• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều An Hạ phớt lờ Cố Dực và đi về phía trước.

Cố Dực thấy vậy vội kéo cô lại: “Đừng giấu tôi nữa, tôi đã biết tất cả mọi thứ rồi.”

Kiều An Hạ nhíu mày: “ Nếu anh đã biết thì tôi cũng không còn gì để nói, đúng như anh nghĩ, tôi sẽ rời đi.”

“Tôi sẽ đi chung với cô.” - Cố Dực nói.

Kiều An Hạ lắc đầu: “Không được.”

Cố Dực không tức giận đáp: “Không sao, cô đi đường của cô, tôi đi đường của tôi. David là bạn của tôi, cậu ta chắc chắn không thể tuyển cô và bỏ tôi được.”

Kiều An Hạ thở dài: “Cố Dực, anh không cần phải như vậy, anh đi theo tôi sẽ bị tô liên lụy.”

Cố Dực cười lớn: “Cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận, tôi tự hỏi tại sao cô luôn né tránh tôi, thì ra là sợ liên lụy đến tôi à?”

Kiều An Hạ lắc đầu: “Không phải như anh nghĩ đâu, tôi xem anh là bạn bè, không muốn vì chuyện của tôi mà ảnh hưởng đến anh.”

“Kiều An Hạ, tôi cũng xem cô là bạn. Tôi ở Hải Thành luôn bị em trai chèn ép, tôi thật sự là muốn rời khỏi Hải Thành, không bao giờ muốn quay lại nữa. Đừng suy nghĩ gì cả, cứ coi như đến đất khách quê người, chúng ta hai người bạn sẽ đỡ đi sự lạ lẫm, có được không?”



Nói xong anh lấy hộ chiếu ra: “Sắp muộn rồi, chúng ta đi đăng ký thôi.”

…………

Vịnh Bích Thủy.

Dì Trương làm cơm xong bữa trưa nhưng không đợi được Kiều An Hạ quay về.

Gọi điện thoại cho cô, cô cũng không nhận. Mang đồ ăn dọn dẹp một chút, dì Trương đi lên lầu dọn dẹp phòng.

Đến cửa phòng làm việc của Kiều An Hạ, bà thấy máy tinh của cô đã không còn, chạy qu tủ quần áo, đồ vật riêng của Kiều An Hạ cũng biến mất không rõ.

Bà vội vàng chạy ra ngoài, nhìn thấy xe của Kiều An Hạ vẫn lẳng lặng ở đó.

Điều này có chút không đúng, ngày thường Kiều An Hạ ra ngoài đều sẽ tự mình lái xe đi.

Không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng gọi cho Mạc Thiên.

Mạc Thiên đang ở trong phòng họp, Thang Duy nhìn thấy là số điện thoại từ Vịnh Bích Thủy liền đưa cho anh.

Mạc Thiên còn tưởng là Kiều An Hạ gọi đến, khi nhận điện thoại còn mang theo nét cười.

Nhân viên bên cạnh đều ngạc nhiên, hôm nay ông chủ nhìn thật vui vẻ?

Đang nhìn, sắc mặt Mạc Thiên dần dần chìm xuống dưới…

Chỉ một giây, anh đột nhiên đứng lên hét lớn: “Cuộc họp hoãn lại.”

Sau đó, Mạc Thiên vội vàng chạy như bay ra khỏi cửa.

Mọi người nhìn nhau sửng sốt, có chuyện gì khiến Mạc tổng mất kiểm soát như vậy?



Thang Duy cũng nhận ra điều gì đó không ổn, vội vàng đuổi theo sau.

“Mạc tổng, có chuyện gì vậy?” - Thang Duy đuổi kịp Mạc Thiên ở cửa liền hỏi.

Sắc mặt Mạc Thiên đen như đáy nồi:” Cô ấy bỏ đi.”

Thang Duy kinh ngạc một lát, sau đó trợn mắt nói: “Kiêu tiểu thư…”

Mạc Thiên hừ một tiếng: “Đồ lừa đảo đó, đáng lẽ tôi nên nghĩ tới sớm hơn.”

Hành vi của cô mấy ngày nay quả thật không bình thường, chắc chắn cô đã biết anh và Lục Vi sắp kết hôn nên không một chút do dự mà bỏ trốn.

Nhưng mà tiểu hồ ly này lại giả vờ như không biết cái gì, hóa ra đang từng bước âm mưu rời xa anh.

Mạc Thiên nghiến răng nghiến lợi: “Mang cô ấy về, tôi sẽ tính sổ với cô ây.”

Nói xong, anh lập tức nói với Thang Duy: “Tra đi, xem cô ấy đặt vé đi đâu?” - Nói xong anh liên lấy chìa khóa xe đi xuống lầu.

Thang Duy rất nhanh gọi lại cho Mạc Thiên sau năm phút: “Kiều tiểu thư đặt vé 2h chiều bay đến NY. Bây giờ là 1h30, sợ là chạy tới cũng không kịp.”

Mạc Thiên hừ lạnh: “Gọi điện thoại cho sân bay đi, bất luận giá nào, cũng phải hoãn chuyến bay đó lại.”

Nói xong, Mạc Thiên vứt điện thoại qua kế bên và chạy về phía sân bay.

Thang Duy trực tiếp gọi cho hãng hàng không để đặt chuyến bay với tư cách VIP của Mạc Thiên. Theo ưu đãi của VIP, máy bay sẽ đợi Mạc Thiên đến rồi mới cất cánh.

Làm cách này, chắc chắn sẽ đến kịp kéo cô ấy về phải không?<code> Kiều An Hạ và Cố Dực lúc này đã lên máy bay. Lúc ngồi lên máy bay, cô mới cảm thấy an toàn hơn, cứ như vậy, dù Mạc Thiên có đuổi tới cũng không thể tìm thấy cô. Nơi cô đến ở Mỹ cũng không phải là NY, cô cố ý bay tới NY để chuyển hướng chú ý, nếu Mạc Thiên có tìm ra chuyến bay của cô, anh có thật sự đến NY tìm cô, cô cũng đã đi đến nơi khác. Đang suy nghĩ, xung quanh có những hành khách khác bắt đầu thì thầm: “Tại sao đến giờ rồi lại không cất cánh.” Lúc này Kiều An Hạ mới nhận ra là đã thật sự quá hơn mười phút rồi. Tiếp viên hàng không lập tức giải thích: “Chuyến bay sẽ nhanh cất cánh, sẽ không tốn quá nhiều thời gian của mọi người.” Nhưng đợi thêm đã trôi qua hai mươi phút, vẫn không có dấu hiệu máy bay cất cánh, Kiều An Hạ dần dần cảm thấy có cái gì đó không ổn, Cố Dực nhìn cô nói: “Đừng lo lắng, nhin tôi dùng mỹ nam kế.” Kiều An Hạ: “...” Cố Dực nói xong liền đưa tay lên, vẫy tay với một tiếp viên hàng không. Nữ tiếp viên hàng không duyên dáng bước tới: “Xin chào, anh cần gì sao?” Cố Dực nhìn cô mỉm cười, anh ấy thật đẹp trai, khi nhìn thấy nụ cười này, nữ tiếp viên có chút đỏ mặt: “Tôi có thể giúp gì cho anh?” Cố Dực gật đầu: “Tôi có việc quan trọng phải làm ở NY, nhưng tại sao máy bay lại không khởi hành, chuyện gì đã xảy ra vậy?” Cô tiếp viên mím môi nhỏ giọng nói: “Vâng, chúng tôi thật sự xin lỗi, chúng tôi đang đợi một khách hàng VIP, khi vị khách đó đến, chúng tôi sẽ lập tức cất cánh.” Kiều An Hạ lập tức rung lên, khách hàng VIP? Cố Dực vội nói: “Khách hàng đó tên là gì?” Nữ tiếp viên lập tức lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không tiện tiết lộ.” Cố Dực lại mỉm cười: “Vậy tôi thử đoán xem nhé, tôi đoán hắn họ Hàn?” Nữ tiếp viên lắc đầu: “Không phải.” “Họ Mạc.” - Cố Dực giả vờ như vừa nghĩ ra một cái họ. Nữ tiếp viên mỉm cười không đáp, chỉ nói thêm: “Quý khách, anh có cần trợ giúp gì thêm nữa không? Quả nhiên là họ Mạc. Cố Dực lắc đầu, quay đầu nhìn Kiều An Hạ: “Mạc Thiên đuổi tới.” Kiều An Hạ cả người đứng lên: “Xuống máy bay ngay.” Mạc Thiên phóng xe trên đường, cuối cùng cũng đuổi tới sân bay. Máy bay vẫn còn chờ ở đó, Mạc Thiên đi qua khâu kiểm tra an ninh và lên máy bay, nhưng bóng dáng Kiều An Hạ ở vị trí đó đâu rồi? Tiếp viên hàng không không ngừng đuổi theo phía sau, cố gắng nói: “Quý khách, xin hãy ngồi xuống, máy bay sắp cất cánh rồi.” “Người đâu?” - Mạc Thiên chỉ vào vị trí trống: “Người ngồi ỏ vị trí này đâu rồi?” Nữ tiếp viên vội nói: “Khách hàng ngồi ở đây vừa nói có chuyện khẩn cấp, đã xuống máy bay rồi.” Mạc Thiên nghiến răng nghiến lợi: “Kiều An Hạ!” Ngay lập tức anh cũng xuống máy bay. “Thang Duy, tìm kiếm tất cả các chuyến bay của tất cả các hãng hàng không cho tôi xem người phụ nữ đó đang trốn ở đâu!” Nói xong, anh sốt ruột tìm một chỗ trống ngồi xuống, lấy điếu thuốc ra châm lửa. Rất nhanh bên cạnh liền có người phàn nàn: “Sao anh có thể hút thuốc ở đây.” “Đúng vậy, nhin rất tốt nhưng sao lại mất nhân phẩm như vậy?” Rất nhanh, nhân viên sân bay cũng đi tới cản lại: “Thưa quý khách, nơi này không thể hút thuốc, nếu anh cần hút thuốc hãy đi đến vị trí được hút thuốc được không?” Mạc Thiên vẫn như cũ vừa tức giận và run rẩy ngồi đó, không để ý đến bất cứ ai. Nhân viên mất kiên nhẫn: “Quý khách, tôi thấy anh là người có phẩm chất cao quý, có thể hợp tác với chúng tôi không?” Mạc Thiên nghe vậy liền cười lạnh: “Phẩm chất cao quý, cao quý cái ích gì? Nếu như tôi cao quý, cô ấy sẽ không rời đi? Tôi không hút thuốc, liệu cô ấy có quay lại không?” Nói xong, mắt anh đột nhiên đỏ ngầu, gần như gầm lên. Nhân viên bị anh dọa sợ lập tức không dám nói thêm gì nữa, những hành khách ngồi bên cạnh cũng bỏ chạy, như thể anh là một con thú dữ. Mạc Thiên cười khổ nhưng trong lòng vẫn đang nghĩ đến tiểu hồ ly chạy trốn kia. Không có em, những cái phẩm chất cao quý kia, thể hiện cho ai xem? </code>Cùng lúc đó, tại căn hộ của Lục Vi.

Nhà thiết kế đích thân tới nhà để may váy cưới cho cô ta, khi đang đo đặc, cô ta liền gọi người làm tới.



“Đi gọi điện cho Mạc Thiên bảo anh ấy đến xem, thiết kế của nhãn hiệu này rất ổn.”

Bà Diêu vui vẻ chạy đi, nhưng không lâu sau lại trở về với gương mặt khó coi.

Lục Vi thấy có gì đó không ổn liền nói nhà thiết kế ngừng đo, theo bà Diêu ra ngoài.

Xung quanh không có ai, bà Diêu liên nói: “Người của chúng ta nói hình như cô Kiều đã bỏ đi, Mạc tổng đang đuổi theo. Đi nửa ngày đều không thấy trở về.”

Lục Vi nhíu mày: “Kiều An Hạ thật sự đi rồi?”

“Có lẽ vậy, Nếu không Mạc tổng cũng không bỏ hết mọi thứ mà đuổi theo cô ta. Nghe nói Thang Duy đang đi điều tra tin tức về cô ta, toàn bộ sân bay đều sắp lục tung lên rồi.”

Lục Vi nắm chặt tay: “Cô ta thật sự giác, biết Mạc Thiên chọn tôi liền tự mình rời đi.”

Bà Diêu hỏi lại: “Cô Kiều dù đi, nhưng Mạc tổng cũng sẽ không có ý định từ bỏ tìm kiếm. Lấy thế lực của Mạc tổng, dù cô ta có đi đến chân trời góc biển, Mạc tổng cũng có thể tìm cô ta trở về.”

Lục Vi cau mày: “Tôi hiểu rồi.”

Chờ bà Diêu đi, Lục Vi mới gọi một cuộc điện thoại cho Sở Mộ Thành…<code> Mạc Thiên đợi ở sân bay cả đêm cũng không nhận được tin tức gì của Kiều An Hạ, nửa đêm dựa vào ghế ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, anh nghe thấy tiếng giày cao gót, chậm rãi đi về phía anh. Anh mở mắt ra và nhìn thấy Kiều An Hạ đang đứng trước mặt mình, cẩn thận gọi tên anh: “Mạc Thiên.” Mạc Thiên vui mừng đưa tay ôm lấy cô, nhưng cô lại dần dần đi về phía trước như không có linh hồn. Khi cô bước đi, cô nhìn thấy một cái cửa sổ, sau đó cô đột nhiên quay đầu, mỉm cười với anh rồi nhảy thẳng ra ngoài cửa sổ. Mạc Thiên hoảng sợ giật mình tỉnh hẳn. Anh lấy điện thoại di động ra và gọi cho Thang Duy: “Mọi việc thế nào?” Thang Duy lắc đầu: “Tôi chưa tra xong.” Mạc Thiên cau mày, trực tiếp tắt điện thoại. Lúc này đã là sáng sớm, đã mười giờ trôi qua, Mạc Thiên không thể đợi thêm được nữa, anh lập tưc đứng dậy muốn lao vào hướng lên máy bay. Các nhân viên đã tiến tới ngăn cản anh lại, nhưng họ không thể đánh bại được Mạc Thiên. Cả người Mạc Thiên giống như kẻ điên, gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật. Khi Thang Duy chạy đến, Mạc Thiên đã đánh đỏ cả mắt, bị mười mấy bảo an vây quanh. Giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mạc Thiên ở Mỹ. Khi đó, Mạc Thiên mới mười tám tuổi. Trước kia mỗi ngày đều bị người khác bắt nạt, cũng vì vậy mà anh luyện được kỹ năng và chiến đấu rất giỏi. Đã rất lâu rồi Thang Duy không nhìn thấy anh mất hết bình tĩnh như dạng này. Anh vội vàng chạy đến kéo những người kia ra, Thang Duy nói: “Mạc tổng, có tin tức.” Mạc Thiên lúc này mới ngừng lại động tác, lo lắng hỏi: “Ở đâu?” “Cô ấy đã đổi đường đi, đổi thành hướng Châu Âu. Theo tính toán, máy bay lúc này hẳn là đã gần tới thành phố A.” Mạc Thiên đột nhiên cười lạnh: “Quả nhiên là người phụ nữ của Mạc Thiên này, còn biết dùng thủ đoạn vòng vo.” Anh hít một hơi thật sâu: “Giúp tôi đặt vé máy bay đi, chuyến bay sớm nhất.” “Đã đặt rồi, chuyến bay nữa giờ nửa sẽ cất cánh. Mạc tổng, anh đi thay quần áo khác đi.” - Thang Duy nói, đem quần áo mới đưa tới cho Mạc Thiên. Lúc này Mạc Thiên mới phát hiện được hiện tại trong anh rất chật vật, đã lâu rồi không có bộ dạng này. Sau khi thay quần áo chỉnh tề, và cùng Thang Duy lên máy bay. Sau một đêm không ngủ, máy của của Mạc Thiên cuối cùng cũng đáp xuống thành phố A vào buổi chiều ngày hôm sau. Theo điều tra của Thang Duy, tuy Kiều An Hạ đến trước, nhưng trong khoảng thời gian đó từ thành phố B không có chuyến bay nào đến Mỹ. Cho nên cô ấy chắc chắn vẫn còn ở sân bay. Mạc Thiên lập tức làm thủ tục nối chuyến và đi theo Thang Duy đến phòng chờ. Không ngờ, chưa kịp đến cửa đã nhìn thấy khói đen dày đặc cuồn cuộn cách đó không xa, người bên trong chạy ra như điên. “Có bom… có bom…” Trong lòng Mạc Thiên run rẩy, vội vàng tìm kiếm bóng dáng Kiều An Hạ nhưng người quá đông, anh không tìm được cô. Thang Duy vội vàng ôm lấy Mạc Thiên nói: “Mạc tổng, ở đây quá nguy hiểm, tốt nhất anh theo tôi ra ngoài trước. Cô Kiều chắc chắn đã ra ngoài rồi.” Mạc Thiên lác đầu: “Cậu không biết, cô gái đó rất bướng bỉnh, có lẽ không chưng còn chưa kịp ra.” Nói rồi anh lao vào trong… Thang Duy đang đị chạy theo thì nghe thấy bên trong có một tiếng nổ lớn… </code>

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK