“Sao vậy, muốn qua cầu rút ván?”
“Không phải.” - Kiều An Hạ nhỏ giọng: “Anh ôm chặt quá, tôi có chút không thoải mái, chỉ muốn đổi tư thế.”
Cô vừa dứt lời, người đàn ông liền lật người, trực tiếp đè cô xuống giường: “Tư thế này sao?”
Kiều An Hạ: “...”
Trong ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông ở phía trên hiện lên một ý cười, khuôn mặt của anh ta đúng là món quà của tạo hóa ban tặng.
Kiều An Hạ lắc đầu, biết bản thân đã lựa chọn con đường này sẽ không còn cơ hội hối hận, cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chờ hành động tiếp theo của Mạc Thiên.
Thật lâu sau, nụ hôn nhẹ nhàng rơi lên trán Kiều An Hạ.
Kiều An Hạ toàn thân run rẩy, nhưng giây tiếp theo, Mạc Thiên đã xoay người, lại ôm cô vào lòng.
Kiều An Hạ mở mắt sững sờ: “Anh sao vậy?”
“Không sao?” - Mạc Thiên đáp.
Kiều An Hảo nhíu mày: “Anh khó chịu ở đâu sao, tôi giúp anh xoa đầu nhé.”
“Sao em lại hỏi thế?” - Mạc Thiên áp đầu vào trán cô.
“À…” - Kiều An Hạ dừng một chút: “Tôi nghĩ… tôi nghĩ mình cần phải làm việc của tình nhân…”
Nghe vậy, Mạc Thiên không khỏi bật cười, nhìn bộ dạng cau mày xấu hổ của cô, thật sự quá đáng yêu.
“Bây giờ không được, đợi cơ thể em khỏe lại, chúng ta còn nhiều cơ hội.”
“Ừm.” - Kiều An Hạ gật đầu, giây tiếp theo cô hiểu ý anh, gương mặt đột ngột đỏ bừng.
Cả hai cùng nhắm mắt lại, Mạc Thiên ôm Kiều An Hạ chìm vào giấc ngủ.
Kiều An Hạ ở bệnh viện ba ngày, sáng ngày thứ tư, cô giúp Mạc Thiên mặc lại áo vest, ngập ngừng nói: “Hôm nay tôi có thể xuất viện phải không?”
“Ừm.” - Mạc Thiên gật đầu một cái, xoay người hôn lên trán cô: “Buổi tối gặp lại.”
Mạc Thiên rời đi, Kiều An Hạ cũng chậm rãi thay đổi quần áo, đang nghĩ cách tìm Viên Phàm thì bên ngoài Anna đi tới.
“Kiều tiểu thư, Mạc tổng giao phó tôi đưa cô đến Viên thị. Đây là thỏa thuận ly hôn, còn đây là trang phục mà đích thân Mạc tổng lựa chọn cho cô.”
Thì ra Mạc Thiên đã chuẩn bị hết mọi chuyện, còn tưởng rằng anh ta đã quên rồi.
Cô gật đầu, cùng Anna đi tới Viên thị.
Lúc này, ở trong phòng làm việc tổng giám đốc Viên thị, Kiều An Hiên đang ngồi trên đùi Viên Phàm, hai tay ôm lấy cổ của hắn ta: “Anh rễ, anh nói chị An Hạ lâu như vậy vẫn chưa trở về, chẳng lẽ lại là bỏ trốn cùng lão Cao đó chứ?”
“Làm sao có thể.” - Viên Phàm nhếch môi cười: “Đối với người như cô ta, Cao tổng chỉ vui chơi thôi, chơi chán sẽ nhanh đuổi về thôi. Nhưng Cao tổng đó chơi thì chơi, chuyện đầu tư sao lại im hơi lặng tiếng như vậy?”
Nói xong hắn ta gọi cho Cao Phú Quý nhưng không ai trả lời.
Viên Phàm nhíu mày, Kiều An Hiên đưa tay ra giúp hắn ta vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai lông mày: “Có lẽ ông ấy đang họp.”
Viên Phàm nắm chặt tay Kiều An Hiên lên môi hôn một cái lại bấm gọi cho công ty của Cao Phú Quý, không ngờ cũng không ai trả lời.
“Có gì đó không đúng.”
Cảm giác bất an dần dần lan tràn trong lòng Viên Phàm.
Trợ lý đột nhiên đẩy cửa vào: “Viên tổng, quản lý Kiều đã trở về.”
Nghe vậy, Viên Phàm giật mình đứng dậy, Kiều An Hiên mất cảnh giác ngã nhào xuống đất.
“Anh rể…”
Nhưng Viên Phàm nào có để ý đến cô ta, bởi vì Kiều An Hạ và Anna đã bước vào.
Trên người Kiều An Hạ hôm nay mặc một bộ váy thiết kế mới nhất của thương hiệu nổi tiếng còn chưa tung ra thị trường, có tiền chưa chắc có thể mua được, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng lộ ra sự xinh đẹp tinh tế nhất. Cả người cô toát ra sự cao quý, thanh cao, bộ dạng này của Kiều An Hạ, Viên Phàm chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.
Viên Phàm nhíu mày lại, Cao Phú Quy là một kẻ biến thái, rơi vào tay ông ta, sao lại trở nên tươi đẹp như vậy?
“Viên tổng, thấy tôi quay về, sao anh lại không vui à?”
Viên Phàm lúc này mới như trong mộng tỉnh lại, điều chỉnh lại cảm xúc: “Làm sao có thể, mấy ngày nay cô đã đi đâu? Tôi đang tìm cô.”
“Vậy sao?” - Kiều An Hạ lạnh lùng nhìn Kiều An Hiên, người đang ngồi dưới đất với bộ dáng xộc xệch: “Tôi lại nghĩ anh đang vui quên cả trời đất.”
Kiều An Hiên lúc này đứng dậy, nghĩ Kiều An Hạ đã bị Cao Phú Quý chơi đùa liền kiêu ngạo nói: “Kiều An Hạ, cô chỉ là một đôi giày rách, sao cô dám quay lại đây. Nếu là tôi, thà đập đầu chết đi cho rồi.”
Cô ta vừa dứt lời, Anna đứng phía sau Kiều An Hạ bước tới, tát Kiều An Hiên một cái thật mạnh.
“Cô là ai? Sao cô dám nói chuyện với Kiều tiểu thư như vậy?”
Kiều An Hiên trong nhà họ Kiều được cưng chiều hết mực, cô ta chưa bao giờ bị đánh như vậy.
Cô ta đưa tay muốn đánh lại liền bị Anna bắt lấy tay cô lại.
Người của Mạc Thiên không đơn giản, Anna là vừa là quân nhân, văn võ song toàn, căn bản không ai có thể ức hiếp được.
“Đau… đau…” - Kiều An Hiên cánh tay như muốn bóp nát, Anna mới thả lỏng tay ra.
Kiều An Hiên nhanh chóng thoái lui núp phía sau Viên Phàm.
“Đây là ai?” - Viên Phàm tò mò nhìn Anna, hắn kết hôn với Kiều An Hạ ba năm và chưa từng biết bên cạnh cô ta có một người như vậy.
Anna liếc hắn bằng nửa mắt: “Tôi là trợ lý của Mạc tổng, Anna.”
Viên Phàm sững sờ kinh ngạc.
“Mạc tổng, Mạc Thiên tổng giám đốc Mạc thị.” - Hắn ta cười nhếch môi, trong mắt hiện lên vẻ nham hiểm: “Tôi đang nghĩ làm sao cô có thể thành ra bộ dạng này, hóa ra là leo lên được cành cao của Mạc tổng.”
“Đừng nói nhảm nữa.” - Kiều An Hạ trực tiếp ném thỏa thuận ly hôn trước mặt Viên Phàm.
Viên Phàm hừ lạnh: “Dựa vào cái gì, cô trèo lên tới Mạc tổng cũng có công lao của tôi, bây giờ tôi chẳng có lợi ích gì cả, cô muốn ly hôn với tôi, không có cửa?”
Kiều An Hạ cười lạnh: “Chắc anh còn chưa biết số phận của Cao Phú Quý phải không?”
Viên Phàm cau mày: “Các người tấn công hắn ta?”
Lúc này, trợ lý lại vội vàng đẩy cửa vào: “Viên tổng, có chuyện rồi.”
“Chuyện gì?” - Viên Phàm liếc nhìn Kiều An Hạ, trầm giọng hỏi.
“Bên ngoài có rất nhiều cảnh sát tới tìm anh.”
“Cái gì?” - Viên Phàm nhíu mày nhìn Kiều An Hạ: “Cô… cô đã làm gì?”
Kiều An Hạ cười lạnh một tiếng: “Anh nên biết anh đã làm cái gì chứ, có lẽ Cao Phú Quý trong tù nhớ đến anh, muốn anh vào đó nói chuyện cùng hắn.”
“Cô…” - Viên Phàm nghiến răng nghiến lợi: “Đừng tưởng cô làm vậy tôi sẽ ly hôn với cô, tôi không làm gì cả, Cao Phú Quý sẽ không thể kéo theo tôi được.”
Cảnh sát nhanh chóng bắt Viên Phàm về điều tra.
Kiều An Hạ ngồi trong xe, không nghĩ tới mức này Viên Phàm vẫn không chịu ly hôn.
“Kiều tiểu thư, tôi đưa cô về nhà nghỉ ngơi nhé.”
“Ở đâu?” - Kiều An Hạ sửng sốt một chút.
“Mạc tổng có một căn biệt thự ở vịnh Bạch Thủy, trước đây đều để trống.”
“À…” - Kiều An Hạ từng nghe nói về khu biệt thự cao cấp ở Vịnh Bạch Thủy, nơi cao cấp nhất Hải Thành.
Căn biệt thự rộng lớn xa hoa, thật hợp kim ốc tàng kiều.
Bước vào bên trong, cô liền nhận được điện thoại của Mạc Thiên.
“Tối nay tôi sẽ quay về ăn tối.”
“À…” - Kiều An Hạ gật đầu, có chút khẩn trương: “Anh… thích ăn cái gì?”
“Sao cũng được, em quyết định đi.” - Nói xong, Mạc Thiên cúp điện thoại.
Kiều An Hạ nghĩ một chút liền đi ra ngoài mua một ít thức ăn và quay về.
Lúc quay về cô phát hiện xe Mạc Thiên ở ngoài cổng, cô do dự một chút liền mở cửa bước vào bên trong.
Bên trong phòng khách không nhing thấy anh, Kiều An Hạ đi thẳng vào phòng bếp.
Mạc Thiên xử lý xong một số việc, bước xuống dưới nhà, liền nhìn thấy một thân ảnh đang bận rộn trong bếp.
Anh chậm rãi bước tới, dựa vào cửa, cô gái nhỏ mặc bộ quần áo ở nhà, buộc tóc đuôi ngựa, anh cảm thấy căn biệt thự lạnh lẽo này đột nhiên ấm áp.
Nhận thấy Mạc Thiên, Kiều An Hạ tìm chủ đề: “Không biết tay nghề của tôi có hợp khẩu vị của anh không?”
“Không quan trọng, có thể ăn là được.”
Mạc Thiên thản nhiên nói, đối với mọi thứ anh đều không có yêu cầu cao. Dù sao, người trải qua sống chết như anh, mọi thứ đều là chuyện nhỏ.
Mạc Thiên từ phía sau ôm lấy eo Kiều An Hạ, mỉm cười: “Anna nói Viên Phàm không chịu ly hôn?”
Phần lưng bị người đàn ông dán vào, Kiều An Hạ có chút không được tự nhiên: “Xin lỗi, tôi sẽ sớm xử lý nó.”
Mạc Thiên tựa cằm vào hõm cổ cô, hơi thở phả vào tai cô.
“Mạc tiên sinh…” - Tim Kiều An Hạ gia tăng vận tốc.
“Chuyện này tôi sẽ gọi Thang Duy xử lý, em không cần lo lắng.”
Nói xong, Mạc Thiên buông cô ra: “Mau nấu cơm đi, nếu không chỉ sợ tôi sẽ bắt đầu bữa ăn của mình ngay ở đây.”