Tác giả: Minh Dạ
Sau hai tuần ôn thi đầy căng thẳng, cuối cùng, tôi cũng bước vào giai đoạn cuối cùng của năm học, một giai đoạn quyết định số phận tương lai của tôi màu hồng hay màu đen.
Tôi biết, từ trước đến nay, học đi đôi với hành.
Thế nên, tôi miệt mài cày đề và ôn tập suốt hai tuần vừa qua, tuy vậy, kiến thức không ngấm được vào đầu nhiều cho lắm, nhưng tôi tin vào tài năng giao tiếp của bản thân.
"Bán anh em xa, mua láng giềng gần", người xưa nói không bao giờ sai! Tôi có thi tốt hay không một phần là nhờ công lao của bạn cùng bàn.
Tôi đứng trước cửa phòng thi một lúc lâu, hít thở sâu để chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng của năm học này.
Học sinh của các lớp khác nhau đứng chen chúc trước cửa phòng thi, ấy vậy mà chẳng thấy ai nói gì.
Hình như tôi lại đạt đến cảnh giới mới của căng thẳng rồi!
Còn mười phút nữa là cô giám thị đến rồi, không biết lần này tôi được ngồi cùng ai đây? Hôm trước, tôi có thắp hương cầu các cụ độ, để cho tôi được ngồi cùng đứa nào giỏi giỏi tí.
Ít ai biết được rằng đêm hôm qua tôi sốt ruột đến nỗi không ngủ được, nằm trên giường mà tâm trí bay ở danh sách chia phòng.
Vào sáng sớm, cô giáo chủ nhiệm gửi lên nhóm một danh sách phòng thi, và kết quả y hệt suy nghĩ của tôi: Đám anh em và tôi phải chia tay từ đây...!Ôi, đau lòng quá! Hi vọng chúng nó không thấy buồn khi rời xa tôi!
Danh sách phòng thi có rồi, nhưng tôi lại đứng trước nguy cơ tiềm ẩn khác: Cô giám thị.
Tôi ngước mắt nhìn ra ngoài sân trường, thấy một hàng giáo viên coi thi đang ôm tập đề kiểm tra.
Các thầy cô mỉm cười tươi rói.
Đầu tôi ngừng hoạt động, mắt nhìn chằm chằm vào cô giáo đeo kính, mặc váy dài màu xanh kia.
Người này chuẩn cô giáo dạy Văn lớp bên một trăm phần trăm rồi, không lệch đi đâu được.
Cô giáo này nổi tiếng với con mắt tinh tường, nghe nói chưa từng có học sinh nào có thể gian lận thành công trong tầm mắt của cô cả.
Lúc nào thi xong cô cũng thốt ra câu nói thương hiệu: "Các em không thoát khỏi tầm ngắm của tôi đâu!".
Không biết lần này cô sẽ coi thi phòng nào nữa...!Nhìn hướng cô ấy đi kìa, chắc không phải đi đến phòng thi của tôi đâu nhỉ?
Nhưng mà, tôi không thể lừa dối bản thân thêm được nữa.
Rõ ràng là cô giáo đang đi đến phòng thi của tôi.
Cứ cái đà này thì xác định rồi, khỏi phải nói nhiều, tôi chắc chắn sẽ tạch!
"Đù mé!" Tôi bực bội thốt ra hai chữ.
Ngay lập tức, các bạn xung quanh quay đầu nhìn lại.
Tôi chớp chớp mắt, ý thức được rằng bản thân đã gây ấn tượng, nhầm, gây rắc rối lớn, vội vã khua tay múa chân, lắp bắp giải thích:
"Các cậu đừng để ý đến lời tớ nói, cái mồm tớ nó dở dở ương ương lắm!"
Hi vọng các bạn ấy vẫn còn ấn tượng tốt với tôi, chứ không thì đợt này coi như bỏ!
Tôi vừa dứt lời, các bạn ấy liền dùng ánh mắt dò xét nhìn tôi, tuy tôi rất thích được mọi người chú ý đến, nhưng các bạn nhìn nhiều quá tôi sợ da mặt bị mòn.
Sau đó, nó sẽ mỏng đi, mặt tôi không còn dày nữa, đến lúc thi không phát huy được hết khả năng.
Thế nên, vì để bảo vệ da mặt, tôi đeo khẩu trang lên.
Có lẽ do sức hút của tôi quá lớn, các bạn vẫn nhìn chằm chằm vào tôi như trước.
Nhưng rồi tôi nhận thấy tình hình không thích hợp, tôi quay đầu lại, thấy hai cô giáo đang cười nói vui vẻ.
Tôi đứng hình mất mấy giây, trong đầu suy tư tự hỏi: Chẳng lẽ cô giáo dạy Văn lớp bên cạnh sẽ coi thi thật à?
Lúc sự hoang mang của tôi đạt tới giới hạn thì cô giáo huyền thoại bỗng rẽ vào phòng thi kế bên.
Phòng thi này hình như là phòng mà thằng Nam với thằng D thi.
Hừ, chúng mày tới số rồi!
Nếu không phải tôi đang giữ ấn tượng tốt với các bạn thì chắc chắn tôi sẽ cười thật to! Hôm nay vui cả ngày rồi!
Mà khoan, chúng nó học giỏi như thế thì lo gì cô coi gắt nhỉ? Ớ, thế chẳng phải là chỉ có mình tôi xui thôi à? Ai lại chơi thế! Phải công bằng chứ!
Mạch suy nghĩ của tôi bị tiếng điểm danh của cô giám thị cắt đứt, tôi ủ rũ bước vào vị trí ngồi, tầm hồn như đoá hoa úa tàn...
Sau khi ổn định vị trí, cả phòng im phăng phắc, nỗi căng thẳng trong tôi càng thêm lớn.
Nhưng nghĩ đến vẫn có người căng thẳng như tôi nên tôi không cô đơn nữa, tâm hồn cũng được an ủi.
Cô giám thị mở túi đề kiểm tra ra và phát cho từng người một.
Khi nhận được đề, cả phòng lập tức loay hoay làm bài, tôi cũng vậy.
Nhìn lướt qua đề thi, tôi mở mắt thật to, kinh ngạc nhìn những câu hỏi trong đó.
Ôi trời ơi, thật không ngờ tôi lại có thể đọc hiểu được! Cứ ngỡ rằng vào phòng thi tôi chỉ ngồi cắn bút thôi chứ! Tôi nhìn thấy tương lai đang tỏa nắng!
...
Bốn mươi lăm phút làm bài kết thúc, tôi chạy ra khỏi phòng thi, đi đến chỗ đám anh em tụ tập.
Thấy chúng nó cười xán lạn thế này chắc là làm bài tốt lắm!
Tôi bước đến, bám víu vào thằng Nam, mắt nhìn đám anh em, hỏi: "Chúng mày làm bài tốt không?"
Mấy đứa hân hoan cười: "Đề dễ vãi luôn ấy!"
"Tao cứ tưởng phải ngồi ngắm đề cả buổi, nhưng mà..." Thằng A vỗ ngực tự tin: "Tao làm được hết đấy! Thấy siêu không? Thiên tài đấy!"
"Ui giời ạ, làm như mình mày làm được hết ấy?!" Thằng B bĩu môi châm chọc.
Rồi, nó ngoảnh mặt sang hỏi thằng Nam: "Nam, mày có làm được bài không? Sao tự dưng im thế?"
Thằng C huých tay vào sườn thằng B, khinh bỉ nói: "Mày hỏi ngu thế, nó đương nhiên là làm được rồi!"
"Ừ, cũng đúng!" Cả đám gật đầu tán thành.
Thế nhưng, thằng Nam chậm rãi lên tiếng: "Tao không làm được." Giọng nó ỉu xìu.
Cả lũ ngạc nhiên nhìn nó.
Có lẽ trong đầu chúng nó cũng suy nghĩ như tôi: Thằng Nam mà không làm được bài ư?
Như hiểu được ý của bọn tôi, thằng Nam gật đầu: "Tao làm sai một câu."
Nó vừa nói xong, cả lũ nhìn nhau không chớp mắt, như muốn thi xem ai nhìn lâu hơn vậy.
Tuy nhiên, một sự thật to đùng ở đây là thằng Nam nó chỉ làm sai một câu.
Mịa, có phải thằng này cố tình khoe thành tích không đấy?
_____________________________
Hoàn chương 65
11/10/2022.
Danh Sách Chương: