Từ trước đến nay chỉ miễn cưỡng tiếp xúc với truyền thông như Đại học B cũng lên tiếng trước giới truyền thông, trắng trợn tán dương Kiến Vũ, rất nhiều giáo sư cũng bày tỏ sự khen ngợi đối với Kiến Vũ.
Ngay cả chuyện mà theo lời giới truyền thông là Kiến Vũ bị đánh phải vào bệnh viện cũng đã được giáo sư môn văn hóa ở trước mặt giới truyền thông nói hy vọng bọn họ không tin vào mấy lời đồn thất thiệt đó, ông đối với Kiến Vũ vô cùng vừa lòng, hơn nữa cũng hy vọng có thể có được một bức tranh mà Kiến Vũ tự tay họa.
Cũng có người nói: những giáo sư này cùng hiệu trưởng nhất định đã nhận đút lót của Vương thị mới có thể nói như vậy, với tài lực của Vương thị, có cái gì không làm được, vì vậy ngay sau đó những giáo sư này dưới ngòi bút của họ cũng trở thành những kẻ thấy tiền là sáng mắt, những ngụy quân tử chẳng phân biệt được tốt xấu, những kẻ bại hoại của ngành giáo dục.
Trên mạng cũng đang bàn tán xôn xao, vì vậy những đài truyền hình có trang thiết bị hiện đại liền phái phóng viên có gắn camera ẩn trên người, đến Đại học B bí mật quay chụp, lời của giáo sư là nói dối, trong trường hơn 20000 sinh viên, chắc không phải cũng nói dối hết chứ?
Vì vậy phóng viên trẻ liền mang hy vọng đào ra được tin tức hay ho, xâm nhập trường Đại học nổi tiếng Trung Quốc, và họ đã có được những câu trả lời phía dưới.
Nam sinh A: "Cậu nói Kiến Vũ? Một bạn học rất không tệ, thời gian trước vì trận đấu giao hữu, luyện tập so với đội trưởng như tôi còn cực khổ hơn, chúng tôi nghỉ ngơi, cậu ấy vẫn còn đang luyện tập trên sân bóng, khiến cho cả đám chúng tôi đều không dám lười biếng."
Phóng viên không vui, người này quen biết Kiến Vũ, đương nhiên sẽ nói giúp cậu ta, vì vậy liền nhắm vào một nữ sinh mặc váy.
Nữ sinh A hoài nghi liếc mắt nhìn phóng viên, thấy trên tay hắn không cầm bút ghi âm hay camera gì đó, mới thực cho hắn là một bạn học hiếu kỳ, vì vậy nói: "Vương nhị thiếu gia đương nhiên là một bạn học không tồi, lần trước tôi còn thấy cậu ấy giúp một bạn nữ lấy quả cầu lông vướng ở trên cây, có tiền, đẹp trai lại còn ôn nhu, hơn nữa tài hoa hơn người, người hoàn mỹ như vậy rõ ràng tồn tại, cậu ấy là kiêu ngạo của Đại học B chúng ta, còn có a, cậu tốt nhất đừng là những phóng viên muốn bôi đen Vương nhị thiếu gia kia, bằng không tôi sẽ đại diện cả Đại học B này khinh bỉ cậu."
Phóng viên đáng thương thấy tài nữ biến hung nữ, sợ tới mức run rẩy, vì vậy bôn tẩu lần nữa, thấy một nam sinh đang yên tĩnh đọc sách, lập tức mừng rỡ, nam sinh như vậy hẳn là nghiêm túc, nhất định không thích loại Đại thiếu gia như Kiến Vũ.
Nam sinh B buông sách, gỡ kính trên sống mũi xuống xoa xoa, lại quét mắt đánh giá từ trên xuống dưới phóng viên vài lần, mới chậm rãi nói: "Kiến Vũ sao, thư pháp không tồi, bức tranh cũng không tồi, đánh cờ cũng không tồi, lần trước cậu ta còn dạy thư pháp cho câu lạc bộ thư pháp chúng tôi, một người rất hào phóng, cũng không đòi thù lao." Nói rồi, lại nghi hoặc nhìn phóng viên: "Cậu không phải phóng viên a, hỏi mấy cái này làm gì?"
Phóng viên sợ tới mức chảy cả mồ hôi trán, đi xa mới nhẹ nhàng thở ra, không hổ là Đại học B. Bốn phía đều là những người không tầm thường, ánh mắt kia làm cho người ta thấy lạnh lẽo, vì vậy hắn quyết định hạ tiêu chuẩn xuống, lần này chọn một cô gái ăn mặc vô cùng mộc mạc.
Nữ sinh B ngược lại là một sinh viên hết sức thật thà, sau khi bị phóng viên hỏi mấy câu, rốt cục nói ra suy nghĩ của mình: "Kiến Vũ làm người rất không tồi, lần trước cậu ấy viết luận văn về [ Hồng Lâu Mộng ] tôi còn chép lại một bản, cậu muốn xem không, tôi cảm thấy những khúc mắc trong Hồng Lâu Mộng rất nhiều chỗ chưa thể giải đáp, cậu cảm thấy thế nào?"
Ở đại học B đi dạo một vòng, cậu phóng viên đáng thương không nghe được tin tức mặt trái, ngược lại đủ loại khích lệ được nghe không ít, vì vậy cái nhìn của vị phóng viên này đối với Kiến Vũ trở nên vô cùng sùng bái, chỉ thiếu chút nữa muốn dán lên mặt Kiến Vũ một tờ giấy đánh dấu ghi: "thanh niên hoàn hảo".
Ngày lúc phóng viên chuẩn bị rời khỏi Đại học B, chợt nghe cách đó không xa một người nữ sinh hô: "Bạn học Vương, cậu tan học rồi sao?"
"Bạn học Vương, cậu về nhà à?"
"Nhị thiếu gia, hôm nay anh cậu lại tới đây đón sao?"
"Kiến Vũ, đừng quên ngày mai thi đấu, chúng tôi chờ cậu tới cứu nguy."
Thanh âm chào hỏi bốn phía nối liền không dứt làm cho phóng viên nhịn không được quay đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu niên tuấn mỹ ăn mặc hưu nhàn sạch sẽ ôm sách đi tới, một bên mỉm cười đáp lại bạn học xung quanh, nét mặt của cậu ta không có chút nào không kiên nhẫn, tựa hồ đối với sự thân thiết của bạn học cảm thấy vô cùng vui vẻ, mà cậu ta cũng không lộ ra dáng vẻ cao cao tại thượng, liếc nhìn đã khiến cho người cảm thấy thoải mái.
Người này chính là Kiến Vũ, phóng viên vốn là còn có chút thái độ hoài nghi, lúc này cũng đã vô cùng chắc chắn, một người như vậy, sao có thể là loại nhân vật đi khắp nơi gây chuyện thị phi được.
Nhịn không được đi theo sau lưng thiếu niên áo trắng này, sau đó trong bãi đỗ xe của trường thấy một chiếc xe không xa lạ gì, đây là siêu xe Lamborghini, đời mới nhất năm nay, hắn đã từng gặp khi đi phỏng vấn một nhân vật nổi tiếng.
Ngay lúc hắn đang hâm mộ, trên xe có một người đi xuống, phóng viên lần nữa kinh ngạc, người này đúng là Vương thị tổng tài, hiện tại mới là bốn giờ chiều, người luôn được đồn đại là công tác rất nghiêm túc chăm chỉ như Vương Thanh, lúc này sao lại xuất hiện ở trường học?
Nhìn Vương Thanh mở cửa xe, sau khi để thiếu niên áo trắng ngồi vào, mới lên xe, nhưng lại xoay người thắt dây an toàn cho đối phương, sau khi làm xong một loạt động tác, mới lái xe đi.
Phóng viên nghĩ đến những bài báo gần đây về quan hệ thân mật giữa Vương thị huynh đệ, hắn vẫn cho những chuyện này bất quá chỉ là vở kịch của kẻ có tiền mà thôi, thật không ngờ, những tin tức kia lại là sự thật.
Hắn mờ mịt mở to hai mắt, sau nửa ngày mới lấy lại tinh thần, hôm nay tận mắt thấy được những điều này, cho dù không phải tin lớn, cũng có thể là một tin tức không tồi đi, dù muốn truyền ra, cũng không cần lo lắng sẽ đắc tội với Vương gia.
...
"Anh, bây giờ không phải vẫn đang là giờ làm việc của anh sao?" Kiến Vũ liếc mắt nhìn thời gian, có chút kinh ngạc: "Hay là Vương thị hiện tại kinh doanh kém đến mức đã khiến cho anh không còn chuyện gì có thể làm?"
"Không phải, anh lo lắng phóng viên lại đến đây tìm em gây phiền toái thôi." Vương Thanh đối với ý nghĩ thời thời khắc khắc Vương gia đều có thể phá sản của Kiến Vũ tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, nhớ tới một số tin tức tiêu cực gần đây về Kiến Vũ, anh sợ có phóng viên lại chạy tới trường học, càng nghĩ, vẫn là đích thân mình tới đón người thì yên tâm hơn. Vốn muốn cho Kiến Vũ nghỉ học, không nghĩ tới Kiến Vũ từ trước đến nay luôn nghe lời mình ở phương diện này lại kiên trì lạ thường, anh cũng không muốn hai người gây sự rồi không vui, đành phải thuê vài vệ sĩ mỗi ngày canh giữ mọi ngóc ngách trong Đại học B, thời khắc bảo vệ Kiến Vũ an toàn.
"Không sao, gần đây những phóng viên kia cũng không đến trường học nữa." Kiến Vũ nhớ tới những ngày này các bạn học vì đề phòng phóng viên, mỗi lần thấy có người nào khả nghi thì mọi người liền lộ ra dáng vẻ của một giám thị, không khỏi cười cười: "Các bạn học và giáo sư trong trường đều giúp đỡ em rất nhiều."
"Vậy là tốt rồi." Vương Thanh một bên cẩn thận lái xe, một bên nói: "Nếu có phóng viên không muốn sống cứ quấn lấy em, em cho dù động thủ cũng không sao, chuyện còn lại cứ để anh đến xử lý là được."
"Anh, anh yên tâm đi, những chuyện này em sẽ biết xử lý sao cho tốt." Kiến Vũ cười cười, đương nhiên sẽ không thật sự động thủ với phóng viên, nhưng ứng phó phóng viên cậu cũng không phải hoàn toàn bó tay, huống chi mình cũng không sợ những người này viết lung tung, bọn họ muốn đưa tin như thế nào là chuyện của bọn họ, chỉ cần không liên lụy đến người bên cạnh mình là được rồi.
Vương Thanh nghe xong lời này lại có chút thất vọng, Kiến Vũ quả nhiên có thể tự lập, sau này cho dù không có mình bảo vệ thằng bé, thằng bé cũng có thể sống tốt a.
Vì vậy Vương Đại thiếu gia uể oải, thương tâm, từ một trái tim sắt thép, "xoạt" một cái biến thành trái tim thủy tinh mong manh dễ vỡ, trên mặt còn thêm hai vết rạn.
Kiến Vũ không biết tâm tư Vương Thanh, thấy anh lái xe, cũng không nói chuyện nhiều cùng anh, im lặng dựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc xe gặp đèn đỏ dừng lại, Vương Thanh nhịn không được nghiêng đầu liếc mắt nhìn sang, Kiến Vũ hiện giờ đang ngồi ở bên cạnh mình, kiếp trước đến tột cùng là người như thế nào? Thiện văn thiện võ, tu dưỡng tử tế, ngay cả đối nhân xử thế cũng vô cùng có lễ độ, một người như vậy, phải là một gia đình như thế nào mới có thể bồi dưỡng ra được?
Nhớ tới cách nói chuyện của Kiến Vũ lúc đầu còn mang theo chút ít thói quen thời cổ, Vương Thang nhịn không được nghĩ, nếu như là gia tộc trong xã hội phong kiến, quy củ đương nhiên không phải ít, hơn nữa những việc âm u bên trong so với Vương gia hiện tại càng thêm hắc ám hơn, nếu Kiến Vũ phải sống trong một gia đình như vậy, đến tột cùng sẽ có bao nhiêu mệt mỏi?
Tựa hồ phát giác được Vương Thanh đang nhìn mình, Kiến Vũ mở mắt ra, liền bắt gặp một tia đau lòng không kịp che dấu trong mắt Vương Thanh, cậu hơi sững sờ, không lẽ là anh ấy đang thương mình mấy ngày nay gặp chuyện?
Cảm thấy ấm áp, Kiến Vũ cười cười với Vương Thanh: "Anh, anh không cần lo lắng, em không sao."
Vương Thanh nhìn nụ cười này, siết chặt vô lăng: "Kiến Vũ, cả đời ở lại bên cạnh anh đi."
Vừa lúc đó, đằng sau đột nhiên vang lên tiếng còi xe, anh ngẩng đầu nhìn, mới biết đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh, xe phía trước đã lái đi.
Lần nữa khởi động ô tô, xe đi qua vạch kẻ đường, trong lòng bàn tay mang theo mồ hôi lạnh như băng, mặc kệ đối phương có nghe rõ những lời này hay không, anh cũng không có dũng khí nói tiếp vế sau, bởi vì anh không biết, làm một người anh trai, đối với em trai của chính mình nói ra lời như vậy, đối phương đến tột cùng sẽ nghĩ gì về mình, mặc dù đối phương từng nói qua sẽ lấy mình, chỉ là người nào cũng biết, nói như vậy bất quá là một câu đùa vui mà thôi.
Trong xe rất yên tĩnh, Kiến Vũ cũng không biểu lộ bất luận biến hóa gì, Vương Thanh có chút buông lỏng, nhưng cũng có chút thất vọng nói không nên lời.
Xe hơi chậm rãi lái vào Vương gia, Vương Thanh trong lòng tuy thất vọng, nhưng vẫn cẩn thận cởi dây an toàn ra cho Kiến Vũ, sờ sờ đầu của cậu, miễn cưỡng cười nói: "Xuống xe đi, tối nay có món em thích đấy."
"Luật giao thông nói, không được nói chuyện với người đang điều khiển phương tiện." Kiến Vũ đột nhiên mở miệng.
Vương Thanh nhìn cậu, không biết cậu vì sao đột nhiên nói ra những lời này.
"Thật ra... lời nói vừa rồi của anh, em nghe được."