"Anh có bao giờ nghĩ, thứ tình cảm mà em trai dành cho anh, chỉ là sự ỷ lại, mà không phải là tình yêu chưa?" Hiểu Lam đong đưa cốc rượu, viên đá bên trong va vào lớp thủy tinh, phát ra tiếng "lách cách" thanh thúy.
Tôi cúi đầu, trầm mặc không nói. Bốn phía trong quán bar đều là những thanh âm nhốn nháo, trai điên, gái khùng. Tôi nhớ đến một Kiến Vũ chỉ thích nằm trên ghế salon im lặng đọc sách, một Kiến Vũ chỉ thích xem mấy bộ phim hoạt hình, lại uống một ngụm rượu: "Thằng bé đã là người trưởng thành rồi."
Hiểu Lam còn muốn nói gì đó, nhưng Quách Hạo ngồi bên cạnh liếc nhìn cô ý bảo đừng nói, Hiểu Lam cuối cùng không mở miệng nữa, mà ngay cả Vu Hi Triệt từ trước đến nay vốn hay nhao nhao ồn ào cũng chỉ trầm mặc.
"Nào nào, chúng ta lại uống một chén đi." Quách Hạo nhận thấy không khí có chút không ổn, bèn nói tránh đi: "Thanh, nghe nói mấy ngày trước cậu đã tiến quân vào thị trường Mỹ, xem ra sau này chúng tôi đều phải theo ăn bám cậu rồi."
Tôi cười nói: "Đùa gì chứ, các cậu ai mà không phải là kẻ có tiền, còn cần tôi sao." Trong lòng dường như vẫn có thứ gì đó đang đè nặng, mấy câu kia của Hiểu Lam cũng không phải không có ảnh hưởng gì tới tôi.
Mặc kệ Kiến Vũ có phải là bị nhân cách phân liệt, hay thật sự đến từ thế giới khác, tôi đối với Kiến Vũ mà nói, sẽ luôn là người thân thiết nhất, chỉ là người ta có đôi khi không phân biệt được rõ đâu là tình yêu đâu là tình thân, lâu rồi, sẽ trở thành thói quen, cũng không còn muốn đi phân rõ nữa.
Kỳ thật tôi biết suy nghĩ này của mình có chút buồn lo vô cớ, nhưng con người chính là kỳ lạ như vậy, dù biết rõ là không nên nghĩ quẩn, nhưng lại luôn không áp chế được những suy nghĩ trong đầu.
"Nghe nói trước kia cậu là sinh viên đại học B, vậy cậu có biết Vương nhị thiếu gia không?" Tiếng nói chuyện ở bàn bên cạnh vừa khéo lọt ngay vào tai chúng tôi, nhất thời, không khí trên bàn lại tiếp tục rơi vào trầm mặc.
"Hờ, sao lại không biết, năm đó ông đây còn chụp ảnh chung với anh ấy đấy, bây giờ tấm ảnh đó vẫn còn treo trong phòng khách nhà tôi kia kìa." Một thanh niên mở miệng nói: "Lúc tôi vào đại học, anh ấy đã là sinh viên năm 3, hồi trước còn nghĩ anh ấy nổi tiếng như vậy, hẳn là phải rất kiêu ngạo, ai ngờ lúc tôi nói muốn chụp ảnh chung với anh ấy, anh ấy lại không hề từ chối. Nghe nói anh ấy là con nhà có tiền, nhưng lại có thành tựu lớn như vậy, xem ra cái câu "nhà giàu sinh bại gia tử" này, cũng không phải hoàn toàn chính xác."
"Nếu tôi có một tấm ảnh như vậy, cũng sẽ đem treo trong phòng khách." Thanh niên kia rót cho bạn mình một cốc rượu, sau mới nói: "Chẳng lẽ cậu không biết, Vương thị vốn là công ty mà rất nhiều mấy người trí thức tinh anh đều muốn xin vào, tổng tài chính là anh trai của Vương nhị thiếu gia, nghe nói quan hệ của hai người tốt lắm, như thế mà còn không gọi là kẻ có tiền, vậy thế nào mới phải?"
"Chậc chậc, hai anh em Vương gia này thật đúng là những người kế tục ưu tú của Vương gia." Thanh niên hớp một ngụm rượu, lắc đầu thở dài nói: "Điểm tôi thích nhất ở Vương gia nhị thiếu gia chính là anh ấy từ chối bán bức tranh cho ông tài phiệt người Nhật kia, rất hả giận."
"Bất quá sau khi tốt nghiệp, mấy năm nay anh ấy hình như không hề tới Vương thị công tác, mà chỉ ở nhà viết viết vẽ vẽ, cũng không biết có thật là vì không hứng thú với kinh doanh không, hay là do nguyên nhân khác."
"Đừng nói bậy, tôi nghe các anh chị học cùng khóa với nhị thiếu gia trước kia từng nói qua, Vương thị tổng tài đối với đứa em trai này là "cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan", làm sao có thể vì nguyên nhân vớ vẩn gì được."
Hai người tán dóc đủ chuyện về hai anh em Vương gia, nhưng không biết một người trong đó đang ngồi ở bàn ngay bên cạnh họ, chốc thì nói đến anh trai, chốc lại nhắc tới em trai, hưng trí mãi không giảm.
Tôi nghe được hết tất cả những lời đó, cầm áo khoác lên, đứng dậy nói: "Tôi phải về rồi, thời gian không còn sớm, tôi sợ Kiến Vũ sẽ lo lắng." Trong lòng vốn có vài phần hoang mang cũng đã tan biến đi đâu mất.
Ra khỏi quán bar, gió đêm mát dịu làm cho đầu óc của tôi cũng dần thanh tỉnh lại. Khi tôi mới phát hiện mình thích Kiến Vũ, căn bản vốn không có đòi hỏi gì cả, chỉ thầm nghĩ muốn đối xử thật tốt với em. Sau lại... lại muốn ở bên em nhiều hơn, sau nữa... lại muốn em hiểu được tâm ý của mình, muốn em có thể lấy thân phận người yêu mà ở bên tôi.
Nhưng khi tất cả những điều này đều thực hiện được, tôi lại sợ Kiến Vũ không thích mình, may mắn khi ở Nhật, sự lo lắng của em cuối cùng đã khiến cho tôi hiểu, em đối với tôi là có tâm.
Tham vọng của con người chính là một con dã thú đói khát, vĩnh viễn sẽ không thỏa mãn, cũng vĩnh viễn không thể bình ổn xuống được.
Lần đầu gặp gỡ, Kiến Vũ yên tĩnh ngồi ở ban công, tựa như một người trong bức tranh vậy, làm cho tôi ngạc nhiên mà lại tò mò. Sau khi chậm rãi ở chung, tôi mới dần hiểu được con người của em, cũng bởi vì hiểu, nên càng thêm rung động.
Kiến Vũ nói, tôi là người thật lòng đối tốt với em nhất. Kỳ thật Kiến Vũ, em có biết không em cũng chính là người đối với tôi thật lòng nhất? Mẹ mất, cha bất công. Tôi còn nhỏ đã phải xuất ngoại, sau đó lại ngồi vào vị trí tổng tài. Không có chút phòng bị khi đứng trước tôi, ngoại trừ em, còn có ai?
Lái xe về đến nhà, đèn trong nhà vẫn sáng, mở cửa, căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có một thanh niên mặc chiếc áo ngủ Lười Biếng đang cuộn mình trên ghế sa lon.
Dường như cũng đã nghe thấy động tĩnh, thanh niên ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy là tôi, liền ngồi dậy cười: "Anh."
Đóng cửa lại, đi đến bên thanh niên, hôn lên trán của em: "Chưa ngủ sao?"
"Anh lái xe trên đường tối muộn như vậy, em vẫn là có chút không yên lòng." Mấy ngày trước sau khi xem một số tờ áp phích tuyên truyền về an toàn giao thông, em luôn giữ thái độ hoài nghi đối với tính năng an toàn của xe cộ, đến khi thấy tôi lái ô tô cũng là lo sợ bất an, buổi tối chưa đợi được tôi trở về, sẽ không thể an tâm lên giường ngủ.
Xem đi, một người như vậy lại đối tốt với ngươi như vậy, ngươi nhưng lại dám nghi ngờ tình cảm của em ấy? Tôi cảm thấy thật xấu hổ bởi chút hoài nghi vừa nãy của mình khi ở quán bar. Chợt thấy thanh niên bắt đầu có bộ dáng buồn ngủ, tôi liền cúi người bế em lên: "Chúng ta đi ngủ thôi."
Tắm rửa xong đi ra, người trên giường đã ngủ say tự lúc nào, cho dù tôi bật máy sấy "rè rè" sấy tóc, người trên giường cũng không hề có chút động tĩnh nào, vậy mà lúc nãy khi tôi chỉ mới rón rén mở cửa, em đã lập tức tỉnh lại.
Là vì tôi đã về nhà, nên em an tâm sao?
Tôi nằm vào trong chăn, đem người ấy kéo vào trong ngực, nhìn gương mặt trắng nõn tuấn mỹ này, kìm lòng không được liền hôn lên đôi môi trông vô cùng ngon miệng kia.
"Anh?" Thanh niên rốt cục bị làm phiền mà tỉnh, cũng nâng tay vòng qua lưng tôi, cọ cọ đầu vào cổ tôi: "Lần tới anh đừng về trễ nữa nhé, sau này vào giờ tan tầm em sẽ đi cùng anh, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, em có thể hỗ trợ anh, nếu anh..."
"Nếu anh làm sao?" Tôi vuốt ve những sợi tóc trơn mượt của em, cười hỏi.
"Nếu anh thật sự xảy ra chuyện gì, em sẽ không chịu nổi." Bàn tay níu lấy lưng tôi siết chặt: "Ngày mai em sẽ đi làm cùng anh."
"Được." Tôi cười, hôn lên khóe môi của em, lại bởi vì cảm nhận được sự mềm mại trên bờ môi dịu ngọt ấy mà nhịn không được làm nụ hôn này thêm sâu sắc.
Hết thảy dường như đều tự nhiên mà vậy, hôn môi, ôm, sau đó tiến vào, thanh niên trong ngực tôi phát ra những thanh âm tuyệt mỹ, tôi không kìm lòng được lại tăng lực, liền nghe được tiếng rên rỉ gần như nức nở của em.
Vui vẻ qua đi, thanh niên ỷ lại ở trong ngực tôi, để tôi ôm lấy em đi tắm lần nữa, em ngày thường ở bên ngoài vốn kiêu ngạo là vậy, lúc này lại giống như một chú mèo nhỏ, tất cả đều dựa dẫm vào tôi.
Bế thanh niên trở về giường, sau đó ôm em ngủ, sáng sớm hôm sau, em liền mang theo chiếc laptop, còn có một số đồ vẽ gì đó lên xe. Trên đường, tầm mắt của em luôn cảnh giác quét nhìn bất cứ chiếc xe nào tới gần, có vẻ như tùy thời đều sẵn sàng xông ra che chở cho tôi vậy.
Tia nắng ban mai xuyên qua cửa kính xe, chiếu rọi lên gương mặt em, làm cho dung mạo vốn tuấn tú trở nên càng thêm thanh nhã, tôi thu hồi tầm mắt, còn thật sự nghiêm túc mà nhìn đường đi phía trước, nụ cười lại nở rộ trên môi.
Tới văn phòng, em lẳng lặng đem đồ đạc của mình sắp xếp gọn gàng trên bàn, sau đó nằm lên ghế sa lon nghịch laptop. Trong phòng làm việc yên tĩnh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gõ bàn phím rất nhỏ, tôi vẫn chuyên tâm xử lý văn kiện, không hề thấy ồn ào chút nào, mà chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp.
Có đôi khi trợ lý đi vào, bắt gặp em ở đây cũng không kinh ngạc, mặc dù có lúc sẽ chào hỏi em, nhưng nếu khi đang trao đổi công việc với tôi, lại nhìn thấy bộ dáng em dựa vào sô pha ngủ, sẽ bất giác mà nói nhỏ lại.
Kiến Vũ của tôi chính là khiến người ta phải yêu mến thế đấy, tôi nghĩ, trong lòng cũng vô cùng thỏa mãn.
Buổi chiều, bởi vì lỡ uống cà phê nên bị em mắng suốt mười phút, nếu không phải vì có cuộc họp, tôi tin em nhất định sẽ phải giáo huấn tôi một tiếng cũng không dừng. Tôi bảo trợ lý đổi thành trà xanh, lại nhận được một ánh mắt "đáng đời" của trợ lý, bất quá em ngồi đọc sách bên cạnh liền lộ ra một nụ cười hài lòng.
Em vẽ một bức tranh cảnh tôi đang làm việc, dạo này em bắt đầu học kiểu vẽ phác thảo, tĩnh vật là các loại đồ dùng bài trí trong nhà, còn nếu là người thì chỉ có mình tôi. Trên phương diện hội họa, em rất có thiên phú, cho dù là cách vẽ phác thảo chưa từng học qua cũng vậy. Bất quá trông bộ dáng của em, có lẽ cũng chỉ là vẽ chơi một chút mà thôi.
Em nói, em là người của quốc gia này, thứ nên am hiểu nhất, đương nhiên là thứ thuộc về đất nước của em.
Tôi luôn thấy hãnh diện vì em, xem đi, Kiến Vũ nhà tôi quả là một thanh niên yêu nước. Dạo nọ tại mấy phòng đấu giá ở nước ngoài, em còn phát hiện được mấy đồ vật là di sản văn hóa quốc gia, sau đó lại không hề do dự đem quyên không cho bảo tàng. Kiến Vũ của tôi vui vẻ, tôi cũng rất vui vẻ.
Tôi nhớ rõ có một tòa soạn báo từng đưa tin nói "thật không ngờ người vẽ ra được những bức tranh như thế lại có một người anh trai làm thương nhân", trong lời nói mang hàm ý khinh tôi cả người sặc mùi tiền, không am hiểu gì về nghệ thuật. Em tôi – một người vốn không thích tiếp xúc với giới truyền thông – khi nhìn đến bài báo này, ngày hôm sau liền tham gia chương trình TV của một đài truyền hình, nói thẳng ra tên của nhà báo kia, chia sẻ rằng tôi là người quan trọng nhất của em, cách nói của nhà báo kia rõ ràng là vũ nhục hai anh em tôi, em tỏ vẻ vô cùng thất vọng và phẫn nộ đối với tòa soạn này, còn nói nếu một người yêu văn học lại chỉ biết đi soi mói vu vạ người khác, vậy thì kẻ đó ngay cả nhân tính đều đã mất đi rồi, còn có thể đàm luận văn học gì nữa? Cũng quang minh chính đại ở trước mặt đông đảo người xem TV, nói tất cả phí ăn mặc sinh hoạt của em đều là do tôi cung cấp.
Em tôi nói chuyện rất ít khi bức người, nhưng nếu là chuyện của tôi, luôn một bước cũng không nhường, cho tới bây giờ đều là như vậy.
Tan tầm, em cùng tôi sóng vai ra khỏi công ty, dọc theo đường đi vẫn vô cùng cảnh giác, cũng không biết có phải do vận khí xui xẻo hay không, trên đường đột nhiên có một chiếc xe phanh không nhạy lao về phía bên này, tôi vội đánh tay lái, xe đâm thẳng vào tấm rào chắn phân làn.
Tôi không hề bị thương, bởi em đã đem tôi bảo vệ trong lòng, đầu của em đập vào cửa kính xe, trên tấm kính đã xuất hiện một vết rạn.
Bên tai truyền đến tiếng còi cảnh sát, tiếng xe cứu thương, còn có thanh âm của những người vây xem.
Tôi cùng em không hề giữ hình tượng mà ngồi xổm ở ngã tư đường, tôi đau lòng xoa xoa cục u phía sau gáy của em, một tay đem em kéo vào lòng, tâm can tràn đầy thỏa mãn, và cả chua xót.
"May mà hôm nay em đi cùng anh, anh, đầu của anh chắc không cứng bằng đầu em được, lỡ như thứ bị đập phải là đầu anh thì biết làm sao?" Em nói, dường như lòng vẫn còn sợ hãi mà sờ sờ đỉnh đầu của tôi.
"Anh không sao." Mũi tôi đang lúc có chút cay cay, nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của em, nhiệt độ nong nóng cảm giác được từ nơi chạm đến cục u sưng đỏ nhanh chóng truyền vào trái tim tôi.
"Anh, sau này anh đi làm nhất định phải mang theo em đó."
"Được." Cho dù không có em ngồi bên cạnh, tôi cũng phải làm một người tuyệt đối tuân thủ quy tắc giao thông. Sinh mệnh, có đôi khi không chỉ thuộc về mình, mà còn thuộc về người mà mình yêu nữa.
"Xe anh hỏng rồi, vậy sau này anh dùng xe của em đi, nghe chú lái xe nói, chiếc xe kia của em có thể chống được cả đạn, dù sao mỗi khi em muốn đi đâu, làm gì, đều có anh đưa đón mà."
Nghe em câu nào cũng là quan tâm tới mấy chuyện vụn vặt của mình, tôi nhịn không được dùng trán mình cọ cọ lên trán em.
Đây chẳng lẽ còn không phải tình yêu sao, ai nói em tôi không yêu tôi chứ?
Lại nhìn xuống báu vật của mình.
Nào, hôn một cái.
Bờ môi của em thật vừa ấm vừa mềm.
Quả nhiên em của tôi là tuyệt vời nhất, ai cũng không thể bằng đâu.
.....................................................................
Toàn văn hoàn.