khiêu mi: "Em lấy anh?"

Kiến Vũ từ trên đùi Vương Thanh nhảy xuống: "Anh trai, anh yên tâm, kỳ thật em sẽ học cách kiếm tiền, chờ em kiếm được tiền, nếu không có ai muốn anh, em sẽ lấy anh."

Không ai muốn?

Lấy?

Vương Thanh đột nhiên cảm giác đầu mình có vấn đề rồi, bằng không nghe lời vũ nhục như thế, khóe miệng của anh sao lại nhịn không được cong lên?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK