Tác giả: Minh Dạ
Cuối cùng, giờ phút này cũng đã đến! Tôi chờ cái ngày này lâu lắm rồi! Tôi, Phong Nguyên, mới hoàn thành bài tập về nhà!
Đừng tưởng rằng đây là chuyện nhỏ, cái đám bạn kia của tôi còn chưa làm xong đâu!
Để kỉ niệm cho dấu ấn lịch sử này, tôi quyết định tự thưởng cho bản thân một cốc trà sữa.
Nhưng mà, sau một thời gian dài đắn đo suy nghĩ, tôi cảm thấy uống một mình thì không ổn lắm, phải rủ cả đám kia đi chung.
Với lại, cái quán bán trà sữa bên cạnh trường học đang có một chương trình khuyến mãi, mua hai tặng một.
Rủ khoảng năm sáu đứa đi chung, chắc cũng được ba cốc miễn phí.
Học giáo dục công dân rồi, cô giáo dạy là phải biết tiết kiệm.
Tôi ngồi trước bàn học, thở dài một tiếng, nhìn chăm chú vào điện thoại.
Tiếp đó, tôi cầm nó lên, lục lọi trong thư viện ảnh rồi gửi cho đám bạn một tấm ảnh đen thui.
Tấm ảnh vừa được gửi qua, thằng Nam lập tức hỏi.
[Hai tuần nữa Nam sẽ bước vào chiến trường: Cái gì đây?]
[Cao nhân đã đắc đạo: +1]
[Chàng trai "see" tình hạng A: +1]
[Người đẹp trai nhất vũ trụ:???]
Nhìn mấy cái tên kì lạ trước mặt, tôi bỗng thấy nghi ngờ cuộc đời.
Sao toàn gương mặt mới thế này? Gương mặt thân quen đâu hết rồi? Tôi mới sống ẩn một ngày thôi mà chúng nó đã tiến hóa ngược rồi à?
Hàng loạt tin nhắn liên tục xuất hiện, cùng những cái tên xa lạ, tôi thầm nói trong lòng: Haiz, bọn này thay đổi nhiều quá, đã không còn như xưa nữa rồi!
Nhưng tôi biết, con người sẽ luôn thay đổi.
Vậy nên, chúng nó như vậy cũng không lạ lắm, bởi vì tôi cũng thay đổi.
Tin nhắn trong nhóm ngày càng nhiều, cơn tò mò của chúng nó đạt đến đỉnh cao, nhưng sao chẳng ai nói về cái tên của tôi vậy? Nhìn chúng nó loạn ngôn, tôi thấy phiền ghê.
[Hai tuần nữa Nam sẽ bước vào chiến trường: @Người đẹp trai nhất vũ trụ Mịa cha thằng Nguyên dở hơi này gửi cái gì không biết?]
[Người đẹp trai nhất vũ trụ: Cái ảnh! Ngu, dễ thế mà không đoán ra được!]
Nhắn xong, tôi bỗng chợt rùng mình.
Hiện tại đang là hai giờ chiều, mấy ngày trước trời mưa to gió lớn, bây giờ cái nắng gay gắt lại đến.
Tuy vậy, tôi lại không thấy nóng, mồ hôi vẫn chảy ròng ròng nhưng chẳng biết cái lạnh đến từ đâu khiến tôi sờn gai ốc.
Tôi quay đầu nhìn phía góc tường, mọi sự thật đã được sáng tỏ.
Thì ra, cái điều hòa đang toả hơi lạnh.
Haiz, thế mà tôi cứ tưởng có đứa nào chui ở gầm giường nhà tôi chứ!
Tôi suy luận ra như vậy cũng không phải là vô căn cứ.
Nếu chúng nó không chui ở gầm giường, thì làm sao có thể biết được cái tài khoản "Người đẹp trai nhất vũ trụ" là của tôi?!
Vì để đưa sự thật ra ánh sáng, tôi quyết định hỏi anh em.
[Người đẹp trai nhất vũ trụ: Sao mày biết tao là Nguyên? Rõ ràng tao đã đổi tên làm lại cuộc đời rồi mà...]
Tôi vừa gõ xong một dòng chữ, thằng Nam ngay lập tức trả lời.
[Hai tuần nữa Nam sẽ bước vào chiến trường: Ngoài mày thì làm gì có đứa nào tự khen mình đẹp trai?]
Nhìn dòng tin nhắn trước mặt, tôi, một con người hay nói, cuối cùng cũng hiểu được hai chữ "Cạn lời".
Tại sao chúng nó có thể suy luận ra như vậy? Cái tên này tôi ngồi nghĩ cả mấy ngày liền, và nó là hiện thân của sự thật, tôi lấy chất liệu từ cuộc sống để thêu dệt lên.
Đúng vậy, một con người đẹp trai không bằng ai, à nhầm, không ai bằng như tôi đây sao có thể lừa gạt cuộc sống được chứ?!
Tôi đang nghĩ xem nên nói thế nào cho bọn nó hiểu thì bỗng dưng chuông báo thức vang lên.
Trong căn phòng tĩnh lặng, tiếng chuông càng thêm rõ rệt.
Đến đây, tôi sực nhớ ra: Rõ ràng là tôi đang dụ dỗ, không phải, mời đám anh em đi uống trà sữa cơ mà, sao đột nhiên lại nói chuyện này rồi!
Chết thật đấy, cái bọn này thâm độc vậy, suýt chút nữa thì tôi đã bị bọn này thôi miên rồi! Nhưng may mắn, ngay tại thời khắc quan trọng nhất, tôi đã giác ngộ chân lý.
Thế là, tôi lập tức bắt tay vào làm việc.
Mấy giây sau, tôi gửi lên nhóm một tin nhắn.
[Người đẹp trai nhất vũ trụ: Anh em ạ.
Tao bây giờ khác xưa rồi, tao đã thay đổi.]
[Chàng trai "see" tình hạng A: Ừ? Rồi sao?]
Thằng A hỏi rất đúng trọng tâm.
[Người đẹp trai nhất vũ trụ: Để kỉ niệm ngày này, tao muốn mời anh em đi uống trà sữa!]
[Cao nhân đắc đạo: Mày bao?]
[Người đẹp trai nhất vũ trụ: Ờ.
Tao bao, mày trả tiền.]
[Cả đám:...]
Trên khung tin nhắn của nhóm, lũ bạn kia để lại mấy dấu ba chấm, rồi lạnh lùng rời đi.
Ủa, các bạn? Chưa gì đã sủi mất thế?
Đợi một lúc vẫn không thấy đứa nào trả lời, tôi đứng dậy mở cửa sổ, nhìn về chân trời phía xa và suy ngẫm.
Dạo gần đây, tình anh em của chúng tôi không có tiến triển.
Có lẽ là do thi cử làm gián đoạn, nhưng mà nhìn lớp khác lúc thi cử đoàn kết vậy mà, sao đến lượt tôi lại khác thế?
Tôi nhìn chằm chằm vào đám mây đang lơ lửng trên bầu trời, không chớp mắt.
Trong lòng, tiếng nói của con tim đang gào thét, nó đang cố gắng an ủi tâm hồn yếu ớt của tôi.
Thế nhưng, bên tai tôi vẫn văng vẳng đâu đó âm thanh của lí trí: Chấp nhận sự thật đi, kế hoạch thất bại rồi đấy!
Tôi gượng cười rồi chửi thầm trong đầu: Mịa cha đám anh em cây khế!
____________________________
Hoàn chương 63
14/09/2022.
Danh Sách Chương: