Tác giả: Minh Dạ
Thời gian trôi nhanh thật, nháy mắt đã đến cuối năm rồi.
Lúc này đây, cả người tôi ngập tràn trong hoang mang và bối rối.
Nhiều thứ khiến tôi lưu luyến, nhiều kí ức tôi muốn quên, đặc biệt là câu nói đi vào lòng người của cô giáo chủ nhiệm vẫn còn văng vẳng bên tai tôi.
Câu nói này cứ ám tôi từ cuối giờ, muốn quên cũng không được.
"Còn hai tuần nữa là chúng ta sẽ thi tổng kết năm học, các em ôn bài cho thật tốt!"
Bỏ lại câu nói này, cô giáo bước ra khỏi lớp.
Tôi thẫn thờ ngồi tại chỗ, miệng nở một nụ cười tỏa nắng, nhưng có cái gì đó khiến tôi nhói đau.
Muốn khóc quá...
Tôi thề là tôi không muốn khóc đâu, chỉ là nước mắt cứ tuôn rơi thôi! Tôi là người đàn ông đích thực cơ mà!
Đúng vậy, người đàn ông đích thực chỉ khóc khi nước mắt họ rơi!
"Nguyên ơi, đi về!" Thằng Nam đứng ở cửa gọi tôi.
Thằng B dựa vào cửa lớp, nói móc: "Mày định ngủ ở đây luôn à?"
"Ngủ cái mả cha mày!" Tôi đứng lên, lườm nó một cái.
Mẹ nó! Đang tâm trạng, tự nhiên bọn này chen mồm vào nói, làm rối loạn dòng chảy cảm xúc của người ta! Bọn mất dạy!
Chơi với lũ này bấy lâu, tôi phát hiện ra cái lũ này ngày càng điên hơn.
Tôi cũng nhiều lần nói với chúng nó, những hôm thời tiết mát mẻ chính là thời điểm thích hợp để tu tâm dưỡng tính, nhưng cái lũ này mắc bệnh lười bẩm sinh, nên cái chứng dở hơi của chúng nó không giảm được.
Nhất là cái thói chen ngang trong lúc người ta đang tâm trạng!
Tôi "nạng nùng" bước xuống cầu thang, mặt không biểu lộ cảm xúc.
Chẳng biết người khác thấy thế nào, nhưng đối với tôi, ngầu là tất cả! Chắc chắn cái lũ kia lại nghĩ tôi chảnh, nhưng ai nghĩ gì không quan trọng, vì tôi, Phong Nguyên, luôn sống thật với bản thân!
Màn biểu diễn của tôi còn chưa kết thúc thì đột nhiên thằng A gọi tôi: "Nguyên!"
Tôi giật mình đứng lại, may mà xử lý kịp thời, nếu không thì đâm vào bạn đi trước.
"Gì?" Tôi quay lại hỏi nó.
Trong lòng lại suy đoán, có lẽ nó bị thu hút bởi sự đẹp trai, lạnh lùng của tôi rồi.
"Tao mới phát hiện ra một chuyện..."
Nó nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi.
Nhìn cái bản mặt của nó kìa, tôi chắc chắn nó sẽ thốt ra cái câu nói đậm chất thần kinh cho mà xem.
"Ngày nào còn ngồi gần tao thì mày vẫn dở hơi thôi!" Vừa nói, nó vừa nhảy tung tăng đi trước.
Đúng như tôi suy đoán, nó chẳng nói ra được cái câu hay ho nào cả, chắc đây là triệu chứng do hít cần nhiều quá.
Haiz, người bạn tốt là tôi đây khuyên bảo nó mãi nhưng có chịu nghe đâu, vẫn xàm như hồi nào, chả chịu sửa lại gì.
Thôi, để người tốt bụng và thân thiện là tôi đây nhắc nhở cho nó biết, thế nào là lễ hội!
"Tao cũng phát hiện ra một điều..."
Nó tò mò hỏi: "Điều gì?" Cả đám cũng túm tụm lại hóng hớt.
Trước sự mong chờ của anh em, tôi cười hề hề nói tiếp: "Là tao yêu bản thân mình vãi luôn!"
Cả đám bĩu môi khinh thường.
Ơ, bọn này! Khinh thường cái gì, người ta nói toàn cái đúng mà, còn muốn thế nào nữa!
Thằng B lướt qua, lúc nó đi ngang qua chúng tôi thì khinh bỉ, mỉa mai mấy câu: "Thì kệ bạn, đếu ai quan tâm!" Nói xong nó còn cười một tiếng.
Ô kìa bạn!
Cả lũ anh em kia cũng cười theo.
Vì để không bị lạc loài, tôi đến khoác vai bá cổ chúng nó, cười chung.
Thằng Nam giả bộ ngu ngơ hỏi: "Mày cười làm gì?"
"Ừ, đúng rồi.
Mày cười làm gì?" Thằng C gật đầu phụ họa.
Làm gì à? Hỏi hay đấy người anh em, nhưng thiên cơ không thể tiết lộ, vì thế, tao sẽ không cho mày biết sự thật đâu! Ha ha ha!
Tôi hất cằm, liếc xéo nó một cái: "Tao cười để yêu đời hơn!"
Cả đám lại cười thêm một lúc nữa.
Trên đường phố vắng tanh, tiếng cười càng thêm rõ rệt.
May mà ít người qua lại, nếu không người ta tưởng đám này là lũ tâm thần trốn trại.
Mà kể ra cũng lạ, mọi hôm chúng nó bình thường lắm, chẳng hiểu sao tự nhiên hôm nay chúng nó phát bệnh đột ngột, có lẽ hội chứng trước khi thi.
May mà tôi không mắc phải, quả không hổ là tôi, quá nghị lực!
Đang đi thì trong đầu tôi bất chợt xuất hiện một ý nghĩ: Tôi có một số vấn đề cần giải quyết.
Dạo này tôi thấy bản thân mình khẩu nghiệp nhiều quá, sợ đến lúc thi nghiệp nó quật.
Nên bây giờ, tôi quyết định nói không với khẩu nghiệp, để có một cuộc sống bình yên.
Ý tôi là kì thi bình yên.
Nhắc đến thi lại đau lòng.
Mặc dù tôi biết người đau lòng nhất không phải là tôi, nhưng...!Nhưng cảm xúc chi phối lý trí, tôi là người theo chủ nghĩa "Tiếng gọi con tim", nên tôi biết, bản thân sắp phải đối mặt với những điều đáng sợ như thế nào.
Hiện tại, trong đầu tôi đang không có gì, biết là gần thi rồi nhưng não đang đi du lịch, chắc hẳn giờ này nó vẫn ở bãi biển nào đó.
Mấy ngày nay mưa to quá, tôi cũng biết rằng cái não không thích tiết trời như thế này.
Mà tôi thì tốt bụng lương thiện, nên cũng đáp ứng cho nó đi du lịch một thời gian.
Nhưng nó mải chơi quá, nên bây giờ tôi mới phải tìm nó về.
Nhìn đám anh em vẫn còn bình thản thế này, chắc não chúng nó đi chơi về rồi.
"Ê, chúng mày.
Có ai biết não tao ở đâu không? Gọi nó về đi, để tao thi!" Tôi dò hỏi đám bạn, biết đâu lại kiếm được một ít tin tức của cái não.
Nhưng, vừa nghe tôi nói vậy, cả đám quay sang nhìn tôi như nhìn khỉ ở vườn thú.
Ủa? Kì lạ lắm à? Người ta nhờ gọi não về mà!
Thằng D vỗ vai tôi, an ủi: "Mày đưa số điện thoại của nó đây, tao gọi về cho!"
Mịa! Tao mà biết số điện thoại của não thì chẳng cần nhờ bọn mày tìm kiếm giúp! Đau lòng quá...
"Chúng mày, não ai rủ não tao đi chơi thì chuyển lời gọi nó về giúp tao nhá!" Tôi nói trong tuyệt vọng.
Đây là vấn đề nghiêm trọng cấp bách, cần phải xử lý kịp thời.
Có lẽ về nhà tôi phải làm mấy cái đơn tìm trẻ lạc, chứ như này là không ổn rồi!
Hu hu, não ơi, mày ở đâu, về đi, để tao còn thi!
_______________________________
Hoàn chương 62
27/08/2022.
Danh Sách Chương: