Âm thanh đều đặn vang lên bên tai, Mạc Thiên từ từ mở mắt ra và nhìn lên tràn nhà.
Một lúc lâu sau, anh mở miệng: “An Hạ…”
Lục Vi vội vàng đi tới, nắm lấy tay Mạc Thiên: “Mạc Thiên, anh tỉnh rồi, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.”
Mạc Thiên nắm chặt cổ tay cô ta: “Kiều An Hạ đâu? Cô ấy đâu rồi.”
Lục Vi đau đớn nhíu mày: “Mạc Thiên, anh đừng như vậy, thả tay em ra trước.”
Nhưng Mạc Thiên như dạng không nghe vào, ngón tay càng thêm siết chặt, Lục Vi không thể làm gì khác hơn liền nói: “Kiều An Hạ, cô ấy chết rồi.”
Nghe lời này, Mạc Thiên toàn thân chấn động, đẩy Lục Vi ra: “Cô nói bậy.”
Mạc Thiên vừa nói vừa muốn rời khỏi giường thì Thang Duy đã lao vào giữ anh lại: “Mạc tổng, đó là sự thật, cuộc tấn công đã khiến phòng chờ ở sân bay nổ tung, bên trong có mấy người chết, trong đó có Kiều tiểu thư.”
Hốc mắt Mạc Thiên đỏ bừng: “Tôi không tin, tôi muốn tận mắt nhìn thấy.”
“Mạc tổng, đừng đau buồn. Kiều tiểu thư bị bom nổ…” - Hắn không dám nói tiếp nữa, từ từ mở bàn tay ra, bên trong để lộ một sợi dây xuyên qua chiếc nhẫn.
Mạc Thiên nhìn thấy chiếc nhẫn kia, đó chính là chiếc nhẫn mà anh đã tặng cho cô.
Bàn tay Mạc Thiên chậm rãi cầm lấy chiếc nhẫn, phát hiện ngón tay mình đang run rẩy.
Anh nhớ đến bộ dáng Kiều An Hạ khi anh đeo chiếc nhẫn này vào tay cô, đôi mắt cô sáng ngời, giống như một tiểu hồ ly đáng yêu.
Mạc Thiên ôm chặt chiếc nhẫn, đứng dậy nói: “Dẫn tôi đi gặp cô ấy.”
Thang Duy ngăn cản: “Mạc tổng, Kiều tiểu thư cũng không muốn anh nhìn thấy bộ dạng biến đổi không thể nhận ra của cô ấy.”
Mạc Thiên cười lạnh: “Cô ấy còn dám rời xa tôi, chẳng lẽ còn sợ tôi nhìn thấy sao? Đưa tôi đến đó.”
Tại nhà tang lễ.
Thi thể Kiều An Hạ đã được Thang Duy đưa về, cô nằm ở đó, quần áo cũng đã thay đổi, thi thể đã có chổ không còn, cô bị bom nổ tung, gương mặt cũng đã hoàn toàn thay đổi.
Mạc Thiên đau lòng nhìn cảnh tượng trước mắt, nhưng trong đầu anh lại nhớ đến dáng vẻ mềm mại của cô trong lòng ngực anh ở cái đêm trước khi cô rời khỏi anh.
Làm sao có thể như vậy, một cô gái xinh đẹp ngọt ngào như vậy, lại có thể trở thành như thế này.
Anh đau lòng đưa tay nắm lấy bàn tay cô: “An Hạ…”
Cô gái nằm bất động, cả người đều lạnh như băng.
Cổ họng Mạc Thiên nghẹn lại, vội vàng đưa bàn tay lên bộ ngực của mình ôm lấy.
Thang Duy vội vàng đỡ lấy anh: “Mạc tổng, anh vẫn còn chưa khỏe lại, không thể bi thương như vậy. Cô Kiều đang ở trên thiên đường cũng sẽ không yên tâm.”
Mạc Thiên đau đớn: “Thang Duy, là tôi giết cô ấy. Nếu ngay từ đầu tôi để cô ấy đi, có lẽ cô ấy sẽ không như thế này.”
“Không, Mạc tổng, không phải lỗi tại anh.” - Thang Duy không biết nên nói cái gì.
Mạc Thiên đột nhiên đẩy Thang Duy ra, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô, lấy chiếc nhẫn trong tay của anh, đôi bàn tay run rẩy đeo lên ngón tay của cô.
Nhưng mà không vừa!
Anh đeo lại nhiều lần đều không thành công.
Mạc Thiên cau mày, con mắt nhìn theo cánh tay đi lên, cuối cùng dừng lại trên cánh tay trắng nõn của cô.
Mạc Thiên đột nhiên bật cười: “Không phải, đây không phải cô ấy.”
Thang Duy kinh ngạc: “Mạc tổng, anh bị sao vậy?” - Thang Duy nghĩ Mạc Thiên quá đau buồn.
Nhưng Mạc Thiên lại tỏ ra mừng rỡ: “Thật sự không phải là cô ấy, cậu nhìn đi.” – Anh chỉ về phía cánh tay của cô ấy: “Cánh tay của Kiều An Hạ có một vết sẹo ở đây, người này không có.”
Anh làm sao có thể quên được từng bộ phận trên người của tiểu hồ ly lừa đảo đó, đây chắc chắn không phải là Kiều An Hạ.
Thang Duy không thể tin được, mọi chuyện biến hóa quá đột ngột: “Nhưng chiếc nhẫn kia đã tìm được trên người cô gái này, chẳng lẽ chiếc nhẫn là giả sao?”
“Không, đây chính là chiếc nhẫn đó.” - Mạc Thiên cau mày, hồi lâu không thể phục hồi lại tinh thần: “Chiếc nhẫn là thật, nhưng tại sao lại sai người?”
Thang Duy tỉnh ngộ: “Chẳng lẽ Kiều tiểu thư vì muốn chạy trốn, cố tình dàn dựng chuyện này sao?”
“Không có khả năng.” - Mạc Thiên lắc đầu: “Cậu nhớ lại xem, ngay từ đầu cô ấy không có ý định đến thành phố A, vì chúng ta đuổi theo nên cô ấy mới chuyển hướng. Cô ấy không có bản lĩnh để sắp xếp một chuyện lớn như vậy được. Mà cho dù cô ấy có bản lĩnh đó, cô ấy cũng sẽ không làm như vậy. Vụ nổ này làm chết bao nhiêu người như vậy, cô ấy không thể điên cuồng như vậy được.”
Thang Duy gật đầu đồng ý: “Mạc tổng, đây là một kế hoạch sao? để anh nghĩ cô Kiều đã chết?”
Ánh mắt Mạc Thiên dần trở nên sắc bén: “Có lẽ bọn chúng thật sự muốn giết cô ấy, nhưng không thành công nên cố tình tìm đến thế thân.”
Thang Duy kinh ngạc: “Là ai?”
Mạc Thiên cau mày càng chặt hơn: “Cậu đi kiểm tra thân phận của người phụ nữ thế thân này đi.”
Thang Duy gật đầu: “Còn Kiều tiểu thư thì sao?”
Mạc Thiên suy nghĩ một chút liền nói: “Âm thầm điều tra đi, đừng để người khác phát hiện.”
Hiện tại cô không ở bên cạnh anh, nếu có người phát hiện ra, anh không thể bảo vệ cô được.
Thang Duy lần nữa gật đầu: “Còn đám cưới giữa anh và Lục tiểu thư thì sao?”
Trước đây Mạc Thiên còn ôm nguyện ý báo ân để cùng Lục Vi kết hôn. Nhưng khi vì chuyện này mà cô gái nhỏ của anh một mực dùng mọi cách chạy trốn khỏi anh, anh vô luận như thế nào cũng không có khả năng cùng Lục Vi kết hôn.
Nếu không phải như vậy, cô gái bướng bỉnh kia sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Mạc Thiên lắc đầu: “Hôn lễ bị hủy bỏ.”
“Nhưng tôi sợ cô Lục sẽ không đồng ý…” - Thang Duy nói: “Tôi nghe nói cô Lục đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, và chiếc váy cưới cũng đang hoàn thiện.”
Mạc Thiên cười nhạt một tiếng: “Cô ta sẽ đồng ý.”
Thang Duy nhất thời không hiểu, nghi ngờ nhìn Mạc Thiên. Mạc Thiên cũng không nói về vấn đề này nữa, ra lệnh: “Đi làm việc tôi dặn đi.”
Thang Duy lắc đầu: “Tôi trước tiên đưa anh về bệnh viện.”
“Không cần, tôi tự về được.” - Mạc Thiên nói: “Yên tâm, cô ấy đã không sao, tôi sẽ không làm loạn nữa.”
Thang Duy thở dài, trước đây hắn không thể tin được Mạc Thiên sẽ vì một người phụ nữ mà trở nên như thế này, nhưng không ngờ ngày hôm nay hắn đã tận mắt chứng kiến.
Trong mắt Mạc Thiên, Kiều An Hạ tồn tạ không ai có thể sánh bằng, Thang Duy gật đầu rồi rời đi.
Mạc Thiên đợi Thang Duy rời đi rồi lái xe quay lại bệnh viện.
Đi được nửa đường, chiếc xe ô tô bất ngờ lao đi mất kiểm soát trên đường cao tốc, cuối cùng làm gãy lan can, đâm vào vách đá bên cạnh.
Chiếc xe bị kẹt ở chân, sau khi được giải cứu, vì nhiều nguyên nhân khác nhau và chân của Mạc Thiên bị mất cảm giác và từ đó chỉ có thể di chuyển bằng xe lắn.
Sau sự việc này, tính tình của Mạc Thiên thay đổi rất lớn, đám cưới cũng bị hoãn lại không thời hạn…
5 năm sau…
Vịnh Bích Thủy,
Buổi sáng, Mạc Thiên tỉnh lại, ngồi một chỗ ngẩn người, coca trên đùi cọ xát, anh cúi đầu xuống nhìn chú chó.
“Muốn ăn thịt nướng không?”
Coca lớn lên trở thành một chú chó trưởng thành nhưng vẫn hơi gầy, chủ yếu là vì sau khi Kiều An Hạ rời đi, anh cho dì Trương nghỉ việc, lại không có thời gian chăm sóc cho coca. Đến lúc anh phát hiện ra thì coca đã bị bỏ đói nhiều ngày, nằm đó sắp chết.
Sau đó anh tìm lại dì Trương và biết món ăn yêu thích của Coca là món thịt nướng là Kiều An Hạ hay làm cho nó.
Ngay cả một con chó nhỏ cũng hoài niệm như vậy, nhưng sau bao nhiêu năm vẫn không có một chút tin tức về người phụ nữ tàn nhẫn đó.
Thế lực ở Mỹ của Mạc Thiên không nhỏ, nhưng dù lật của nước Mỹ cũng không có chút dấu vết của cô.
Anh đưa tay sờ sờ đầu Coca nói: “Dì Trương, chuẩn bị thịt nướng cho nó đi.”
“Không cần vậy đâu, em có mang theo.” - Lục Vi từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm một bó hoa, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ, mái tóc dài được buộc lỏng sau đầu, trong rất xinh đẹp mềm mại, nhìn có chút bóng dáng của Kiều An Hạ.
Sau khi cắm hoa vào bình, cô mỉm cười với Mạc Thiên: “Hôm nay tâm trạng anh tốt hơn chứ?”
Mạc Thiên nhàn nhạt gật đầu không đáp.
Lục Vi đã quen, mở hộp trong tay ra: “Em biết Coca thích ăn thịt bò nướng nên đã mang đến một hộp cho nó.”
Dì Trương có chút khinh bỉ liếc nhìn Lục Vi, nếu không phải cô ta là ân nhân của Mạc thiếu thì bà đã quét cô ta ra khỏi nhà từ lâu rồi. Trước kia nếu không phải vì cô ta, Kiều tiểu thư sao lại bỏ đi.
Khó trách coca cũng không thích cô ta.
Lục Vi mang miếng thịt đặt lên đĩa của coca: “Coca, tới ăn thịt đi.”
Coca chỉ nhìn cô ta đầy cảnh giác.
Coca thật sự rất thông minh, Lục Vi lui tới năm năm qua, một mực muốn ở trong nhà tạo ra cảm giác tồn tại, nhưng mà Coca vẫn không thích.
Lục Vi có chút xấu hổ, lại chỉ vào miếng thịt, nhẹ giọng nói: “Coca, con nhìn thấy chưa, đây là thịt bò nướng con rất thích.”
Sau đó, Coca nhìn miếng thịt và chậm rãi bước tới.
Lục vi vui mừng, cô ta liền biết trên đời này không có chuyện gì là không thể xử lý được, dù là người hay chó.
Coca cuối cùng đến gần hơn, cúi đầu ngửi miếng thịt một cái, sau đó lại quay đầu bỏ đi.
Lục Vi: “…”
Dì Trương suýt chút nữa thì bật cười, giả vẫn là giả, cho dù cô ta muốn bắt chước Kiều An Hạ ra sao thì cũng không thể học được.
Lục Vi tức giận, ngay cả con chó còn dám khinh thường cô ta nên vội vàng kéo tai Coca, Coca bị đau, lập tức há miệng cắn Lục Vị một phát.
Lục Vi hét lên, ôm ngón tay và rơi nước mắt.
Dì Trương cảm thấy vui vẻ nhưng giả vờ nói: “Cô Lục, sao cô có thể kéo tai Coca được, tuy là chó nhưng nó cũng biết đau.”
Lục Vi tỏ ra ủy khuất: “Tôi không có, tôi chỉ muốn nó ăn một chút.”
Cô ta quay đầu lại nhìn Mạc Thiên, chuẩn bị khóc: “Mạc Thiên, hãy tin em.”
Mạc Thiên khẽ cau mày: “Gọi xe đưa Lục tiểu thư đi bệnh viện.”
Lục Vi lại nắm lấy cánh tay Mạc Thiên: “Chảy máu rồi, Mạc Thiên, em sợ quá… Anh có thể đi cùng em không? Em rất sợ!”
Mạc Thiên lắc đầu: “Công ty còn có việc, dì Trương, dì đi cùng cô ấy đi.”
Dì Trương gật đầu: “Vâng, Mạc thiếu.”
Đợi Lục Vi rời đi, Mạc Thiên cũng đi đến Mạc thị.
Vừa vào cửa, Mạc Thiên lập tức nhìn Thang Duy, trên mặt lộ vẻ chờ đợi.
Thang Duy như thường lệ lắc đầu: “Vẫn chưa có tin tức gì về cô Kiều.”
Kể từ khi Kiều An Hạ biến mất đã năm năm, cuộc trò chuyện này đã trở thành thói quen vào mỗi buổi sáng giữa Mạc Thiên và Thang Duy.
Mạc Thiên như thường lệ gật đầu, Thang Duy vốn nghĩ có thể báo cáo công việc như thường ngày, không ngờ Mạc Thiên lại thở dài: “Cậu nghĩ cô ấy còn có thể trở về sao?”
Giọng điệu của anh rất trầm lặng, giống như chờ đợi cái gì đó trong vô vọng.
Thang Duy có chút do dự, lại nói: “Đúng vây, Kiều tiểu thư nhất định sẽ quay lại.”
Mạc Thiên lúc này mới gật đầu: “Ừm, báo cáo công việc đi.”
“Lịch trình hôm nay là tham dự lễ khai trương khách sạn mới xây dựng của Mạc thị, khách sạn P.S…”
Nửa giờ sau, tại lễ khai mạc diễn ra.
Cho dù là ngồi trên xe lăn, Mạc Thiên vẫn là chói mắt, phóng viên nhìn thấy anh liền tiến tới phỏng vấn: “Mạc tổng, tại sao anh lại đặt tên khách sạn là P.S, có ý nghĩa gì không?”
Mạc Thiên cười nhạt một cái: “Có.”
Bởi vì đó là tên của cô… An Hạ… mùa hè bình an…Peaceful Summer…
Phóng viên mỉm cười lại hỏi: “Chắc chắn là có liên quan đến hôn thê của anh phải không?”
“Không, có liên quan đến vợ của tôi.”
Phóng viên nhanh chóng nói: “Tôi thật sự ghen tị với Lục tiểu thư…”
Mạc Thiên cũng không muốn giải thích nữa, kiếm cớ rời đi, tìm một góc lấy ra một điếu thuốc châm lửa.
Khói thuốc từ miệng xông thẳng vào ngực, cay cay, Mạc Thiên không khỏi mỉm cười, trong lòng anh chỉ có duy nhất một người vợ…
Bật lửa trong tay đánh rơi xuống đất, Mạc Thiên liếc nhìn, không có ý định nhặt lên.
Không ngờ một giọng nói mềm mại vang lên: “Chú, đồ của chú rơi rồi.”
Mạc Thiên quay lại, nhìn thấy một cô bé xinh đẹp, khoảng bốn năm tuổi, tóc được buộc thành đuôi ngựa sau đầu, mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng xanh.
Mạc Thiên vốn nghĩ bản thân không thích trẻ con, nhưng đứa bé này lại khiến anh không thể rời mắt.
Cô bé cúi xuống nhặt chiếc bật lửa đặt vào lòng tay anh: “Cẩn thận giữ đồ nhé.”
Lòng Mạc Thiên cảm thấy mềm nhũn, mở miệng nói: “Cảm ơn.”
Cô bé lại đột nhiên lắc đầu: “Chú ơi, chú đẹp trai quá, nếu chú là baba của con liền thật tốt.”
Mạc Thiên bật cười: “Baba của con đâu?”
“Baba của con đã chết! Mẹ con nói cỏ trên mộ của ông ấy đã mọc cao bằng con rồi.”
Mạc Thiên: “…”
Đây là loại mẹ gì vậy? Sao lại nói chuyện với con cái về baba của con bé như thế này?
Lúc này, đôi mắt của cô bé đột nhiên sáng lên, cô bé hướng về phía sau của anh kêu lên: “Mẹ ơi!.”
“Tiểu Bối Bối, mẹ đã nói với con thế nào? Mẹ bảo con đừng chạy lung tung…”
Thanh âm này…
Cả người Mạc Thiên cứng đờ.
Anh vội vàng che trái tim đang đập thình thịch của mình, chậm rãi quay người lại, ánh mặt trời đang chiếu vào người phụ nữ sau lưng chói lóa.
Người phụ nữ kia mặc một chiếc váy màu đen trắng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng.
Chính là cô, người đã tàn nhẫn bỏ lại anh…
Cô ấy đã rời đi năm năm, người đã khiến anh lo lắng cho cô suốt 5 năm qua…
Mạc Thiên vô thức che mắt lại, dòng nước ấm chảy xuống gò má.
Nhưng mà, cô như thế nào đã có con?
Kiều An Hạ nhìn con gái nghiêm mặt: “Mẹ đã nói với con như thế nào? Không được nói chuyện với người lạ, con đang làm gì vậy?”
Tiểu Bối Bối mím môi: “Nhưng chú ấy không thể đi bằng chân, thật đáng thương.”
Kiều An Hạ lúc này mới nhìn theo ngón tay của con gái về phía người xa lạ kia.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, vẻ mặt nghiêm túc cũng đang nhìn cô.
Trái tim Kiều An Hạ run rẩy, cô vội vàng ôm lấy Tiểu Bối Bối: “Chúng ta đi thôi.”