• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Phương Linh ngồi bó gối trên giường, trong lòng chợt dâng lên một nỗi lo sợ, từ lúc anh cúp máy đến giờ đã hai tiếng rồi nhưng chưa hề có tin nhắn và cuộc gọi nào nữa, có phải anh đã đến chỗ Lâm Tuyết Ý thật không?
Cô không muốn, không hề muốn chút nào.

Càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, khó chịu tới mức hai mắt đã đỏ ửng.

Bọn họ ở xa như vậy anh có làm gì thì cô cũng sẽ không biết được, cảm giác bất lực chỉ biết ngồi trong phòng rồi lo lắng thế này vô cùng dày vò con người ta.
Cô thật sự rất rối, không biết phải làm thế nào cả.
Bạch Tử Hàn thực sự sau đó có gặp Lâm Tuyết Ý nhưng là gặp ở nhà của bố anh Bạch Tử Lâm.

Anh đã dọn ra ngoài ở riêng từ rất lâu, cũng ít khi trở về nhà, chỉ khi nào có dịp gì anh mới trở về đây nhưng cũng không lưu lại lâu mà nhanh chóng rời đi.
Vốn dĩ anh trở về đây là nhận được điện thoại của người giúp việc ở Bạch gia nói bố anh đột nhiên trở bệnh, cần anh về gấp.
Sau khi trao đổi với bác sĩ về bệnh tình của bố, Bạch Tử Hàn trở lại trong phòng.

Anh đứng bên cạnh giường, nhìn người đàn ông một tay che cả bầu trời, có thể xoay chuyển tình thế trong chớp mắt, trên thương trường ai cũng phải nể mặt ông vài phần.

Ông là người đàn ông mạnh mẽ và quyết đoán, tính tình cũng rất tàn nhẫn, đối với kẻ thù ông chưa từng nương tay.

Vậy mà người đàn ông mạnh mẽ ấy bây giờ lại yếu ớt nằm trên giường.

Bạch Tử Hàn chợt phát hiện thì ra trên đầu bố anh đã bắt đầu xuất hiện những sợi tóc bạc.
Mẹ anh mất cũng chỉ vì bố anh ngày ngày chỉ biết đến công việc, bỏ bê vợ con, khiến bọn họ thường xuyên xảy ra tranh chấp.

Hôm đó, mẹ vì muốn làm hòa với bố nên đã tự mình làm đồ ăn rồi mang đến văn phòng cho bố.

Ai ngờ cảnh tượng bà thấy khi bước vào văn phòng chính là cảnh bố anh và thư kí thân mật, khiến bà lên cơn đau tim phải nhập viện.

Cũng từ đó sức khỏe của bà dần suy yếu, cuối cùng sau một lần cấp cứu bà đã không qua khỏi và đã trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của anh.

Lúc đó bố anh vẫn đang xã giao ở bên ngoài và nhận được một hợp đồng lớn.
Anh đã từng rất hận ông, cũng vì thế mà anh không thường xuyên liên lạc với bố.

Nhưng thời gian dài trôi qua những hận thù trong lòng cũng đã sớm không còn nữa, có lẽ anh nên quan tâm ông nhiều hơn.
Bạch Tử Hàn đắp lại chăn cho ông Bạch rồi rời khỏi phòng.

Anh đi đến ban công ở tầng hai, chống tay lên lan can, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Trong lòng chợt cảm thấy nặng nề, những lời Phương Linh nói lúc nãy vẫn luôn lặp đi lặp lại bên tai anh.

Cô nói anh và Lâm Tuyết Ý rất đẹp đôi, câu nói này thật sự khiến anh cảm thấy bị tổn thương, chính xác là tổn thương.
Ai có thể chấp nhận được việc bạn gái mình khen mình với một cô gái khác đẹp đôi chứ.

Trừ khi cô không hề yêu anh.
Suy nghĩ này khiến mắt anh trở nên thâm trầm, vẻ mặt vốn dĩ đã căng cứng giờ lại càng trở nên lạnh lùng.
Lâm Tuyết Ý nghe tin ông Bạch mắc bệnh liền vội vàng chạy đến, vì chỉ có ông Bạch là chỗ dựa duy nhất cho cô ta có thể tiến vào Bạch gia một cách dễ dàng.
Vì quá quen thuộc với nơi đây nên cô ta không cần người giúp việc chỉ đường mà tự mình đi thẳng lên lầu, lúc đi qua ban công liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, bước chân cô ta khựng lại, không ngờ lại có thể gặp anh ở đây.
Trên môi Lâm Tuyết Ý nở nụ cười nham hiểm, cô ta lấy điện thoại từ trong túi xách ra chụp lấy tấm lưng của Bạch Tử Hàn, sau đó nhanh chóng bỏ vào túi.

Lúc cô ta định quay người đi thì Bạch Tử Hàn quay người lại, vừa hay nhìn thấy cô ta.
"Cô Lâm đến đây có việc gì?" Bạch Tử Hàn nói bằng giọng xa cách.
"Em đến xem bác thế nào?" Lâm Tuyết Ý đâu còn dáng vẻ nham hiểm đầy mưu kế như vừa nãy, chỉ trong vài giây đã biến thành một tiểu thư khuê các dịu dàng, thục nữ.
"Sao cô lại biết ba tôi ngã bệnh, cô mua chuộc giúp việc ở đây?" Bạch Tử Hàn cho tay vào túi quần, dựa người vào lan can lạnh lùng nói thẳng một câu.
Đúng là cô ta có mua chuộc giúp việc ở đây để có chuyện gì sẽ lập tức báo cho cô ta.

Lâm Tuyết Ý dù trong lòng chột dạ nhưng vẻ mặt vẫn rất thản nhiên.
"Cô giúp việc là thấy em thường xuyên đến đây nên biết em thân thiết với bác vì thế gọi cho em để em biết tình hình."
"Vậy sao? Bố tôi không sao rồi cô có thể về." Bạch Tử Hàn lạnh nhạt nói một câu rồi đi lướt qua cô ta muốn về phòng xem ông ấy thế nào.
Lâm Tuyết Ý lập tức chặn trước mặt anh.
"Tử Hàn, sao anh lại lạnh nhạt với em như vậy, trước kia dù không thích em nhưng anh cũng chưa từng lạnh nhạt và xa cách với em như hiện tại."
"Cô muốn biết?"
Lâm Tuyết Ý gật gật đầu.
Bạch Tử Hàn cười lạnh một tiếng, ghé sát tai cô ta nhấn mạnh bốn chữ.
"Vì cô không xứng." Dứt lời anh tránh sang một bên đi vào trong phòng bố.
Lâm Tuyết Ý vẫn đứng im tại chỗ, tay nắm chặt lộ rõ khớp xương.
Cô ta lấy điện thoại trong túi ra vào tài khoản Instagram của mình đăng bức ảnh chụp tấm lưng của Bạch Tử Hàn lên, sau đó quay người rời khỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK